Cái Cũ Không Đi Cái Mới Không Tới

Chương 5: Không ai ở đây quen biết cô hết, thoải mái ngắm chút cũng không sao nhỉ?


3 tháng


Buổi chiều, sau khi Hạ Dĩnh kết thúc cuộc họp với khách hàng, cô quay về công ty đúng lúc cuộc họp của bộ phận kết thúc.

Cô liếc nhìn đồng hồ, cuộc họp hôm nay khá ngắn, có tiến bộ đấy.

Quách Huỳnh là người mới vào làm tháng này, cô ấy chủ động chào hỏi: “Chị Hạ, hôm nay chị rất đẹp.”

Kính gọng bạc lạnh lùng, váy đỏ lộng lẫy càng khiến người ta choáng ngợp so với vẻ sang trọng ngày trước.

Hạ Dĩnh thường được khen ngợi vì gu ăn mặc đẹp, cô luôn chú ý đến khí chất trong trang phục của mình và luôn chọn những gam màu nude để trông có khí chất hơn.

Hôm nay khi đi gặp đối tác, cô đã cố tình thay đổi phong cách của mình để khiến bản thân trông năng động hơn.

“Cảm ơn, tôi rất thích màu áo sơ mi của cô.” Dừng một chút, Hạ Dĩnh lại nói: “Mọi người đã vất vả rồi, tôi mời sẽ cà phê, ai muốn uống gì thì báo lại với Quách Huỳnh nhé.”

Mọi người nhao nhao reo hò, sự buồn tẻ bị quét sạch và bầu không khí trở nên sôi nổi.

“Mocha.”

“Latte sữa đặc.”

“A, một americano đá, tôi gần đây giảm béo, cám ơn chị Hạ nhé.”

Quách Huỳnh vừa đếm số cà phê mà đồng nghiệp yêu cầu, vừa thở dài trong lòng, ánh sáng phản xạ từ mắt kính của giám đốc Hạ vừa rồi thực sự đã chiếu thẳng vào trái tim cô.

Cô ấy làm việc chăm chỉ mỗi ngày vì muốn nhận được lời khen ngợi từ người đẹp, cô ấy đã lén xem ảnh của mỹ nữ trên Dingtalk rồi mua loại nước hoa giống hệt sếp mình.

“Tôi bây giờ sẽ thay đổi sở thích, chuyển sang thích đeo kiểu kính kia.”

“Ồ, có cảm thấy giống văn nhã bại hoại không?” Cô gái bên cạnh vội vàng hùa theo, cô ấy hoàn toàn có thể bắt được sóng với Quách Huỳnh.

Các bàn xung quanh nhao nhao gật đầu, bởi lời Quách Huỳnh nói cũng đã trúng ngay gu thẩm mỹ của mọi người.

Xét cho cùng, trong mắt mọi người, giám đốc Hạ là một cấp trên cực kỳ tốt. Không hề chỉ tay năm ngón, lại có năng lực làm việc mạnh mẽ, khiến mọi người cảm thấy an toàn nhưng cũng sẽ không cảm thấy bị gò bó.

Hạ Dĩnh có nét mặt nhẹ nhàng, ngũ quan cũng không tệ, hợp lại với nhau thế mà là loại hình vừa nhìn đã thấy mê hoặc.

Nhưng không biết rằng ngày xưa cô từng vừa đen vừa gầy, chìm nghỉm giữa đám đông.

Sau đó, làn da của cô trở nên trắng hơn và quần áo cũng ngày càng đẹp hơn. Trong lúc các bạn đại học trò chuyện với nhau, có liệt kê một vài cô gái xinh đẹp trong lớp, lúc ấy mới có tên của Hạ Dĩnh.

Sau khi đi làm, trong hai năm quá, số người xung quanh bắt đầu khen ngợi cô ấy có ngoại hình đẹp, bắt đầu tăng lên và đạt đến đỉnh điểm.

Sự quyến rũ của một người không chỉ dựa trên khuôn mặt, mà còn dựa vào nhiều thứ hơn, chẳng hạn như phong thái và khí chất.

Hạ Dĩnh chưa bao giờ cảm thấy bản thân là người dịu dàng, nhưng mọi người đều nói cô như thế, vì vậy cô dựa vào điểm này.

Càng bước lên cao, cô càng dễ hòa đồng với những người mà mình gặp, không cần phải nổi nóng nhiều. Dần dần, năm tháng thực sự làm cô bình thản hơn.

Cô thỉnh thoảng hồi tưởng lại chuyện cũ, tuổi hai mốt của cô nhạt nhòa, bần cùng, nông cạn và vô vị. Ở tuổi ba mươi mốt, lúc bấy giờ là thời điểm đẹp nhất của cô.

Cô có kinh nghiệm, có tiền của, còn nắm chắc cuộc đời của bản thân trong tay, cuộc sống ngày càng thoải mái hơn.

——

Hạ Dĩnh trở lại văn phòng, ngồi chưa được hai phút, bên ngoài đã có người gõ cửa.

“Chị Hạ, tôi có chuyện muốn nói với chị.”

Hạ Dĩnh ngước mắt nhìn đối phương, Lục Vũ Huyên là phó giám đốc của bộ phận, cô ấy đã làm việc dưới quyền của Hạ Dĩnh hơn hai năm, là người có năng lực tốt về mọi mặt.

Cô ấy cũng là nhân viên xuất sắc nhất được cô tiến cử trong năm nay.

Vì vấn đề này nên Lý Vũ – một phó giám đốc bộ phận khác đã tìm cô, nói xa nói gần để bày tỏ sự bất mãn của mình.

Nhưng bị Hạ Dĩnh phớt lờ, cô là cấp trên, không cần giải thích với bất kỳ ai.

Hạ Dĩnh: “Cô cứ nói đi.”

Lục Vũ Huyên do dự vài giây, giọng nói trở nên căng thẳng: “Thật xin lỗi, tôi mang thai rồi.”

Sau khi giám đốc cũ nghỉ việc, công ty không bổ nhiệm ngay giám đốc mới mà thăng chức cho hai phó giám đốc. Có lẽ họ có ý định thổi lên tinh thần cạnh tranh.

Việc lựa chọn “nhân viên xuất sắc” là nghe theo hướng gió, bởi người có thể được chọn chín phần mười sẽ là giám đốc tiếp theo.

Lục Vũ Huyên rất áy náy, cô ấy cảm thấy vô cùng có lỗi với Hạ Dĩnh vì bản thân mang thai vào thời điểm quan trọng thế này.

Hạ Dĩnh đứng dậy, bước tới nói: “Mang thai là chuyện tốt, chúc mừng cô sắp làm mẹ. Cô có muốn nghỉ việc để chăm con không?”

Lục Vũ Huyên vội vàng phủ nhận: “Đương nhiên không phải, tôi thích công việc của mình lắm!”

“Thật tốt quá. Phương án năm nay của cô không phải đều đã làm rất tốt sao. Chuyện cô mang thai không liên quan gì, không cần xin lỗi, tôi vẫn sẽ tiến cử cô thăng chức.” - hạt tiêu t.y.t

Lục Vũ Huyên sững sờ: “Tôi thực sự có thể làm được ư?”

Hạ Dĩnh mỉm cười: “Tất nhiên, cô phải tin tưởng ánh mắt của tôi chứ.”

Lục Vũ Huyên: “Tôi, tôi chắc chắn sẽ không trì hoãn công việc.”

Hạ Dĩnh quay người lại, lấy trong ngăn kéo ra một tấm thẻ, đưa cho đối phương.

“Tôi nhớ là cô có tập yoga mà đúng không? Bạn của tôi có một phòng tập yoga gần công ty, môi trường không tồi. Ở đó có lớp yoga dành cho phụ nữ mang thai. Cô ấy tặng thẻ hội viên cho tôi, mà tôi chưa từng đến đó. Bây giờ thì tặng lại cho cô.”

“Cám ơn chị Hạ.” Lục Vũ Huyên nắm chặt tấm danh thiếp trong tay.

Hạ Dĩnh: “Nếu cô cần xin nghỉ phép để khám thai hay cô thấy không khỏe thì nói với tôi kịp thời. Không còn chuyện gì nữa thì đi làm việc đi.”

“Vâng.”

———

Lục Vũ Huyên thẫn thờ quay trở lại bàn làm việc của mình, nước mắt lưng tròng.

Thực tập sinh mà cô ấy dẫn dắt nhìn thấy, ngay lập tức quan tâm mà hỏi, cuộc nói chuyện với giám đốc thế nào rồi.

Lục Vũ Huyên hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại trong vài giây rồi nói: “Chị... có lẽ vẫn được thăng chức.”

Hai thực tập sinh cũng mừng thay cho cô.

“Chị ưu tú như thế dĩ nhiên đáng giá mà, vả lại chị đối xử với tụi em cũng vô cùng tốt nữa.”

Lục Vũ Huyên ngơ ngác, cô ấy dường như chẳng làm gì cả. Trong cuộc họp nhóm nhỏ, hai nữ thực tập sinh thường xuyên bị người cùng nhóm ngắt lời, cái gì cũng không phát biểu được.

Nếu Lục Vũ Huyên có mặt ở đấy thì cô ấy sẽ ngăn lại, và để các thực tập sinh tiếp tục nói.

Lục Vũ Huyên chỉ đang đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, cô ấy nhớ đến bản thân hồi xưa, đã làm việc được hai năm mà vẫn còn hướng nội, chỉ biết làm việc trong im lặng.

Hạ Dĩnh yêu cầu cô ngồi ở nơi mà cô ấy có thể nhìn thấy tức thì, hay ngồi ở hàng đầu trong mỗi cuộc họp.

Lại nói đến các đồng nghiệp nam của cô ấy, họ làm việc rất hăng hái, tất cả đều đang liều mạng vẽ một mục tiêu lớn để đạt được thành tích và có thể được tăng lương.

Cô ấy đã có thành tích, nhưng càng muốn bản thân được người khác nhìn nhận, nên nhất định phải chủ động thăng chức, tăng lương kịp thời.

Hạ Dĩnh đã động viên cô rất nhiều và dạy cô nhiều thứ.

Lục Vũ Huyên suy nghĩ một lúc, cô ấy chỉ đang chăm sóc cho các thực tập sinh hệt như cách mà bản thân đã nhận được.

——

Ngày hôm sau, Hạ Dĩnh gặp Phan San San ở bãi đậu xe sau khi tan làm.

Đây là một người phụ nữ ăn mặc có phong cách, làm việc như sấm rền gió cuốn, cũng chính là người phụ trách bộ phận nhân sự của công ty.

Vốn không có nhiều nữ giám đốc cấp cao trong công ty, nên bình thường quan hệ của hai người vẫn rất tốt.

Hôm nay không phải ngẫu nhiên mà họ đụng phải nhau. Buổi sáng khi đỗ xe, Hạ Dĩnh đã cố ý đỗ cạnh xe của đối phương.

Hai người đang tán gẫu, Phan San San cay đắng nói rằng cuối năm nay tỷ lệ nghỉ việc của công ty rất cao, năm ngoái lại khó tuyển người, gần đây cô ấy phải chịu rất nhiều áp lực.

Hạ Dĩnh an ủi nói: “Sáu bảy năm trước, hình như tiền lương của thực tập sinh là ba bốn nghìn nhỉ? Bây giờ vật giá leo thang đến mức này, viên mới ra trường đã khó, cô lại càng khó khăn hơn.”

Phan San San: “Đúng thế, hôm qua tôi đi tham quan bảo tàng nghệ thuật, thực tập sinh ở đấy được trả 1500 một tháng, còn không có trợ cấp.”

May mắn thay, hầu hết những người đến làm việc trong các bảo tàng nghệ thuật đều xuất thân từ những gia đình khá giả, hầu hết đến là để làm đẹp hồ sơ, nên cũng không thiếu tiền.

Hạ Dĩnh thở dài rồi nói: “Bây giờ ở đâu cũng có sự cạnh tranh. May mắn tôi tốt nghiệp sớm, nếu không tôi cũng không có lợi thế gì.”

Phan San San cười: “Được rồi, nếu cô muốn cạnh tranh với ai thì nhớ nói với tôi, tôi sẽ đá bay hồ sơ ngay.”

Hạ Dĩnh nhân cơ hội đề cập đến chuyện tăng chức cho một giám đốc đang mang thai.

Phan San San nhún vai: “Cô thấy không có vấn đề gì là được. Tôi không biết rõ về người kia, nhưng tôi tin em, cưng à.”

Giám đốc điều hành nữ không nhiều nên càng phải thận trọng. Giám đốc điều hành cấp trung do cô đề bạt, vì mang thai mà chậm trễ công việc hoặc từ chức, mỗi năm cũng có vài trường hợp, thành tích thì khỏi phải nghĩ đến. 

Là một người phụ nữ, Phan San San đã làm việc hết sức chăm chỉ để leo lên được vị trí này, nên cô ấy không muốn mạo hiểm chút nào, bản chất con người vốn là xu lợi tị hại mà.

Chuyện này là vì nể mặt Hạ Dĩnh mà thôi.

Công ty sắp đề bạt một người cho vị trí phó tổng giám đốc, một vị trí vừa có thực lực vừa có tiếng nói.

Tất cả đều mặc định vị trí đó là dành cho Hạ Dĩnh .

Tinh thần lẫn sức khỏe của Hạ Dĩnh rất mạnh mẽ, trực giác trong kinh doanh cũng vô cùng chính xác, cô có thể nắm bắt một cách nhạy bén mọi thay đổi của xu hướng, và năng lực làm việc của cô thì không cần bàn cãi.

Mặc dù gần đây có tin đồn, có thể Quách Phương Ngạn – người được mời về từ một công ty khác vào ba tháng trước, mới là người được thăng chức

Anh ta là phó giám đốc, cấp bậc của anh ta thấp hơn Hạ Dĩnh, nói không chừng anh ta sẽ được thăng chức vượt cấp.

Phan San San không xem những tin đồn đấy là thật, lúc nói đùa thì cô ấy mới nhắc đến vài câu, sau đó cố tình hỏi Hạ Dĩnh xem cô ấy có chắc chắn không.

“Chuyện đó là đương nhiên rồi.”

Quách Phương Ngạn đột nhiên từ trên trời giáng xuống rất nhiều kế hoạch bất ngờ và phi thực tế, mà hầu hết chúng đều chỉ là lý luận suông.

Khối lượng công việc của những người dưới quyền của anh ta thì tăng lên, nhưng không hề có hiệu quả. Cho dù cầm tiền lương, nhưng quay đầu nhìn lại công việc không có thành quả gì thì cũng rất đau khổ.

Các nhà tư bản rất khôn ngoan, không có thành tích gì thì lấy đâu ra tiền lương cao.

Chuyện này đã làm mất lòng người ta.

Mà vị giám đốc này rất thích tổ chức họp hành, thảo luận về vấn đề kỹ thuật không nhiều, phần lớn là nghe anh ta giảng đạo. Suy cho cùng, anh ta không dám tùy tiện đưa ra những quyết định lớn, vì sợ phải chịu trách nhiệm cho sai lầm.

Đó chỉ là hình thức tượng trưng để anh ta chứng minh cho những nỗ lực của mình, nhìn này, tôi mỗi ngày đều đi họp.

Thực ra, nếu không cần thiết, thì tổ chức họp hơn nửa tiếng vừa lãng phí thời gian, vừa giảm hiệu quả công việc.

Hạ Dĩnh không hề coi trọng anh ta, mà đối phương cũng chẳng phải kẻ vô dụng, anh ta rất khéo đưa đẩy, nên có quan hệ rất tốt với cấp trên.

Phan San San cười rạng rỡ: “Vậy thì chúc mừng cô trước, thăng chức rồi thì mời tôi ăn bữa cơm nhé.”

Hai người họ vốn đã rất hợp nhau, mà Hạ Dĩnh còn sắp được thăng chức, thế nên cần phải tăng thêm tình cảm.

“Được rồi, tôi mà không được thăng chức thì cô mời tôi nhé.” Hạ Dĩnh cười, nói đùa.

Hai người vui vẻ trao đổi tin tức, sau đó chào tạm biệt rồi tự lên xe riêng.

Việc Hạ Dĩnh thăng chức cho Lục Vũ Huyên không liên quan gì đến giới tính, mà do cô coi trọng năng lực của đối phương.

Nghỉ thai sản sau nửa năm cũng là chuyện cần cân nhắc.

Ngay cả khi cô ấy được thăng chức suôn sẻ, thì bộ phận tiếp thị vẫn thuộc thẩm quyền của cô ấy.

Một cấp dưới ngốc nghếch đôi khi còn làm người ta khó chịu hơn mấy khó khăn trong công việc.

Đã có một vị phó giám đốc chỉ biết nói suông thôi đã đau đầu lắm rồi, lại muốn thăng chức cho một giám đốc chỉ biết chiều lòng lãnh đạo... Thật là một mớ hỗn độn.

Ngay bây giờ mà cô không tìm được một người hữu dụng và có năng lực thì sau này sẽ còn có nhiều rắc rối hơn nữa.

——

Hạ Dĩnh gần đây rất bận rộn với công việc, vì vậy tổng kết vào cuối năm không được tính.

Sắp bước sang tháng Giêng, vừa phải xây dựng chiến lược quy hoạch vừa phải chuẩn bị cho việc phân bổ nguồn lực và xây dựng đội ngũ.

Công việc đã không dễ dàng, mà công việc cá nhân cũng rất nhiều.

Hạ Dĩnh đã thay đổi công việc một vài lần sau khi tốt nghiệp, nhưng cô vẫn giữ mối quan hệ tốt với sếp và khách hàng cũ của mình, nhiều người trong số họ đã trở thành bạn bè và sẵn sàng giúp đỡ cho cô.

Những quan hệ quan trọng, thì mỗi cuối năm cô sẽ chủ động đến thăm hỏi. Tết Nguyên Đán năm nay cô đã chuẩn bị khăn choàng bằng nhung và bộ ấm trà sứ.

Trong hai ngày qua có một khách hàng cũ đã liên lạc với cô. Chính xác hơn, là trợ lý của khách hàng.

Người trợ lý nói rằng ông chủ của anh ta muốn mời Hạ Dĩnh về bên họ, và hứa hẹn một mức lương sẽ không thấp hơn công ty hiện tại của cô.

Hạ Dĩnh sắp được thăng chức, công ty hiện tại của cô cũng được xem là công ty hàng đầu trong ngành và triển vọng nghề nghiệp của cô rất tốt, nên cô không có kế hoạch thay đổi công việc trong thời gian này.

Nhưng cô cũng không đưa câu chuyện vào ngõ cụt, nên đối phương nói muốn hẹn gặp cô để trao đổi, biết đâu cô lại đổi ý.

Đây là một mối quan hệ quan trọng cần được duy trì, nên Hạ Dĩnh dĩ nhiên sẽ không từ chối.

Hai bên đã đồng ý gặp nhau vào thứ bảy và bên kia đã đặt chỗ tại một câu lạc bộ chỉ dành cho hội viên với cảnh quan vô cùng đẹp.

Cô đã từng đến đó rồi, nhược điểm duy nhất là lái xe đến đó khá xa.

——

Vào thứ bảy, Hạ Dĩnh đến sớm hơn nửa tiếng so với thời gian đã hẹn.

Ở đây có một con sông, câu lạc bộ đã dùng gỗ để dựng lên sân thượng, nên có tầm nhìn rất tốt.

Hạ Dĩnh ngồi trong vài phút, sau đó đứng dậy đi loanh quanh.

Cô đi đến mép sân thượng và nhìn thấy một nhóm đàn ông dưới sông... đang bơi á?

Nước ở đây chảy rất xiết, Hạ Dĩnh sớm nhận ra họ không giống như đang bơi lội, tại sao lại có đủ loại dây thừng thế kia, thế nên cô hỏi người phục vụ đến đưa trà.

Người phục vụ nói rằng bọn họ đã hỏi rồi, có vẻ như đó là một tổ chức cứu hộ khẩn cấp đang thực hiện khóa huấn luyện cứu hộ cấp tốc trên sông.

Hạ Dĩnh đã nghe kể về tổ chức phi chính phủ đó, có hàng chục nghìn thành viên và họ đã tham gia vào nhiều hoạt động giải cứu.

Thế giới này quá vội vã, nên luôn có những người lãnh đạm, cũng có người luôn nhiệt tình.

Hạ Dĩnh cười nói: “Phiền anh mang nước nóng qua đó được không? Ly dùng một lần cũng được, tôi sẽ trả tiền.”

Nhiệt độ hôm nay không thấp, nhưng sau khi ngâm mình trong nước lạnh quá lâu, thì vẫn cảm thấy lạnh.

Người phục vụ nói rằng anh ta sẽ hỏi xin ý kiến, chưa đến hai phút anh ta đã quay trở lại, báo rằng quản lý đã đồng ý rồi.

Cũng cho biết đây là những gì họ nên làm nên sẽ không tính phí.

Hạ Dĩnh dựa cả hai tay vào tay vịn rồi nhìn dòng sông… và những người trên mặt nước.

Loại cứu hộ này là một cuộc thử thách thể lực, có thể xuống nước được thì chắc chắn thân hình không hề tệ, thậm chí còn thấy cảnh đẹp ý vui.

Trời nắng, cây cối xanh tươi, không khí trong lành.

Càng nhìn độ cong khóe miệng của cô càng lớn.

Người vừa lên bờ đặc biệt nổi bật, dáng người rất cao, không hề mặc áo, cơ lưng rất đẹp, vai rộng eo thon, tay dài chân dài, tỷ lệ tổng thể vô cùng tốt.

Đó là dáng người mà cả đàn ông và phụ nữ đều phải ghé mắt nhìn, đều phải cất lời khen ngợi.

Ánh mắt Hạ Dĩnh dán chặt vào lưng người ta, bình thường mà nhìn chằm chằm người khác như thế này nhất định rất mất lịch sự.

Nhưng bây giờ cô đang quan sát việc cứu hộ bằng thái độ học hỏi, chuyện này làm sao có thể giống nhau được?

Không ai ở đây quen biết cô hết.

Trên đời này không có gì đẹp hơn cơ bắp săn chắc, làn da tươi trẻ, cùng quần áo xinh đẹp.

Cô không biết cảm giác sờ tay lên sẽ như thế nào, nhưng không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là cực đã.

Hạ Dĩnh càng nhìn, càng thấy vóc dáng người đàn ông này giống hệt người trong thang máy đêm đó.

Sau đó, cô lại xem tiếp để học hỏi hướng dẫn sơ cứu.

Không ai ở đây quen biết cô hết.

Dưới ánh mắt rực lửa của cô, người đàn ông từ từ quay mặt đi.

Hạ Dĩnh nằm trên lan can và nhìn xuống, còn đối phương thì ngước lên. Ngay lúc nụ cười của cô hoàn toàn biến chất, hai người cách một dòng sông mà chạm mắt nhau.

Hà Ức Triêu cầm chiếc khăn lau mà khua tay.

Hành động này khiến nhóm người phía dưới đều nhìn sang, đồng thời chứng kiến nụ cười biến chất mà Hạ Dĩnh chưa kịp thu lại.

“Hạ Dĩnh?”

Hạ Dĩnh: “…”

Quả thật là người của bên quản lý tài sản kìa, tuyệt, cô không biết tên của đối phương.

Làm thế nào mà anh ấy biết tên của cô nhỉ? Ồ... Có lẽ anh ấy đã hỏi những người khác trong khu nhà.

Nhưng ngay cả khi đã biết tên cô! Trong tình cảnh như thế này, anh ấy cũng không cần phải gọi tên cô to như thế chứ!

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play