Trái Tim Của Tên Đầu Gỗ Họ Tô

Chương 7: Hồi ức (7)


3 tháng

trướctiếp

Khi trời bắt đầu lạnh hơn nữa, cô và Tư Mộc mặc áo len cùng màu, kiểu dáng cũng giống nhau, đây là áo do Trâu Cát Phân tự tay đan, tuy giá rẻ nhưng sợi len rất mềm mại, mặc lên người cực kỳ thoải mái.

Vì sự chăm sóc của Trâu Cát Phân đối với mình, nên thái độ của Tô Nhan với bà cũng dần ôn hòa hơn trước, tất nhiên Tư Mộc đã phát hiện ra sự thay đổi này, làm cậu thấy cực kỳ vui vẻ.

Tô Nhan sợ lạnh, vừa đến mùa đông liền ngủ không yên giấc, ngay cả khi ôm túi chườm nóng rồi thì cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Sau khi Trâu Cát Phân mang đôi mắt thâm quầng của mình ra ngoài liên tiếp mấy ngày, thì mang về cho cô một tấm thảm điện, đây là phúc lợi do đơn vị của bọn họ phát, bà dặn dò cô: “Nếu ấm rồi thì tắt công tắt đi, phải cẩn thận chút, đừng mở liên tục, không có nguy hiểm gì nhưng sẽ không tốt cho sức khỏe.” 

Tô Nhan ngắm nghía cái chốt mở, cô chưa từng dùng qua thứ này nên thấy hơi mới lạ, bèn gật đầu đáp vâng.

Buổi tối sau khi rửa chân xong Tô Nhan liền chui vào trong chăn, lúc nãy cô đã mở thảm điện rồi, nên bây giờ vừa nằm vào đã thấy ấm áp lên ngay, thoải mái đến mức tưởng chừng có thể cảm thấy được từng lỗ chân lông đang giãn ra, cô híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ.

Tư Mộc ngồi trên giường của mình ngơ ngác nhìn cô, vẻ mặt của cô lúc này dưới ánh đèn như đang hút hồn của cậu vậy, lòng hiếu kỳ của trẻ con rất mạnh mẽ, luôn thích tìm tòi khám phá những thứ không biết đến cùng.

Nhìn một lúc, cậu mới nhỏ giọng nói: “Chị ơi, em lạnh.” 

Thấy cô không phản ứng, Tư Mộc nâng cao âm lượng lên: “Chị, em lạnh!” 

Tô Nhan trợn mắt nhìn cậu, cả người cậu bị chăn bông bao lấy chỉ còn thò ra được một cái đầu, đã thế còn đang lắc lư qua lại, cô nói: “Sao lúc trước thấy em có lạnh gì đâu?”

"Nhưng hôm nay lạnh ạ, bọn họ nói nhiệt độ hạ xuống thấp lắm!” Cậu thò tay ra khỏi chăn, năm ngón tay mở ra mở vô mấy cái: “Đông cứng rồi đây này!” 

Tô Nhan hừ một tiếng, không thèm để ý tới cậu, tiếp tục rút vào trong chăn nhắm mắt lại, cho dù Tư Mộc có kêu gào thế nào thì cũng chẳng quan tâm.

Tự Mộc tủi thân bĩu môi, cuối cùng cậu đành dứt khoát ném chăn đi, run cầm cập mang giày qua loa rồi chạy đến mép giường của Tô Nhan: “Chị, em lạnh quá, em muốn ngủ với chị!”

Thời điểm Tô Nhan nghe tiếng bước chân của cậu là đã thấy không xong rồi, cô hung ác trừng mắt nhìn cậu: “Điên hay gì? Về giường mình ngủ đi.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Nhiệt độ chênh lệch quá lớn nên Tư Mộc mới rời ổ chăn một chút đã lạnh đến run rẩy, tay chân nhỏ bé như sắp nứt ra thành từng mảnh vậy, nhưng cậu cũng không có ý định quay về. Cậu vẫn sợ Tô Nhan như cũ, nhưng đồng thời lại có khát vọng muốn gần gũi với cô, cậu hy vọng Tô Nhan có thể đối xử với cậu giống như những chị em nhà khác. 

Tô Nhan thò tay đẩy cậu: “Chị kêu em về giường, em có nghe không?” 

"Không muốn!” Tư Mộc cứng cổ, giọng nói hơi run: “Em muốn ngủ cùng chị!” 

Hai người cứ như vậy mà giằng co, qua một lúc lâu, đến khi cả khuôn mặt Tư Mộc bị lạnh đến trắng bệch Tô Nhan mới giận dữ nói: “Chị phục em thật rồi đấy, em có phải là con trai không? Sao dính người quá vậy? Thế này thì sau này lấy vợ kiểu gì đây?” 

Tư Mộc im lặng nghe cô dạy dỗ, thấy chăn bị xốc lên một lỗ nhỏ thì thừa cơ hội vội vàng chui vào, Tô Nhan còn đang muốn mắng, nhưng lại bị sự lạnh lẽo trên người cậu làm cho im bặt. 

Tư Mộc đạt được mục đích thì lập tức trở lại làm tiểu shota* nũng nịu, tay dưới chăn kéo ống tay áo cô, nhích tới gần cô rồi cười hì hì nói: “Chị ơi, chị tốt thật đó!” 

*Shota: từ gốc là: 小正太 (tiểu chính thái) = từ tiếng Nhật: Shotaro/Shota: Bé trai. Chỉ những cậu bé/thiếu niên/ những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ, đáng yêu. 

Tốt cái gì mà tốt? Đây là do chị đây nể mặt mẹ của cưng thôi! Tô Nhan xoay người vào trong tường, không để ý tới cậu.

Chờ khi cơ thể hai người đều ấm lên thì Tô Nhan tắt thảm điện và đèn bàn đi, rồi tiếp tục rút vào ổ chăn, sự ấm áp nhanh chóng dìu cô vào trong giấc ngủ say.  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Vì đã tắt thảm nên tới nửa đêm thảm điện đã hết tác dụng giữ ấm, Tô Nhan mơ màng cảm nhận được hơi lạnh, theo bản năng dựa sát vào nguồn nhiệt ấm áp ở gần đó. 

Tư Mộc bị khó thở tới tỉnh, sau khi ngơ ngác vài giây cậu mới phát hiện mình bị người ta siết chặt hai tay hai chân, cậu cố gắng quay đầu nhìn, nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ thì lập tức thấy khuôn mặt phóng đại của Tô Nhan, tuy đường nét khuôn mặt không rõ ràng nhưng vẫn khiến Tư Mộc sửng sốt mở to mắt.

Lúc đầu cậu nằm ở sát mép giường, đó là điều kiện để được leo lên ngủ cùng. Nhưng bây giờ cậu lại bị Tô Nhan ôm vào lòng, nhiệt độ cơ thể của hai người xuyên qua lớp quần áo của nhau, đây là lần đầu tiên cô chủ động gần gũi với cậu. Tư Mộc vừa bất ngờ vừa không kiềm được sự vui sướng, cậu nép sâu vào lòng cô hơn nữa rồi mới hài lòng nhắm mắt ngủ.

Buổi sáng Tư Mộc tỉnh dậy trước, cậu sửng sốt vài giây mới lay lay Tô Nhan, nhỏ giọng kêu: “Chị, dậy mau đi, sắp muộn rồi kìa!”

Có lẽ lâu lắm rồi không được ngủ ngon như vậy nên Tô Nhan nhúc nhích mấy cái lại bắt đầu ngủ tiếp, không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh dậy, cổ áo giữ ấm theo động tác của cô mà bị trượt xuống khá nhiều, mơ hồ lộ ra chút da thịt bên trong.

Trong mắt Tư Mộc đầy ngờ vực, cậu nhìn Tô Nhan đang ngủ say, hơi tò mò duỗi tay qua sờ sờ, phần thịt đó vừa ấm áp vừa mềm mại, Tư Mộc mở to mắt, không nhịn được nhéo một cái.

Tô Nhan lập tức bừng tỉnh, ngực đột nhiên bị lạnh nên cô liền phản xạ có điều kiện đẩy cậu ra, cô kéo chặt cổ áo lại, giận dữ hét lên: “Làm cái quái gì vậy hả?” 

Tư Mộc bị đập đầu vào tủ đầu giường, cậu chật vật ngồi dậy, uất ức mím môi, cúi đầu nhìn bàn tay gây rắc rối của mình rồi kêu lên: “Em không cố ý mà, em không biết đó là gì nên mới nhéo...” 

Mặt Tô Nhan đỏ bừng, thật sự muốn tát cậu một cái cho cậu đến với thế giới bên kia luôn.

Nhưng một đứa trẻ chín tuổi thì biết cái gì? Cô nhìn ánh mắt vừa căng thẳng vừa dè dặt của cậu, đầu đau như muốn nứt ra vậy.

Cô phất phất tay: “Được rồi, đi mặc quần áo nhanh đi.” 

Tư Mộc cắn ngón tay không nhúc nhích, cậu biết Tô Nhan đang tức giận, nhưng không biết tại sao cô lại tức giận đến mức này.

Nhưng một lúc lâu sau cậu liền ném cái câu hỏi đó ra sau đầu, ngược lại nói: “Chị, đêm nay em muốn ngủ ở đây nữa.”

Tô Nhan liếc xéo cậu: “Đừng có mà mơ!” 

“Nhưng chỗ này ngủ rất thoải mái.” 

"Không là không.” Tô Nhan quả quyết từ chối, cầm quần áo chuẩn bị mặc vào.

“Chị cho em ngủ đi, em hứa sẽ không sờ thứ đó nữa đâu!” 

Tô Nhan vươn tay đánh vào ót của cậu một cái, nghiến răng: “Em câm miệng cho chị, còn nói cái này nữa thì sau này chị sẽ bỏ mặc em luôn.” 

Tư Mộc vội vàng lấy tay che miệng lại, đáng thương nhìn cô, một lúc sau mới nói: “Chị cho em ngủ cùng với!” 

“...”

“Em ngủ ở mép giường tiếp cũng được ạ.” 

Tô Nhan đẩy cậu: “Đi xuống nhanh đi, chị muốn mang giày.” 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp