Cố Tình Tiếp Cận

Chương 7


3 tháng

trướctiếp

 

Tần Tranh điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, đỡ tường đẩy ghế ra, rồi mới chập chững bước tới mở cửa, vừa mở cửa đã thấy Ngu Trích Tinh đang đứng trước cửa, cô mặc một bộ váy ngủ lụa mùa hè mát mẻ, mái tóc dài xõa xuống tùy ý, vai và má cô hơi ẩm ướt, trông giống như trái vải vừa mới bóc vỏ.

"Chị?" Tần Tranh lên tiếng, rồi vội vàng dời mắt nhìn đi nơi khác.

Ngu Trích Tinh vừa mới đắp mặt nạ, tác dụng dưỡng ẩm rất tốt, giúp cho da mặt mềm mại, đàn hồi và chứa đầy collagen.

"Xin lỗi đã làm phiền em nghỉ ngơi. Chị vừa quên tặng quà sinh nhật cho em." Giọng nói của Ngu Trích Tinh dịu dàng như cơn gió nhẹ buổi trưa, cô lấy từ sau lưng ra một chiếc hộp nhỏ dài đưa qua cho Tần Tranh.

Cô nhìn chàng trai cao gầy trước mặt, mỉm cười nói: "Chúc mừng sinh nhật, Tần Tranh."

Tần Tranh nhất thời trở nên sửng sốt, biểu cảm giống như không ngờ rằng mình không chỉ có một chiếc bánh sinh nhật độc quyền mà còn có một món quà sinh nhật thuộc về riêng mình.

Tâm trạng Tần Tranh nhất thời cảm thấy vô cùng phức tạp, cậu ấy run run cầm lấy hộp quà, lẩm bẩm nói: "Cảm ơn, cảm ơn chị."

Ngu Trích Tinh dừng một chút, sau đó lại nhỏ giọng nói: "Có lẽ ông trời đã ngăn cản em có một người cha như Ultraman, nhưng em có thể tự mình lựa chọn trở thành Ultraman."

"Chúc ngủ ngon."

Ngu Trích Tinh nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào bờ vai hơi cứng ngắc của chàng trai, rồi quay người đi lên lầu dưới ánh mắt sửng sốt của chàng trai.

Tần Tranh nhìn chằm chằm bóng dáng cô lặng lẽ biến mất khỏi tầm mắt, ngón tay thon dài của cậu ấy khẽ siết chặt hộp quà nhỏ.

Quà……

Lông mi run rẩy của Tần Tranh hơi cụp xuống, đôi mắt sâu dần dần đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào hộp quà nhỏ trên tay.

Cậu ấy nhẹ nhàng mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc bút máy cao cấp có kẹp vàng đen, phía trên còn có một tấm thiệp chúc mừng nhỏ có viết chữ:

"Gửi em trai Tần Tranh của chị, chúc mừng em đã trưởng thành và chúc sinh nhật vui vẻ."

Phía dưới cùng còn có chữ ký của Ngu Trích Tinh.

Tần Tranh thích sử dụng bút máy vì mua mực ở ngoài trường rẻ hơn so với dùng bút gel. Cây bút cậu ấy thường dùng là được nhà trường tặng cho sau khi đạt giải thưởng của trường, không phải là thương hiệu lớn gì cả nhưng lại rất dễ sử dụng.

Tần Tranh biết rằng đây chỉ đơn thuần là ý tốt của Ngu Trích Tinh chứ không phải có ý nghĩa sâu xa nào khác, tuy nhiên khóe môi của cậu ấy vẫn không thể kiểm soát được khẽ nhếch lên.

Tần Tranh nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhét thiệp chúc mừng sinh nhật vào một tập tài liệu, sau đó lấy lọ mực ra dùng bút mới thấm mực, lấy khăn giấy lau mực bên ngoài bút rồi lấy tập nháp ra viết thử vài đường bút.

Sau vài nét viết thử, mực nhanh chóng chảy ra rất đều, quả thực không giống như những loại bút rẻ tiền mà cậu ấy từng dùng trước đó, mực cây bút này cực kỳ mịn và không hề làm xước giấy.

Cậu ấy vô thức viết một dòng thẳng, một dòng ngang và một nét móc ngang trên tờ giấy nháp... chỉ trong mười ba nét đã có thể viết ra chữ “Ngu” vô cùng chỉn chu.

Chiếc điện thoại đặt sang một bên đột nhiên rung nhẹ, là thông báo có tin nhắn gửi đến.

Cậu ấu ghi chú đối phương là: "Đặt hàng ngày 21/8, chân dung cặp đôi, 100 tệ."

Bên kia gửi tới một tin nhắn: [Chàng trai, chân dung tôi đặt đã làm xong chưa?]

Tần Tranh đóng nắp bút lại, đặt bút đàng hoàng vào túi đựng bút, sau đó mới trả lời đối phương.

QZ: [Còn một vài chỗ nữa là xong, tối nay tôi sẽ gửi cho cô.]

[Được rồi, cảm ơn cậu.]

Tần Tranh lấy máy tính bảng từ ngăn kéo ra, kết nối với điện thoại di động, sau đó mở phần mềm vẽ tranh, tìm bản sao lưu bức chân dung của cặp đôi mà khách hàng đã đặt trước đó và tiếp tục vẽ bằng máy tính bảng.

Trước khi bị gãy chân, ngoài làm việc bán thời gian bên ngoài, Tần Tranh còn nhận đặt hàng vẽ chân dung trên mạng, với đủ các mức giá từ 100 tệ, 200 cho đến 300 tệ. Cậu ấy có một tài khoản weibo chuyên nhận đơn đặt hàng và đã thu hút được hơn 10.000 người hâm mộ theo dõi trong vòng hai, ba năm qua.

Người thanh niên cao gầy đang ngồi chăm chú làm việc ở bàn làm việc, ánh đèn sợi đốt phản chiếu đường từng đường nét góc cạnh trên khuôn mặt của cậu ấy, cậu ấy đang dùng máy tính bảng kỹ thuật số khéo léo phác họa ra từng đường nét uyển chuyển.

Tính ra Tần Tranh trải qua những thăng trầm của xã hội sớm hơn những người khác.

Buổi sáng tháng 9 vô cùng nực nội, nhiệt độ tuy không nóng như nồi hấp nhưng vẫn không mát mẻ là bao.

Hôm nay Ngu Trích Tinh chuẩn bị vào phòng thu âm nên sáng nay cô dậy rất sớm, sau khi tắm rửa xong liền bước xuống tầng, vừa mới liếc nhìn một cái đã thấy ngay một cây nạng đang dựa vào cửa bếp, còn có bóng dáng cao lớn của chàng trai trẻ cũng lọt vào tầm mắt cô. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Chàng trai cao lớn mặc đồng phục áo phông ngắn tay màu trắng mùa hè của trường trung học Bác Vọng, cơ bắp trên cánh tay lộ ra những đường cong rõ ràng, cậu ấy mở nắp nồi ra dùng thìa khuấy đều thức ăn bên trong, hơi nóng không ngừng ùa vào mặt cậu ấy.

Ngu Trích Tinh bước tới, thò đầu vào nói: “Thơm quá.”

Tần Tranh vội vàng quay đầu lại, ngoan ngoãn thấp giọng gọi một tiếng “chị”.

Ngu Trích Tinh gật đầu, nhìn cậu ấy đeo tạp dề hoa, tay kia còn đang cầm một cuốn sách từ vựng nhỏ, cô liền nói: "Em đang học năm thứ ba trung học, sau này đừng cố dậy sớm để làm bữa sáng nữa."

Tần Tranh lắc đầu: "Không sao đâu, mỗi ngày em đều có thói quen dậy sớm để học từ vựng, chỉ là nấu chút cháo loãng mà thôi, sẵn tiện em luôn nấu một phần cho chị cũng tiện mà."

Ngu Trích Tinh mở tủ lạnh lấy củ cải khô mua từ siêu thị ra: “Xin lỗi đã làm phiền em.”

Ngu Trích Tinh nhìn Tần Tranh bưng đồ ăn sáng tới cho mình, cô không khỏi nhìn đồng hồ trên tường, đã gần sáu giờ rưỡi, thế mà thằng em trai Hạ Nam Phong của cô vẫn còn chưa chịu dậy? Không có sự tự ý thức của một học sinh trung học nào cả.

Ngu Trích Tinh nhấp một ngụm nhỏ, vừa đưa lên miệng liền cảm thấy ngây ngẩn cả người: "Không quá nóng? Nhiệt độ rất vừa phải."

Đây là cháo mới nấu, sao lại không thấy nóng nhỉ?

Tần Tranh bưng đĩa bánh tôm tới, sau đó cậu ấy cũng ngồi xuống đối diện với cô, giọng nói trầm ấm từng chữ đều rất có lễ phép: “Nghe nói hôm nay chị muốn đến phòng thu, đoán chừng chị sẽ dậy sớm, nên em đã cho bát cháo vào nước lạnh trước.”

Những chiếc bánh tôm trước mặt cô cái nào cái nấy đều tròn trịa, được chiên vàng ruộm và còn rắc thêm hành lá trông rất bắt mắt.

Ngu Trích Tinh nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ đẹp trai trước mặt, chàng trai này... đúng là quá ngoan rồi.

Ngu Trích Tinh một lần nữa cảm thấy quyết định để Tần Tranh ở nhà mình dưỡng bệnh là một quyết định đúng đắn.

Ngu Trích Tinh cúi đầu ăn sáng, tóc xõa xuống ngực có chút cản trở nên cô sờ túi quần lấy ra một sợi dây buộc tóc, sau đó buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa sảng khoái rồi tiếp tục ăn sáng.

"À... cảm ơn chị đã tặng quà sinh nhật cho em." Tần Tranh nhìn cô đang buộc tóc, sau đó cúi đầu nói: "Cây bút này rất hữu dụng."

Ngu Trích Tinh đưa tay vỗ vỗ đầu thiếu niên đối diện mình: "Nếu đã có ích thì nhớ chăm chỉ học tập đấy nhé."

Cô không thường xuyên sử dụng bút, nhưng sau khi tìm kiếm trên mạng thì cô thấy nhãn hiệu bút này cũng khá tốt, giá từ bốn đến năm trăm tệ, không quá đắt cũng không quá rẻ, xem như cũng đã rất tiết kiệm chi phí nên cô liền đã mua nó cho Tần tranh.

“Sinh nhật tới chị còn ở đây không?” Tần Tranh nắm chặt đũa, nhịn không được hỏi.

Vừa mở miệng, cậu ấy liền cảm thấy có chút hối hận, những lời này có lẽ vượt quá giới hạn rồi thì phải.

Ngu Trích Tinh thoáng kinh ngạc, trên mặt lại hiện lên nụ cười ôn hòa: "Có thể, nếu như em mời chị ở lại."

Mặc dù cô không giỏi giao tiếp xã hội như Hạ Nam Phong nhưng mấy năm nay cô cũng có rất nhiều bạn bè và việc cô tổ chức sinh nhật cho bạn bè là điều bình thường.

Tần Tranh cong môi, bắt đầu dùng đũa ăn nhanh hơn.

Ngu Trích Tinh kiểm tra thời gian, đang định gọi cho Hạ Nam Phong dậy thì đã thấy Hạ Nam Phong đang xách cặp đi học xuống lầu với vẻ mặt còn ngái ngủ.

Hạ Nam Phong nhìn bộ dáng của Tần Tranh, buồn bã nói: “Cậu sắp phải sống trong địa ngục rồi đó, để tôi xem tới lúc đó cậu còn cười được không.”

Tần Tranh thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt lên, hoàn toàn không để ý tới những lời Hạ Nam Phong nói, cậu ấy nhanh chóng ăn xong bữa sáng, lấy cặp sách và nạng từ trên ghế sofa rồi lập tức đi ra ngoài: “Buổi sáng tự học sắp bắt đầu rồi, tôi đến trường trước đây."

Ngu Trích Tinh vỗ vỗ vai Hạ Nam Phong: “Không dậy được thì khỏi ăn sáng, tự mua bánh bao trên đường đến trường đi. Em đi mau lên còn có gì giúp đỡ Tần Tranh nữa, chân em ấy đang bị thương vì em đó."

Hạ Nam Phong dùng đũa gắp một chiếc bánh tôm cho nhanh vào miệng, trong miệng vẫn ngậm chiếc bánh tôm chưa nuốt được, cậu ấy buồn bã đuổi theo Tần Tranh ra khỏi nhà.

Đầu tháng 9, năm học cuối cấp địa ngục của Tần Tranh và Hạ Nam Phong chính thức bắt đầu.

Đến trường lúc 6h50 để tự học buổi sáng, còn không thể tan học sớm giống như trong kỳ học hè, buổi tối còn phải tự học buổi tối đến 9h30 mới được về nhà. 

Ngu Trích Tinh cũng cảm thấy hơi đồng cảm với bọn họ, đứng trên ban công nhà mình vẫn có thể nhìn thấy lễ khai giảng của trường trung học Bác Vọng, hiệu trưởng đang đứng dưới quốc kỳ phát biểu truyền động lực cho học sinh.

Khoảng tám giờ, Ngu Trích Tinh chính thức từ nhà đến địa chỉ phòng thu âm do đạo diễn lồng tiếng gửi trước.

Cả hai tầng của tòa nhà văn phòng đều là phòng thu âm, khi Ngu Trích Tinh bước vào tầng 28, cô nhìn thấy một số nam nữ thanh niên đang ngồi trên ghế sofa vải, trên đùi là một chồng kịch bản dày cộm, đang nói chuyện đùa giỡn với nhau rất vui vẻ.

Ngu Trích Tinh nhẹ nhàng gõ cửa, tiếng gõ cửa lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người, một thanh niên đẹp trai nhìn Ngu Trích Tinh, đứng dậy mỉm cười hỏi: "Cô là Tiểu Ngư phải không? Tôi đã xem qua mấy nhân vật trước đây cô đã từng lồng tiếng, thật sự rất lợi hại"

Tiểu Ngư là nghệ danh của Ngu Trích Tinh trong ngành lồng tiếng, cô đã dùng nghệ danh này để đi lồng tiếng cho một số nhân vật từ khi còn học đại học.

Anh chàng đẹp trai nhẹ nhàng nói tiếp: “Quên mất, tôi vẫn chưa tự giới thiệu, tôi là Thương Khanh, lần này tôi sẽ lồng tiếng cho nhân vật nam chính trong Vô Dược”.

Một số người khác trên ghế sofa cũng lục đục đứng dậy và đồng thời lên tiếng giới thiệu bản thân mình.

Một cô gái tóc búi cười nói: “Tôi là Nguyệt Nguyệt, lồng tiếng cho nhân vật nữ chính.”

"Còi tôi là Đại Ngưu."

"Lịch trình của A Dương gặp chút trục trặc nhỏ nên hai ngày sau anh ấy mới có thể đến phòng thu."

Ngu Trích Tinh nghe bọn họ lần lượt giới thiệu tên của mình, cô không khỏi cảm thấy kinh ngạc: “Mọi người đều là thành viên của Leyin Studio à?”

Leyin Studio là một đoàn đội lồng tiếng rất chuyên nghiệp trong ngành lồng tiếng, studio này đã từng lồng tiếng cho nhiều phim hoạt hình IP, trò chơi và phim truyền hình nổi tiếng, lần này Thương Khanh, người đóng vai nam chính, là một tên tuổi lớn trong ngành lồng tiếng. 

Lần này cô Mạnh thật sự đã cho cô một cơ hội tuyệt vời!

Nguyệt Nguyệt bước tới mỉm cười nhìn cô: "Đúng vậy, chúng tôi đều là thành viên của Leyin Studio, nhưng A Dương thì không. Tiểu Ngư, tôi nghe nói cô học chuyên ngành lồng tiếng ở khoa diễn xuất phải không? Tôi thấy với ngoại hình và nhan sắc của cô, cô có thể trực tiếp xuất đạo luôn đấy.”

Mọi người đều thích nghe những lời hay ý đẹp. Các diễn viên lồng tiếng tại Leyin Studio đều rất dễ nói chuyện, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn Ngu Trích Tinh đã có thể nhanh chóng làm quen với mọi người và thậm chí còn kết bạn với nhau trên WeChat. ( truyện trên app T𝕪T )

Thương Khanh cười nói: "Lần này chúng ta có năm ngày để lồng tiếng cho bộ phim này, mọi người cố gắng lên."

Thời gian lồng tiếng cho một bộ phim chiếu rạp tầm năm ngày là khá đủ, có hãng phim còn có thể hoàn thành việc lồng tiếng cho một bộ phim truyền hình chỉ trong vòng mười ngày.

Đạo diễn lồng tiếng đi tới và nói: “Mọi người chuẩn bị vào phòng thu âm nhé.”

Ngu Trích Tinh có chút lo lắng, đây là lần đầu tiên cô tham gia lồng tiếng phim chính thức, nhìn những đồng nghiệp khá nổi tiếng trong ngành, cô cảm thấy có hơi khẩn trương, không khỏi lo lắng mình sẽ làm cản trở công việc của mọi người.

Nguyệt Nguyệt nháy mắt với cô, nhỏ giọng khích lệ cô: “Cố lên.”

Việc lồng tiếng có thể được thực hiện cùng với những diễn viên lồng tiếng khác hoặc thực hiện riêng lẻ, tất cả phụ thuộc vào diễn biến của cốt truyện.

Trước đó Ngu Trích Tinh đã nắm bắt được tính cách của Dao Dao, cô nhanh chóng điều chỉnh giọng nói và gọi nam chính là "anh Ngạo" một cách đầy tế nhị và ngây thơ, nghe sặc mùi trà xanh.

Việc lồng tiếng hai ngày nay tiến triển thuận lợi, khi mọi người bước ra khỏi phòng thu, Đại Ngưu đề nghị nói: “Chúng ta đã quen nhau mấy ngày mà vẫn chưa có cơ hội ăn tối cùng nhau, hay là sẵn tiện tối nay A Dương cũng vừa trùng hợp đến đây chúng ta cùng đi ăn tối luôn nhé?"

Thương Khanh mỉm cười đưa nước khoáng cho Ngu Trích Tinh và Nguyệt Nguyệt để xoa dịu cổ họng, sau đó quay sang hỏi ý kiến ​​của Ngu Trích Tinh: "Tiểu Ngư, có thời gian cùng đi ăn tối với mọi người chúng tôi không?"

Ngu Trích Tinh cũng không ngại những bữa tiệc giao lưu như thế này, cô cũng thích gặp gỡ bạn bè mới, vì thế cô liền mỉm cười gật đầu: "Được thôi. Chúng ta ăn gì đây?"

“Thịt nướng được không?” A Dương ngắt lời: “Tôi không muốn ăn canh vịt nữa đâu, dạo này tôi mập lắm rồi.”

Một nhóm người cùng đi đến một nhà hàng thịt nướng khá nổi tiếng ở trung tâm thành phố, màn đêm đang dần buông xuống, trong cửa hàng đang bật điều hòa, mùi thịt bò và thịt cừu trôi lững lờ trong không khí vô cùng hấp dẫn.

Đại Ngưu cầm kẹp, nhiệt tình giúp mọi người trở thịt nướng: "Tiểu Ngư, cô quả nhiên không hổ là sinh viên chuyên ngành lồng tiếng. Trình độ của cô quả thực không tồi. Đạo diễn Lưu nổi tiếng là một người rất khắt khe, lần đầu tiên tôi làm việc với ông ấy, ông ấy mắng tôi đến phát khóc, kết quả là giọng nói liền bị ảnh hưởng, thiếu chút nữa là ông ấy đã thay tôi bằng người khác.”

Ngu Trích Tinh nhớ lại khuôn mặt của đạo diễn lồng tiếng, cô không khỏi gật đầu đồng ý, đạo diễn Lưu quả thực khá khắt khe với công việc.

Thương Khanh cầm đũa gắp cho Ngu Trích Tinh một miếng thịt bò nướng, cười nói: “Sau này nếu có cơ hội việc làm tôi sẽ giới thiệu cho cô.”

Ngu Trích Tinh mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn anh rất nhiều."

Điện thoại trong túi Ngu Trích Tinh chợt rung lên, cô lập tức lấy ra xem thử.

[Husky: Chị ơi, tối nay em đi chơi bóng rổ ở phòng tập thể dục của thành phố nên sẽ về trễ nhé.]

Ngu Trích Tinh không nghĩ rằng năm cuối trung học chỉ nên tập trung vào học tập, rèn luyện thể dục đúng cách cũng là một điều tốt nên cô liền trả lời: "Ừm."

Tiệc tối xong, lúc bọn họ đi ra khỏi quán thịt nướng thì trời đã tối mịt, mây đen ùn ùn kéo tới, bầu trời bắt đầu đổ mưa, đèn đường ở trung tâm thành phố lúc này cũng đã được bật sáng, một cặp đôi nhanh chóng tay trong tay chạy qua trước mặt bọn họ.

Một lúc sau, Ngu Trích Tinh vô tình làm bẩn giày của mình.

Thương Khanh chủ động nói: "Trời sắp mưa rồi, để tôi đưa Nguyệt Nguyệt và Tiểu Ngư về nhà."

Ngu Trích Tinh mỉm cười lắc đầu: "Không cần đâu, hôm nay tôi lái xe tới đây. Anh đưa Nguyệt Nguyệt về nhà trước đi."

Nghe thấy Ngu Trích Tinh nói vậy, Thương Khanh và Đại Ngưu không còn cách nào khác là đành phải bỏ cuộc, bọn họ chỉ tiễn Ngu Trích Tinh đến ngã tư và dặn cô trên đường về nhà nhớ lái xe cẩn thận.

Sau khi lái xe về nhà, Ngu Trích Tinh bước ra khỏi thang máy và nhập mật khẩu vào nhà, sau một tiếng bíp vang lên, cánh cửa lập tức được được mở ra.

Ánh sáng mờ ảo truyền tới từ TV trong phòng khách khiến Ngu Trích Tinh thoáng giật mình: "Á!"

Cô nghe thấy một tiếng động nhỏ, hình như là có người nhấn nút công tắc trong phòng khách, đèn pha đột nhiên bật sáng.

Tần Tranh đặt một tay lên ghế sô pha, cơ bắp ở cánh tay hơi căng lên, cậu ấy lo lắng nhìn Ngu Trích Tinh, hỏi: "Chị, chị không sao chứ?"

Ngu Trích Tinh bị cậu ấy làm cho giật mình, cô thuận chân đá chiếc giày bẩn ra, xỏ dép đi vào nhà rồi bước vào: "Em làm chị sợ đấy, sao em xem TV mà không bật đèn lên?"

Tần Tranh: “Em muốn tiết kiệm điện.”

Ngu Trích Tinh miễn cưỡng khuyên nhủ: “Làm vậy không tốt cho mắt của em đâu.”

Ngu Trích Tinh thấy TV đang chiếu phim tài liệu của Van Gogh, trong lòng cô thầm cảm thấy ngạc nhiên khi Tần Tranh lại thích xem loại phim tài liệu này.

Ngu Trích Tinh đi đến tủ lạnh lấy nước đá, rồi đi tới ngồi xuống sofa đối diện: “Nam Phong vừa gửi tin nhắn cho chị, nó nói nó đến phòng tập thể dục trong thành phố chơi bóng rổ một lát sẽ về trễ, chị còn tưởng em đi chung với nó chứ?"

Ngu Trích Tinh nhìn theo tầm mắt của Tần Tranh, nhìn thấy chân của cậu ấy, cô liền nói: “Nếu không thể chơi bóng rổ thì ngồi trên khán đài xem cũng được.”

Tần Tranh chỉ nói: “Em không thích náo nhiệt.”

Ngu Trích Tinh nhìn vào khuôn mặt điển trai của chàng trai trẻ và chợt nhớ đến lời nói trước đây của Hạ Nam Phong rằng Tần Tranh không có nhiều bạn ở trường và luôn là một người cô độc.

Nếu Hạ Nam Phong không phải là một người ngại giao tiếp thì em trai cô cũng khó có thể làm quen với Tần Tranh.

Phòng khách yên tĩnh đến mức Ngu Trích Tinh cảm thấy có chút xấu hổ, đành phải đi đến tủ lạnh lần nữa lấy ra một ít trái cây.

Chỉ có ban ngày dì Trần mới đến đây nấu nướng và dọn dẹp nên buổi tối thường chỉ có mình cô ở nhà.

Hiện giờ Hạ Nam Phong vẫn đang ở phòng tập thể dục chơi bóng rổ nên cô và Tần Tranh là hai người duy nhất còn lại ở nhà.

Chàng trai thiếu niên đang ở giai đoạn trưởng thành, cô còn chưa hiểu hết bản chất của Tần Tranh, có Hạ Nam Phong ở đó thì không sao, nhưng để hai người ngồi một mình ở đây thì thật sự rất khó xử..

Bởi vì Tần Tranh còn đang ở đây nên cô cũng đành phải ngoan ngoãn ngồi yên ở trên sô pha.

Đây chính là nguyên nhân khiến lúc đầu cô có chút do dự khi để Tần Tranh ở nhà mình, đối với một người em trai xa lạ đang độ tuổi trưởng thành thì dù có ngoan ngoãn đến mấy cũng có chút bất tiện.

Hai người gần như nói cùng một lúc:

"Tần Tranh..."

"Chị…"

Tần Tranh mời Ngu Trích Tinh nói trước, Ngu Trích Tinh lúng túng tìm chủ đề: "Hai ngày nay vừa mới khai giảng, em đã quen với cường độ học tập ở năm cuối cấp chưa?"

Tần Tranh gật đầu: "Em thấy mọi thứ đều đang ổn."

Câu trả lời gần như cắt đứt tất cả những gì cô muốn hỏi tiếp theo.

Yết hầu của Tần Tranh khẽ chuyển động, cậu ấy lại tìm được một chủ đề khác: "Thầy nghiêm khắc hơn trước, làm bài thi nhiều hơn trước, tuần nào cũng phải làm bài kiểm tra."

Ngu Trích Tinh lấy điện thoại di động ra và gửi cho Hạ Nam Phong một tin nhắn WeChat.

[Tiểu thư Trích Tinh: Chơi bóng xong nhanh về nhà đi.]

Tần Tranh nghiêng người nhìn cô, chủ động hỏi: “Chị, chị vào phòng thu có ổn không? Em vừa thấy chị chia sẻ khoảnh khắc WeChat với bạn bè. Chị mới vừa đi ăn tối với đồng nghiệp à?”

"Công việc lồng tiếng của chị đã đi được nửa chặng đường. Đạo diễn lồng tiếng lần này có hơi khó tính, nhưng cũng may là chị đã gặp được rất nhiều bạn mới." Ngu Trích Tinh cảm thấy khá thoải mái nói khi nhắc đến những chủ đề quen thuộc.

Ngu Trích Tinh quay đầu nhìn về phía Tần Tranh, ánh mắt cô vô tình va chạm với ánh mắt của Tần Tranh, chàng trai nhanh chóng rời mắt đi xem phim tài liệu trên TV.

Ngu Trích Tinh bị hành động của Tần Tranh làm cho bật cười, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Tần Tranh, đôi khi chủ động bước ra ngoài làm quen với một hai người bạn, đặc biệt là bạn học cấp ba cũng là điều tốt, mối quan hệ giữa các cá nhân cũng rất quan trọng.”

Tần Tranh nghe vậy thì sửng sốt một chút, nhìn gò má thanh tú tự nhiên ửng hồng của Ngu Trích Tinh, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, cậu ấy nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy chị về phòng trước đây, em cũng nhớ đi ngủ sớm nhé.” Ngu Trích Tinh đứng dậy, nhìn ngoài cửa sổ mưa thu càng ngày càng nặng hạt, trong lòng cô không khỏi lo lắng: “Thằng nhóc này không biết ra ngoài có mang dù theo không nữa? Đợi lát về về mắc mưa lại bị cảm cho xem, để chị kêu người xuống dưới đưa ô cho nó.”

“Chị hơi mệt nên lên lầu trước đây.” Ngu Trích Tinh không chút kiêng kỵ há miệng ngáp một cái.

Sau một ngày lồng tiếng và ăn tối cùng bạn bè, Ngu Trích Tinh lúc này đã thực sự mệt mỏi.

Tần Tranh nhìn chằm chằm bóng dáng Ngu Trích Tinh đi lên lầu, nhìn cô xoa xoa đôi vai đau nhức và tê cứng, rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho Hạ Nam Phong.

Lúc này, Hạ Nam Phong đang vác cặp sách trên tay, trong tay còn đang ôm quả bóng rổ, nhìn mưa to ngoài cửa sổ taxi, cậu ấy còn đang cân nhắc không biết có nên nhờ người mang ô xuống hay là trực tiếp lao vào màn mưa.

Bỗng có ai đó gọi tới.

Hạ Nam Phong sửng sốt: "Ồ, hôm nay hoàng tử lạnh lùng lại chủ động gọi điện cho tôi à? Cậu bắt đầu quan tâm đến bạn cùng bàn rồi à?"

Tần Tranh không để ý tới biệt danh mà Hạ Nam Phong đặt cho mình, cậu ấy đi vào phòng lấy ô, chậm rãi đi về phía cửa, mặt lạnh lùng nói: “Khi nào cậu tới nhà thì gọi tôi xuống đưa ô cho cậu.”

Hạ Nam Phong giật mình: “Người lớn đi mưa cũng không phải chuyện gì to tát, chân cậu đang bị thương còn xuống đưa ô cho tôi làm gì, cùng lắm thì tôi nhờ chị gái tôi mang xuống giúp."

"Chị cậu hôm nay rất mệt, đừng có gọi cho chị ấy."

Tần Tranh cau mày, lại hỏi: "Khi nào thì cậu về?"

Hạ Nam Phong thấy Tần Tranh đột nhiên thân thiết với mình bỗng cảm thấy sửng sốt, cuối cùng cậu ấy cũng nghiêm túc trả lời: "Khoảng mười phút nữa là về tới nhà."

Tần Tranh ậm ừ rồi lập tức dứt khoát cúp điện thoại.

Tần Tranh đang ngồi trên ghế đổi giày ở cửa, trên tay còn cầm chiếc ô nhỏ màu hồng, dùng đầu ngón tay cậu ấy nhẹ nhàng vuốt ve chiếc ô, đôi mắt của cậu ấy bỗng nhiên chú ý đến đôi giày thể thao của nữ bị dơ ở kế bên.

Tần Tranh dừng một chút, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm lấy giẻ lau ra, ngâm nước xong mới quay lại cửa ra vào, kiên nhẫn lau sạch vết bùn trên đó, đôi giày nữ màu trắng bẩn thỉu lúc này đã trở nên sạch sẽ như mới, sau đó cậu ấy đặt chúng lại ngay ngắn dưới tủ giày.

Tần Tranh đang định đứng dậy mở cửa đi xuống lầu đưa ô thì đột nhiên nghe thấy tiếng bíp bíp từ ổ khóa thông minh ở cửa.

Không lâu sau đã thấy Hạ Nam Phong lao vào, trên người cậu ấy còn dính đầy nước mưa, một ít hạt mưa trên người cậu ấy liền bay về phía Tần Tranh.

Hạ Nam Phong kinh ngạc nhìn miếng giẻ trong tay Tần Tranh, sau đó lại nhìn sang hàng giày sạch sẽ bên cạnh: “Cậu đang làm gì vậy?”

Tim Tần Tranh bỗng thắt lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp