Cố Tình Tiếp Cận

Chương 11


3 tháng

trướctiếp

 

Tâm tình Tần Tranh có chút phức tạp, xuyên qua hành lang cậu ấy đi về hướng phòng học, trong phòng học lúc này chỉ có Triệu Vũ Mạt đang ngồi ở trên bàn chăm chỉ làm báo tường, ngoài ra cũng không thấy ai khác, chắc là mọi người vẫn còn đang ăn trưa trong căn tin.

Triệu Vũ Mạt thấy Tần Tranh trở về, định nhờ Tần Tranh vẽ giúp một ít chi tiết nhỏ như mây, ruy băng, nhưng ai ngờ vừa mới quay người lại liền thấy Tần Tranh từ cửa sau đi vào với vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, Triệu Vũ Mạt thấy vậy liền ngậm miệng không dám nói gì nữa.

Thôi đi, học bá Tần dường như đang có tâm trạng không tốt.

Tần Tranh trở lại chỗ ngồi, chuẩn bị lấy bài tập ra làm để bình tĩnh lại tâm trạng cáu kỉnh, bỗng điện thoại trong túi quần học sinh chợt rung lên, cậu ấy liền lấy ra xem thử.

[Tiểu thư Trích Tinh: Bức tranh rất đẹp, chị rất mong chờ thành quả cuối cùng của lớp em!]

Tần Tranh nắm chặt chiếc điện thoại di động cũ trong tay và cứ mãi chăm chú nhìn xem tin nhắn WeChat.

Số pin ở góc trên bên phải đột nhiên giảm một đơn vị, lượng pin lại giảm. Tần Tranh đột nhiên tỉnh lại, nhét điện thoại vào túi quần, đứng dậy đi về phía Triệu Vũ Mạt: “Còn muốn vẽ gì nữa không?”

Triệu Vũ Mạt hốt hoảng đến mức suýt lăn khỏi bàn, cô ấy không biết vì sao Tần Tranh lại đổi mặt nhanh như vậy, cô ấy lén chú ý tới biểu tình của Tần Tranh, sau đó trình bày suy nghĩ của mình với những chỗ trống còn lại trên báo tường.

Tần Tranh cau mày nói: "Tôi thấy vẽ ở bên này sẽ đẹp hơn, dáng người cũng nên sửa lại một chút."

Triệu Vũ Mạt nuốt nước miếng: “Vậy thì tùy cậu quyết định.”

Tần Tranh lấy một cây bút chì, chuốt đầu bút cho nhọn, sau đó cân nhắc một lát rồi mới đặt bút xuống phác thảo.

Cả lớp dần dần trở nên sôi nổi, có học sinh quay lại hét lớn: "Quay lại xem bạn học Tần thi triển tài năng này!"

"Gì đây, sao tôi cũng làm thế mà toàn vẽ ra được mấy con giun đất, trong khi cậu ta lại có thể vẽ ra những hình ảnh mượt mà như thế chứ?"

"Đúng là sau khi tận mắt nhìn thấy rồi thì không còn ai dám nghi ngờ nữa. Quả nhiên, học bá đúng là đáng sợ, không chỉ có thành tích học tập tốt mà còn vẽ tranh rất thành thạo."

Tần Tranh không muốn thời gian của mình bị tờ báo tường này trì hoãn, cậu ấy muốn hoàn thành xong tất cả trong khoảng thời gian giữa trưa này.

Các học sinh ồn ào theo dõi một hồi rồi lớp học cũng dần dần yên tĩnh trở lại, rất nhiều học sinh có thói quen nghỉ trưa, một số học sinh vẫn đang yên lặng học bài, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng bút sột soạt của Tần Tranh. 

“Xong rồi.” Tần Tranh vẽ xong đám mây trang trí cuối cùng, cậu ấy đặt bút xuống, nhỏ giọng nói với Triệu Vũ Mạt.

Tần Tranh nhìn lòng bàn tay đầy vết đen của mình, liền xoay người đi ra cửa sau vào phòng vệ sinh rửa tay.

Thầy Lưu hiệu trưởng vừa đi ra từ phòng vệ sinh đang đứng rửa tay ở bên cạnh Tần Tranh: “Tần Tranh.”

Tần Tranh quay đầu nhìn thầy Lưu: "Thầy Lưu, có chuyện gì vậy ạ?"

Thầy Lưu cười nói: “Thầy giao cho em nhiệm vụ làm báo tường cho lớp chúng ta, nhưng hãy coi nó như một sở thích mà thôi, đừng lãng phí quá nhiều thời gian vào đó.”

“Mục tiêu của em là Thanh Bắc, em nhất định phải nỗ lực đi theo phương hướng này.” Thầy Lưu dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Chưa nói đến thứ hạng của Thanh Bắc, sau khi vào đó tương lai của em sau này sẽ rất rộng mở, còn chưa nói đến học phí cùng sinh hoạt phí sau này đều không thành vấn đề .”

Tần Tranh chợt khựng lại, nước lạnh từ vòi cứ tiếp tục phun ra, hơi lạnh theo dòng nước trong lòng bàn tay lan ra khắp toàn thân cậu ấy. Cậu ấy nhanh chóng lấy lại tinh thần, liền nhanh chóng với tay tắt vòi nước, những giọt nước lạnh lẽo không ngừng nhỏ xuống từ các đầu ngón tay.

"Dạ, em biết rồi." Tần Tranh trả lời, sau đó đổi chủ đề nói: "Thầy Lưu, hai ngày nữa em xin phép nghỉ học để đến bệnh viện tái khám."

Vết thương ở chân của Tần Tranh khiến thầy Lưu bấy lâu nay vẫn luôn lo lắng, vừa nghe cậu ấy nói sắp đi tái khám, ông ấy liền đáp ứng không nói một lời: “Vậy em muốn xin nghỉ học cho ngày mai hay ngày mốt? Đợi chút để thầy viết giấy xin nghỉ học giúp em."

Tần Tranh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vẫn chưa biết ạ, tối nay em sẽ báo lại thầy sau ạ."

Thầy Lưu gật đầu, vỗ vỗ vai Tần Tranh rồi quay trở lại văn phòng.

[Minh Dao: [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]]

[Minh Dao: Cậu thích chàng trai nào? Em trai ở bức hình thứ ba là giáo thảo của trường năm nay đấy, đẹp trai quá!]

[Tiểu thư Trích Tinh: Huấn luyện quân sự cho tân sinh viên à?]

Ngu Trích Tinh đang ngồi trong xe ở bãi đậu xe trong Vọng Giang Thủy Ngạn, cô có chút hứng thú lật xem những bức ảnh Minh Dao vừa gửi.

Giống như cô, Minh Dao cũng là sinh viên của trường Đại học Nghệ thuật Thành phố A, nhưng cô ấy học bên khoa vũ đạo.

[Minh Dao: Đúng vậy, tớ lấy nó từ diễn đàn của trường đấy. Dáng người giáo thảo năm nay đúng là không tệ. ]

[Tiểu thư Trích Tinh: Bây giờ ai ai đăng hình cũng cà nát hết mặt rồi, ai biết được ngoài đời có thật sự đẹp như vậy không?]

[Minh Dao: Để tớ giúp cậu lấy thông tin liên lạc của em trai giáo thảo này, cậu có thể tự mình xác định rồi sẽ biết nhan sắc này là thật hay giả.]

[Tiểu thư Trích Tinh:...]

Ngu Trích Tinh không nói nên lời nên đành cất điện thoại, xuống xe, khóa cửa đi về nhà.

Cô vừa trở về nhà, chưa kịp thay giày ở cửa đã nghe thấy giọng nói lớn của Hạ Nam Phong:

"Lần tái khám tiếp theo để tôi dẫn cậu đi, thật trùng hợp tôi cũng muốn trốn học một ngày."

Sắc mặt Ngu Trích Tinh đột nhiên trầm xuống, cô không thèm đứng nhìn nữa, nhanh chóng xỏ đại chân vào đôi dép lê rồi bước vào trong: "Hạ Nam Phong, em vừa nói cái gì? Em muốn trốn học một ngày à?"

Hạ Nam Phong quay đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang tức giận của Ngu Trích Tinh, sợ đến mức nhanh chóng lùi lại, xua tay hét lên: "Không... không, em chỉ đùa thôi, em có ý tốt muốn dẫn Tần Tranh đến bệnh viện tái khám để gỡ bỏ lớp thạch cao, chị đừng hiểu lầm lòng tốt muốn giúp đỡ bạn bè của em." - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Hạ Nam Phong suýt chút nữa nhảy dựng lên, ai mà biết chị gái cậu ấy lại tình cờ về nhà đúng ngay lúc cậu ấy thốt ra những lời hoang đường đó.

Ngu Trích Tinh cứng rắn nhìn Hạ Nam Phong: “Công việc của chị đã kết thúc, ngày mai chị rảnh, chị sẽ dẫn Tần Tranh đến bệnh viện tái khám, còn em thì ngoan ngoãn lên lớp cho chị, nếu không chị sẽ báo cáo chuyện em có ý định trốn học cho mẹ biết."

Hạ Nam Phong suy sụp, chỉ có chị gái của cậu ấy mới có thể tự tin dùng giọng nói dịu dàng như vậy uy hiếp cậu ấy sẽ đi mách lẻo với mẹ của bọn họ.

Hạ Nam Phong chợt nghĩ đến mẹ ruột cực kỳ nghiêm túc và khắt khe của mình, ý nghĩ trốn học lập tức biến mất không còn dấu vết.

Tần Tranh đi tới, thấp giọng gọi: "Chị."

“Chị mang dép ngược kìa.”

Ngu Trích Tinh cúi đầu, liền thấy mình tức giận đến mức mang giày ngược vì lời nói của Hạ Nam Phong, trong lòng cô có chút xấu hổ, cơn tức giận càng ngày càng tăng.

Rõ ràng việc đi dép ngược cũng là do Hạ Nam Phong!

Hạ Nam Phong thấy bầu không khí có gì đó không ổn liền quay người lao lên tầng hai, thậm chí còn không dám quay đầu lại.

Ngu Trích Tinh có chút bất lực trước em trai mình, cô nhìn đôi giày đang đi ngược của mình, chưa kịp phản ứng thì tay đã hành động trước rồi đầu óc mới bắt đầu chuyển động.

Cô đưa tay ra nắm lấy cánh tay của chàng trai, dùng người nọ làm điểm tựa để ngồi xuống đổi lại giày.

Chợt cảm nhận được thân thể của Tần Tranh đột nhiên trở nên cứng đờ, Ngu Trích Tinh lúc này mới phản ứng muộn màng.

Xuyên qua ống tay áo của chàng trai, cô có thể cảm nhận được cơ bắp dưới ống tay áo mỏng manh nhưng không hề yếu ớt, và gần như còn có thể nhìn thấy những đường cơ tuyệt đẹp và nhiệt độ cơ thể đang dần tăng lên của cậu ấy.

Trên mũi cô còn ngửi thấy mùi nước giặt thoang thoảng, giống như mùi của hoa oải hương.

Ngu Trích Tinh không tự chủ được mà nghĩ đến lời nói vừa rồi của Minh Dao, Tần Tranh hẳn là cũng có thân hình rất đẹp, nhưng mà cô vừa lợi dụng cậu ấy mất rồi. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, liền đối diện với một đôi mắt sâu thẳm như biển sao, trong lòng cô thoáng cảm thấy rung động.

Hai người bọn họ đồng thời hoảng sợ và đồng loạt quay đầu nhìn sang hai bên.

Trên mặt cô lập tức trở nên nóng bừng, Ngu Trích Tinh vội vàng buông tay cậu ấy ra: "Chị xin lỗi."

Lông mi dài như lông quạ của Tần Tranh không ngừng nhấp nháy, cậu ấy khẽ lắc đầu: "Không có gì đâu ạ."

Ngu Trích Tinh xỏ dép vào rồi sải bước lên lầu, trước khi đi còn để lại một câu: "Ngày mai chúng ta đến bệnh viện tái khám, em nhớ đăng kí trước nhé."

Tần Tranh ừ một tiếng, cúi đầu nhìn cánh tay mình, bên tai lúc này cũng đã trở nên đỏ bừng?

Chị ấy… vừa chạm vào người cậu!

Bởi vì hôm nay là ngày làm việc, với lại lúc trước bệnh viện Tần Tranh chọn điều trị không phải là bệnh viện lớn ở Giang Thành cho nên hôm nay bệnh nhân tới bệnh viện này cũng không nhiều.

Ngu Trích Tinh chở Tần Tranh tới cổng bệnh viện, đôi mày thanh tú của cô dần dần nhíu lại, cô quay sang nói với cậu ấy: “Sau này đừng đến bệnh viện nhỏ như thế.”

Tần Tranh còn chưa kịp trả lời, Ngu Trích Tinh lập tức xin lỗi nói: "Chị xin lỗi vì đã lỡ lời, tốt nhất là sau này chúng ta không ai bị bệnh để không cần phải đến bệnh viện nữa, mau xuống xe thôi."

Tối qua Tần Tranh đã đăng ký trực tuyến nên sau khi vào bệnh viện, hai người liền đi thẳng đến phòng khám của bác sĩ đã đăng ký trước đó.

Vài phút sau, Tần Tranh đã được gọi tên vào phòng khám, Ngu Trích Tinh cũng tận tâm đi theo vì lo lắng cho vết thương ở chân cậu ấy.

Có lẽ bởi vì vẻ ngoài của Tần Tranh đặc biệt bắt mắt nên vị bác sĩ này hiển nhiên còn nhớ tới cậu ấy, ông ấy mỉm cười nói với Ngu Trích Tinh bên cạnh: “Người thanh niên này quả là một người có tài, lúc làm tiểu phẫu nắn xương, khâu kim, đắp thạch cao cũng không thấy kêu than một lời. Sao chàng trai này có đủ sức nhẫn nhịn như thế chứ?”

Ngu Trích Tinh nghe được lời này thì bỗng có chút đau lòng, có lẽ cậu ấy cũng biết mình khóc cũng vô ích, bởi vì... từ trước đến giờ cậu ấy đều không có ai để thực hành làm nũng.

Vừa nói bác sĩ vừa kiểm tra tình trạng vết thương của Tần Tranh, liên tục gật đầu nói: "Quả nhiên là thanh niên trai tráng, tốc độ hồi phục cũng nhanh hơn những người khác rất nhiều."

Tần Tranh hỏi: “Bác sĩ, hôm nay tôi có thể tháo thạch cao ra được không?”

Cậu ấy thực sự không muốn đeo thạch cao nữa, nó quá khó chịu và bất tiện, cậu ấy thậm chí còn không thể đứng dưới vòi hoa sen khi tắm.

Bác sĩ gật đầu: "Được rồi."

Sau khi Ngu Trích Tinh nghe thấy điều này, cô không còn cách nào khác là bước ra khỏi phòng khám và ngồi chờ trên chiếc ghế dài bên ngoài phòng khám.

Phía sau cô là một cửa sổ lớn hướng ra khu vườn nhỏ của bệnh viện.

Những chiếc lá xanh trên cành dần dần trở nên héo úa, không khí mùa thu càng lúc càng đậm, ngay cả ánh nắng ban ngày cũng không gay gắt như giữa mùa hè mà ngược lại cảm thấy rất thoải mái.

Hôm nay thực sự là một ngày đẹp trời để đi du lịch.

Ngu Trích Tinh không khỏi thoải mái ngủ gật.

Sau khi bác sĩ trực tại phòng khám kê cho Tần Tranh một ít thuốc, ông ấy còn rất tận tình dặn dò cậu ấy nên chú ý đề phòng một vài điều: “Đừng nghĩ rằng sau khi tháo thạch cao ra là tình trạng vết thương đã hoàn toàn bình phục. Một trăm ngày sau khi bị gãy xương vẫn cần phải chú ý nghỉ ngơi, chỉ được ăn uống thanh đạm thôi, nếu có vấn đề gì thì phải lập tức đến ngay bệnh viện để xử lý.”

Tần Tranh gật đầu, nhìn thấy cậu ấy cứ thường xuyên nhìn ra ngoài cửa phòng khám, vị bác sĩ liền mỉm cười vẫy tay: "Xong rồi đó."

Tần Tranh nói cảm ơn xong liền vội vàng đẩy cửa bước ra ngoài, bước đi vô cùng chậm rãi do vẫn chưa quen cử động sau thời gian dài chân bị bó bột.

Lúc Tần Tranh đi ra ngoài, Ngu Trích Tinh đang dựa vào ghế nghỉ ngơi ngủ say, làn da trắng nõn có chút đỏ nhạt, Tần Tranh thất thần nhìn cảnh tượng trước mắt hồi lâu, ánh sáng ban mai di chuyển chậm rãi dần dần hướng về phía khuôn mặt cô.

Tần Tranh mím môi mỏng đi về phía Ngu Trích Tinh, lúc này ánh mặt trời mùa thu đã chiếu xuống tấm lưng rộng rãi của cậu ấy, chặn mất ánh sáng chiếu thẳng vào mặt cô.

Ngu Trích Tinh đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, cô mơ hồ nhìn thấy chân của Tần Tranh càng ngày càng nặng, bác sĩ phụ trách nói sau này cậu ấy có nguy cơ bị tàn tật suốt đời

Ngu Trích Tinh kinh hãi đến mức lập tức mở mắt ra: "Tần Tranh!"

"Chị, có chuyện gì vậy?"

Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu cô, Ngu Trích Tinh lập tức ngẩng đầu lên theo hướng phát ra âm thanh.

Hôm nay Tần Tranh mặc một chiếc áo len trắng giản dị, đã rũ bỏ bớt đi chút lạnh lùng thường ngày, cậu ấy tựa người vào tường bên cạnh cô, che cho cô khỏi ánh nắng mùa thu từ bên ngoài chiếu vào.

Ngu Trích Tinh nhìn xuống đôi chân dài hơn người bình thường của cậu ấy, tất cả lớp thạch cao cồng kềnh đã được gỡ bỏ, lúc này cậu ấy đã hoàn toàn trở lại như người bình thường.

Ngu Trích Tinh quan tâm hỏi: "Em không sao chứ? Bác sĩ có dặn dò gì không?"

Tần Tranh tùy ý ném cuốn từ vựng vào trong túi, lông mày cậu ấy khẽ cong lên, toàn thân tràn ngập hơi ấm: “Một khi đã có thể gỡ bỏ lớp thạch cao ra thì có nghĩa là vết thương đã sắp lành rồi.”

Ngu Trích Tinh thầm thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự sợ giấc mơ nửa tỉnh nửa mê trong tiềm thức của mình là sự thật, nên liền nói: “Sau này nếu cảm thấy không thoải mái thì không cần phải nhịn nữa, muốn khóc thì cứ thoải mái khóc đi.”

Tần Tranh cụp mắt xuống: "Khóc trước mặt chị sao?"

Ngu Trích Tinh từ trên ghế đứng dậy: “Nếu em không sợ xấu hổ thì cứ làm.”

Cô lại cười và nói: "Tất nhiên, chị sẽ không bao giờ nghĩ con trai khóc là một việc gì đó quá xấu hổ."

Tần Tranh mím môi, trầm mặc một lát rồi gật đầu: "Dạ.”

Nếu sau này cậu ấy cảm thấy không thoải mái, cậu ấy sẽ tới nói với cô ấy.

Ngu Trích Tinh lại nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay cậu ấy, mỉm cười nói: "Nào, chậm rãi đi vài bước cho chị xem thử nào."

Tần Tranh nhấc chân và bước đi chậm rãi, quả nhiên tiến trình hồi phục diễn ra rất đáng kinh ngạc.

Như vậy rất tốt.

Xem ra không còn vấn đề gì nghiêm trọng nữa rồi

Ngu Trích Tinh: “Chắc là qua một khoảng gian ngắn nữa là có thể hoàn toàn bình phục rồi.”

Cảm giác tội lỗi của cô đối với Tần Tranh đã giảm đi rất nhiều, dù sao nếu không phải do em trai ruột của cô là Hạ Nam Phong gây chuyện thì Tần Tranh đã không phải gánh chịu tai họa vô lý này.

Hai người cùng nhau sánh bước đi xuống lầu, Ngu Trích Tinh thấy vẫn còn sớm, liền dẫn cậu ấy đi dạo vài vòng khu vườn nhỏ của bệnh viện.

Thỉnh thoảng có một vài người đến thăm bệnh vội vã đi ngang qua, ai cũng mang theo giỏ trái cây và hoa, thậm chí còn có người còn mang theo hộp quà bánh trung thu. Ngu Trích Tinh nghĩ nếu có thể dùng hoa tươi tặng làm quà xuất viện thì chắc cũng không tồi.

Tần Tranh nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn thấy hộp bánh trung thu, liền hỏi: "Chị muốn ăn mừng tết trung thu sao?"

Tết Trung thu sắp đến rồi, lễ hội này cũng theo sau ngày Quốc khánh, Hạ Nam Phong tựa hồ rất mong chờ ngày lễ này.

Ngu Trích Tinh rời mắt khỏi giỏ hoa và mỉm cười giải thích: “Trong gia đình nhà chị, những lễ hội lớn như đêm giao thừa, tết đoan ngọ hay tết trung thu đều được hai bên cùng nhau tổ chức.”

"Chị đoán năm nay gia đình nhà chị sẽ tổ chức Tết Trung thu ở Giang Thành. Chắc sau khi hoàn thành dự án ở nước ngoài mẹ chị sẽ về nước."

Ngu Trích Tinh nhớ mẹ mình vô cùng, cô đương nhiên muốn cũng nghỉ lễ cùng gia đình mình nhưng tiếc là gia đình đó đã tan vỡ từ nhiều năm trước.

Ngu Trích Tinh đột nhiên nghĩ đến Tần Tranh, cô nên làm cái gì với người em trai này bây giờ đây? Ngay lúc cô còn đang suy nghĩ nên nói như thế nào thì Tần Tranh lại chủ động lên tiếng:

"Chị ơi, đừng lo cho em, năm nay em sẽ đón Trung thu với... cha mẹ nuôi của em."

Cha mẹ nuôi của cậu ấy?

Ngu Trích Tinh nghe được lời này thì có chút kinh ngạc, bởi vì xét theo thái độ của cha nuôi của Tần Tranh, mấy năm nay quan hệ của hai bên không được tốt, khả năng Tần Tranh được mời sang đón lễ cùng nhà đó là vô cùng thấp.

Nói cách khác, dựa theo tính cách của Tần Tranh, cho dù cha mẹ nuôi có mời thì cậu ấy có chết cũng không đi.

Nhưng con người ai ai cũng sẽ thay đổi, có lẽ bây giờ đứa trẻ này đang thèm muốn tình cảm gia đình, cho dù mối quan hệ này có chút “bẩn thỉu”, vì vậy nên năm nay cậu ấy đã đồng ý đón Trung thu cùng cha mẹ nuôi.

Hơn nữa, trên gương mặt tuấn mỹ của Tần Tranh không lộ ra chút sơ hở nào, cho nên Ngu Trích Tinh đành phải tin tưởng cậu ấy, có lẽ là do cô quá đa nghi nên mới nảy sinh sự không tín nhiệm với cha mẹ nuôi của cậu ấy.

Ngu Trích Tinh mỉm cười và nói: "Được rồi, chúc em nghỉ lễ vui vẻ nhé!"

Ngu Trích Tinh chợt nghĩ đến em trai Tần Tử Thần của cậu ấy, liền không quên nhắc nhở nói: "Về nhà nhớ chú ý đứa em trai nghịch ngợm kia của em, coi chừng thằng nhóc đó dẫm lên vết thương của em."

Đứa trẻ kia có thể tự tiện ngông cuồng giẫm lên giày của anh trai mình nên chẳng ai nói trước được thằng nhóc đó có kiêng kỵ không dẫm lên vết thương của anh trai mình hay không?

Vẫn nên cẩn thận đề phòng thì hơn.

Tần Tranh khẽ gật đầu đáp lại.

Dù chỉ có một mình nhưng Tần Tranh vẫn muốn tổ chức tết trung thu như người ta, cái này người ta thường nói là nghèo mà hay ra vẻ.

Đi ra siêu thị mua hai cái bánh trung thu, tự mình nấu một hai món, chẳng hạn như hầm một con cá, nhưng mà cá không được quá lớn nếu không một người sẽ không thể ăn hết, còn nếu ngán cá thì có thể chuyển qua hầm nửa con gà

Sau đó vừa ăn vừa lẳng lặng nhìn ra mặt trăng tròn vành vạnh bên ngoài, thế là một mùa Trung thu nữa đã trôi qua.

Năm nay chắc cũng lại như thế.

Tết Trung thu là tết đoàn viên, Ngu Trích Tinh không cần phải suy nghĩ cho cậu ấy vào một ngày như vậy.

Tần Tranh còn đang mải mê suy nghĩ thì đột nhiên nhìn thấy cô dần bước đi nhanh hơn rồi chuyển sang chạy, chiếc túi nhỏ treo bên người cô nửa bay trên không theo từng bước chân của cô.

"Chính là nó, cảm ơn." Ngu Trích Tinh giữa đống hoa chọn một lúc lâu mới chọn được một lẵng hoa, sau đó cô liền lấy điện thoại di động ra quét mã thanh toán của ông chủ.

Cô ôm lẵng hoa đi về phía Tần Tranh đang chậm rãi đến gần: "Chúc mừng hôm nay em đã được tháo bột, vết thương ở chân của em sẽ sớm lành lại thôi."

“Từ bây giờ em có thể chạy hoặc nhảy bất cứ khi nào em muốn.”

Tần Tranh chăm chú nhìn giỏ hoa, đôi mắt sâu thẳm dần dần chuyển sang đỏ ửng, yết không nhịn được khẽ nuốt xuống một cái.

Trong mười tám năm dài của cuộc đời, cô là người đầu tiên tặng hoa cho cậu ấy.

Cậu ấy liền đưa tay ra…

Cầm nó trên tay, Tần Tranh còn có thể ngửi thấy mùi hương hoa thoang thoảng trên đó.

Ngu Trích Tinh...

Trích Tinh…

Trong lòng Tần Tranh đang không ngừng lặp đi lặp lại cái tên này, như muốn khắc sâu cái tên này vào trong đầu.

Hiển nhiên cậu ấy biết tất cả những điều này là do bản tính hiền lành dịu dàng của cô, cậu ấy biết rõ cô không hề có ý gì khác, nhưng mà...

Ngu Trích Tinh cười nói: "Về sau em nhớ đừng mình bị thương nữa."

Tần Tranh ừ một tiếng, hai tay ôm chặt lẵng hoa, chăm chú nhìn Ngu Trích Tinh, buột miệng nói: "Chị..."

Ngu Trích Tinh kinh ngạc chờ đợi lời nói tiếp theo của cậu ấy: "Có chuyện gì vậy?"

Tần Tranh hỏi: “Chị có người yêu chưa?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp