Tôi Làm Cá Mặn Trong Ngược Văn Để Tạo Ra Kỳ Tích

Chương 21: Đâu chỉ quen biết!


3 tháng

trướctiếp

 

Sở dĩ Ninh Nhạn biết Lăng Sâm Viễn thích em gái Ninh Ninh của mình là do chính Ninh Ninh tự nói với cô ta.

Năm Ninh Nhạn hai mươi lăm tuổi, cô ta giành được giải thưởng Rachmaninoff Grand Prize ở nước ngoài, sau đó lên phi cơ trở về nước.

Cô ta còn chưa kịp mở tiệc ăn mừng cùng với nhóm bạn con nhà giàu của mình thì đã được báo tin, em gái thất lạc từ nhỏ của mình đã quay về.

Lúc Ninh Ninh vừa mới nhận lại gia đình thì không hòa hợp với người trong nhà, Ninh Nhạn không thích cô ấy.

Chỉ có Ninh Ninh vô cùng vui vẻ vì tìm lại được người thân, chuyện gì cũng nói với Ninh Nhạn, nói rằng có một anh Lăng rất tốt với cô ấy...

Lúc này Ninh Nhạn mới biết Lăng Sâm Viễn cũng đã về nước.

Lúc ở nước ngoài, Ninh Nhạn đã biết đến Lăng Sâm Viễn từ lâu, anh ta lợi hại như thế nào cô ta là người biết rõ hơn bất cứ ai.

Cô ta không kiềm chế được mà thích anh ta, cũng cho rằng với sức hấp dẫn của mình, muốn có được trái tim của anh ta là chuyện rất dễ dàng.

Sau đó...

Sau đó, Ninh Nhạn gặp lại anh ta ở Waterloo.

"Tích tách", đó là tiếng mưa rơi trên lá chuối tạo thành.

Trên biển bắt đầu mưa, suy nghĩ của Ninh Nhạn cũng nhanh chóng bị kéo trở về hiện thực.

Cô ta không nhịn được quay đầu nhìn Úc Tưởng.

Trước đây, mục tiêu của cô ta rõ ràng là đối phó với Ninh Ninh, khiến cho Ninh Ninh không thể trở mình. Nhưng bây giờ, bởi vì một đêm say rượu kia mà người lên nhầm giường lại biến thành Úc Tưởng... Khiến cho kế hoạch của cô ta hoàn toàn bị đảo lộn.

Vào lúc Ninh Nhạn đang suy nghĩ lung tung thì "bộp" một tiếng.

Thư ký Vương bên cạnh Trữ Lễ Hàn mở cây dù ra, mà đó cũng là cây dù duy nhất ở đây.

Dưới tán dù, Trữ Lễ Hàn đứng sóng vai cùng Úc Tưởng.

Lăng Sâm Viễn đi tới bên cạnh Úc Tưởng, khẽ nói: "Thật nhẫn tâm, không cho tôi che cùng sao?"

Hô hấp Ninh Nhạn ngưng lại trong chốc lát.

Vì sao Lăng Sâm Viễn vẫn còn xoay quanh Úc Tưởng như vậy?

Mà Úc Tưởng ở bên kia: ?

Úc Tưởng: "Được thôi..." Cô rất vui vẻ chào hỏi: "Không bằng cậu Hà cũng tới che cùng đi? À còn có... cô Ninh cũng tới tránh mưa đi?"

Lăng Sâm Viễn: "..."

Trữ Lễ Hàn: "..." Anh lên tiếng nhắc nhở Úc Tưởng đang gan to bằng trời: "Đây là ô của tôi."

Úc Tưởng chớp mắt, cô quay đầu nhìn Lăng Sâm Viễn, hợp tình hợp lý từ chối: "Anh xem, anh ấy không cho anh che."

Trữ Lễ Hàn: "..."

Đám người phía sau nghe thấy vậy, mí mắt lập tức giật dữ dội, trong lòng tự hỏi, đây là vị thần tiên từ đâu tới vậy? Sao lại dám tùy tiện châm ngòi ly gián tình cảm anh em của hai người kia thế?

Ninh Nhạn nghe được cũng chỉ thầm cười lạnh.

Một cô gái như vậy, không biết phân biệt lớn nhỏ, mở miệng sẽ nói những câu châm ngòi ly gián thấp kém, cũng chỉ có vẻ bề ngoài xinh đẹp mà thôi. Nhưng mà vẻ bề ngoài này thật giống yêu tinh, là một người đàn ông đứng đắn thì ai sẽ muốn cưới về nhà chứ? - vườn nhà cam t.y.t

Lăng Sâm Viễn cười một tiếng trầm thấp, đáp: "Vậy thì thôi."

Nhưng mà Hà Vân Trác cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.

Bây giờ anh ta đã biết, "người mang tội giết người" trong miệng Úc Tưởng có lẽ chính là Trữ Lễ Hàn. Chẳng trách hôm đó Trữ Lễ Hàn gọi Úc Tưởng lại, chắc chắn là nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ cho nên mới muốn tính sổ với Úc Tưởng.

Hà Vân Trác hẳn là nên tức giận.

Nhưng nghĩ tới cậu cả Trữ mà Úc Tưởng còn dám trêu chọc... Trong lòng anh ta lại có chút an ủi.

Hà Vân Trác thở ra một hơi.

Bị mưa rơi trúng mặt, Hà Vân Trác quay đầu nhìn lại, cuối cùng cũng mới nhớ... Ninh Nhạn còn đang dầm mưa! Còn đang bị gió thổi lạnh!

Anh ta đưa tay sờ áo khoác theo bản năng.

Áo khoác đang ở chỗ Úc Tưởng…

Làm sao bây giờ?

Hà Vân Trác vội vàng đi tới xem, lúc này tóc Ninh Nhạn đã ướt đẫm rồi.

Trong lòng anh ta hơi nhói, lập tức đi tìm một lá chuối tây lớn và nhanh chóng đem tới chỗ Ninh Nhạn. Anh ta kiềm chế xúc động trong lòng, cố bình tĩnh nói: "Cô Ninh che mưa đi?"

Ninh Nhạn nhìn thoáng qua, không hề cảm động tấm lòng của anh ta mà ngược lại còn muốn cười lạnh.

Bên kia, thư ký của Trữ Lễ Hàn đang bung dù che cho Úc Tưởng.

Còn anh ta lại cầm một lá chuối tây tới che mưa cho tôi?

So sánh hai bên với nhau, là sợ tôi không đủ mất mặt sao?

Ninh Nhạn đang muốn từ chối thì thấy Hà Vân Trác vội vàng đem lá chuối tây nhét vào trong tay cô ta, nói: "Cô Ninh che đi." Sau đó anh ta xoay người rời đi.

Ninh Nhạn: ?

Nếu không phải được giáo dục tốt thì lúc này cô ta nhất định sẽ bùng nổ!

Hà Vân Trác cũng điên rồi sao?

Không phải là anh ta thích cô ta sao? Lại đem lá chuối tới cho cô ta tự che?

Hà Vân Trác còn chưa quên, mục đích chính hôm nay tới đây là muốn phát triển tình cảm với Úc Tưởng.

Hơn nữa... Anh ta cũng rất muốn biết, Ninh Nhạn có thể ghen vì mình hay không?

Dù chỉ một chút khả năng cũng được?

Trên đảo nhỏ, ai cũng có tâm tư riêng.

Người duy nhất có thể được gọi là nhàn nhã, có lẽ chỉ có mình Úc Tưởng.

Úc Tưởng không chơi điện thoại của mình nữa, dù sao cũng sắp hết pin.

Úc Tưởng hỏi hệ thống: Ngươi bảo hôm nay về Ninh Nhạn sẽ bị sốt tới bao nhiêu độ?

Hệ thống: ?

Hệ thống: [38 độ?]

Úc Tưởng: Quá thấp!

Hệ thống: [Sao cô giống như đang cầm nhầm kịch bản của nữ phụ độc ác vậy?]

Úc Tưởng: Tôi đang trút giận thay nữ chính mà, Ninh Nhạn này cũng quá xấu xa.

Hệ thống cảm thấy, cũng đúng.

Trữ Lễ Hàn là trùm phản diện, thủ đoạn mạnh mẽ, đao to búa lớn. 

Nhưng Ninh Nhạn này lại là kiểu lén lén lút lút, tâm tư thâm độc, gián tiếp hại không ít người.

Hệ thống: [Cô hận cô ta là đúng nhưng cũng nên kiềm chế một chút đi.]

Úc Tưởng: Tôi vẫn ổn, tôi không hẳn là hận cô ta. Dù sao cũng là cô ta cho tôi cơ hội được làm cá mặn.

Hệ thống: ?

Cô ở bên này tán gẫu.

Ở bên kia cuối cùng cũng nghe được tiếng cánh quạt của trực thăng và tiếng còi của du thuyền cứu hộ.

Không hổ là tới cứu viện nam chính và trùm phản diện!

Úc Tưởng cúi đầu nhìn thoáng qua điện thoại di động, đã 6 giờ 17 phút tối.

Cô không khỏi than nhẹ: "Đói quá!" Bữa trưa cô còn chưa ăn, càng khỏi nói đến bữa tối, cũng may lúc ở trên du thuyền cô đã ăn hai cái bánh ngọt, nếu không bây giờ đã ngất xỉu vì bị hạ đường huyết rồi.

Trữ Lễ Hàn nhìn qua cô.

Mấy phút sau, trực thăng đã ổn định đáp xuống mặt đất.

Phía trên máy bay có một biển hiệu lớn ghi chữ "WHITE", đây là đội cứu hộ trắng nổi danh của thành phố Hải.

Ở phía sau, có người thở dài một hơi, cảm thán: "Trời mưa lớn như vậy, còn đầy sương mù, tôi còn tưởng trực thăng sẽ không tới được..."

Thư ký Vương cười nói: "Với công nghệ định vị tân tiến nhất của Thụy Từ, sao có thể không tìm được chứ?"

Thụy Từ là doanh nghiệp dưới danh nghĩa của Trữ Lễ Hàn.

Người phía sau bừng tỉnh, chịu đựng cảm giác rét run, vội vàng khen ngợi: "Lúc trước cậu cả Trữ thật sự rất tinh mắt, cũng thật tài giỏi. Công nghệ của Thụy Từ  rất nổi tiếng ở nước ngoài..."

Trữ Lễ Hàn không thèm để ý tới bọn họ.

Nhân viên cứu hộ trên trực thăng nhảy xuống và cầm theo hai chiếc mũ bảo hộ trên tay.

"Cậu cả Trữ." Đối phương đưa mũ tới.

Mọi người lập tức nhìn sang.

Ai cũng biết đi bằng trực thăng là nhanh nhất, mà lúc này bọn họ đều vừa lạnh vừa đói, tâm lý mệt mỏi, vẫn còn chưa hết sợ hãi nên khi nhìn thấy trực thăng và mũ bảo hộ, ai nấy đều thèm thuồng.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy Trữ Lễ Hàn cầm một chiếc mũ và nhét vào lòng Úc Tưởng.

"Lên máy bay." Anh nói.

Úc Tưởng kinh ngạc chớp mắt.

Nhưng mà cô cũng nhanh chóng thản nhiên nhận lấy.

Được thôi!

Về tắm nước nóng!

Úc Tưởng vội vàng đội mũ vào và đi theo sau Trữ Lễ Hàn.

Úc Tưởng vừa đi vừa hỏi: "Còn thư ký Vương thì sao?"

Trữ Lễ Hàn khựng lại: "Cậu ấy ngồi du thuyền." Anh nói xong thì đưa tay nhận lấy dù từ tay thư ký Vương.

Thư ký Vương cũng rất nhẫn nhịn chịu khó, nghĩ rằng chút nữa mình lên thuyền về là được.

Nhận tiền lương của người ta thì phải làm theo đúng nghĩa vụ.

Vậy nên, mọi người chỉ có thể bất lực nhìn họ lên trực thăng. Trực thăng không đáp xuống đất mà cứ như vậy lơ lửng trên không trung, chẳng mấy chốc đã đi xa.

Ninh Nhạn nhìn theo, trong lòng cảm thấy uất nghẹn.

Dù sao cô ta cũng là cô chủ lá ngọc cành vàng, tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đương nhiên hy vọng mình được ưu tiên trong mọi chuyện. Cô ta càng không nghĩ tới mình lại bị một cô gái như Úc Tưởng đoạt trước.

Ninh Nhạn thầm nghĩ, Úc Tưởng còn không bằng cô em gái của cô ta.

Cuối cùng nhân viên cứu hộ từ trên du thuyền cũng bước xuống, bắt đầu hướng dẫn mọi người lên thuyền.

Sở dĩ dùng du thuyền là vì du thuyền có kích thước lớn, cho dù có sóng to gió lớn bất chợt cũng không sợ bị ảnh hưởng.

Ninh Nhạn và những người khác lần lượt lên thuyền, sau đó đều thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ là khi cô ta quay đầu lại nhìn Lăng Sâm Viễn...

Lăng Sâm Viễn nhảy lên thuyền cứu hộ, nhanh chóng mặc áo phao cứu sinh vào người, sau đó đi còn nhanh hơn du thuyền.

Ninh Nhạn nhìn bóng lưng kiêu ngạo rời đi một cách liều lĩnh, trong lòng lại dâng lên cảm giác chua xót.

Ở một nơi khác, trên trực thăng.

Nhân viên cứu hộ đưa khăn lông cho hai người, sau đó lớn tiếng nói: "Có! Canh! Gừng! Trong! Bình! Giữ! Nhiệt!"

Cũng không có cách nào khác, tiếng động cơ thật sự quá ồn.

Úc Tưởng nhìn khẩu hình của đối phương, đại khái hiểu được ý của anh ta, sau đó cô xoay người tìm, thật sự tìm được một bình giữ nhiệt.

Cô vặn nắp, mùi gừng nồng đậm lập tức xông lên mũi.

Trữ Lễ Hàn cụp mắt nhìn qua, sau đó đưa tay đè nắp bình xuống và nói với cô một câu gì đó.

Cái gì?

Úc Tưởng đưa tay chỉ vào lỗ tai mình, lại chỉ miệng của anh, sau đó lại buông tay xuống.

Biểu thị mình không nghe được.

Trữ Lễ Hàn kéo bịt tai của cô xuống, cúi đầu, lãnh đạm nói bên tai cô: "Uống lung tung như vậy... Không muốn nữa sao?"

Không muốn cái gì?

Úc Tưởng chậm chạp phản ứng lại... Hả? Nói là,... Không muốn mang thai sao?

Úc Tưởng tự nhủ trong lòng, không phải ý này chứ?

Nếu thật sự uống canh gừng có thể làm chết phôi thai thì tôi lập tức uống nửa bình.

Cuối cùng, Úc Tưởng vẫn không được uống canh gừng, bởi vì trực thăng đã nhanh chóng dừng trên bờ biển.

Tiếng ồn của cánh quạt dần biến mất, Úc Tưởng đưa tay lên xoa lỗ tai và đặt bình giữ nhiệt đang ôm trong người trở về chỗ cũ.

Lúc cô vừa đi xuống, lập tức bị vô số ánh đèn flash chiếu vào mắt.

"Cậu cả Trữ! Xin hỏi lúc anh ở trên biển đã gặp phải chuyện gì vậy? Mục đích của đối phương là tập kích anh sao?"

"Anh có nghi ngờ chuyện này liên quan tới ai không? Có phải liên quan tới hoạt động gần đây của anh ở nước ngoài không?"

"Nghe nói anh Lăng Sâm Viễn và anh cùng lúc bị tập kích?"

Giọng nói của ký giả vang lên.

Nhưng mà bọn họ vẫn giữ nguyên tắc, đại khái là sợ chọc giận Trữ Lễ Hàn, dù ngoài miệng ồn ào nhưng cơ thể đều đứng cách xa một mét rưỡi.

Úc Tưởng đi về phía trước.

Những phóng viên kia liền thay đổi mục tiêu: "... Xin hỏi cô gái ngồi trực thăng trở về cùng với anh là ai?"

Tình tiết này làm cho bọn họ hưng phấn sắp điên rồi.

Đây là lần đầu tiên bọn họ bắt được scandal của cậu cả Trữ... Nghe nói lần trước có một tòa báo lấy được tin nhưng không biết vì sao sau đó lại bị đưa đến đồn cảnh sát, phải đợi rất lâu mới được thả ra.

Lần này là bọn họ bắt được tại trận nha!

Nghe nói những người cùng bị truy kích có rất nhiều người bị mất tích... Cậu cả Trữ lại cố tình chỉ đưa về một người? Còn là một cô gái rất xinh đẹp!

Trong lúc này nếu nói là không có chuyện gì, vậy thì nhất định sẽ không có ai tin. ( truyện trên app T𝕪T )

Bọn họ vừa hưng phấn vừa e ngại, sợ Trữ Lễ Hàn sẽ không nói không rằng chặn quyền phỏng vấn của bọn họ.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy cô gái kia ngoắc ngón tay về phía mình.

Có ý gì?

Để cho chúng tôi... Phỏng vấn sao?

Lần này các phóng viên càng hưng phấn hơn!

Cô gái này cũng thật thông minh!

Có người to gan, chậm rãi đến gần Úc Tưởng.

Trữ Lễ Hàn thờ ơ lạnh nhạt, không nhúc nhích. Chỉ là nhân viên cứu hộ đứng cách đó không xa lặng lẽ đứng phía sau lưng anh làm vệ sĩ.

"Xin chào." Phóng viên nói.

Úc Tưởng rút micro từ tay anh ta nói: "Xin chào. Tôi chỉ là một kẻ đáng thương vô danh được cậu cả Trữ cứu. Lúc ở trên đảo đợi cứu viện đến, cơ thể tôi suy yếu còn bị ngất ba lần. Cậu cả Trữ nhìn thấy tôi không thể chịu đựng được nữa nên đã đưa tôi về bằng trực thăng. Cậu cả Trữ thật là một người tốt, tôi kiến nghị trao giải công dân ba tốt cho anh ấy!"

Phóng viên: ?

Trước nay chưa từng có ai nói phải trao thưởng công dân ba tốt cho cậu cả Trữ cả!

Trữ lễ Hàn: "..."

Anh đảo mắt một vòng, sau đó dừng trên người Úc Tưởng.

Một bên hô hào muốn kết hôn với anh, một bên lại phủi sạch quan hệ với anh trước mặt mọi người.

Cô muốn làm gì?

Anh quay đầu thấp giọng nói vài câu với nhân viên cứu hộ.

Đối phương gật đầu, sau đó đi tới bên cạnh Úc Tưởng: "Cô Úc, công dân ba tốt cậu cả Trữ nói, bây giờ mời cô lên xe cùng anh ấy. Không phải cô đang đói bụng sao?"

Úc Tưởng: ?

Phóng viên: !

Cho nên, vẫn là có quan hệ đúng không? Đây là tình thú của đám người có tiền sao?

"Giám đốc Trữ... Giám đốc Trữ tới rồi!" Trong đám người đột nhiên vang lên giọng nói.

Trữ Lễ Hàn thờ ơ nhướng mi mắt đã nhìn thấy cha mình, Trữ Sơn một tay chống gậy, chậm rãi đi tới.

Trữ Sơn nhìn anh, sau đó lại nhìn ra biển, dĩ nhiên là muốn hỏi Lăng Sâm Viễn đâu.

Trữ Lễ Hàn thấp giọng hỏi: "Cha tới đón con sao?"

Trữ Sơn run run tay, nói: "Phải, đương nhiên rồi. Nhưng cha nghe nói con đi cùng rất nhiều người. Cha cảm thấy đợi bọn họ cùng về, xác nhận mọi người đều an toàn, như vậy mới phải phép!"

Trữ Lễ Hàn nhìn về phía Úc Tưởng: "Cô Úc yếu đến mức sắp đứng không nổi rồi phải không?"

Úc Tưởng: ?

Cô nên nói phải hay không phải đây? Dù sao cô cũng không nhìn ra được suy nghĩ của anh!

Úc Tưởng liếm môi, đáp: "Đúng vậy, cần phải thở oxi."

Trữ Lễ Hàn hướng về phía cách đó không xa gật đầu, lập tức có một chiếc xe đến. Sau đó, anh bước lại mở cửa xe ra giúp cô.

Trong lúc nhất thời, đám phóng viên nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

Úc Tưởng nghẹn lời.

Được thôi! Anh đã không sợ tai tiếng thì tôi sợ cái gì?

Úc Tưởng kéo cửa xe ngồi vào trong, sau đó Trữ Lễ Hàn cũng nhanh chóng ngồi vào.

"Tới biệt thự nhà họ Trữ." Trữ Lễ Hàn nói.

Cảng biển gió lớn, Trữ Sơn đợi hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đợi được Lăng Sâm Viễn.

Trữ Sơn có chút dè dặt trước giới truyền thông.

Nhưng đám phóng viên lại không hề dè dặt, tranh thủ thời gian hỏi: "Anh Lăng, anh có cho rằng sự việc lần này có liên quan đến mình không?"

Lăng Sâm Viễn đưa tay đẩy những chiếc micro dài xuống, liếc một vòng.

Anh ta hỏi: "Cô gái bước xuống khỏi trực thăng đâu rồi?"

Ngay lập tức nhóm phóng viên như được bơm đầy năng lượng.

Mẹ kiếp!

Sao Lăng Sâm Viễn cũng hỏi về cô vậy?

"Cô ấy nói mình mệt mỏi, cần phải thở oxi..."

"Cậu cả Trữ đưa cô ấy đi rồi."

"Anh Lăng cũng biết cô ấy sao?"

Lăng Sâm Viễn: "Đâu chỉ quen biết." Bốn chữ nhưng lại có ý tứ sâu xa.

Trữ Sơn ở phía sau run rẩy, suýt chút nữa làm rơi gậy xuống đất.

Có ý gì? Hai... hai anh em đều có ý với cô gái kia sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp