Tôi Làm Cá Mặn Trong Ngược Văn Để Tạo Ra Kỳ Tích

Chương 17: Ham muốn đánh bại của đàn ông.


3 tháng

trướctiếp

 

Trong không khí có một sự im lặng chết chóc.

Mọi người đều không dám lên tiếng.

Úc Tưởng: Sao không ai nói chuyện hết thế?

Hệ thống: [....]

Hệ thống: [Thể xác bọn họ còn đây nhưng chắc hồn phách đã đi dạo được chín ngày rồi.]

"Yah~ Công trình đã hoàn thành!" Game trong điện thoại của Úc Tưởng chợt phát lên âm thanh thông báo nhí nhảnh, chính nó đã phá vỡ sự im lặng này và cũng đưa hồn phách của mọi người về nơi vốn có.

Chưa đợi đương sự như Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn lên tiếng thì bác cả đã nhanh chóng tỉnh dậy và quát lớn: "Mày nói hươu nói vượn cái gì? Mày muốn làm tao tức chết à..."

Nếu không có hai người họ ở trước mặt thì chắc giờ nhà họ Úc còn mắng cô nặng nề hơn nhiều.

"Bác cả... Cậu Trữ còn ở đây." Đứa con trai của chú tư đứng cạnh chỉ đành nhắc khẽ.

Bác cả nhà họ Úc nín cơn giận mà nói: "Mau, đưa ghế đến cho cậu Trữ!"

Úc Tưởng còn có thể dạy dỗ lại sau nhưng cậu Trữ thì không thể chờ đợi thêm được nữa.

Trữ Lễ Hàn nhướng mi, anh cứ nhìn Úc Tưởng nhưng lại không nói lời nào.

Anh muốn xem cô sẽ diễn như nào trong vở tuồng này.

Thư ký Vương đứng cạnh cũng nhếch môi, sau đó nhận ghế từ tay người nhà họ Úc và đặt phía sau Trữ Lễ Hàn.

Anh ấy thầm nghĩ, mọi người cũng không biết khách sáo gì hết, đứng ở đây một chút mà đã coi mình như chủ rồi.

Cũng khiến bọn họ trở thành khách đến thăm.

Lúc này, Trữ Lễ Hàn mới từ từ ngồi xuống.

Bác cả của nhà họ Úc lại nói tiếp: "Mày không biết cậu ấy sao? Mày biết cậu ấy là ai không?"

Úc Tưởng không hề hoang mang: "Bác hỏi ai?"

Bây giờ, bác cả mới giơ tay hướng về Trữ Lễ Hàn, nhưng lại không dám chỉ vào mặt anh mà chỉ có thể dùng lòng bàn tay.

Bác cả: "Vị này."

Úc Tưởng: "Ồ, người tốt đã đưa cháu đến bệnh viện đó à."

Thư ký Vương không nhịn được, chỉ có thể bật cười.

Cừ thật! Giờ cậu Trữ đã thành người tốt tiên phong đi làm việc thiện rồi sao?

Trữ Lễ Hàn liếc thư ký của mình một cái, Vương Lịch thấy thế bèn ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm túc trở lại.

Trữ Lễ Hàn xoa xoa đầu ngón tay, thầm nghĩ: để có thể nghe được lời nào nghiêm túc từ miệng của cô đúng là không dễ.

Bác cả nhà họ Úc nghiến rằng: "Vị này là cậu Trữ, là cậu cả của nhà họ Trữ. Mày tự nghĩ lại xem mình vừa nói những lời vô nghĩa gì đi? Sao mày dám..."

"Từ từ." Bác cả chợt nhận ra: "Ý mày là cậu Trữ đã đưa mày đến bệnh viện?"

Úc Tưởng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhặt bức ảnh mà ông ta vừa ném hùng ném hổ lên giường. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Cô nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội: "Sao bác không thử đối chiếu đi?"

Bác cả nhà họ Úc vươn tay lấy lại bức ảnh.

Mà tay ông ta giờ đã run nhè nhẹ.

Đối chiếu?

Thế chẳng phải ông ta phải mời cậu Trữ đứng lên để nhìn bóng lưng mới có thể đối chiếu được sao?

Sao ông ta dám?

Đầu óc bác cả Úc rối bời, ông ta cứ nhìn chằm chằm vào hình bóng người đàn ông trên ảnh.

Cao lớn, đĩnh bạt.

Mặc vest, mang giày da, nhìn qua cũng biết là đồ xa xỉ.

Đúng vậy, sao lúc đầu ông ta không nhận ra những chi tiết này?

Có thật là cậu Trữ đã bế Úc Tưởng vào viện không?

Nhưng... vì sao?

Bác cả Úc điên cuồng khẳng định rồi lại phủ định, thật đúng là không thể tin nổi.

Mà Trữ Lễ Hàn ở bên kia lại lên tiếng: "Ừ, là tôi."

Ngắn gọn súc tích, nhưng giết chết cả vấn đề.

Bác cả Úc suy nghĩ một hồi lâu, cố nhớ lại xem liệu lúc nãy khi ông ta bước vào cửa có nói lời gì không hay với người đàn ông trên ảnh hay không...

Suy nghĩ nửa chừng thì lại không dám nhớ thêm nữa.

Lúc này, một người đàn ông trung niên ở bên cạnh bác cả chợt hưng phấn: "Cảm ơn! Cảm ơn cậu Trữ đã đưa nó đến bệnh viện! Nhưng vì sao Úc Tưởng phải nhập viện thế?"

Úc Tưởng không khỏi quay sang nhìn người đàn ông kia.

Ông khoác một chiếc áo màu đen, nhìn tầm độ năm mươi tuổi, làn da thô ráp nhưng có thể nhận ra ông thời trẻ rất tuấn tú, đặc biệt là có đôi mắt rất đẹp.

Úc Tưởng: Hơi giống tôi.

Úc Tưởng: À không, là tôi giống ông.

Thông tin của người đàn ông đó nhanh chóng xuất hiện trong đầu Úc Tưởng.

Úc Thành Tân, năm mươi hai tuổi, là cha của nguyên thân.

"Bị trúng độc." Giờ Lăng Sâm Viễn mới có cơ hội để chen vào.

"Cái gì? Trúng độc?" Sắc mặt Úc Thành Tân nhanh chóng thay đổi.

Mà những người khác của nhà họ Úc cũng ngơ người.

"Không phải đến bệnh viện dưỡng thai sao?" Úc Trung buột miệng nói.

Hôm nay, cậu ta đến đây chủ yếu là để xem trò vui, nhưng không ngờ trò vui không thành mà còn gánh phải một bất ngờ lớn.

Thư ký Vương nghe thế, trong lòng có hơi áy náy nên đã xen vào: "Đương nhiên là không phải."

Nếu họ không đưa cô Úc vào phòng trà chờ thì cô Úc cũng không bị liên lụy. Tuy liều lượng thuốc không ảnh hưởng gì đến sức khỏe nhưng lại bị người ta phát tán bức ảnh đến bệnh viện, ảnh hưởng nặng nề đến cô Úc.

Bây giờ, người nhà của cô cũng đã đến chất vấn.

Cô Úc chắc chắn sẽ cho rằng.... nghĩ đến đây, thư ký Vương chợt dừng lại.... Nhìn cô Úc bây giờ, có vẻ khá ổn mà?

Nhưng người khó chịu chỉ có người nhà họ Úc thôi.

Thư ký Vương nghẹn lời.

"Không phải sao..." Nhà họ Úc chợt thấy xấu hổ.

Úc Trung thì không tin được: "Vậy những gì trên mạng viết..."

Úc Tưởng: "Trên mạng viết gì là cậu tin nấy sao, cậu là trùng giày à?"

Trùng giày, sinh vật đơn bào.

Cô đang chửi cậu ta không não đấy à?

Sắc mặt Úc Trung dần trở nên khó coi, cậu ta muốn lên tiếng thì Úc Thành Tân đã chen vào: "Sao lại trúng độc? Giờ có vấn đề gì không?"

Quan Kim Mỹ ngồi bên cạnh cũng nắm lấy tay Úc Tưởng.

Môi bà trắng bệch, khuôn mặt đẫm mồ hôi và cơ thể lại đang run rẩy mất kiểm soát.

Úc Tưởng: "Con không sao."

Nghĩ nghĩ, cuối cùng cô cũng giơ tay vỗ nhẹ một cách vụng về vào tay Quan Kim Mỹ, bà thấy thế thì càng nắm chặt hơn.

Cơ mặt bác cả giật giật, cuối cùng phải cố nở nụ cười để che đi sự xấu hổ này.

Ông ta nói: "Không sao là tốt rồi. Nhà họ Úc đã gửi thư cho luật sư của những người đăng các bài viết đó...Chuyện này...."

Coi như chưa từng xảy ra đi.

Lời nói nghẹn ứ trong cổ họng của ông ta mà không tài nào cất lên nổi.

Chuyện này có quá nhiều thứ ông ta chưa biết.

Không có lửa làm sao có khói.

Bác cả lại nhìn sang Trữ Lễ Hàn và thấp giọng: "Sao hôm nay cậu Trữ lại đến đây?"

Thư ký Vương cười: "Mọi người không biết bệnh viện tư nhân này tên gì và thuộc về công ty nào sao?"

Nhà họ Úc giờ mới phát hiện.

"Là bệnh viện tư nhân dưới danh nghĩa của cậu Trữ sao?"

Thư ký Vương gật đầu: "Cậu Trữ rảnh rỗi nên đến nhìn qua."

Nhìn qua?

Là nhìn Úc Tưởng? Hay nhìn bệnh viện?

Nhà họ Úc nghe thế cũng không dám mừng, chỉ sợ mình hiểu nhầm.

Nhưng khi anh nhìn Úc Tưởng thêm lần nữa, ánh mặt lại trở nên phức tạp hơn nhiều lần.

Bác cả cố bình tĩnh lại, sau đó quay đầu nhìn Lăng Sâm Viễn: "Vậy còn cậu Lăng Sâm Viễn..."

Lăng Sâm Viễn: "Tôi đến gặp Úc Tưởng."

Nhà họ Úc: !

Họ còn định chỉ vào Lăng Sâm Viễn và hỏi Úc Tưởng rằng cô có biết đây là ai không?

Nhưng giờ không cần hỏi nữa.

Có điều bác cả vẫn hơi hoảng.

"Đến thăm bệnh mà không mang gì theo hết sao." Trữ Lễ Hàn bình tĩnh nói. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Lăng Sâm Viễn dừng lại và đáp lời: "Hôm đó tôi cũng trúng độc, giờ mới vội vàng đến thăm. Không giống như anh trai tôi, có tài xế và vệ sĩ, còn có cả thư ký để cử đi."

Như thể đang nói bóng nói gió Trữ Lễ Hàn rằng anh có nhiều người để sai khiến nhưng cũng không đưa quà gì đến thăm bệnh.

Nhà họ Úc nghe xong chỉ muốn chui xuống đất.

Toang rồi.

Hai anh em đối mặt nhau.

Bọn họ không nên nghe phải điều không nên nghe....

Lăng Sâm Viễn nói xong thì chậm rãi đứng dậy và tháo đồng hồ trên tay ra để đặt bên cạnh Úc Tưởng.

Anh ta nói: "Đồng hồ meteoris, mua ở London hai năm trước với giá 4 triệu đô."

Hệ thống: ???

Người nhà họ Úc: !!!

Hệ thống: [Nhân loại kiếm tiền dễ vậy sao?"

Úc Tưởng: Việc này ngươi phải hỏi Lăng Sâm Viễn.

Thật ra, cô cũng hơi sốc, nhưng ngẫm lại thì tổng tài chưa bao giờ coi tiền là tiền. Thế mà lúc trước Lăng Sâm Viễn còn tiếc với cô 5 triệu, bủn xỉn!

Hệ thống: [Anh ta nên cho nữ chính một cái....]

Úc Tưởng chép miệng: Nhưng nữ chính không yêu tiền đó, trùng hợp ghê, ta thì khác. Ta yêu tiền, ta sẵn lòng bị choáng ngợp bởi mùi tiền.

Hệ thống: [...]

Bọn họ hít sâu một hơi, chợt thấy choáng váng đôi chút.

Nói một cách logic, nhà họ Úc không nên mù quáng đến như vậy. Bây giờ nhà họ đã dần lụi bại, bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với sự phá sản và vỡ nợ.

4 triệu đô, quy đổi ra cũng hơn 20 triệu nhân dân tệ!

Ít nhất những nhân viên dưới quyền chú ba cũng có thể được trả lương...

Mà sinh viên đại học như Úc Trung thì càng kinh ngạc hơn.

Chỉ là một chiếc đồng hồ!

Mà ngốn đến tận 4 triệu đô!

Úc Tưởng... Úc Tưởng... lợi dụng cô!

Thư ký Vương không khỏi quay sang nhìn Trữ Lễ Hàn.

Khi họ đến đúng là đi tay không.... Chủ yếu là vì chợt nghĩ ra nên mới không chuẩn bị trước.

Thư ký Vương thầm mắng chính mình, sau trên đường đến đây anh ấy không nhắc cậu Trữ?

Đúng lúc này.

Thư ký Vương thấy Trữ Lễ Hàn thong thả đứng dậy, ngón tay anh hơi cong lên, sau đó nắm lấy khuy măng sét và kéo nhẹ ra.

Sau đó, anh cúi người và đặt nó và tay Úc Tưởng,

Đó là một chiếc khuy măng sét làm bằng ngọc lục bảo.

Màu sắc đậm và trong suốt.

Trữ Lễ Hàn nói: "Ngọc lục bảo Bahia." Rồi không nói thêm gì nữa.

Hệ thống: !!!

Hệ thống: [Sao đến cả Trữ Lễ Hàn cũng...?]

Úc Tưởng: Do ngươi không hiểu thôi, trong truyện tổng tài bá đạo thì ham muốn chiến thắng của đàn ông rất quan trọng. Chưa kể còn là con đẻ và con ngoài giá thú đối mặt nhau.

Hệ thống: [...]

Nó muốn làm người nhưng không muốn chỉ đạo nữa.

Mọi người đều rõ, ngọc lục bảo luôn là món sang trọng và đắt tiền, mà ngọc lục bảo Bahia là loại đá quý đắt đỏ bậc nhất.

Quan Kim Mỹ sửng sốt: "Đồ quý như thế..."

Chú ba nhà họ Úc nhanh chóng cắt lời: "Cậu Trữ, chiếc khuy măng sét này chắc phải cỡ mười cara đúng không?"

Ông ta háo hức nhìn chiếc khuy măng sét trong tay Úc Tưởng và nhỏ giọng: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì mỗi viên ngọc lục bảo Bahia được bán với giá nửa triệu tại Triễn lãm Trang sức Quốc tế năm ngoái..."

Quả nhiên, chỉ có cậu cả nhà họ Trữ mới có thể làm được chuyện lớn như vậy!

Ngat cả khuy măng sét cũng là đá quý hàng đầu.

Chú ba nhà họ Úc không khỏi chấn động.

Mười cara.

Là năm triệu.

Úc Trung đứng phía bên kia nghe thế thì phải hít một hơi thật sâu vào cổ họng, suýt chút nữa là đã nghẹn chết.

Hiện tại, cậu ta đi học mỗi tháng chỉ có hơn mười ngàn tệ tiền tiêu vặt, thế mà còn chưa thể tồn tại trong giới cậu chủ cô chủ của trường.

Nhưng Úc Tưởng thì sao?

Chỉ trong chớp mắt đã nắm trong tay 57 triệu RMB!

Đôi mắt bác cả cũng đang chớp nháy nhưng ông ta không lên tiếng.

Ông ta đang nhớ lại, từ lúc mới bước vào cửa thì Úc Tưởng đã chỉ vào hai vị này và nói ông ta chọn một trong hai làm đối tượng kết hôn...

Biểu hiện của hai người lúc đó thế nào?

Bác cả không nhớ.

Nhưng ông ta biết rất rõ rằng họ không tức giận khi nghe thấy cô nói như thế.

Vậy liệu có phải... Có lẽ nào?

Bác cả nghĩ đến thôi là đã thấy máu nóng sục sôi.

Giờ khắc này ông ta thực sự muốn Úc Tưởng có thể kết hôn ngay tại chỗ.

Cho dù là ai trong số hai người...

Bác cả hít một hơi thật sâu rồi quay sang nhìn Úc Tưởng: "Sao còn không cảm ơn cậu Trữ?"

Úc Tưởng nghe lời: "Cảm ơn cậu Trữ."

Bác cả chớp chớp mắt vài cái với cô, ông ta chỉ hận sao mình không có khả năng truyền âm như trong tiểu thuyết tu tiên.

Nhân cơ hội này để lấy được những thứ có thể từ hai người họ đi!

Nhưng ánh mắt Úc Tưởng lại đảo qua, sau đó nhìn vào cổ tay còn lại của Trữ Lễ Hàn.

Úc Tưởng nghiêng đầu: "Cậu Trữ khí chất cao quý, trang phục chỉnh tề. Nhưng giờ chỉ còn một tay áo có khuy măng sét thì kỳ quá đi... Hay cho tôi luôn chiếc kia đi?"

Bác cả: ?

Ý của tao lúc ra hiệu không phải vậy!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp