Tôi Làm Cá Mặn Trong Ngược Văn Để Tạo Ra Kỳ Tích

Chương 14: Hát theo yêu cầu "Vận may tới"


3 tháng

trướctiếp

 

Mọi người đọc ít quá.

Ngày thường họ cũng chỉ đọc mấy bài báo về kinh tế tài chính, tệ lắm mới tìm đến đọc "Tiểu sử Bill Gates".

Bọn họ chưa từng đọc qua tiểu thuyết, cũng không phải quần chúng hay ăn dưa nên khi nghe thế cũng lặng lẽ gật đầu, thầm nghĩ rằng nó cũng đúng.

Đừng để bốc đồng nhất thời thành sự tiếc nuối cả đời.

Nhưng.... Cậu Trữ thật sự sẽ đem lòng yêu một người sao?

Thậm chí còn có mối quan hệ thân thiết hơn?

Nhưng thật khó để hình dung chuyện đó gắn với một người tự phụ và cấm dục như Trữ Lễ Hàn.

Ngay khi bầu không khí đang trì trệ thì giọng nói của Trữ Lễ Hàn chợt vang lên.

"Mọi người có thể đi rồi."

Những người phụ trách trên thương trường là những người tỉnh táo đầu tiên: "À, vâng!"

Họ không dám hỏi nhiều, thầm nghĩ nếu nghe nhiều lời bàn tán quá sẽ bị ngột chết nên cứ tranh thủ chuồn lẹ. Khi cậu Trữ cần thì họ xuất hiện trở lại là được rồi mà?

Úc Tưởng thấy những người đi theo Trữ Lễ Hàn bắt đầu bước lên cầu thang.

"Lộp cộp" một hồi thì bước chân càng ngày càng xa rồi nhanh chóng mất tăm.

Úc Tưởng suy nghĩ một lúc.

Úc Tưởng: Chuẩn bị nhét ta vào bao tải để thủ tiêu à? Trữ Lễ Hàn có thói quen mang theo súng bên người không? Nước ta cấm súng, thế trong tiểu thuyết có cấm không?

Bây giờ đến lượt Hệ thống thấy tuyệt vọng.

Hệ thống: [Tôi không biết.]

Giờ Hệ thống đang rất hối hận.

Đáng lẽ nó nên thông báo cho Úc Tưởng sớm hơn một chút, rằng Trữ Lễ Hàn đang ở gần đây và ngày càng gần với cô hơn.

Như vậy thì cốt truyện vẫn còn cứu được một chút.

Nhìn lại giờ mà xem, đừng nói là cốt truyện, giờ ai ai cũng thấy tuyệt vọng.

Chỉ trong chớp mắt, ở cầu thang chỉ còn mỗi Trữ Lễ Hàn và Úc Tưởng, còn có cả ba vệ sĩ vây quanh.

Úc Tưởng chợt nghĩ...

Vẫn còn năm người.

Trữ Lễ Hàn đi ra ngoài để gọi điện thoại: "Lái xe đến cửa tòa nhà trung tâm thương mại."

Thư ký Vương ở đầu bên kia nhận được điện thoại thì đã sửng sốt một hồi rồi mới nói: "Được!"

Anh ấy vẫn đang suy nghĩ không biết cậu Trữ đang đi đâu.

À, cậu Trừ đi dự sự kiện ở toà nhà bên cạnh sao?

Thư ký Vương nhanh chóng đỗ xe.

Một chiếc Maybach VS680 cứ thế đứng sừng sững ngay trước nơi tổ chức sự kiện.

Từng đường nét cho đến logo của nó đều rất chói mắt.

Gần như tất cả những người ở cả trong và ngoài sân đều bị nó thu hút.

Nếu là VS680 thì giá cũng không dưới 5 triệu. Chỉ riêng đồ nội thất và những bộ phận bên trong là đã đủ khiến người ta trố mắt.

Đương nhiên, những thứ đó chưa phải là điều quan trọng nhất.

Quan trọng nhất là... chỗ này không cho phép đỗ xe... Trừ khi đó là ông chủ của khu trung tâm lớn này! Hoặc có thể là con trai của ông chủ...

"Xe ai thế? Trong số các nhà tài trợ cho sự kiện ngày hôm nay có cha của ai đến à?"

"Không biết, không nghe nói gì hết."

"Có vẻ như có ông chủ lớn nào đó đang đi khảo nghiệm ở trung tâm thương mại bên cạnh.... chẳng lẽ là vị ngồi trong xe kia sao?"

Chiếc xe dừng ngay giữa địa điểm thế này đã nhanh chóng thu hút không ít người nổi tiếng trên mạng, ngay cả ban tổ chức sự kiện cũng thấy tò mò.

"Tôi muốn chụp nó! Hiếm lắm mới thấy loại xe này!"

"Cô dám đi đến đó không?"

"Có gì mà tôi không dám sao?"

Trữ Lễ Hàn ở bên này vừa nói chuyện điện thoại xong thì mới nhìn lại Úc Tưởng: "Ra ngoài với tôi."

Úc Tưởng suy nghĩ một hồi.

Có vẻ như cô không còn lựa chọn nào khác?

Nếu không tự đi thì mấy tên đàn ông vạm vỡ kia sẽ vác cô đi.

Úc Tưởng ngoan ngoãn đi theo anh, chỉ trong một phút ngắn ngủi mà cô đã tưởng tượng ra mười tám cách chết của mình.

Dưới sự bảo vệ chặt chẽ của vệ sĩ, Úc Tưởng cứ thế theo sau Trữ Lễ Hàn và đi ra ngoài.

Những người qua đường và thậm chí là cả những kẻ trong hội trường đều không nhịn được mà hoan hô vài tiếng. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

"Giờ chính chủ mới xuất hiện đấy à?"

"Thấy rõ không, thấy rõ không?"

"Vệ sĩ vây quanh thế mà, nhưng người đàn ông ở giữa cao thế.... Quay mặt đi, trời ạ! Anh ấy đẹp quá!"

"Không phải cô nói dám qua chụp ảnh à? Đến hỏi anh chàng đẹp trai đó, xem anh ấy có cho cô chụp ảnh cũng không? Có lẽ cô có thể xin WeChat hay gì đó."

"Có vệ sĩ mà... hình như còn có một người phụ nữ nữa. Nhưng bị vệ sĩ chặn nên không thể nhìn thấy được..."

Úc Tưởng: Như thể tôi là một minh tinh ấy.

Hệ thống: [Cô còn có thời gian nghỉ về chuyện đó nữa sao?]

Rồi cũng nhanh thôi, Úc Tưởng sẽ không còn thời gian để suy nghĩ thêm nữa.

Bọn họ đi tới chiếc Maybach, một người phụ nữ đến mở cửa.

Trữ Lễ Hàn: "Lên xe."

Úc Tưởng: Mẹ nó, đáng sợ thế!

Hệ thống thờ ơ.

Nó tin Úc Tưởng thì nó là đồ ngu.

Úc Tưởng vẫn không nhúc nhích.

Vì ra ngoài quá bất chợt nên sự chênh lệch nhiệt độ đã khiến cô vô thức rụt vai lại, thoáng nhìn thấy có hơi đáng thương.

Trữ Lễ Hàn quay lại: "Sợ sao?"

Hả.

Thua người không thua trận!

Dù sao cô cũng đã đoán được cái chết của mình sẽ đến gần! Được thôi, chết sớm thì đầu thai sớm!

Sắc mặt Úc Tưởng trắng bệch, những khi cô liếm môi thì lại thấy đôi môi ấy hồng hồng, thậm chí còn dính nước nên trông vừa đầy đặn, vừa trong trẻo.

Úc Tưởng: "Lo lắng cũng có mà kích thích cũng có."

Trữ Lễ Hàn: "Kích thích?"

Úc Tưởng: "Chà, nhỡ như anh tức giận quá rồi lại muốn đè tôi xuống xe để làm nhục tôi ở nơi đông người thì biết làm sao bây giờ?"

Trừ Lễ Hàn nhìn cô chằm chằm, yết hầu giật giật.

Trước mắt Hệ thống tối sầm.

Hệ thống: [Thành thật mà nói, cô đã từng đọc qua thể loại văn học nào khác chưa?]

Úc Tưởng: Không có! Ngươi không biết rằng kiểu truyện ngược văn của thời xưa thường có cảnh như vậy sao?

Hệ thống: [...]

Nhìn cái mà cô hiểu xem!

Cô còn hiểu nguyên tác hơn cả tác giả đúng không?

Lúc này, vệ sĩ bên cạnh cũng đỏ mặt.

Cô Úc này quá xinh đẹp, xinh đẹp đến mức họ không dám nhìn cô thêm lần nữa.

Không thể không nói, Úc Tưởng nói bừa như thế sẽ ảnh hưởng không ít đến danh tiếng của Trữ Lễ Hàn.

"Xem ra cô không hề sợ." Trữ Lập Hàn nói.

Giờ Úc Tưởng mới nắm lấy tay nắm cửa và bước vào xe, đã thế cô còn vừa làm vừa nói: "Cũng bình thường thôi."

"Đỡ lên giúp tôi với, tôi không thể lên được." Úc Tưởng nói một cách khó khăn.

Trữ Lễ Hàn rũ mắt thì thấy chiếc túi Hermes to tướng trong tay cô, có vẻ như hơi khó cầm.

Trữ Lễ Hàn vươn đến và nhẹ nhàng cầm lấy từ phía sau.

Úc Tưởng ngồi yên trên xe thì anh mới bước lên.

Vệ sĩ vội vàng đóng cửa xe lại rồi đứng đợi ở ngoài chứ không định đi vào xe cùng.

Đùa!

Lỡ như làm thứ đó ở trong thật... thì sao? Tốt nhất là họ nên ở bên ngoài.

Cửa xe đóng lại.

Trữ Lễ Hàn giơ tay bật đèn trong xe lên.

Ánh đèn chiếu xuống dưới.

Trữ Lễ Hàn nhìn qua thì thấy Úc Tưởng đã thắt dây an toàn.

Cô nhát gan nhưng cũng rất bạo dạn.

Cô ngoan nhưng cũng rất khốn nạn.

"Cô Úc thật sự mang thai sao?" Trữ Lễ Hàn lạnh lùng nói: "Tôi nhớ chỉ mới được mấy ngày thôi."

Úc Tưởng cũng mạnh dạn nói lên suy nghĩ của mình: "Cậu Trữ có bao giờ nghĩ rằng, tên sát nhân mà tôi nhắc tới là một người khác không?"

Hệ thống nghẹn họng.

Nhiêu đó là chưa đủ rối tung rối mù sao? Sao còn muốn chọc tức Trữ Lễ Hàn thêm làm gì?

Nhưng Trữ Lễ Hàn không tức giận, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh khi quay sang nhìn Úc Tưởng.

Anh nói: "Sau khi tạm biệt ở khách sạn Hải Li thì tôi đã tìm hiểu rất rõ về cuộc đời của cô Úc đây. Và tôi cũng biết rằng trong đời cô không hề có sự hiện diện của loại người như thế."

Úc Tưởng: "Anh điều tra tôi?"

Trữ Lễ Hàn: "Ừ."

Úc Tưởng hỏi Hệ thống: Tôi không có lịch sử đen tối nào đáng xấu hổ hết phải không? Nếu không tôi sẽ xấu hổ đến mức chui xuống lỗ trước mặt Trữ Lễ Hàn đấy.

Hệ thống: [Cảm ơn ngài, ngài chính là người biết về lịch sử đen tối gần nhất của cô, không còn gì có thể so sánh được với ngài] ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Trữ Lễ Hàn hỏi: "Cô Úc giận rồi sao?"

Úc Tưởng: "Không sao đâu, cứ vậy đi. Anh điều tra về tôi thì anh yên tâm, mà tôi cũng yên tâm. Đừng để anh cứ nghi ngờ rằng tôi là gián điệp được thuê về hay sát thủ ngoại quốc gì gì đó là được. Nếu mà thế thì chẳng phải cuộc sống của tôi còn khó khăn hơn gấp bội sao?"

Ánh mắt Trữ Lễ Hàn loé lên, ngón tay cũng dẫn cuộn lại.

Bây giờ cô đang tỉnh táo đến đáng sợ khiến người ta không tài nào biết được đâu mới là bộ mặt thật của cô.

Trữ Lễ Hàn cất lời: "Ở bữa tiệc của nhà họ Kim lần trước tôi đã muốn hỏi: Cô Úc đây muốn bồi thường như thế nào? Đừng là kết hôn thì được."

Anh dừng lại rồi mới nói tiếp: "Nhà họ Úc sớm muộn gì cũng phá sản thôi nhỉ? Thật ra, chỉ cần tôi gật đầu một cái và thay đổi chiều gió thì nhà họ Úc có thể thoát khỏi tình cảnh hiện tai. Tôi chỉ mong sau này, cô Úc ở ngoài đừng nên nói những lời không nên nói và cũng đừng làm những chuyện không nên làm."

Úc Tưởng kinh ngạc, sau đó lẩm bẩm với Hệ thống.

Úc Tưởng: Tên phản diện này bình tĩnh nhanh thật, có thể khống chế cảm xúc dễ dàng như thế là loại người đáng gờm nhất.

Hệ thống: [Cô nói chồng mình như vậy sao?]

Úc Tưởng: ?

Hệ thống: thờ ơ.jpg

"Cô Úc đã suy nghĩ kỹ chưa?" Giọng nói của Trữ Lễ Hàn lại vang lên lần nữa.

Úc Tưởng ngước nhìn, mắt đối mắt với anh.

Nốt ruồi đỏ ngay dưới mắt của người đàn ông này, càng nhìn càng thấy sống động.

Khuôn mặt điển trai, trang nghiêm, tao nhã nhưng đôi mắt lại rất lạnh lùng.

Úc Tưởng: "Cứ để nhà họ Úc phá sản đi."

Trữ Lễ Hàn: "..."

Nếu thế thì chẳng còn ai cấm cản cô được tự do nữa!

Có hiểu như nào gọi là người dân làm chủ không?

Úc Tưởng chậc lưỡi.

Trữ Lễ Hàn: "Nghĩ kỹ rồi?'

Úc Tưởng: "Ừ!"

Bây giờ cô đã nhận ra rằng anh không có ý định động tay động chân với cô. Xem ra dù có là phản diện độc ác thì vẫn còn nhân tính, chưa đến mức coi thường pháp luật.

Úc Tưởng chợt thấy vui vẻ mà cũng hơi tiếc nuối.

Giờ không làm gì được với cái cốt truyện bung bét như này nữa rồi!

Úc Tưởng: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi về đây, tạm biệt. Tôi còn bận dưỡng thai."

Trữ Lễ Hàn: "Dưỡng thai?" Chẳng phải vừa rồi anh đã vạch trần lời nói của cô rồi sao? Mới mấy ngày thì làm sao mà có thai được?

Úc Tưởng: "Phôi thai cũng cần phải dưỡng!"

Trữ Lễ Hàn: "..."

Úc Tưởng đặt tay lên tay nắm cửa, nhưng ấn mãi mà nó không mở ra.

Cô bèn quay đầu nhìn Trữ Lễ Hàn.

Khả năng là quyền khống chế đang nằm trong tay Trữ Lễ Hàn.

Dáng ngồi của anh vẫn rất vững vàng, đĩnh bạt, rất uy nghiêm

Trữ Lễ Hàn ấn vào nút khóa cửa: "Bên trong có thể có phôi thai, nhưng cũng có thể không. Còn bao nhiêu ngày nữa là đến ngày hành kinh của cô Úc đây nhỉ? Trước đó, không bằng để tôi giúp cô tăng cơ hội hơn nhứ?"

Úc Tưởng choáng váng.

Hệ thống xém chút nữa là phát bài "good luck".

Úc Tưởng nuốt nước bọt: Anh ta còn muốn tăng như nào nữa?

Hệ thống: [Sao tôi biết được? Cái này không thể nói trước được ha ha ha ha ha ha ha ha.. cái này ha ha ha ha...]

Úc Tưởng: ?

Cô vẫn đặt tay lên tay nắm và cố đẩy một chút.

Nhưng chỉ mở được thứ này thì có ích gì? Cửa xe cũng đâu có mở.

Chợt, một tiếng "tách" vang lên.

Đèn trong xe tắt ngúm.

Úc Tưởng: Không phải ngươi nói Trữ Lễ Hàn là người rất kiêng khiêm, kể cả khi ngồi trong lòng cũng không lung lay sao?

Hệ thống: [Đúng thế, nhưng từ lần đầu gặp cô thì cô đã làm cốt truyện sụp đổ rồi~]ư

Úc Tưởng: ...

Giọng nói của Trữ Lễ Hàn lạnh như băng, lanh lảnh như ngọc vang lên trong không gian tối tăm, nhỏ hẹp này: "Giam cầm, ép yêu, giữ chặt và sỉ nhục trước mặt mọi người... cô Úc thích cái nào hơn?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp