Chim Hoang

Chương 6


3 tháng

trướctiếp

 

"Sao cậu lại bị thương thế này? Ai đánh cậu? Có phải bố cậu không?"

Hứa Nguyện nắm tay Thích Dã, kéo cậu lại gần, nhìn vết thương còn rỉ máu trên mặt thiếu niên, vừa sợ vừa tức giận: "Đi, tôi đưa cậu đi trình báo cảnh sát!"

Từ nhỏ Hứa Nguyện được dạy khi gặp bạo lực phải tìm cảnh sát giúp đỡ ngay.

Đêm giao thừa năm ngoái cô không có thời gian, trời tối, cô không nhìn rõ vết thương trên người Thích Dã. Hôm nay thấy rõ rồi, dù thế nào cũng không thể bỏ mặc được.

Thích Dã im lặng.

Cú đánh vào má phải của cậu mạnh đến mức ngay lúc Thích Tòng Phong vung móc sắt đánh xuống, toàn thân cậu nhẹ bẫng, choáng váng, không cảm nhận được gì. Mãi lâu sau khi tỉnh lại, cậu mới chậm rãi cảm nhận được cơn đau lan khắp nửa khuôn mặt.

Đau quá, khi ra ngoài lại bị gió lạnh thổi vào, không tê cứng như cậu tưởng tượng, mà đau nhức từng cơn như bị kim châm.

Nên cậu không muốn nói chuyện gì cả.

Nhưng cô gái mới gặp hai lần lại đặc biệt cứng đầu, vẫn nắm tay cậu không buông, rồi tự phủ nhận mình: "Không, không... trước tiên phải đưa cậu đi bệnh viện... Chúng ta đi bệnh viện trước, băng bó vết thương cho cậu rồi sẽ đi báo cảnh sát!"

Hứa Nguyện thực sự cho rằng Thích Dã cần đến bệnh viện.

Dù Đào Thục Quân thường hay mắng chửi, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng đánh Hứa Nguyện. Các bạn học khác trong khu cũng đều sống trong gia đình hòa thuận. Cô chưa từng chứng kiến cha mẹ nào đánh con đến thế.

Đánh tàn nhẫn như vậy càng chưa từng nghe qua.

Hứa Nguyện đang lo lắng cho Thích Dã, má cậu còn chảy máu, nhưng cậu không hề cảm kích: "Không cần."

Chỉ một tiếng cực kỳ ngắn gọn.

"Đi trình báo cảnh sát trước cũng được, đồn cảnh sát ở ngay phía trước." Hứa Nguyện không dám nhìn kỹ các vết thương trên mặt Thích Dã, "Sau khi trình báo xong, chúng ta..."

"Tôi đã bảo không cần mà."

Hứa Nguyện chưa dứt câu đã bị cậu cắt ngang một cách thô lỗ.

Dường như cậu đang cố gắng hết sức để kiềm chế điều gì đó, dù cau mày khi nói nhưng lông mày vẫn không ngừng giật lên mất kiểm soát: "Không cần báo cảnh sát, cũng không đi bệnh viện."

Nói xong hai câu gần như lạnh lùng, cậu dùng sức giật tay ra khỏi tay cô.

Tay Thích Dã cũng bị thương, Hứa Nguyện không dám dùng sức, sợ chạm vào vết thương, đành buông tay.

Trong lúc cả hai đang bế tắc thì đèn giao thông chuyển từ xanh sang đỏ.

Không thể qua đường, Thích Dã chỉ biết tiếp tục đứng ở ngã tư, không nhìn Hứa Nguyện, mắt nhìn thẳng phía trước.

Bầu trời u ám, gió bắc thổi ào ào, không ngừng tung bay mái tóc rối bù của cậu.

Nhưng đôi mắt đen kịt vẫn lạnh băng như hồ nước đóng băng, dù cho gió có gào thét tàn khốc đến đâu cũng không gợn sóng.

"Cậu..."

Hứa Nguyện định khuyên thêm vài câu, nhưng nhớ đến cái điện thoại vỡ nát mà cô nhìn thấy buổi sáng, lại nuốt lời định nói vào trong.

Chỉ lo lắng nhìn cậu.

Cô im lặng, Thích Dã càng không thèm lên tiếng.

Gió càng lúc càng lạnh buốt, vết thương trên mặt càng đau hơn từng chút một, cậu cắn răng chịu đựng, tiếp tục đợi đèn đổi màu.

Bỗng tay áo bị kéo nhẹ.

"Cậu không muốn đi bệnh viện cũng được…”. Hứa Nguyện mím môi, ngẩng đầu lên, cẩn thận thương lượng: “Nhưng nếu cậu không định đi bệnh viện, có thể để tôi luyện tay không?"

*

Thích Dã ngồi trên ghế gỗ ven hành lang cây xanh.

Không nói một lời, cậu nhìn Hứa Nguyện đặt balo xuống, lấy ra hộp nhựa trắng in chữ thập đỏ nhỏ xíu. Sau đó mở nó ra, bên trong đầy đủ các dụng cụ sơ cứu và thuốc thông dụng, cậu mới hiểu "luyện tay" cô nói là gì.

"Trước đây tôi từng băng bó cho mèo hoang chó hoang.” Cô bé vừa cẩn thận lấy thuốc ra vừa giải thích: “Nhưng chỉ là gặp phải tình cờ thôi, cũng không biết sau này chúng có hồi phục tốt không.”

Nói đến đây, Hứa Nguyện ngập ngừng, hơi ngượng giơ tay phân trần: "Tôi không có ý so sánh cậu với chúng..."

Thực ra quanh cô không có ai cần giúp đỡ.

Người duy nhất yếu ớt là Trần Nặc, nhưng tình trạng của anh ấy quá phức tạp, Hứa Nguyện có muốn giúp cũng chỉ gây thêm rắc rối.

Thích Dã hạ mi mắt xuống: "Ừm."

Vốn dĩ cậu không muốn đi theo cô gái kỳ quái này làm chuyện liều lĩnh, nhưng vết thương trên mặt quá đau.

Có lẽ vì tức mình mất mặt trước chủ nợ, hôm nay Thích Tòng Phong đánh mạnh hơn bình thường.

Nhắc mới nhớ, những chiếc móc treo quần áo bằng sắt đó quả thực rất chắc chắn, cậu cảm giác như có thể bị đánh chết bất cứ lúc nào, vậy mà, sau khi đánh xong, những chiếc móc treo ấy vẫn còn nguyên vẹn. - quả chanh màu xanh t.y.t

Giống như dù Thích Tòng Phong có đánh đập cậu thế nào, ông ta vẫn là người giám hộ hợp pháp duy nhất của cậu.

Hứa Nguyện đeo găng tay y tế dùng một lần, lấy cồn và bông gòn ra: "Cồn tiếp xúc vết thương có thể đau, nếu đau quá thì nói cho tôi biết nhé."

Lần này Thích Dã không trả lời.

Đau, chắc chắn là rất đau. Miếng bông gòn thấm cồn ấn lên vết thương, khiến cả nửa khuôn mặt co rúm vì đau đớn.

Nhưng cơn đau này vẫn nhẹ hơn nhiều so với cú móc sắt đánh trúng mặt. Vốn đã chai sạn với đau đớn, Thích Dã chỉ nghiến răng, cúi xuống nhìn chằm chằm những bông tuyết trên mặt đất.

Vết thương trên mặt cậu không quá nông nhưng máu đã khô cứng thành vỏ băng, khiến Hứa Nguyện có chút run rẩy khi xử lý.

Nhưng cô vẫn cố thở đều, không run tay.

Lau sạch vết thương cẩn thận, bôi thuốc rồi dán băng cố định.

Xong xuôi chỉ hết chưa đầy 10 phút.

Bây giờ là mùa đông, trời đang rét đậm, thế mà Hứa Nguyện vẫn lo lắng đến mức mồ hôi đầm đìa trán: "Được rồi, bây giờ ổn rồi."

Cô cởi găng tay, lục lọi trong cặp sách rút ra một túi nhỏ đựng băng vải và thuốc còn lại, đưa cho Thích Dã: "Về nhà cậu tự thay băng, bôi thuốc, dán kín lại, một ngày thoa thuốc một lần."

Thích Dã kđưa với tay lấy.

Cậu ngẩng lên nhìn cô: "Tôi không có tiền trả cô."

Khi nói câu đó, Thích Dã rất thẳng thắn, không che giấu gì cả, thành thật.

Không có tiền chính là không có, nên cậu cũng chẳng định đi bệnh viện. Hơn nữa cậu cũng không ngốc, dù cô gọi đó là "luyện tay", thì sự thật vẫn là cô muốn giúp đỡ cậu.

Cậu chấp nhận lòng tốt này, nhưng không cần thêm gì nữa.

Lời nói của chàng trai thẳng thắn đến mức khiến Hứa Nguyện bối rối, liên tục xua tay: "Không, không phải, tôi không cần tiền cậu đâu."

Thích Dã ngồi trên ghế, thấy mặt cô gái đột nhiên đỏ bừng, tay cô vô thức siết chặt quai xách nhỏ của hộp thuốc, còn lúng túng hơn cả lúc nhìn thấy chiếc điện thoại hỏng của cậu buổi sáng.

"Tôi luôn muốn trở thành bác sĩ..." Cô cúi đầu xuống, giọng nói nhỏ đến mức tựa như tự nói với mình: "Muốn giúp đỡ những người bệnh tật và bị thương, khiến họ nhanh chóng khỏe lại, nhưng..."

Hứa Nguyện càng nói càng nhỏ, câu sau Thích Dã không nghe rõ.

Nhưng theo cử chỉ miệng, có vẻ cô cũng không nói tiếp.

"Cứ cầm lấy đi." Hứa Nguyện lắc đầu: "Tôi chỉ muốn vết thương của cậu mau lành thôi, không có ý định gì khác."

Đôi mắt cô lảng tránh, mặt vẫn còn hơi đỏ, nhưng cô nói những câu này cực kỳ trôi chảy mà không hề bị vấp tý nào.

Giống như đã luyện tập nói vô số lần vậy.

Thích Dã im lặng một lúc, cuối cùng vươn tay nhận lấy túi nhỏ đựng băng và thuốc.

Thấy cậu cầm lấy, Hứa Nguyện yên tâm: "Bây giờ chúng ta đi trình báo cảnh sát nhé?" Cô vẫn còn nhớ chuyện báo cảnh sát.

Nghe vậy, Thích Dã không nói gì.

Chỉ cúi xuống nhìn đất, im lặng nhưng thái độ rất rõ ràng.

Cậu cứng đầu quá, Hứa Nguyện bất lực.

Hai người chỉ gặp vài lần, hoàn toàn xa lạ, giờ ngồi cạnh nhau trên ghế, không tìm được chủ đề nào để nói.

Họ ngồi vô cùng yên lạng, im ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng gió rít, bầu không khí như đông cứng lại.

Một lúc sau, Hứa Nguyện không chịu nổi: "Vậy... tôi đi trước nhé?"

Cô đứng dậy, nói nhỏ lời tạm biệt rồi toan quay lưng bước đi.

“Tạm biệt”

Mới đi vài bước, phía sau cậu đột nhiên gọi giữ cô lại: "Khoan đã."

*

Sau khi đưa băng vải và thuốc cho Thích Dã, hai người tách ra, Hứa Nguyện đến hiệu thuốc ở tầng dưới khu dân cư để mua thêm đồ thiếu trong hộp thuốc nhỏ của mình.

Dì chủ hiệu thuốc quen biết cô, lúc thu tiền còn nói đùa: "Lại mua thuốc à, xem ra sau này chắc chắn sẽ trở thành một bác sĩ nhỏ đây mà."

Hứa Nguyện mỉm cười với dì, trả tiền xong rồi cầm đồ ra về.

Cô nhẩm tính thời gian, đi lang thang ở khuôn viên khu dân cư gần giờ tan làm của Đào Thục Quân mới lên nhà.

Ngoài dự đoán, khi cô về tới nhà thì Đào Thục Quân đã có mặt.

Hứa Nguyện rất nhạy cảm với tâm trạng của người lớn.

Mặc dù phần lớn thời gian cô đều không biết mình làm sai điều gì khiến Đào Thục Quân giận dữ. Nhưng chỉ cần bà liếc mắt, mím môi, cô lập tức có thể cảm nhận được đối phương đang không vui.

Giống như bây giờ, vừa bước vào, ánh mắt Đào Thục Quân đã dõi theo cô: "Rửa tay rồi ăn cơm."

Năm chữ bình thường, nhưng khiến lòng cô chùng xuống.

Hứa Nguyện vâng dạ, nhanh chóng thay dép, đặt cặp sách xuống rồi đi rửa tay, sau đó ra giúp bà bày bát đũa.

Khi ông Hứa Kiến Đạt không có nhà, Hứa Nguyện và Đào Thục Quân ngồi đối diện nhau, giờ ông về rồi, ghế của ông đặt về phía bà.

Hai người lớn - một đứa trẻ.

Áp lực nặng nề, Hứa Nguyện không dám phát ra tiếng động, lặng lẽ gắp món gần nhất với mình.

"Bốp!"

Vừa mới nhấc đôi đũa lên gắp đĩa nấm xào, cô liền cảm thấy tay mình bị đè xuống.

"Con học cách cầm đũa từ ai vậy?" Đào Thục Quân ngồi đối diện nhíu mày: "Có ai cầm đũa kiểu đó đâu? Ra ngoài ăn mà bị thấy sẽ xấu hổ lắm!"

Lòng bàn tay Hứa Nguyện bất ngờ bị đũa đánh một cái, đau đớn và hoảng hốt, cô không hiểu sao mình đột nhiên lại bị Đào Thục Quânmắng.

Từ khi biết cầm đũa, cô vẫn cầm như thế mà?

Nhưng Hứa Nguyện biết đây không phải lúc tranh luận cho bản thân.

Cô không nói gì, cũng không tiếp tục gắp món nấm xào nữa, chỉ dám dùng thìa húp cháo trước mặt.

Ông Hứa Kiến Đạt vẫn thờ ơ như chiều 30 Tết, tự gắp thức ăn cho mình.

Sau một hồi, thấy Đào Thục Quân có vẻ bớt giận, Hứa Nguyện thận trọng cầm đũa lên, thì ông lên tiếng: "Công ty báo, ngày mai tôi phải trở lại rồi." Sớm hơn dự định nửa tháng nghỉ phép.

"Bốp!" Lời vừa dứt, tay Hứa Nguyện lại bị đánh.

Lần này so với lần trước càng mạnh hơn, Đào Thục Quân gần như nghiến răng: "Hứa Nguyện! Mẹ vừa nói cách con cầm đũa sai cách rồi mà?"

Đũa gỗ vừa cứng vừa nặng, khi đánh vào tay rất đau.

Hứa Nguyện nhẫn nhịn, mắt đỏ hoe nhưng không dám khóc trước mặt Đào Thục Quân.

"Thái độ gì thế? Học kém, thi điểm thấp thế còn dám cãi à?" Đào Thục Quân thấy cô không khóc càng tức giận hơn: "Tưởng bây giờ còn là trẻ con, ba mẹ phải chiều hư à? Đâu, đũa đưa tao xem nào?"

Hứa Nguyện không tranh luận.

Sự im lặng của cô không khiến Đào Thục Quân dừng lại, trái lại còn châm chọc thêm: "Không bảo nấu cơm nữa, chỉ biết há miệng chờ được đút ăn là đủ rồi. Ăn còn không biết, vô dụng!"

Ông Hứa Kiến Đạt vẫn làm như không thấy không nghe: "Tình hình gấp quá, không thể thay đổi, tôi buộc phải đi."

Đào Thục Quân càng tức: "Mày câm à? Ba mày nói chuyện mày không biết à? Giả câm à?" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nếu lúc vào cửa Hứa Nguyện không hiểu tại sao Đào Thục Quân tức giận, thì bây giờ cũng đoán ra rồi.

Nhưng cô không thể hiểu nổi.

Vì ông Hứa Kiến Đạt ngồi ngay đó, tại sao Đào Thục Quân không nói thẳng với ông, mà lại mắng cô?

Một bữa cơm vô vị kết thúc.

Cô không muốn ở trước mặt mẹ mình thêm giây phút nào, Hứa Nguyện rửa bát đũa xong rồi lập tức trở về phòng.

Hôm nay mua thuốc ở dưới tầng, nhân cơ hội này sắp xếp lại hộp thuốc nhỏ. Để thuốc mới mua và băng gạc vào và kiểm tra hạn sử dụng cả các đồ dùng còn lại.

Hứa Nguyện ngồi bàn học, từ tốn sắp xếp các dụng cụ y tế và thuốc, tâm trạng bị tổn thương và hoảng sợ dần lắng xuống.

Nhưng trước khi cô kịp hoàn toàn điều hòa cảm xúc thì cánh cửa phòng đã bị mở ra từ bên ngoài.

Cửa phòng Hứa Nguyện từng có khóa, sau Đào Thục Quân cho thợ đến tháo với lý do "sợ cô ấy một mình trong phòng làm chuyện quấy phá, không tập trung học hành".

Bây giờ thì bất cứ ai cũng có thể đi thẳng vào phòng cô mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

"Mày còn tưởng mày thật sự có thể làm bác sĩ à? Nhìn điểm số tồi tệ kia đi!" Thấy đống thuốc trên bàn Hứa Nguyện, Đào Thục Quân nổi cơn thịnh nộ: "Mẹ đã bảo bao nhiêu lần rồi, mày xứng đáng gì! Tương lai mày chỉ có thể đi quét rác thôi, đừng mơ mộng nữa!"

Ở bàn ăn, Hứa Nguyện cố nhịn không khóc.

Nhưng bị mắng như thế này, cô không cầm được nữa, nước mắt trào ra, nhỏ xuống hộp nhỏ.

"Khóc cái gì? Thi được điểm số ít ỏi mà còn dám mơ làm bác sĩ! Không biết xấu hổ à!"

Đào Thục Quân càng mắng càng hăng, nhưng Hứa Nguyện không còn nghe rõ nữa.

Cô chỉ cắn môi, che mắt lại, cố gắng không kêu ra tiếng, sợ làm bà cáu thêm.

Trong những lời mắng chửi đầy cay nghiệt của mẹ mình, cô chợt nhớ chiều nay, khi Thích Dã gọi cô lại: "Khoan đã."

Trong gió bắc, giọng cậu nhẹ tênh đến mức có thể tan biến trong cơn gió.

Hứa Nguyện chợt đứng lại, quay đầu.

Cậu bé ngồi trên ghế đá vẫn lạnh lùng, vô cảm như mọi ngày.

Mặt dán băng cố định, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn thẳng vào cô, một lúc sau cậu miễn cưỡng nhếch mép, nở nụ cười không thể gọi là nụ cười.

"Cảm ơn."

Cậu còn nói: "Sau này, cậu nhất định sẽ trở thành một bác sĩ tốt."

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp