Chim Hoang

Chương 13


3 tháng

trướctiếp

 

Hứa Nguyện hiếm khi bị mất tập trung trong giờ học.

Kể từ khi lên cấp 2, điểm số của cô giảm sút rất nhiều so với tiểu học, điều này khiến cô cảm thấy khá buồn và khó chịu. Cô đã rất cố gắng học tập mà không cần gia đình nhắc nhở, luôn chú ý nghe giảng và làm bài tập một cách nghiêm túc.

Huống hồ Đào Thục Quân còn thường xuyên lôi chuyện học tập của cô ra làm vấn đề để gây sự.

Nhưng hôm nay, dù ở trên bục giảng là cô Trần mà các bạn rất sợ, Hứa Nguyện vẫn mất tập trung, nhìn sơ đồ mạch điện trên bảng mà suy nghĩ lung tung.

Đầu óc cô chỉ có bát cơm trắng đơn điệu kia.

Còn có người không có tiền ăn cơm ư?

Hứa Nguyện hoang mang.

Không phải Hứa Nguyện quá ngây thơ, không am hiểu thế sự, chỉ là Tây Xuyên dù sao cũng là thành phố có nền kinh tế tương đối phát triển. Từ mẫu giáo đến cấp 2, cô gặp rất nhiều bạn, nhưng chưa từng nghe nói hay nhìn thấy ai không có đủ tiền để ăn cơm.

Hứa Nguyện thường xuyên xem tin tức, biết rằng ở vùng sâu vùng xa nhiều trẻ em đói khổ, không được đi học. Nhưng những cái tên xa lạ, gương mặt xa lạ ấy, đối với trẻ mười ba, mười bốn tuổi như cô quả thực quá xa vời.

Giống như chuyện xảy ra ở một thế giới khác vậy.

Lần đầu nhìn thấy ai đó chỉ ăn cơm trắng với nước lã, Hứa Nguyện hoàn toàn không biết phải làm sao.

Nếu Trần Nặc ở đây, cô có thể bàn bạc với cậu ấy. Nhưng hôm nay Trần Nặc không đến lớp nên cô chỉ có thể vô thức núp sau cột, nhìn Thích Dã ăn hết phần cơm đó, rồi chạy thục mạng về lớp, trước khi bị cậu phát hiện.

Không được để cậu ấy biết.

Tuyệt đối không được.

Hứa Nguyện lặp đi lặp lại câu này trong đầu, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng nhìn sang bên cạnh. May mắn là cậu bé dường như không để ý gì, vẫn giữ nguyên tư thế dựa vào lò sưởi, chăm chú nhìn lên bảng.

Có lẽ là ảo giác.

Trong giây lát ngắn ngủi đó, cô cảm thấy như thấy khóe miệng cậu hơi nhếch lên.

Cậu ấy đang... cười à?

Hứa Nguyện không tin vào mắt mình, đưa tay lên dụi mắt, đang định nhìn kỹ hơn thì ngay lúc đó, Thích Dã đang tựa vào lò sưởi bỗng quay đầu sang.

Đôi mắt đen láy nhìn thẳng về phía cô, không còn lạnh lùng như mọi khi mà theo chút ngạc nhiên cùng sự tò mò không hề che giấu.

Hứa Nguyện giật mình, lập tức cúi đầu xuống, cố gắng giấu vẻ mặt hoảng hốt, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng cô Trần không cho cô cơ hội che giấu, gọi tên cô lần thứ hai: "Hứa Nguyện, cuối cùng em đang nhìn cái gì vậy?"

"Dạ, thưa cô..." Cô Trần vốn nghiêm khắc, bị gọi tên khiến Hứa Nguyện vô thức đứng thẳng dậy, "Xin lỗi, em... em bị mất tập trung."

Cô Trần lại đẩy kính lên một cái: "Tôi biết em mất tập trung rồi, tôi hỏi em rốt cuộc đang nhìn cái gì?"

Cô Trần là giáo viên lớp 8 sợ nhất, còn đáng sợ hơn cả giáo viên chủ nhiệm của trường, không ai dám nói dối trước mặt cô, Hứa Nguyện cũng không ngoại lệ.

Tim đập thình thịch, cô siết chặt vạt áo, lắp bắp nói dối với thầy cô lần đầu tiên trong đời: "Em... em đang nhìn... nhìn... nhìn tuyết."

Lớp 8-3 ở tầng một, ngoài cửa sổ là màn tuyết trắng xóa, mênh mông.

Hứa Nguyện vừa nói xong, trong lớp liền vang lên vài tiếng cười khúc khích không nhịn được.

Tất cả đều không có ý chê cười, trong đó Giang Triều cười vui nhất. Thạch Tiểu Quả ngồi phía trước quay đầu lườm cậu một cái, Giang Triều mới cúi đầu xuống, tự nhủ bản thân kiềm chế, run lẩy bẩy.

Tây Xuyên mùa đông hầu như ngày nào cũng có tuyết rơi, có gì đáng nhìn đâu?

Ngay cả trẻ ba bốn tuổi cũng chẳng thèm quan tâm.

Nhưng kể cả Giang Triều, các bạn trong lớp cũng không ai cảm thấy Hứa Nguyện nói dối. Bởi vì cô vốn nổi tiếng ngoan ngoãn hiểu chuyện mà, lại ngồi sát cửa sổ, lúc học bị mất tập trung nhìn ra ngoài nên bị giáo viên bắt gặp cũng dễ hiểu. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Còn chuyện cô Trần nói cô nhìn Thích Dã trước đó thì hoàn toàn không ai tin.

Một học sinh mới im lặng, nhạt nhẽo, khác xa với Trần Nặc lịch thiệp hay Giang Triều tính cách hòa đồng, nói cho cùng, cũng chẳng có gì hấp dẫn hơn tuyết trên cành cây khô ngoài cửa sổ.

Cô Trần cũng biết Hứa Nguyện là học sinh ngoan, thấy cô cúi đầu, vặn véo tay, vẻ mặt hối hận, liền lạnh lùng nói: "Ngồi xuống, tập trung vào bài." không tiếp tục trách móc cô nữa.

Hứa Nguyện thoát hiểm, không dám nhìn Thích Dã nữa, nghe giảng thật cẩn thận.

Thực ra, sợ bị cậu phát hiện ra lý do cô nhìn cậu, cả buổi chiều hôm đó, Hứa Nguyện đều không nói với Thích Dã một lời nào.

May mắn là cậu bé chỉ liếc nhìn cô hai giây ngắn ngủi, cũng không hề đề cập đến chuyện này, vẫn im lặng lạnh lùng như mọi khi, cho đến tan học cũng không tự nguyện nhắc tới.

Ngược lại, chính Hứa Nguyện mới là người lúng túng.

Vừa tan học, cô liền thu dọn sách vở, cầm bài tập của Trần Nặc, chạy thẳng ra ngoài mà không dám quay đầu lại.

*

"Vậy nghĩa là, em thực sự trông thấy cậu ấy chỉ lấy một phần cơm trắng, không có thức ăn khác. Đúng như vậy chứ?" Trần Nặc nửa nằm trên giường, xác nhận lại với Hứa Nguyện, "Em không nhìn nhầm chứ?"

Đợi mãi không thấy trả lời, anh ấy ngẩng đầu lên, hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười: "Sao em đứng xa vậy, sợ anh bị bệnh rồi lây cho em à?"

Giường của Trần Nặc đặt ở tận cùng trong phòng ngủ, nhưng Hứa Nguyện không vào, chỉ đứng ở cửa.

Sau khi gấp gáp kể cho anh nghe chuyện trưa nay, không biết đang nghĩ gì mà đứng im tại chỗ, chăm chú nhìn xuống sàn nhà.

"Hả?" Trần Nặc gọi hai tiếng, Hứa Nguyện mới phản ứng: "Không phải đâu! Sao có thể chứ!"

Cô giải thích với anh: "Không có ghét bỏ gì anh đâu, vừa từ ngoài vào, người còn lạnh quá, em sợ làm anh lạnh."

Nhà Trần Nặc ở một trong những khu chung cư có hệ thống sưởi ấm tốt nhất thành phố, trong nhà nóng rẫy, vừa bước vào Hứa Nguyện đã cởi áo khoác ra, nếu không sẽ đổ mồ hôi.

Tuy nhiên, cậu trai trên giường trùm hai lớp chăn dày, mặt vẫn tái nhợt không chút huyết sắc.

Giọng nói rất khẽ, tiếng gió rét ngoài cửa sổ còn lớn hơn, suýt chút nữa là hoàn toàn nghe không rõ.

“Anh đâu có yếu đuối đến mức đó”. Trần Nặc cười khổ, vỗ nhẹ mép giường: “Lại đây ngồi đi, nếu không sẽ khó nói chuyện”.

Anh ấy vẫn đang bị bệnh, giọng nói yếu ớt, không còn cách nào khác, cô bé đành phải đi vào phòng.

Nhưng thay vì ngồi trên giường, cô dời một chiếc ghế nhỏ, ngồi cách Trần Nặc vài bước.

“Em nhìn thấy rất rõ ràng, không thể sai được. Cậu ấy chỉ mua một phần cơm thôi.” Cô gần như không nhịn được, lặp lại lời nói trước đó: “Anh ơi, cậu ấy chỉ ăn như thế cơ thể chắc chắn sẽ suy sụp mất”. Cô không biết buổi tối Thích Dã còn đến Bắc Nam làm thêm.

Trần Nặc cũng đồng tình: “Đúng vậy”.

Anh cũng yếu đến mức không thể ăn uống gì, nhưng bên cạnh còn có bà Hứa Kiến Lệ, người chuẩn bị bữa ăn cho anh ấy. Trần Năc mặc dù luôn nói cái này không ngon, cái kia không vừa vị nhưng mỗi bữa anh đều cố ăn lấy một bát lớn.

Một cậu bé mười ba, mười bốn tuổi, độ tuổi cơ thể phát triển nhất, không chỉ kêu đói lúc chưa no mà cũng không ghét phải ăn nhiều.

Nghe Trần Nặc nói vậy, Hứa Nguyện càng âu sầu hơn: “Giờ chúng ta phải làm gì đây”.

Hứa Nguyện không ngốc, Thích Dã đã cố tình lựa chọn đến căng tin lúc xung quanh không có ai nên cậu chắc chắn không muốn bị người khác phát hiện. 

Nếu cứ chạy tới và nói “Để tớ mua cơm cho cậu” thì cậu bé chắc chắn sẽ rất tức giận.

Đây là lần đầu tiên Trần Nặc gặp tình huống như vậy, anh khẽ cau mày không nói gì.

“Thôi quên đi.” Hứa Nguyện nhìn anh nhăn mặt: “Anh đừng nghĩ tới chuyện này nữa, rắc rối quá”.

“Không sao đâu”. Môi Trần Nặc hơi cong lên. 

Anh nhét một cái gối đệm sau lưng, cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi dặn dò Hứa Nguyện: “Chuyện này đừng nói cho người khác biết, cũng đừng đi hỏi người khác. Cậu ấy cố tình đi ăn tối muộn chắc là để né tránh các bạn trong lớp”.

Hứa Nguyện gật đầu: “Em biết”.

Trần Nặc bổ sung: “Như vậy, sau này nếu có thời gian, em có thể quan sát xem có phải mỗi ngày cậu ấy đều ăn như vậy không. Nếu thế thì đợi anh đi học…”.

Nói được nửa chừng thì cơn ho dữ dội ập đến mà không hề báo trước.

Tiếng ho cực kỳ dữ dội, to hơn nhiều so với tiếng nói yếu ớt, nghe đau lòng vô cùng.

Hứa Nguyện lập tức đứng dậy, vỗ nhẹ lưng cho Trần Nặc, đợi anh bớt ho khan, rồi đi xuống bếp lấy cho anh ly nước ấm.

"Anh nghỉ ngơi đi, đừng làm bài tập nữa." Cô đưa ly nước cho anh, "Dù sao cũng không phải không biết làm, nghỉ vài ngày cũng chẳng sao."

Thạch Tiểu Quả rất ngưỡng mộ Hứa Nguyện có thể nghiêm túc làm xong bài tập nghỉ đông. Hứa Nguyện thì còn ngưỡng mộ Trần Nặc hơn.

Từ nhỏ đến lớn, anh thường xuyên nghỉ học, nhưng chưa bao giờ bỏ lỡ bài tập, mỗi lần quay lại trường đều đã hoàn thành tất cả cẩn thận.

Trần Nặc nhận lấy ly nước, không nhịn được mỉm cười: "Vài ngày à?"

"Em đánh giá anh cao quá rồi." Anh lắc đầu, uống một ngụm nước, "Anh cảm thấy lần này ít nhất cũng phải mười ngày mới hồi phục để đi học được.”

Quả nhiên, suốt cả tuần tiếp theo, Trần Nặc vẫn không đến trường.

Hứa Nguyện thì làm theo lời anh dặn, lén lút quan sát Thích Dã một tuần.

Cũng như buổi trưa hôm đó, cứ đến giờ ăn trưa, sau giờ học, cậu bé lại rời khỏi lớp một mình.

Không biết đi đâu, đến khi nhà ăn gần như vắng bóng người, cậu mới đi vào muộn.

Đồ ăn vẫn không có gì thay đổi, luôn là phần cơm trắng không có rau. Đôi khi nhà ăn phát một ít súp trứng miễn thả, nước nóng mà cậu dùng để pha cơm thay vì nước lọc cũng trở thành súp miễn phí.

Liên tục bảy ngày như vậy.

Vài lần, Hứa Nguyện lén lút trốn sau cột nhìn cậu, rất muốn tiến lại trả tiền thêm một phần cơm cho cậu ấy.

Nhưng nhớ tới lời Trần Nặc dặn hôm đó, cô chỉ có thể cắn môi nhịn xuống.

Mấy ngày nay, sau khi ăn xong, Hứa Nguyện đều lấy cớ để tách riêng với bọn Thạch Tiểu Quả.

Đi quanh sân trường hai  ba vòng rồi trở lại nhà ăn.

Hôm nay cô ở ngoài rất lâu, khi vào thì Thích Dã đã lấy cơm xong, đang bưng khay đi lấy nước nóng.

Dù biết trong khay chắc chắn không có gì khác, Hứa Nguyện vẫn hơi tò mò, muốn xem cậu hôm nay gắp cơm loại gì.

Đang lấp ló nhìn, bỗng vai bị vỗ mạnh một cái: "Hay đấy, mấy hôm nay ăn xong cơm cậu cứ chạy đi đâu đấy, hóa ra là để..."

Trên đời chắc chắn không có người thứ hai có lực tay kiểu này, Hứa Nguyện lập tức quay lại, bịt miệng Thạch Tiểu Quả: "Suỵt!"

Miệng bị bịt, Thạch Tiểu Quả nói ra âm thanh không rõ: "Xảy ra chuyện gì thế?"

Cô ấy đã thấy Thích Dã đang lấy nước ở máy nước nóng, vốn muốn trêu chọc Hứa Nguyện một hồi nhưng để mắt thấy trên bàn chỉ có dĩa cơm liền bối rối: “Có chuyện gì vậy?”

Hứa Nguyện sợ Thích Dã gần đó nghe thấy, vội vàng ra hiệu im lặng cho Thạch Tiểu Quả, kéo cô ra sau cột giải thích.

"Trời ơi trời ơi trời ơi!" Thạch Tiểu Quả choáng váng, "Có thể thế không? Giờ còn có người không có tiền ăn cơm à?!"

Hứa Nguyện lại phải nhắc cô: "Nhỏ tiếng chút!"

"À à à!" Thạch Tiểu Quả vội bịt miệng lại.

Hai cô gái trốn sau cột, lén lút nhìn Thích Dã đang ăn cơm cách đó không xa, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Thạch Tiểu Quả trông khá giống con trai, lại đứng sát Hứa Nguyện, có vài học sinh đi ngang nhìn sang bên này, không thể tin nổi các đôi bạn trẻ bây giờ lại dám táo bạo đến thế.

May mắn là Thích Dã dường như không phát hiện ra họ.

Cậu vẫn luôn bình thản ăn cơm.

"Tôi nói này, hai cậu đứng đây nhìn cái gì như nhìn sao lấp lánh vậy?" Thạch Tiểu Quả quên mình đi cùng Giang Triều, ngoài kia đợi hoài không thấy, Giang Triều rất nhanh đã bực mình,mất kiên nhẫn sải bước đi tới, "Trường mình có ai đẹp trai hơn tớ nữa à? Sao mà hai cậu nhìn... Đệt!"

Giang Triều nói chuyện thanh âm thật sự quá lớn, đầu óc lại chẳng bao giờ suy nghĩ.

Dù Thạch Tiểu Quả đã nhanh tay tát mạnh lên lưng nhưng không kịp: "Các cậu đứng đây ăn cái gì vậy? Cơm nhà ăn không ngon cũng không thể chỉ ăn cơm trắng thôi được!"

Hô hấp của Hứa Nguyện như dừng lại, không còn để ý nhiều, lập tức từ sau cột chạy ra, muốn kéo Giang Triều về.

Nhưng lúc này cậu ta lại hiếm hoi tìm lại được trí thông minh, vỗ đầu nhìn cô: "Chết tiệt, lần trước cô Trần không nói dối! Giờ vật lý cậu thật sự nhìn bạn cùng bàn mà!"

Hứa Nguyện cảm thấy kiếp trước cô và Giang Triều nhất định có mối thù sâu nặng lắm.

Tiếng ồn quá lớn, lại là lúc nhà ăn vắng người, cậu trai ngồi trong khu ăn uống rõ ràng đã chú ý và nghe thấy những gì Giang Triều vừa nói.

Nhưng cậu không nói gì, thậm chí còn không nhìn sang bên này thêm lần nào.

Bình thản đứng dậy, ngửa đầu uống hết nước còn lại trong bát, rồi nhặt khay lên, mắt nhìn thẳng về phía khu vực thu gom đồ dùng.

Thích Dã đi không nhanh, nhưng cũng không chậm.

Nhưng vì không có chút do dự nào, chỉ trong chốc lát đã đi xa ra một quãng.

Hứa Nguyện không kịp suy nghĩ, vỗ tay giật lấy tay Giang Triều, chạy nhanh theo sau.

"Thích Dã!" Cô gọi tên cậu, muốn giải thích rõ ràng, "Tớ không cố ý nhìn trộm đâu, chỉ là... chỉ là lần trước vô tình thấy cậu, nên..."

Không biết phải giải thích thế nào cho đúng, Hứa Nguyện lắp bắp mãi mà vẫn không nói ra được lý do.

Cuối cùng cô thật sự không nghĩ ra, đành cắn răng nói thẳng: "Sau này tớ sẽ mua cơm cho cậu nhé." Chứ không thể để cậu chỉ ăn cơm trắng với nước lã mãi được.

Hứa Nguyện nói xong, hồi hộp nhìn Thích Dã.

Cô đã chuẩn bị tinh thần bị cự tuyệt ngay lập tức, định sau khi cậu nói câu "không cần" quen thuộc rồi, cô sẽ cố thuyết phục tiếp.

Nhưng cậu trai hoàn toàn không cho cô cơ hội đó.

Giống như hoàn toàn không nghe thấy Hứa Nguyện nói gì, Thích Dã chỉ nhìn cô một cái.

Ánh mắt này không khác mấy so với thường ngày, vẫn là vẻ mặt lãnh đạm, vô cảm như cũ.

Sau đó, cậu nhìn đi chỗ khác.

Đặt khay và bát lên mặt bàn, ném đũa vào thùng thu gom.

Rồi mặt vô cảm, im lặng bước đi, không đáp một lời.

*

Tiết đầu tiên buổi chiều vẫn là môn Vật lý.

Cô Hà có thói quen đổi nhóm hai lần mỗi tuần, nên tuần này, Thích Dã vẫn ngồi sát lò sưởi.

Trong không gian ấm áp, cậu thấy cô gái bên cạnh cứ cách một lát lại liếc nhìn qua phía cậu một cái, lần này cô thông minh hơn, chỉ dám nhìn lén lúc cô Trần đang viết bảng.

Thấy cậu không phản ứng gì, lại thất vọng cúi đầu xuống.

Việc này lặp đi lặp lại mấy lần, cho đến khi giáo viên lớp bên cạnh vào hỏi mượn chìa khóa văn phòng của cô Trần, cô bé mới nhỏ giọng: "Xin lỗi, tớ không có ý làm cậu bực mình đâu."

Giọng nói rất nhỏ, e dè.

Thích Dã nhìn chằm chằm vân gỗ nứt nẻ trên bàn, im lặng một lúc rồi mới cất giọng khàn khàn đáp lại: "Không có."

Câu trả lời rất rõ ràng, nhưng cô hoàn toàn không tin, vừa nghe cậu nói vậy, tốc độ nói lập tức nhanh hơn nhiều: "Thật mà! Tớ thật sự không cố ý nhìn trộm! Tớ chỉ là..."

Hứa Nguyện nói nhanh và gấp gáp, giọng cũng cao hơn một tầm.

Để tránh bị cô Trần phát hiện, Thích Dã buộc phải cắt ngang cô, lặp lại lần thứ hai: "Tôi không có."

Cậu thực sự hoàn toàn không tức giận.

Huống hồ, việc đến muộn nhà ăn ban đầu cũng không phải để tránh ai, cậu cũng không phải hôm nay mới phát hiện ra Hứa Nguyện. Ngay từ tuần trước, lần thứ hai đến nhà ăn, Thích Dã đã chú ý thấy cô bé đang nhòm ngó sau cột rồi.

Đây là kỹ năng mà bao năm qua Thích Dã tập luyện để tránh Thích Tòng Phong có thể bất ngờ tấn công bất cứ lúc nào.

Không ngờ lại gặp Hứa Nguyện.

Ban đầu cậu thực sự không hiểu, sau khi quay đầu nghĩ lại cái nhìn đặc biệt hoảng loạn của cô trong giờ Vật lý, suy nghĩ một chút là hiểu ra.

Nhưng cô bé cứ trốn sau cột, cậu không tiện đi tới kéo cô ra, chỉ có thể giả vờ không biết gì. Chờ đến một ngày nào đó cô tự mệt mỏi bỏ cuộc, tự nhiên sẽ không đến nữa thôi.

Không ngờ hôm nay lại xuất hiện thêm hai người. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thích Dã vốn không giỏi giải thích, càng không biết ứng phó với loại bé gái tự nói tự nghe như thế.

Chỉ có thể khô khốc nói lần thứ ba: "Tôi không có giận."

Giọng cậu nhạt nhẽo, không nghe ra vui buồn.

Hứa Nguyện phân tích một lúc cảm xúc của cậu, cảm thấy dường như thật sự không nói dối, do dự hỏi: "Vậy tại sao..." cậu hoàn toàn không để ý tới cô, bỏ đi một mình?

Cô hỏi với vẻ mặt đầy nghi hoặc, khiến Thích Dã hiếm hoi bối rối, hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào.

Im lặng một lúc, cố gắng nói giọng điệu ôn hòa: "Tôi không muốn mang ơn ai."

Thành thật mà nói, những ngày tháng sau khi trở về Tây Xuyên còn dễ chịu hơn rất nhiều so với Thích Dã tưởng tượng.

Cậu có nhà, có cơm ăn, có quần áo mặc, không bị buộc phải bỏ học, đói đến nỗi phải đi lục bãi rác để tìm quần áo ấm.

Nhưng những điều này không phải hoàn toàn do cậu tự làm hết.

Phần việc bên Bắc Nam có thể từ từ trả bằng cách làm thêm, nhưng ở trường, dù là Hứa Nguyện hay Cô Hà, trong thời gian ngắn, cậu không có cách gì đền đáp ân tình của họ.

Nếu nói trên đời này còn cái gì khiến Thích Dã ghét cay ghét đắng hơn cả móc sắt, thì chính là những ân huệ mà cậu không có khả năng trả lại.

Thích Dã thực sự rất căm ghét điều này.

Từ nhỏ cô đã học được cách nhìn nét mặt người khác từ việc ứng xử với Đào Thục Quân, vậy nên Hứa Nguyện rất nhạy cảm với cảm xúc của mọi người.

Mặc dù cậu trai đã rất cố gắng nói nhẹ nhàng, cô vẫn nghe ra được chút căm ghét không che giấu hết trong giọng nói khàn khàn của cậu.

Mạnh mẽ hơn cả lần gặp nhau trên đường giữa gió lạnh, với vết thương rướm máu trên mặt.

Cô không hiểu tại sao cậu lại phản ứng mạnh thế, cô há miệng, định nói gì đó, nhưng Thích Dã lại nhanh chóng cắt ngang: "Tôi có cơm ăn."

Nhận ra Hứa Nguyện vẫn định tiếp tục thuyết phục, cậu hiếm hoi nói thêm một chút: "Buổi tối tôi làm thêm ở Bắc Nam, ở đó có bữa ăn cho nhân viên."

Hứa Nguyện lại không nghĩ tới điều này, ngạc nhiên: "À?"

Cô định hỏi thêm vài câu nữa, nhưng thấy cậu đã quay mặt đi.

Cô Trần nói xong chuyện với giáo viên mượn chìa khóa, đi từ cửa về bục giảng: "Nào, chúng ta tiếp tục xem sơ đồ mạch điện này."

Hứa Nguyện cũng nhanh chóng quay lại, ngồi ngay ngắn.

Có lẽ lời giải thích vừa rối đã có chút tác dụng, trong 20 phút tiếp theo, Thích Dã không thấy cô lén nhìn mình nữa.

Thế là cậu cũng lấy lại tinh thần, chăm chú nghe giảng.

Một tiết vật lý trôi qua nhanh chóng.

Một phút trước khi chuông reo, cô Trần đứng trên bục giảng, thông báo tin xấu với mọi người: "Hôm nay chúng ta đã học xong chương này, ngày mai làm bài kiểm tra thường xuyên, không nhiều, chỉ 50 câu trắc nghiệm thôi. Về nhà chuẩn bị cho kỹ."

Các bạn cùng lớp, dẫn đầu là Giang Triều thực sự không tin vào tai mình: 50 câu trắc nghiệm mà gọi là không nhiều sao?!

Chắc chắn phải đoán mò một nửa rồi!

Do e ngại uy thế của cô Trần, các bạn đều không dám phản đối, càng không dám trừng mắt nhìn cô.

Chỉ có thể cúi đầu xuống, nhìn nhau, ánh mắt bay loạn khắp lớp để thể hiện sự bất mãn của mình.

Thích Dã cũng không ngờ sẽ có nhiều câu hỏi đến thế.

Trong đầu cậu nhanh chóng ôn lại các kiến thức, cảm thấy vẫn nắm chắc. Tối đi làm, không có thời gian học, sáng mai đến sớm đọc lại sách giáo khoa một lượt, ít nhất cũng đạt điểm qua môn thôi.

Thích Dã đang suy nghĩ thế thì bắt gặp ánh mắt Hứa Nguyện bên cạnh chợt run nhẹ một cái.

Rất khẽ, rất nhỏ, giống như bị gió lạnh thổi qua trong một giây, làm cô rét run nên chợt rùng mình mà thôi.

Nếu không phải tiết học này cậu luôn chú ý động tĩnh của cô, rất dễ bỏ qua, hoàn toàn không nhận ra.

Cửa sổ bị gió đẩy mở à? Thích Dã vô thức ngẩng đầu lên.

Cửa kính kép giữ nhiệt vẫn khép kín, không lọt nổi một tia gió lạnh nào. Huống hồ chỉ là gió nhẹ, đâu có thể thổi qua được.

Thích Dã không hiểu gì cả, nhìn sang Hứa Nguyện.

Nhưng cô đã cúi đầu xuống, gương mặt bình thường thu dọn bàn ghế, cất sách vật lý vào ngăn kéo, rồi lấy ra sách âm nhạc cho tiết sau.

Khoảnh khắc run rẩy đó dường như chỉ là ảo ảnh của cậu và chưa từng xảy ra.

Thích Dã nhìn Hứa Nguyện thêm hai lần nữa, không thấy điều gì bất thường, nên cũng thu hồi ánh mắt.

*

Tan học, Hứa Nguyện ghé qua nhà Trần Nặc, mang bài tập về nhà hôm nay cho anh.

Dù vẫn còn ho một chút, sắc mặt Trần Nặc trông có vẻ tốt hơn nhiều so với lần trước: "Mấy ngày vất vả em rồi, ngày mai không cần chạy tới nữa, hôm nay là chuyến cuối cùng."

Hứa Nguyện không khỏi ngạc nhiên: "Anh sẽ đi học à? Sức khỏe đã khỏi hẳn chưa? Không cần nghỉ thêm à?"

Trần Nặc gật đầu: "Cũng ổn, mặc ấm thêm chút lên lớp là được."

Hứa Kiến Lệ đứng bên cạnh, lắc đầu không đồng ý: "Dì bảo thằng bé nghỉ thêm vài ngày ở nhà nhưng nó nhất định không nghe. Sắp sang xuân rồi, chuyển mùa lại ốm thêm lần nữa thì sao?"

Trần Nặc có chút bất đắc dĩ: "Mẹ à."

"Thôi thôi, anh muốn đi học thì cứ đi đi, tôi cũng không ngăn cản nữa." Hứa Kiến Lệ phẩy tay, giọng đột nhiên tăng cao một quãng, "Trời ơi, canh cá của tôi!"

Vội vã chạy vào bếp.

"Dì cũng chỉ lo lắng, sợ anh lại ốm đau thôi." Thấy Trần Nặc cười trừ, Hứa Nguyện an ủi cậu vài câu, "À đúng rồi, cô Trần nói ngày mai có bài kiểm tra đánh giá trên lớp, 50 câu trắc nghiệm."

Tuy nhiên với Trần Nặc thì điều này chắc không phải vấn đề lớn.

"Ừ, anh biết rồi." Quả nhiên, mặc dù chỉ học ngày đầu tiên, Trần Nặc không có phản ứng gì lớn trước thông tin này.

Cậu gật đầu, nhìn Hứa Nguyện do dự vài giây: "Em... "

Trần Nặc mới nói được một nửa câu, Hứa Nguyện đã đoán ra cậu muốn nói gì.

"Trời sắp tối rồi, em phải về nhà nhanh thôi." Cô nói, giọng có vẻ vô tư, "Đi đây, ngày mai nhé! Nhớ mặc ấm đó!"

Trần Nặc tính tình chậm chạp, không kịp ngăn Hứa Nguyện lại, chỉ có thể nhìn cô bé vội vàng với lấy cặp sách, nhanh chân chạy xuống cầu thang.

"Hứa Nguyện đâu? Đi rồi à?" Hứa Kiến Lệ nghe tiếng đóng cửa, đi ra nhìn quanh, "Con bé này, mẹ còn định múc bát canh cho nó uống trước khi về mà!"

Trần Nặc nghe vậy, không nói gì.

Chỉ thu dọn bài tập Hứa Nguyện mang tới, rồi thở dài nhẹ.

Hai nhà cách nhau không xa, hôm nay trời quang đãng, không tuyết, đường sá cũng tạm gọi là dễ đi.

Nhưng quãng đường ngắn ngủi ấy, Hứa Nguyện một mình đi rất lâu, cho đến khi trời tối hẳn, đèn đường hai bên phố dần sáng lên, cô mới bước vào cổng khu chung cư.

Khi Hứa Nguyện về đến nhà, Đào Thục Quân đã trở về.

Hôm nay bà có vẻ tâm trạng tốt, không hỏi Hứa Nguyện tại sao về nhà muộn thế, nằm trên ghế sofa lướt video ngắn, vừa cười khúc khích, vừa nói với Hứa Nguyện: "Cơm trên bàn đấy, mẹ ăn rồi, tự hâm nóng lại ăn đi."

Hứa Nguyện thở phào nhẹ nhõm, đáp lại: "Dạ vâng, con biết rồi."

Cô thay giày, cất cặp sách, rửa tay xong mới ra hâm nóng cơm.

Khoảng thời gian này không phải thời gian làm việc cao điểm ở Sở Lao động - Xã hội, bà Đào thường tan sở sớm. Nhưng mâm cơm trên bàn không phải là cơm nấu sẵn, mà là hộp cơm chưa mở nắp mua ngoài.

Xét cách đóng gói, là hộp cơm của một chuỗi cửa hàng gần đây.

Hứa Nguyện chẳng thấy lạ gì với việc này.

Bình thường Đào Thục Quân ít khi nấu ăn, cả năm chỉ khi ông Hứa Kiến Đạt về, bà mới tâm huyết nấu ăn được một tháng. Những thời gian còn lại, phần lớn đều là ăn cơm tập thể công ty hay gọi đồ ăn ngoài.

Hứa Nguyện cho hộp cơm vào lò vi sóng, hâm nóng nửa phút ở chế độ công suất cao, rồi lấy ra ăn.

Thực ra hộp cơm của chuỗi này không ngon cho lắm, dầu mỡ quá nhiều, nhưng cô không nói gì mà ngồi vào bàn ăn, nghe tiếng cười trên nền đoạn video ngắn và im lặng ăn uống.

Có chuyện trong lòng nên Hứa Nguyện ăn rất chậm, cố giảm bớt sự hiện diện của mình, hy vọng không bị bà Đào phát hiện.

Nhưng cô chưa kịp ăn xong, Đào Thục Quân đã bước tới, ngồi vào ghế đối diện: "Con đi thăm anh con à? Sức khỏe thằng bé có khá hơn chưa?"

Nghe thì bình thường, chỉ như những câu hỏi lịch sự của bố mẹ với con cái trong bữa ăn.

Nhưng tay Hứa Nguyện cầm đũa giật một cái, tim đập thình thịch, lo sợ.

Cô hít sâu, cố nói cho đừng run: "Dạ, khá hơn rồi, ngày mai có thể đi học."

"Ừm." Bà Đào đáp lại có lệ, vuốt sang video tiếp theo, không nói gì.

Một lát sau, lại hỏi: "Lần trước phụ huynh họp, cô giáo Hà bảo mua quyển bài tập gì đó, con có mua chưa?"

Hứa Nguyện run run: "Dạ, mua rồi ạ."

Thực ra, việc mua quyển bài tập đã xảy ra hồi học kỳ trước, bà Đào nhắc lại lúc này, rõ ràng chỉ là cớ để mở đầu câu chuyện.

Quả nhiên, sau khi hỏi thêm hai câu vô nghĩa cho có lệ, bà Đào chuyển sang chủ đề chính: "Hôm nay ở trường có chuyện gì không?"

Rõ ràng đây mới là điều bà muốn hỏi.

Khi nói câu này, giọng bà Đào còn được xem là ôn hòa, không giận dữ như mỗi lần mắng Hứa Nguyện.

"Không... không có gì cả ạ." Vì vậy Hứa Nguyện không khỏi hy vọng, không dám ngẩng đầu, nhìn xuống ớt xanh trong hộp cơm, nói nhỏ: "Không có gì cả, bình thường thôi ạ."

Câu nói vừa dứt, bà Đào đã cười lên: "Ồ, vậy à?"

Không giống tiếng cười vui vẻ khi xem video, bà cười rất nhẹ, ngắn gọn một tiếng. Nhưng đuôi giọng lên cao, đầy ẩn ý.

Hứa Nguyện giật thót mí mắt phải.

Cúi đầu thấp, vốn không nên thấy biểu cảm của bà Đào. Nhưng đèn nhà bếp sáng trưng, chiếu lên bát canh cải xanh kèm theo hộp cơm, trong nước canh loãng, Hứa Nguyện hạ mắt xuống, không thấy khuôn mặt tái nhợt run rẩy của mình.

Mà là vẻ mặt hào hứng, nôn nóng muốn vạch trần cô của bà Đào.

Xong rồi, Hứa Nguyện nghĩ.

Không thể giấu được nữa, bà ấy đã biết tất cả.

*

Tiết đầu tiên của sáng hôm sau là tiết Vật lý.

Để chuẩn bị cho bài kiểm tra hôm nay, Thích Dã thức dậy rất sớm, trời còn chưa sáng đã rời khỏi nhà, đi bộ đến trường.

Tưởng mình sẽ là học sinh đầu tiên đến lớp, cậu vào hành lang, mới phát hiện trong lớp đã bật đèn.

"Hả?" Đẩy cửa ra, cô bé ngồi trên ghế giật mình, sững sờ mấy giây rồi cười nói: "Cậu đến sớm thật đấy!"

Thích Dã không hiểu nổi cô "Thực ra cậu còn đến trước tôi mà". Nhưng rốt cuộc cậu chỉ lặng lẽ ừ một tiếng: "Ừm."

"Tôi đến xem lại bài." Cô tự nhiên nói thêm một câu, rồi đứng dậy nhường chỗ cho cậu.

Sau đó lại tự xem sách giáo khoa.

Hứa Nguyện không tiếp tục cuộc nói chuyện ngày hôm qua khiến Thích Dã thở phào.

Nếu cô cứ tiếp tục hỏi han, cậu thực sự không biết phải giải thích thế nào.

Không suy nghĩ nhiều, Thích Dã ngồi xuống, dựa vào lò sưởi sưởi ấm tay trước. Đợi đến khi người đã hoàn toàn ấm áp, cậu mới lấy sách Vật lý ra.

Chương 1 nội dung không nhiều lắm, cậu mất khoảng nửa tiếng để sắp xếp lại các kiến thức.

Còn phải tranh thủ học các môn khác, Thích Dã định cất sách vật lý đi.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua, cậu thấy Hứa Nguyện đang thẫn thờ.

Thật sự là đang thẫn thờ, lúc cậu vào lớp, sách vật lý của cô mở ở mục đầu tiên của Chương 1.

Nửa tiếng sau, lớp đã có khá nhiều bạn đến, nhưng sách vật lý vẫn mở chỗ cũ, không lật thêm trang nào.

Cô gái ngơ ngác nhìn sách giáo khoa, môi mím chặt, hai tay nắm chặt vạt áo đồng phục.

Siết quá mạnh, khớp tay trắng nõn hiện rõ dưới da, có thể thấy rõ những đường nét xương thon nhỏ.

Thích Dã nhíu mày.

Cậu không hiểu chuyện gì đã xảy ra, còn chưa kịp suy nghĩ, cô Trần đã mang tập đề kiểm tra vào: "Tôi mượn tiết tự học sáng của cô Hà để ra đề, hai tiết ghép lại làm bài, ai đến sớm thì làm sớm."

Theo sau cô là Giang Triều, giật mình chạy từ cửa trước qua cửa sau.

Đề kiểm tra nhanh chóng được chuyển xuống từ dãy trước. Thích Dã cầm hai tờ, đưa phần còn lại cho dãy sau.

Rồi đưa một tờ cho Hứa Nguyện.

Lúc này Thích Dã mới chắc chắn, hôm qua cậu không nhìn nhầm, Hứa Nguyện thực sự đang run.

Bởi vì bây giờ, cô run rẩy còn dữ hơn tiết học hôm qua, toàn thân đều đang rúng động. Chỉ là một tờ giấy mỏng, cô cầm lấy đến hai ba lần mới xong, gần như giật tờ đề khỏi tay cậu: "Cám... cảm ơn cậu!" Ngay cả nói cũng khó khăn vô cùng.

50 câu trắc nghiệm không phải là ít, vừa nhận đề, mọi người tranh thủ làm ngay.

Hứa Nguyện nắm chặt bút, cúi nhìn xuống tờ giấy, sơ đồ mạch điện tĩnh lặng dần chuyển động, cuối cùng biến thành khuôn mặt đỏ bừng giận dữ của Đào Thục Quân đêm qua.

Không còn vẻ mặt vui vẻ lúc mới về, bà ngồi bên kia bàn ăn, ngẩng cằm lên xét xử Hứa Nguyện: "Không có chuyện gì à? Ngày mai con có kiểm tra môn Vật lý mà gọi là không có chuyện gì sao? Con cố ý giấu mẹ, không cho mẹ biết đúng không?"

Phải thừa nhận, trong lòng Hứa Nguyện quả thực có ý nghĩ đó.

Trong tất cả các môn học, Vật lý là môn yếu nhất của cô, mỗi kỳ thi lớn điểm Vật lý luôn thấp nhất, kéo điểm trung bình xuống.

Vì vậy, cô chẳng muốn bà Đào biết tin về bài kiểm tra chút nào.

Lần này không phải thi chính thức, chỉ là một bài kiểm tra nhỏ trên lớp thôi mà, cô nghĩ ngây thơ.

Chắc cũng không quan trọng lắm chứ?

Nhưng giọng điệu ngày càng gay gắt của Đào Thục Quân cho Hứa Nguyện biết, không phải vậy.

Cho dù chỉ là bài kiểm tra nhỏ, bà cũng hết sức tìm cách, cố ý giả vờ thái độ dễ chịu để vạch trần cô.

"Con ngày càng hư hỏng rồi đấy!" Bà Đào đập mạnh điện thoại xuống bàn, "Học hành không chăm chỉ, giờ còn học cách nói dối! Cô giáo bạn bè biết con ở nhà như thế này không?"

"Khóc đi, khóc xem nào! Tao sẽ ngay lập tức gọi cho cô Hà, bảo cô ấy kể với cả lớp biết về mày!"

"Ngày mai thi xong mang bài về cho tao! Thi không tốt thì đừng về nữa! Trước kia mày chạy nhảy được lắm mà, thì cứ chạy đi! Đừng để tao thấy mặt mày nữa!"

Hứa Nguyện ngồi trong lớp, siết chặt tờ giấy.

Có thể chạy đi đâu bây giờ?

Cô nghĩ.

Câu hỏi này, cô đã suy nghĩ từ đêm giao thừa rồi.

Tuy nhiên sau hơn một tháng, câu trả lời vẫn giống như lúc đầu.

Cô không thể đi đâu cả, cũng không biết đi đâu.

Cho dù lang thang trên đường mà không mục đích, cuối cùng cũng sẽ bị người lớn tìm thấy, đưa về nhà.

Rồi một lần nữa yêu cầu cô xin lỗi Đào Thục Quân.

Nhưng liệu cô có thể về nhà không?

Hứa Nguyện nhìn sơ đồ mạch điện trên đề thi, mỗi linh kiện và dây dẫn lúc này đều xa lạ với cô. Cô thậm chí không hiểu ý nghĩa của câu hỏi, ngay cả chữ Hán cơ bản cũng không đọc được.

Nhanh chóng, cô Trần đứng dậy ở bục giảng: "Được rồi, hết giờ làm bài."

"Hôm nay là bài kiểm tra đầu tiên kể từ khi khai giảng, tôi sẽ không chấm. " Cô đẩy kính lên, "Đổi bài với bạn cùng bàn, chỉ cần đếm số câu sai, tôi sẽ tính điểm. Không được tự sửa, bây giờ tôi sẽ đọc đáp án."

Phải thừa nhận, việc đổi bài chấm chéo cho nhau tạo ra rất nhiều cơ hội để thao túng.

Ít nhất ở hàng bốn, Thích Dã vẫn có thể nghe thấy Giang Triều van nài Trần Nặc ở dãy sau cùng: "Trần Nặc đừng chấm khắt khe quá! Nhân danh cái chổi lông gà mới của nhà tớ đi mà!"

Ánh mắt sắc bén của cô Trần lập tức nhìn qua, Giang Triều cúi đầu, lập tức im bặt.

Thích Dã và Hứa Nguyện trao đổi bài xong, cậu lật qua tờ giấy, không khỏi ngạc nhiên, vô thức nhìn sang cô bé.

Cô không nhìn cậu, cúi đầu xuống, trong tay cầm bút đỏ, người vẫn hơi run.

Thích Dã chưa bao giờ hiểu cũng không có sức lực để quan tâm đến người khác, nhưng lúc này đây, cầm trên tay tờ bài thi gần một nửa trống trơn, cậu hiếm hoi cảm nhận được chút tâm trạng của cô.

Thích Dã không kìm được lại liếc nhìn Hứa Nguyện.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, cô im lặng, chỉ e sợ co rúm vai lại.

Hứa Nguyện cũng đã nghĩ tới chuyện làm như Giang Triều, nhờ Thích Dã nương tay chấm điểm. Nhưng một là cô chưa bao giờ làm như vậy, hai là câu trống quá nhiều.

Cô Trần đang ngồi trên bục giảng nhìn chằm chằm xuống, không ai dám mạo hiểm.

Đáp án trắc nghiệm kiểm tra nhanh chóng, cô Trần đọc hết trước khi hết giờ.

Thu bài xong, ngồi trên bục tự tính điểm rồi chia thành hai đống, bắt đầu đọc điểm: "Trần Nặc, điểm tuyệt đối."

Đây cũng là lý do các bạn khá sợ cô Trần.

Cho dù kiểm tra đột xuất hay thi lớn, mỗi lần cô đều đọc điểm trước lớp. Mặc dù chỉ đọc điểm từ 60 trở lên, nhưng đã đủ dọa người.

"Trời ạ." Thạch Tiểu Quả lẩm bẩm, "Thật sự không cho người ta con đường sống."

Giang Triều liếc nhìn Trần Nặc, thầm thương cảm cho bản thân.

Thạch Tiểu Quả học Vật lý khá ổn, được 86 điểm. Giang Triều biết trình độ của mình, đương nhiên sẽ không được gọi tên, liền bắt đầu nghịch khóa kéo cặp sách.

Lúc đối đáp án, Thích Dã tự tính điểm của mình, 78 điểm, cũng nằm trong dự đoán, khá đạt yêu cầu.

Vì vậy cũng không quan tâm nhiều.

Trong khi đó Hứa Nguyện ngồi trên ghế, cúi đầu, đầu óc chỉ có tiếng quát tháo dồn dập của Đào Thục Quân tối qua.

Giọng cô Trần vì thế cũng trở nên mơ hồ, dù có cố nghe cũng không rõ.

Chiều nay tan học phải làm sao đây?

Hứa Nguyện nghĩ.

Đem kết quả không đạt về, chắc chắn bà Đào sẽ không cho cô bước vào nhà. May mắn chỉ bị mắng một trận ngoài cửa, xui xẻo bị phạt đứng ngoài như đêm giao thừa.

Không giống với ngày tết, tan sở buổi tối, hành lang nhiều người qua lại. Mọi người đều có thể thấy cô bị phạt đứng ngoài cửa, tất cả mọi người sẽ biết cô chỉ thi được vài chục điểm vật lý.

Trong lớp có lò sưởi ấm áp, nhưng Hứa Nguyện lại thấy lạnh buốt khắp người.

Giống như đêm đó, cô chân đất, mặc áo ngủ mỏng manh, đi trên con phố vắng lặng không bóng người.

Lúc này, cô Trần bất ngờ gọi tên cô: "Hứa Nguyện."

Hứa Nguyện giật thót, vô thức đứng dậy, cô Trần nhìn cô một cái, ngạc nhiên: "Sao đứng dậy thế? Ngồi xuống đi."

Nói rồi tiếp tục đọc điểm: "Hứa Nguyện, 64 điểm."

Sáu, sáu mươi bốn điểm?

Hứa Nguyện sững sờ, hoàn toàn không hiểu con số này.

Cô làm được bao nhiêu câu, bản thân rõ ràng nhất, gần một nửa bài trống trơn, ngay cả làm đúng hết phần còn lại, cũng không thể đạt điểm cao như vậy.

Hứa Nguyện há hốc mồm nhìn cô Trần, cô Trần không để ý ánh mắt của cô, đã lấy tờ bài kế tiếp: "Lưu Thần Duệ, 62 điểm."

Hứa Nguyện lắng nghe điểm của các bạn khác ngơ ngác một hồi lâu, mới phản ứng được. Vô thức quay đầu sang Thích Dã ngồi bên cạnh.

Cậu trai cũng đang nhìn cô.

Tay cầm cây bút chì đen rẻ nhất, cậu nhìn cô thoáng qua, thản nhiên rời mắt đi, như chưa hề có chuyện gì.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp