Chim Hoang

Chương 10


3 tháng

trướctiếp

 

Trong lớp, kể cả cô Hà, tất cả đều sững sờ.

Tây Xuyên ở vị trí phương Bắc, mùa đông kéo dài. Trong trường hợp thời tiết khắc nghiệt, thậm chí đến tháng tư vẫn có tuyết rơi.

Năm nay Tết đến sớm, nghỉ sớm, khai giảng cũng sớm.

Bây giờ là cuối tháng 2, nhiệt độ vẫn rất thấp. Mặc dù mọi người được yêu cầu phải mặc đồng phục theo quy định, nhưng bên ngoài vẫn mặc thêm áo khoác dày và ấm, quàng khăn len và đeo găng tay khi ở ngoài trời không có máy sưởi.

Nhưng Thích Dã thì không có gì cả.

Không mặc chiếc áo len hồng, không đội mũ len hồng Hứa Nguyện từng thấy, càng không có khăn quàng hay găng tay.

Trong cái lạnh kéo tháng 2 kéo dài ở Tây Xuyên, cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, quần tây đen mỏng manh, đeo balo mới tinh. Một mình đứng trước cửa lớp.

Cuối hành lang có cửa sổ mở, gió lạnh từ cửa thổi vào, thổi qua trán cậu bé lấm tấm mồ hôi sau khi chạy một quãng đường dài.

Cậu không kiềm chế được mà rùng mình.

"Trời ơi, mặc có thế mà chẳng chết cóng à!" Giang Triều vốn vô tư, miệng cũng bốc đồng, "Mặc thế này tớ chưa chết cóng thì bị ba đánh cho chết!"

Cậu ta nói to, các bạn ngồi trước nghe thấy cười ồ lên.

Trần Nặc cảnh cáo nhìn Giang Triều.

Tuổi còn nhỏ, bạn bè trong lớp cười cũng chỉ vì câu nói của Giang Triều, không có ý xấu.

Nhưng Hứa Nguyện ngồi trong lớp nhìn Thích Dã. Có lẽ là ảo giác của cô, mỗi lần gió lùa vào, vẻ dịu dàng hiếm hoi trên khuôn mặt của cậu lại vơi dần đi.

Dần dần, theo cơn gió lạnh, nét mặt thiếu niên lại trở nên lạnh lẽo.

Trở lại vẻ mặt thờ ơ, xa cách như thường ngày.

"Thích Dã phải không?" Khi bạn bè trong lớp vẫn còn ồn ào, cô Hà mới phản ứng lại, vẫy tay gọi cậu: "Vào đây nhanh lên."

Cô không hề nhắc đến chuyện cậu mặc quá ít, bĩnh tĩnh vớ lấy chiếc áo khoác học sinh có sẵn trên bàn giáo viên không có người nhận: "Trường bắt buộc mặc đồng phục, không mặc sẽ bị trừ điểm. Em mặc tạm cái này trước, trưa nhờ bạn lớp trưởng đưa đi mua."

Lớp trưởng ngồi hàng cuối cùng, là Trần Nặc.

Thích Dã nhận áo từ tay cô Hà, cảm ơn, nhanh chóng mặc vào.

Thực ra cậu cũng không bất hạnh như Hứa Nguyện nghĩ. Lý do không mặc áo len hồng chủ yếu vì thực sự không mặc được nữa.

Mặc dù màu sắc, kiểu dáng đều hoàn toàn là áo khoác nữ. Nhưng chiếc áo đó quả thực đã giữ ấm cho cậu nửa mùa đông.

Cho đến khi vì không có quần áo ấm khác, cậu mặc đi mặc lại nó nhiều quá, chỗ rách lộ ra ngày càng nhiều bông, vá thế nào cũng không được, đành phải từ bỏ.

Bộ đồ Thích Dã mặc hôm nay, là quà của nhân viên cộng đồng tốt bụng cho cậu, trước khi dọn về Tây Xuyên.

Lúc đó là cuối xuân, họ cho cậu quần áo theo mùa. Kích thước quá lớn, không vừa vặn, cậu không đành lòng mặc nên cất giữ cẩn thận.

Mãi tối hôm qua mới lấy ra.

Đây là bộ đồ duy nhất của Thích Dã, có thể mặc ra ngoài gặp người.

Lúc mới mặc, cậu còn hơi vui, cuối cùng cũng có đồ mới, cả năm chẳng mấy khi có. Cái áo len hồng cũ kỹ kia cũng là moi được ở chợ đồ cũ.

Tiếc là bộ đồ này không phù hợp với thời tiết hiện tại.

Dù có mới đến đâu, nó cũng quá mỏng để mặc vào mùa đông.

Cô Hà nhìn cậu mặc xong đồng phục: "Được rồi, bây giờ Thích Dã đã vào lớp, chúng ta bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi."

Mọi người lần lượt ra ngoài hành lang, xếp hàng theo chiều cao.

Hiện trường nhất thời có chút hỗn loạn.

Thấy cô giáo trẻ không bày tỏ quá nhiều sự quan tâm, Thích Dã thầm nhẹ nhõm.

Cậu vừa lo cô sẽ túm lấy mà hỏi han - tất nhiên, trong hoàn cảnh bình thường, đó đều là sự tốt bụng và lòng nhân hậu.

Thích Dã rất hiểu điều đó.

Nhưng cậu thực sự không khéo ứng phó với những thiện chí thẳng thắn, không che giấu như vậy.

Thà cậu có bỏ chạy với vẻ mặt hoảng sợ cũng còn hơn đứng trước mọi người mà được quan tâm chiều chuộng.

Có vẻ ông trời biết cậu đang nghĩ gì.

Thích Dã mới bước ra khỏi lớp, chưa kịp vào hàng nam sinh thì tay áo đồng phục bị kéo nhẹ.

Quay lại, cô bé nhìn cậu với đôi mắt trong veo sáng lấp lánh: "Thật trùng hợp!"

So với câu nói cứng nhắc lúc ở quán lẩu Bắc Nam, lần này Hứa Nguyện nói thật lòng.

Cô thực sự không ngờ Thích Dã vẫn đi học, hơn nữa còn chính là học sinh mới chuyển đến lớp mình học kỳ này.

"À..." Hai đứa nói chuyện, bạn bè xung quanh liếc nhìn, Hứa Nguyện hơi ngượng, nói khẽ: "Ra là cậu không phải Thất Gia..."

Khác hẳn với cách phát âm của gã say rượu Thích Tòng Phóng, lần này khi nghe giọng nói rõ ràng của cô Hà, cô bé mới nghe ra tên của Thích Dã.

Nhớ lại hồi trước gọi cậu là Thất Gia trên phố, Hứa Nguyện xấu hổ muốn chết: "À... tớ tên Hứa Nguyện. Nguyện là nguyện ước đấy."

Đã gặp vài lần, cô nhận lầm tên cậu, cũng chẳng tự giới thiệu.

Thích Dã cũng rất bất ngờ.

Liếc Trần Nặc đứng gần đó, cậu thu hồi vẻ kinh ngạc: "Ừ, tôi biết."

Lần trước ở quán lẩu Bắc Nam, khi bưng cá vào phòng, cậu nghe thấy cậu trai đuổi theo sau cô gọi cái tên này.

Tên khá đặc biệt.

Nghe có vẻ như phụ huynh đặt nhiều kỳ vọng, hoàn toàn trái ngược với cậu.

"Hả?" Cậu trả lời bình thản quá ngược lại khiến Hứa Nguyện hơi bối rối, "Sao cậu biết?"

Cô còn định hỏi thêm, nhưng cô Hà đi ra khỏi lớp: "Mọi người nhanh xếp hàng, ngoài trời lạnh lắm, đừng lãng phí thời gian."

Hứa Nguyện chỉ có thể về hàng đầu tiên.

Cô bé rõ ràng vui vẻ, đi về phía trước vẫn quay lại cười với cậu.

Hoàn toàn không để ý đến ánh mắt tò mò của bạn bè, hớn hở một cách trẻ con ngây thơ đáng yêu.

Thích Dã rất khó chịu.

Nhíu mày, cậu không cười lại, cũng không tiếp tục nhìn cô.

Cậu cụp mắt xuống, theo chiều cao, lặng lẽ bước vào hàng nam sinh.

Cô Hà làm việc rất nhanh. Theo nguyên tắc một nam một nữ, chưa đầy năm phút, hầu hết học sinh trong lớp đã có chỗ ngồi.

Chẳng mấy chốc đã đến lượt Thích Dã.

Có điều lại xảy ra chít vấn đề.

"Cô... cô Hà..." Bạn nữ được ghép ngồi chung do dự nhìn cậu, rồi van nài cô: "Em có thể...?"

Cô bé không nói hết câu nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Cô không có ý xấu, đây là ngày đầu Thích Dã nhập học, mặc dù ăn mặc có chút kỳ quái, cũng chưa làm phiền ai. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Nhưng trẻ con vẫn là trẻ con.

So với một người bạn học mới đến lớp chỉ mặc một chiếc mỏng, trên mặt có vết sẹo, thì người bạn học cũ đã học cùng một năm rưỡi đương nhiên quen thuộc và an tâm hơn.

Cô Hà thường xuyên gần gũi với học trò, nên nếu có chuyện gì mọi người hay nói thẳng.

Có một người dám lên tiếng, sau đó càng nhiều người nhìn về phía cô Hà. Nam nữ đều khá đồng đều, phần lớn là học sinh tương đương về chiều cao với Thích Dã.

Cô Hà vốn tính tình tốt, gặp tình huống bất ngờ như thế này, cũng không biết xử lý thế nào cho đúng, vô thức liếc nhìn Thích Dã.

Cậu bé vẫn không chút cảm xúc.

Lúc đầu cậu vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, im lặng nhìn chằm chằm xuống đất, như thể không nhìn thấy cũng chẳng nghe thấy gì.

Kỳ thực Thích Dã cảm thấy khá bình thường, bởi vì cũng không phải lần đầu tình huống này xảy ra với cậu.

Những năm lang bạt theo Thích Tòng Phong, cậu đã học qua ít nhất mười trường. Thông thường chỉ học hết một kỳ, khi kỳ nghỉ kết thúc liền phải theo ông ta đến học ở thành phố khác.

Có những năm Thích Tòng Phong suốt ngày vắng nhà, cậu còn nhỏ, không tự lo cho bản thân được.

Đã không bị đói chết là may mắn, đâu còn quan tâm đến chuyện khác. Mỗi ngày chỉ mặc đồ rách rưới đi học, không biết khâu vá chúng.

Lúc đó không ai chịu ngồi cùng bàn với cậu.

Các bạn cùng lớp cũng không e dè như học sinh ở đây, toàn gọi cậu là đứa trẻ nghèo, đứa trẻ hoang, đứa nhặt rác…

May mắn sau này Thích Dã học được khâu vá quần áo, tự vá bớt và học cách mua đồ cũ.

Dù vẫn chưa có quần áo mới, ít nhất không mặc đồ rách tứ tung lên lớp, cũng không còn ai công khai chửi bới vào mặt cậu.

Nhưng vẫn luôn bị ghét bỏ.

Thích Dã hoàn toàn không quan tâm, cậu rất rõ mình đến trường chỉ để học tập. Có thể đi học, có sách đọc là được rồi.

Đối với cậu, sống tử tế đã rất khó khăn, không còn tâm trí quan tâm đến những việc khác.

Nhưng cô Hà lại càng lo hơn khi thấy cậu bé thờ ơ như vậy.

Vừa mới tốt nghiệp, cô muốn chăm sóc tốt từng học trò, nhưng không nghĩ ra cách nào vừa không làm tổn thương nhân phẩm Thích Dã, vừa không ép buộc các bạn khác.

Trần Nặc đứng ở hàng cuối chú ý đến biểu cảm của cô Hà, ngón tay cử động.

"Thưa cô." Chưa kịp giơ tay, trong lớp vang lên giọng nữ trong trẻo, "Em xin ngồi cùng bàn với cậu ấy ạ."

Hứa Nguyện đã được sắp xếp chỗ, đứng dậy trước ánh mắt của cả lớp, mặt đỏ bừng.

Cô cúi đầu, tự thôi thúc bản thân, nhỏ giọng lặp lại: "Em... em muốn ngồi cùng bàn với Thích Dã."

*

Cô Hà không đồng ý ngay yêu cầu của Hứa Nguyện.

Xếp xong chỗ ngồi của các bạn khác, cô gọi riêng Hứa Nguyện vào văn phòng.

"Hứa Nguyện, cô biết em là học trò ngoan, thường xuyên giúp đỡ cô, cô cảm ơn em." Cô Hà nhìn thẳng vào mắt Hứa Nguyện, thành thật nói. "Nhưng nếu em không thích, đừng miễn cưỡng bản thân nhé?"

Cô Hà thực sự lo cho Hứa Nguyện.

Mặc dù học lực của cô bé chỉ ở mức trung bình, nhưng tính cách rất tốt. Bình thường giao việc gì cũng làm rất cẩn thận, tỉ mỉ, chẳng bao giờ làm việc qua loa.

Không chỉ với thầy cô, cô cũng rất tốt với bạn bè, nên rất được mọi người trong lớp yêu mến.

Nhưng theo thời gian, cô Hà nhận ra cô có vẻ không biết từ chối người khác.

Có lúc bạn bè đưa ra yêu cầu hơi quá đáng, Hứa Nguyện cũng đồng ý ngay, cho dù điều đó có hại đến lợi ích của bản thân.

Cô có vẻ không suy nghĩ nhiều cho bản thân, luôn đặt cảm xúc của người khác lên hàng đầu.

"Hả?" Nghe cô Hà nói vậy, Hứa Nguyện hơi bối rối, "Em không ép bản thân, cũng không có gì không thích gì cả?"

Không hiểu tại sao cô Hà lại nói thế, cô giải thích: "Em quen Thích Dã rồi, nên... vậy nên chúng em ngồi cùng nhau cũng tốt mà, thật đấy, em không nói dối đâu."

Hứa Nguyện nói cực kỳ nghiêm túc, khiến cô Hà bật cười.

Nếu học trò khác nói câu đó, chắc chắn sẽ bị cô nghi ngờ giữa hai đứa có 'bí mật nhỏ' nào đó.

Nhưng trước gương mặt trong trẻo đơn thuần của cô bé, cô Hà không nghĩ ngợi gì khác, chỉ gật đầu: "Vậy hai đứa ngồi thử xem sao, nếu không hợp sẽ đổi chỗ sau."

Hứa Nguyện vui vẻ gật đầu: "Dạ, cảm ơn cô!"

Như chim nhỏ bay nhanh về lớp.

Khi Hứa Nguyện quay lại, Thích Dã đã ngồi vào chỗ.

Hai đứa có sự chênh lệch chiều cao khá nhiều, không tiện ngồi cùng hàng trước hoặc sau, nên cô Hà chọn vị trí ở giữa, sắp xếp hai đứa ngồi hàng thứ tư.

Sát cửa sổ, dưới có một hàng ống sưởi ấm nóng.

Khác với Hứa Nguyện tưởng tượng, Thích Dã không ngồi sát máy sưởi, mà ngay ngắn ngồi ngoài cùng.

Không có giáo viên ở đây, các bạn khác xoay qua xoay lại nói chuyện. Chỉ mình cậu mặc chiếc áo phông cũ, ngồi im lặng, cúi đầu.

Không biết đang nghĩ gì.

"Cái đó..."

Hứa Nguyện đến bên cạnh chỗ ngồi, do dự vài giây rồi lên tiếng.

Cô vừa mở miệng, cậu bé đang nhìn bàn liền ngẩng lên. Đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng tới, không chút lung lay, đăm đăm nhìn cô.

"Cậu..." Hứa Nguyện giật thót trong lòng, nói nhanh hơn: "Cậu ngồi bên trong đi."

Dù cô Hà đã cho Thích Dã một bộ đồng phục, nhưng cậu vẫn mặc quá ít. Chỉ mỗi cái áo khoác không giữ ấm được bao nhiêu.

Bên phía máy tản nhiệt sẽ ấm hơn nhiều.

Hứa Nguyện nói xong, lại cảm thấy quá thẳng thắn, vội bổ sung: "Tớ sợ nóng, không thể ngồi gần sưởi."

Giọng điệu cô bé rất quả quyết, nghe có vẻ thực sự sợ nóng.

Thích Dã im lặng, ánh mắt lướt qua cái khăn quàng cổ gấu cô vẫn chưa tháo ra khi vào lớp. Dừng một lúc, lại thờ ơ cúi xuống.

Thích Dã không hề che giấu ánh mắt của mình, Hứa Nguyện theo đó nhìn xuống, mặt đỏ bừng.

Cô thật sự không biết nói dối, cũng không biết phải làm sao, căng thẳng kéo vặn vẹo khăn quàng cổ mấy lần.

Hứa Nguyện chưa nghĩ ra lý do để đánh trống lảng, Thích Dã đột ngột đứng dậy.

Cậu không nói gì, cũng không nhìn cô nữa.

Chỉ im lặng kéo cặp sách, nhường chỗ theo ý cô.

*

Sau khi sắp xếp chỗ ngồi, buổi sáng không có gì nhiều để làm.

Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, dọn vệ sinh xong, thu bài tập về nhà, phát sách ồn ào, buổi sáng cơ bản đã trôi qua.

Sau khi phát sách, còn 20 phút nữa là tan học.

Tiết cuối cùng là tiếng Anh của cô Hà, biết bọn trẻ vừa nghỉ hè về khó tập trung vào học, cô cho các em tự lật sách xem trước.

Học trò đâu ngồi yên được, nấp sau sách tán gẫu nhỏ to.

Hứa Nguyện ngồi hàng thứ tư, nghe thấy Giang Triều ở sau la to: "...Rồi bố tớ thấy điểm số, tức giận đá tớ một cái trước mặt cả nhà!"

"Giang Triều!" Cô Hà ngồi trên bục cười khổ, "Bố em có biết câu đó trong sách tiếng Anh không?"

Giang Triều lập tức van xin: "Thưa cô đừng nói với bố em! Nếu không em lại bị đánh mất!"

Cả lớp lại cười ồ lên, Hứa Nguyện đang chuyên tâm đọc sách cũng không khỏi mỉm cười.

Sự tập trung của cô bị phân tán, liếc bên cạnh liền thấy Thích Dã.

Không làm theo yêu cầu của cô Hà, cậu cũng không nói chuyện lén như Giang Triều. Thay vào đó, cậu lấy tất cả sách ra, đặt lên bàn.

Rồi từ balo bỏ ra một ống giấy dài màu trắng và một con dao gấp nhỏ.

Cái này là gì?

Hứa Nguyện hơi tò mò.

Cô lén nhìn Thích Dã, cậu có vẻ không để ý, đang rất chuyên tâm làm việc của mình. Cậu bé lấy ống giấy ra, trải phẳng trên bàn.

Lần này Hứa Nguyện mới nhận ra.

Đó là một cuốn lịch treo đã cuộn lại, là lịch kiểu cũ để treo trong nhà. ( truyện trên app T𝕪T )

Những năm gần đây ai cũng dùng điện thoại xem ngày, không mấy người mua lịch treo. Những cuốn trong nhà Hứa Nguyện, hoặc là công ty Đào Thục Quân phát, hoặc tặng kèm khi mua đồ ở siêu thị.

Cuốn Thích Dã cầm rõ ràng thuộc loại sau.

Bìa in vẫn là năm ngoái, đã qua một năm, lịch có phần cũ. Cậu dùng dao gấp cắt một trang lịch, lật ngửa, đặt sách tiếng Anh lên trên. Tiếp đó gấp đôi theo chiều dọc, tạo thành rãnh ở giữa, ép thêm vài nếp gấp.

Đôi tay cậu bé khéo léo bất ngờ.

Tay có vài vết nứt nẻ đỏ hồng, cậu dùng dao cắt dọc theo nếp gấp, ngón tay vuốt nhẹ.

Chưa đầy hai phút, Hứa Nguyện còn chưa kịp hiểu ý, sách tiếng Anh đã được bọc kín trong giấy lịch.

Giỏi quá!

Hứa Nguyện há hốc mồm.

Từ nhỏ tới lớn, cô chỉ mua bìa sách nhựa ở cửa hàng bên ngoài trường, chưa từng tự bọc sách, càng không thấy quá trình thành thạo như vậy.

Trong lúc Hứa Nguyện mải nhìn, Thích Dã đã cắt tiếp một trang lịch khác.

Cô không theo dõi được vừa rồi cậu làm thế nào nên quyết tâm lần này nhìn cho kỹ, còn chưa kịp chuyển ánh mắt xuống bàn, đã nghe giọng nam lạnh lùng quen thuộc: "Mặt."

Hứa Nguyện bối rối: "Hả?" Mặt nào?

Thấy cô bé vô thức nghiêng người tới gần, Thích Dã giơ tay, nắm chặt lưỡi dao: "Mặt cách xa ra."

Cúi sát thêm mấy phân nữa là cô va vào lưỡi dao.

"Á! À."

Hứa Nguyện say mê quan sát, hoàn toàn không để ý đã lại gần đến thế, cô giật mình, nhanh chóng lùi lại.

"Cậu giỏi thật đấy!" Rút lui khoảng cách an toàn, cô hơi ngượng, "Bọc nhanh và khéo quá, tớ theo dõi không kịp."

Hứa Nguyện nói rất thành thật, giọng điệu ngập tràn ngưỡng mộ và khâm phục. Thích Dã liếc cô một cái, khóe miệng giật nhẹ.

Cái này có gì mà tuyệt vời?

Nếu người khác nói thế, có lẽ cậu sẽ nghi ngờ đó là mỉa mai khinh thường.

Nhưng ngồi bên cửa sổ này, sát sưởi nóng. Cho dù chỉ mặc áo sơ mi và áo khoác đồng phục, nhưng hơi ấm phả vào, cơ thể lạnh cóng sau khi chạy ngoài trời dần ấm lại.

Thậm chí đôi tay luôn lạnh buốt cũng hiếm khi ấm áp như thế.

Hứa Nguyện khen xong Thích Dã, tự cảm thấy không đúng.

Bây giờ điều kiện tốt, gần như không ai tự bọc sách, dùng giấy lịch càng hiếm.

Huống hồ cậu dùng còn là lịch cũ từ năm ngoái.

Cảm thấy mình đã nói sai điều gì, Hứa Nguyện mím môi, cố nghĩ cách sửa lời. Chưa kịp nghĩ ra, cậu bé đã quay đi.

Không nhìn cô nữa, cậu đặt cuốn sách giáo khoa khác lên giấy lịch, cầm dao gấp, tiếp tục bọc sách.

Lần này, cậu đã làm chậm hơn nhiều.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp