Kế sách này, chắc hắn đã bày mưu tính kế từ lâu. Cũng có thể là từ hai năm trước, khi hắn nhận lại chiếc lắc trong tay Dạ Phi thì đã bắt đầu lên kế hoạch rồi, việc phối hợp với hắn chính là nàng phải trúng độc.
Nhưng nếu nàng không xuất hiện ở Bắc Triều, quân cờ trong kế hoạch kia sẽ là ai? Nàng rất muốn biết, nàng lại làm thế thân cho ai?
“Vì sao lại chọn ta? Bởi vì ta là một người không có gia cảnh, không có nơi nương tựa? Hay vì lời hứa của ta, bởi vì ta đã đồng ý phải giúp ngài, cho nên ngài mới lợi dụng ta không chút ngại ngần?” Giọng của Hoa Trứ Vũ rất nhẹ, rất chậm, trong giọng nói không hề có chút oán hận nào. Bởi vì mấy ngày nay, nàng đã trải qua quá nhiều chuyện, nàng đã quen bị người khác đối xử tệ bạc. Còn như hai ngày trước, khi Tiêu Dận đột ngột đối xử tốt với nàng, mới làm nàng cảm thấy không quen.
Tiêu Dận vẫn ôm chặt nàng bước nhanh như cũ, chỉ là cánh tay hắn hơi duỗi ra, để nàng nằm được thoải mái hơn một chút.
“Khiến cô chịu khổ rồi,” Hắn cúi đầu, khó nhọc thở một hơi, “Ta sẽ không vì cô không có nơi nương tựa mà làm nhục cô, lại càng không vì lời hứa của cô mà mới lợi dụng cô. Lúc này, thật sự là bất đắc dĩ. Bởi vì, chỉ có người con gái như cô mới có thể làm cho phụ hoàng tin tưởng ta thích cô thật lòng. Nếu đổi là một người khác, mưu kế này không thể thành công được.”
Hoa Trứ Vũ nhếch miệng cười, nàng thật sự muốn cười ra tiếng. Lời nói của Tiêu Dận, có nên xem như đang khen ngợi nàng không?
“Đa tạ điện hạ để mắt tới Đan Hoằng như vậy, có thể ra sức cho điện hạ là vinh hạnh của Đan Hoằng, Đan Hoằng thật sự rất vui.” Giọng nói của nàng vô cùng thản nhiên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play