“Ôi, ta sao so được với Quỳnh phi ngươi. Kỳ thật ta hối hận năm đó ở Đông Cung không dám nổi giận, dung túng Lý chiêu huấn ức hiếp. Nếu như lúc đó ta đánh cho ả một trận thật hả giận? Ả được sủng ái, nhưng gia thế còn không bằng ta, đánh ả một trận, chẳng lẽ ta lại bị ban chết? Đáng tiếc, đợi đến khi ta nhìn nương nương ngài làm việc mà nghĩ thông suốt, thì đã muộn rồi.” An sung nghi che miệng cười: “Cả đời này, thật sự là không thể sống uất ức. Hiện giờ nghĩ thoáng rồi, người sống ở đời, ngươi không cầu gì, thì cũng chẳng sợ gì.”
“Đến đây, lấy trà thay rượu, kính ngươi một chén.” Vân Li cười nâng chén.
An sung nghi cũng nâng chén chạm nhẹ vào chén nàng.
Hai người không hẹn mà gặp, một cuộc trò chuyện ngắn ngủi vậy mà lại có chút hợp ý.
Bất quá hợp ý thì hợp ý, Vân Li cũng không có ý định kết bạn.
An sung nghi đi rồi, Vân Li không vội về cung.
“Nương nương, có cần nô tỳ để ý Bùi tài nhân không?” Chỉ Phù hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play