Chim chóc cũng đã bay đến tìm kiếm thức ăn.
Tiếng đàn vừa dứt, Mai Thục Phi cảm khái: “Mẹ ta năm xưa từng nói một câu, người bảo âm nhạc hay là sự đồng điệu. Dù con không quen nhạc cụ, nghe không hiểu ngôn ngữ, nhưng chỉ cần là âm nhạc, đều có thể lay động lòng người. Mẹ ta biết gảy tỳ bà, nhưng ít khi gảy, luôn bảo nghe buồn quá. Nhưng ta nghe tiếng đàn của ngươi, lại thấy thật thoải mái.”
“Được tỷ tỷ khen ngợi như vậy, thật là vinh hạnh.” Vân Li cười nói.
“Ta nói thật lòng.” Mai Thục Phi cười ngồi xuống: “Ngươi như vậy cũng thật tốt. Ta cảm giác khi ngươi gảy đàn, lòng ngươi tĩnh lặng vô cùng. Tiếng đàn của ngươi làm vui lòng chính mình, làm vui lòng núi sông, chứ không phải người khác.”
Vân Li cười: “Tỷ tỷ thích, vậy lại thêm một khúc.”
Nói rồi, nàng liền cất tiếng đàn với một giai điệu sôi nổi.
Lại là khúc 《Tàn Trận》 năm xưa gảy khi đi tuần phương Bắc. Năm đó Mai Thục Phi đang mang thai không thể trở về, đương nhiên không được nghe.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play