Những người khác đương nhiên cũng đều là mỹ nữ. Chỉ là dung mạo đẹp không bằng khí chất Vân Li, khí chất tốt lại không bằng dung mạo nàng. Rất khó so sánh.

Vân Li thu hồi suy nghĩ, Hoàng Đế cùng Hoàng hậu rốt cuộc hầu hạ Thái hậu tới.

Mọi người tất cả đều đứng dậy thỉnh an, Hoàng Đế đỡ Thái hậu ngồi xuống.

Ngồi ở một bên Thái hậu.

“Hôm nay là sinh nhật bệ hạ, làm phiền các ngươi đều đến, ta nói năm nay là bệ hạ đáng lẽ nên làm một lần long trọng, nhưng bệ hạ không đành lòng hao tài tốn của. Liền gọi các ngươi đến.” Thái Hậu cười ha hả.

Thái Hậu mặt tròn, thoạt nhìn là một người phụ nữ hiền lành. Kỳ thật bà hiện giờ cũng chỉ mới hơn bốn mươi.

Trông cũng không già.

Bất quá thời đại này, người thủ tiết, tất nhiên mặc khác biệt.

Dù ngươi không già, cũng không mặc được xiêm y tươi sáng.

“Sau ba mươi tuổi làm lớn cũng được, mỗi năm ngày lễ nhiều, cũng không cần để ý sinh nhật.” Hạ Cẩn Li cười nói.

“Đúng vậy, thần thiếp năm nay cũng không làm, cùng bệ hạ giống nhau, qua ba mươi rồi tính.” Hoàng Hậu cười nói.

“Hoàng Hậu hiểu chuyện, như vậy cũng tốt. Nếu các ngươi không chịu làm, vậy từ nay về sau, sinh nhật ai gia cũng không được phô trương.” Thái Hậu nói.

Mọi người tự nhiên không dám trái ý.

Cuối cùng Thái Hậu chỉ có thể nói: “Vậy cố gắng tiết kiệm, ai gia biết có nhiều người nhớ đến ai gia là được. Không cần để ý hình thức.”

“Là, đều nghe mẫu hậu.” Hoàng Đế nói.

“Hảo hảo hảo, hôm nay là sinh nhật con, ai gia sáng sớm đã bảo người chuẩn bị diễn, ca vũ, còn có xiếc ảo thuật bên ngoài. Hoa Anh muội muội con riêng tìm cho con, nói là gánh hát xiếc ảo thuật giỏi nhất Kinh Thành. Nửa năm trước đã bắt đầu gọi bọn họ nhốt lại luyện tập cùng nhau.”

“Phải không? Làm phiền muội muội, muội muội có lòng.” Hạ Cẩn Li cười nói.

“Thập ca, ngài khách khí gì chứ, sinh nhật ngài cũng là sinh nhật ta mà. Mỗi năm cùng ngài đón sinh nhật, ta cũng thật thơm lây.” Hoa Anh công chúa cười khanh khách, nàng nói chuyện cũng dịu dàng ấm áp, thập phần khiến người có thiện cảm.

“Thập ca chuẩn bị lễ vật cho muội rồi, lát nữa mang về.” Hạ Cẩn Li nói.

“Ta cũng chuẩn bị cho ngài. Xiếc ảo thuật không tính, còn có cái khác nữa.” Hoa Anh công chúa cao hứng nói.

Trong cả tông thất, cũng chỉ có nàng hiện giờ còn dám gọi một tiếng Thập ca.

Rất nhanh, diễn bắt đầu.

Từ An Viên phía sau Từ An Hoa Viên, đã dựng đài.

Đối diện chính là Như Ý Đài, Thái Hậu, Hoàng Đế, Hoàng Hậu dẫn đầu, ngồi ở vị trí chính giữa trên Như Ý Đài.

Mọi người theo thứ tự ngồi xuống.

Diễn liền náo nhiệt bắt đầu.

Vở diễn này diễn một mạch cả buổi sáng, Thái Hậu thích, các lão vương phi trong tông thất đều thích.

Trình diễn xong, chính là xiếc ảo thuật, kỳ thật xiếc ảo thuật chiếm thời gian không nhiều.

Hạ Cẩn Li khi còn nhỏ thích, hiện giờ không chắc còn thích, nhưng đây là tâm ý của Thái Hậu nương nương và Hoa Anh, hắn cũng chỉ có thể cười nhận.

Hơn nữa còn ban thưởng cho gánh hát xiếc ảo thuật này.

Gánh hát này có thể vào cung hầu hạ bệ hạ, ngày sau chắc chắn sẽ nổi danh.

Gần đến trưa, liền có người đến thỉnh, nói Từ An Cung đã bày tiệc, mời Thái Hậu, bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương và mọi người vào chỗ.

Mọi người liền lại lục tục trở về Từ An Cung.

Ca vũ diễn ra khi mọi người bắt đầu nhập tiệc.

Bàn tiệc ở trên cùng một dãy dành cho Hoàng Đế, Hoàng Hậu, Thái Hậu.

Hai bên một bên là phi tần, hoàng tử công chúa, một bên là tông thân.

Vân Li và những người khác tự nhiên ngồi ở phía sau.

Ca vũ thật uyển chuyển, đều là ca múa của Duyệt Phủ trong cung.

Duyệt Phủ thời Tiền Triều ban đầu gọi là Nhạc Phủ. Hoàng Hậu của vị Hoàng Đế thứ tư Tiền Triều xuất thân từ Nhạc Phủ, Nhạc Phủ là nơi quản lý ca vũ và nhạc cụ trong cung.

Năm đó vị Hoàng Hậu kia từng là một cầm sư xuất sắc.

Cũng từ khi bà trở thành phi tần của Hoàng Đế, Nhạc Phủ đã đổi thành Duyệt Phủ.

Kéo dài đến nay.

Hoàng Đế năm nay mới nạp nhiều phi tần như vậy, cho nên những ca múa này dù đẹp đến đâu, hắn cũng không màng.

Ca vũ chỉ là để góp vui.

Bàn tiệc cực kỳ thịnh soạn, dù là người địa vị không cao, cũng đều được hưởng trọn vẹn.

Rốt cuộc người cũng không nhiều.

Cũng chính lúc này, mọi người lục tục bắt đầu kính rượu dâng tặng lễ vật.

Đầu tiên là tông thân, phần lớn đều đưa lễ vật, đủ loại trân quý.

Hoa Anh công chúa tặng một bộ hoa phục do chính tay nàng làm.

Cũng có người ý tứ lưu lại, Thập Ngũ hoàng tử ngâm một bài thơ…

Dù sao luôn có người không có nhiều tiền.

Đến lượt Hoàng Hậu, nàng đứng dậy cười nói: “Thần thiếp chuẩn bị một món lễ nhỏ, hy vọng bệ hạ thích.”

Nói rồi, liền bảo người mang đến.

Đó là một chiếc quạt. Nhìn sơ qua chỉ thấy cốt quạt trắng như tuyết.

Cầm vào tay, liền biết không phải vật tầm thường.

“Cốt quạt này là hàn ngọc, chạm vào mát lạnh, cầm lâu không ấm, mặt quạt là giấy phiến Hào Châu và tơ lụa. Hình vẽ trên đó là do thần thiếp tự tay vẽ. Mong bệ hạ không chê.”

Hạ Cẩn Li cầm lấy: “Vật tốt như vậy, là Hoàng Hậu nghĩ cho trẫm, mùa hè dùng rất thích hợp. Ý cảnh sơn thủy họa cực kỳ đẹp, trẫm thích còn không kịp, sao lại ghét bỏ?”

Nói rồi, Hoàng Đế liền cầm lấy quạt, mang theo bên mình luôn.

Hoàng Hậu hài lòng cười rộ lên, cuối cùng món lễ này cũng đáng giá.

“Năm nay các muội muội mới vào cung, nghĩ chắc đều có chuẩn bị, không chỉ đồ vật, cũng có chút tài nghệ muốn làm bệ hạ vui lòng.” Hoàng Hậu nói.

“Ồ? Vậy trẫm phải rửa mắt mong chờ.” Hạ Cẩn Li nói.

“Thần thiếp không có nhiều tài nghệ, trừ bộ bút mực này là thần thiếp mất một năm tìm được, hiện giờ xin phép viết mấy chữ tặng bệ hạ.” Vinh Quý Phi đứng dậy.

“Quý Phi tài giỏi, trẫm đương nhiên thích.” Hạ Cẩn Li xua tay, bảo người chuẩn bị.

Rất nhanh, người đã mang giấy bút mực đến, bày trên chiếc bàn dài vừa được chuyển tới.

Quý Phi đứng dậy, bảo nha đầu dùng dải lụa buộc chặt tay áo.

Rồi cầm bút lông sói, chấm mực bắt đầu viết chữ.

Nàng chỉ viết bốn chữ: Vạn Thọ Vô Cương.

Nói thật, chữ viết quả thật rất đẹp, có thể thấy nàng đã khổ luyện bao nhiêu năm.

Tuy không sánh được với các đại nho, nhưng ở tuổi này, viết được chữ như vậy, không thể không nói là đã bỏ ra công phu lớn.

Kỳ thật, viết chữ là điều Thích Thanh Loan thích nhất, chỉ tiếc, nàng là Quý Phi, việc cần làm tốt không phải là viết chữ đẹp.

“Hay! Chữ của Quý Phi càng thêm tiến bộ, trẫm rất thích.” Hạ Cẩn Li cười nói.

“Thần thiếp múa rìu qua mắt thợ, chỉ nguyện hoàng thượng sống lâu muôn tuổi.” Vinh Quý Phi hành lễ rồi lui ra.

Cẩn Đức Phi cười đứng dậy: “Thần thiếp năm nay không dám múa rìu qua mắt thợ, sáng sớm đã chuẩn bị cho bệ hạ một bộ xiêm y. Không kịp Hoa Anh công chúa, mong bệ hạ không chê.”

Bảo người mang lên, là một bộ thường phục long bào màu đỏ tía.

Đường may tinh tế, hoa văn thêu trên đó tinh xảo hoa lệ, vừa đúng là kiểu Hạ Cẩn Li thường mặc.

“Nhìn đường kim mũi chỉ này, ai cũng nói tay nghề của Cẩn Đức Phi nương nương khéo léo, quả nhiên không sai chút nào. So với ta còn giỏi hơn nhiều.” Hoa Anh công chúa cười nói.

Cẩn Đức Phi vội nói không dám.

“Thần thiếp không còn gì đặc biệt, chỉ có chút tài vẽ vời, xin vẽ tặng bệ hạ một bức Bách Thọ Đồ, hy vọng bệ hạ thích.” Lan Phi cười khanh khách đứng dậy gọi người mang đến.

Bức tranh này nàng bắt đầu vẽ từ nửa tháng trước, quả thật vẽ rất đẹp.

So với chữ của Quý Phi, tranh của nàng cũng coi như rất có tài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play