Kẻ Simp Pháo Hôi Mắc Hội Chứng Quên Mặt

Chương 10


3 tháng

trướctiếp

 

Phòng học của hai tiết buổi sáng cách nhau rất gần, hơn nữa còn chung một tầng.

Chuông đi học còn chưa reo nên trong phòng học 306 toàn tiếng nói chuyện xì xào.

Mạnh Vân Trình vào từ cửa sau, nhìn một cái đã thấy Hoàng Húc ngồi ở mấy dãy sau. Anh xách áo đi qua rồi ngồi xuống ghế. Hoàng Húc nghe thấy tiếng động bèn nhìn anh một cái rồi chơi game tiếp, nhưng giây kế tiếp, anh ấy lại nhìn anh lần nữa.

Đúng hơn là nhìn cái áo trên tay anh, là một chiếc áo khoác đen được gấp đôi lại rồi cầm trên tay.

Hoàng Húc tiện đà hỏi: "Hồi sáng ra khỏi ký túc xá cậu còn bảo không lạnh mà, sau mới đó mà đã mượn áo người khác để mặc rồi.”

"Tôi không có mượn người khác.” Giải thích xong, Mạnh Vân Trình gấp áo lại rồi cất vào cặp.

Đằng nào cái áo khoác này cũng không dày, gấp lại cũng không chiếm chỗ mấy.

"Hả?” Hai mắt Hoàng Húc dán vào điện thoại, hỏi anh: “Không phải mượn vậy chẳng lẽ cậu chạy về ký túc xá lấy? Nhanh thế, cậu biết dịch chuyển tức thời à?”

Mạnh Vân Trình im lặng không đáp. Dần dà, Hoàng Húc mới thấy có gì đó là lạ. Anh ấy thoát game, đặt điện thoại xuống, không thèm để ý chuyện mình làm vậy sẽ bị đồng đội chửi cỡ nào.

"Không lẽ là... Người khác chủ động đưa cho cậu?”

Ánh mắt Mạnh Vân Trình trầm lắng, anh gật đầu.

Hoàng Húc: “Ai vậy? Lộ Đinh hả?”

Mạnh Vân Trình: "Ừ.”

"Đệt.” Hoàng Húc hãi hùng ra mặt: "Giờ đến chuyện cậu học tiết nào ở phòng nào mà cậu ta cũng nắm hết trong lòng bàn tay luôn? Sau đó thì sao, cậu ta nói gì?”

Mạnh Vân Trình nhíu mày, nói: "Cậu ấy... Chưa nói gì. Cậu ấy đưa áo cho tôi, tôi không muốn lấy, cậu ấy kêu tôi cầm, đưa cho tôi xong thì chạy luôn.”

Hoàng Húc thở dài, ý trong ý ngoài toàn vẻ khinh khi: "Đúng là... Bám dai như đỉa. Cậu tìm ai đó quen cậu ta rồi trả lại đi.” Dứt câu, anh ấy vỗ vai Mạnh Vân Trình: "Thấy tội cậu quá.”

Mạnh Vân Trình không tiếp lời mà lại chần chừ nói: "Tôi cứ có cảm giác... Hình như cậu ấy khác lắm.”

Hoàng Húc vừa lên diễn đàn của trường để xem thử có tin mới nào không vừa trả lời Mạnh Vân Trình: “Sao cậu nói vậy?”

"Cảm giác kiểu như... Vẫn là một khuôn mặt đó, nhưng cứ như biến thành một người khác.” Dường như Mạnh Vân Trình đang ngẫm nghĩ gì đó: "Lúc trước cậu thấy hình cậu ấy trên diễn đàn thì cũng bất ngờ lắm mà, nhìn khác hẳn học kỳ trước." ( truyện trên app T𝕪T )

"Đúng thật...” Hoàng Húc nhớ lúc mình thấy tấm hình cười tươi như hoa nọ thì cũng giật mình, bởi vì hoàn toàn không giống cái tên mặt không dám ngước lên, nói chuyện thì bé xíu lại bám dai như đỉa mà anh ấy biết.

Thậm chí... Hoàng Húc nhớ tới khuôn mặt đó, anh ấy không ngờ con đỉa nọ trông cũng ưa nhìn, hoặc có thể gọi là đẹp.

“...” Đệt.

Đến khi định thần lại, chợt nhận ra lúc nãy mình nghĩ gì, Hoàng Húc tự chửi thầm một tiếng. Sao mà mình lại thấy cái tên nọ trông cũng ưa nhìn, đúng là điên thật rồi.

Hoàng Húc lướt mấy bài đăng trên diễn đàn nhưng không thấy tin gì mới. Sau đó anh ấy quay sang nhìn thằng bạn nối khố đang ngồi cạnh, thấy anh đang cúi đầu với vẻ trầm ngâm, không biết đang nghĩ gì.

Hoàng Húc nhớ lại hồi nãy thằng bạn cứ nhắc chuyện con đỉa đó với mình.

Không lẽ... Đang nghĩ tới Lộ Đinh?

"Nè, đừng nói là cậu bắt đầu có hứng thú Lộ Đinh rồi đó?” Hoàng Húc huých vai Mạnh Vân Trình rồi hỏi.

Mạnh Vân Trình nhìn anh ấy, mắt trợn trắng, trả lời: "Nghĩ gì vậy.”

“Vậy thì tốt vậy thì tốt.” Hoàng Húc thở phào nhẹ nhõm: "Tuy dạo này cậu ấy bớt lầm lì rồi, nhưng học kỳ trước cậu ấy làm tôi bị ám ảnh cả đời không quên, tôi không muốn gọi người như thế là 'anh dâu' đâu.”

Hoàng Húc vừa nói hết câu thì chuông đi học cũng vang lên. Mạnh Vân Trình không nghĩ ngợi gì nữa, vừa lấy sách ra vừa nói: "Cứ yên tâm, chuyện cậu đang lo không thể xảy ra đâu.” - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Nghe anh cam đoan như vậy Hoàng Húc thấy yên tâm hẳn, tiếp tục thanh thản lướt diễn đàn của trường.

Mới vào lớp được mấy phút, bỗng dưng Hoàng Húc lại nhét điện thoại vào tay Mạnh Vân Trình.

Mạnh Vân Trình đang ngồi yên nghe giảng, thấy vậy mới liếc anh ấy một cái: “?”

Hoàng Húc không nói gì, chỉ vào điện thoại.

Mạnh Vân Trình cúi xuống nhìn, hoá ra là một bài đăng.

Tựa đề là《Sao Bỗng Dưng Thấy LĐ Cũng Khá Thâm Tình Vậy Nè》

[Như đã nói ở trên, hôm nay tôi đi học ngồi sau lưng LĐ, nghe cậu ta nói gì mà đi đưa áo khoác cho MVT. Bạn cậu ta hỏi cậu ta đưa áo khoác của mình rồi thì cậu ta phải làm sao, LĐ mới nói là mình sao cũng được nhưng không thể để MVT bị lạnh, nói chung là... Thật ra ngoài chuyện simp ra thì LĐ cũng khá là thâm tình? Thậm chí còn hơi... Dễ thương? Là kiểu chỉ biết phải đối xử tốt với người mình thích nhưng tại vì ngốc nghếch nên đôi khi mấy hành động cậu ta làm sẽ khiến người ta ghét?]

[Ờm... Nghe chủ thớt nói xong cũng có cảm giác LĐ giống boy chung thủy ngốc nghếch thật...]

[Kể ra hôm trước tôi còn gặp LĐ ở căng tin, không ngờ được thấy chính diện của cậu ta luôn! Quý vị có hiểu không!]

[Đúng đúng đúng, đồng cảm với bạn ở trên, không ngờ LĐ chịu ngước mặt lên đó quý vị! Với lại nhìn cái là biết anh trai tiệm trà sữa trên Love Wall chính là cậu ta, ơ đệt hoá ra cậu ta đẹp trai vậy sao?]

Sau đó mọi người bắt đầu bàn tán nếu mà Lộ Đinh đẹp như vậy sao ban đầu lại để tóc mái thật dày che hết mặt, rồi còn cúi gầm mặt sống lầm lầm lì lì.

Mạnh Vân Trình trả điện thoại lại, tiếp tục nghe giảng

Thấy anh không biểu hiện gì ra mặt, Hoàng Húc nhún vai rồi lướt diễn đàn tiếp.

Nhưng anh ấy không ngờ là sau khi Mạnh Vân Trình đọc bài đăng đó xong thì hồn cũng bay lên chín tầng mây, giảng viên nói gì cũng không vào tai anh. Lúc này trong đầu Mạnh Vân Trình toàn là hình ảnh Lộ Đinh đứng trước cửa phòng học 302 với vẻ mặt thất vọng.

Đến buổi trưa thì bầu trời trở nên u ám, mới chốc lát đã đổ cơn mưa nhỏ tí tách.

Vừa tan học thì Vương Xuyên đã đi thư viện, Lý Kỳ Vũ thì đi ăn ở ngoài với bạn gái. Cuối cùng chỉ còn mỗi Lộ Đinh và Trần Diệc, hai người cùng đi ăn trưa ở căng tin số ba.

Đến căng tin, đứng trước một hàng cửa sổ, hai người bắt đầu lưỡng lự.

Trần Diệc quay sang hỏi Lộ Đinh: "Cậu muốn ăn món gì?”

Lộ Đinh hỏi ngược lại: "Cậu thì sao?”

Trần Diệc chỉ ô cửa món cơm gà kho cay gần đó: "Tôi thèm mấy hôm rồi.”

Lộ Đinh suy nghĩ một lát rồi nói: "Trời lạnh thế này thì ăn mì thịt bò đi.”

Tìm chỗ ngồi xong, hai người tách ra để đi xếp hàng, Trần Diệc xếp hàng mua cơm gà kho cay còn Lộ Đinh thì xếp hàng chờ món mì thịt bò.

Hàng mua mì thịt bò không nhiều người mấy, chờ khoảng chừng năm phút là tới lượt Lộ Đinh, lúc Lộ Đinh bưng tô mì nóng hổi của mình ra khỏi ô cửa sổ thì cũng là lúc căng tin đông nhất.

Cậu cẩn thận né các bạn học đang đi để tránh việc tô mì bị đổ ra. Cậu cứ tưởng người ta thấy mình đang bưng tô mì thì ít nhiều cũng sẽ nhường đường, nào ngờ lại có người cố tình đứng ngay trước mặt cậu.

Lộ Đinh nhíu mày, nhìn cậu trai cao to đứng trước mặt mình một cái, nói giọng bực bội: "Bạn à, cảm phiền bạn không đứng chặn đường nữa, tôi cảm ơn.”

Hình như cậu trai kia không ngờ cậu sẽ nói vậy, nét kinh ngạc trên mặt cậu ta muốn giấu cũng không được.

Lộ Đinh cũng không muốn mình cộc cằn như vậy, nhưng thật sự thì cậu trai này tiến vài bước đến ngay trước mặt mình một cách cố tình lắm, nhìn là biết ngay tên này cố ý làm vậy.

Nói câu đó xong thì Lộ Đinh cũng không quan tâm phản ứng của cậu trai kia mà bưng tô mì, lách sang một bên khác rồi đi luôn.

Mạnh Vân Trình bị bỏ lại, đứng như trời trồng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp