Tra Công Ở Tu La Tràng Theo Gió Vượt Sóng

Chương 11


3 tháng

trướctiếp

 

Ngay từ đầu, Giang Hải Triều vẫn không biết ý "Đại viện phòng xa hoa" nghĩa là gì, cũng không biết cái giường chung rộng hơn mười mét kia là có nghĩa như thế nào.

Cho tới bây giờ, trong phòng còn có hai vị tiền nhiệm của anh.

Quả thực là đàn ông càng thêm đàn ông.

Đạo diễn nhíu chặt lông mày, "Là như vậy, ban đầu chương trình chúng tôi sắp xếp chính là, tất cả các khách quý đều vào ở căn phòng xa hoa kia, chuyện này, chuyện này chúng tôi cũng không nghĩ tới."

"Không nghĩ tới cái gì." Giang Hải Triều lạnh lùng nói, "Không nghĩ tới bạn trai cũ của tôi lại nhiều như vậy?"

Anh nói: "Vẫn là không nghĩ tới tập thể bọn họ phát điên, chạy về quê nuôi heo?

Đạo diễn nghẹn ngào, thử thăm dò nói, "Nếu không, chúng tôi sắp xếp cho cậu ở căn phòng khác?"

Nhưng nếu như vậy, quy tắc của chương trình chỉ là thùng rỗng kêu to, cũng vi phạm nguyên tắc làm việc của Giang Hải Triều.

Giang Hải Triều không nói gì, mặt buồn bã trở về phòng.

Anh ôm cánh tay, đứng ở trước cái giường chung rộng hơn mười mét. Tùy Vận Thành không giống Hạng Tư Minh dễ đối phó như vậy, vừa lên đã không chút khách khí chiếm vị trí bên cạnh Giang Hải Triều.

Nói cách khác, Tùy Vận Thành nghiêng đầu, khoát tay, liền có thể chạm tới Giang Hải Triều.

Không được, không thể để cho tình thế phát triển theo hướng xấu như vậy được.

Giang Hải Triều hết sức chuyên tâm suy nghĩ đối sách, không hề có chút phát giác phía sau lưng đang có người chậm rãi đến gần.

Tùy Vận Thành không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau anh. Vì mới tắm xong, trên người Tùy Vận Thành toả ra mùi xà phòng nhàn nhạt, nhẹ nhàng khoan khoái mà sạch sẽ.

So với trước mặt người khác ngông cuồng, vị thái tử gia không dễ chọc này hiện giờ lại có một chút không khí vẻ đời thường hơn.

"Nhìn cái gì vậy," Tùy Vận Thành thanh âm đột nhiên vang bên tai, "Vẫn chưa ngủ?"

Giang Hải Triều: "Chưa, Hạng Tư Minh còn đang tắm?"

"Ai biết." Tùy Vận Thành hiển nhiên không muốn nhắc tới những người khác, xoay người ngồi ở bên giường, hai tay chống mép giường, đường nét cánh tay thấp thoáng hấp dẫn.

Không thể không nói, dáng người Tùy Vận Thành cực đẹp, đường nét rõ ràng cũng không khoa trương, phía dưới lớp áo ngủ mỏng là cơ bụng như ẩn như hiện.

Cho nên, đến bây giờ Tùy Vận Thành vẫn không thể hiểu được, lúc trước vì cái gì Giang Hải Triều lại muốn bỏ mặc mình, ở cùng chỗ với một tiểu bạch kiểm.

Còn là một tiểu bạch kiểm mạnh miệng mặt lạnh.

Tùy Vận Thành duỗi chân, đôi chân dài quơ quơ, "Giang Hải Triều, hôm nay tôi ở trong phòng theo dõi anh ghi hình chương trình, anh nói, anh đối với tôi không có hứng thú?"

Nói xong, Tùy Vận Thành nhấc chân lên, đụng ống quần Giang Hải Triều, "Không nể tình như vậy?"

"Ừm." Giang Hải Triều hiện giờ không có tâm trạng thưởng thức con khổng tước đang xòe đuôi trước mắt mình này.

Anh chỉ muốn mau chóng đuổi thứ đồ khó chơi này đi.

Nếu không phải sợ vi phạm quy tắc của chương trình, Giang Hải Triều nhất định sẽ tình nguyện đi ngủ ở chuồng heo.

Chí ít bé heo của anh vẫn rất đáng yêu.

Giang Hải Triều từ trong vali hành lý lấy ra một cái đèn pin, "Cậu ngủ sớm chút đi."

"Anh đi đâu?"

Giang Hải Triều tiện tay cầm cuốn 《 Nuôi heo một cách khoa học 》lên, "Tôi đi học."

Nói xong, anh cũng không quay đầu lại mà đi về phía phòng khách.

Trong phòng khách có một tấm chiếu hóng mát, phía trên đặt một chiếc bàn nhỏ.

Giang Hải Triều cầm lấy sách quý của mình, khoanh chân, chống cằm, ngồi trên chiếu.

Tối nay, tri thức cùng tôi đi ngủ.

Chữ viết trên trang giấy chằng chịt, thành công khiến Giang Hải Triều có một tia buồn ngủ.

Làm một tên cặn bã học thức, Giang Hải Triều dựa vào việc chữ nhỏ gây chóng mặt, dưới tình huống này quả thực là trước có sói sau có hổ, chậm rãi nhắm mắt lại.

Giấc ngủ chất lượng quá tốt làm sao bây giờ?

Giang Hải Triều nhắm mắt lại, thân thể không bị khống chế ngã về một bên.

Anh mơ hồ nhận thấy bản thân đang ngã xuống, nhưng theo dự đoán sẽ đau đớn nhưng lại không đến.

Mà là lồng ngực mang theo chút rùng mình.

Hạng Tư Minh vừa tắm xong, trên người còn đọng lại chút nước lạnh. Cậu ta cẩn thận đỡ người đang ngủ, lại nhìn trên bàn một chút đang dừng lại ở trang mục lục, mỉm cười.

"Buông anh ấy ra." Một âm thanh mang theo sự tức giận vang lên, cắt đứt động tác của Hạng Tư Minh.

Tùy Vận Thành tiến lên, nắm cánh tay Hạng Tư Minh ra, ánh mắt sắc bén, "Buông ra."

"Bây giờ anh nhất định phải đánh thức anh ấy sao?" Hạng Tư Minh mới vừa ôn nhu nhìn qua, lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Tùy Vận Thành, "Anh ấy đã có một ngày mệt mỏi." - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Hạng Tư Minh không nói nhảm nữa, vững vàng ôm Giang Hải Triều lên, đi tới phòng nghỉ của Tùy Vận Thành.

Cậu ta đương nhiên không đem Giang Hải Triều đặt ở bên giường Tùy Vận Thành, chỉ là, cậu biết Giang Hải Triều nhất định cũng không nguyện ý gần mình quá.

Ban ngày hôm nay một câu kia, "Tôi không ngoảnh đầu ăn lại" chắc chắn đâm mạnh vào Hạng Tư Minh.

Lúc trước thời điểm cùng với Giang Hải Triều, Hạng Tư Minh liền biết bản thân căn bản không có khả năng giữ được Giang Hải Triều.

Cậu ta vẫn cho là bản thân rất tỉnh táo, rất thông minh.

Nhưng khi Giang Hải Triều thật sự quay người rời đi, lúc không quay đầu lại, Hạng Tư Minh vẫn là lâm vào vô cùng đau khổ.

Cậu ta còn trẻ nên chưa biết, có ít người là không dính được, một khi đã dính vào liền một đời đều cảnh giác không xong.

Hạng Tư Minh hơi cúi người, ánh mắt lưu luyến giữa đôi lông mày tinh xảo của Giang Hải Triều.

"Cậu nếu dám động đến anh ấy, " Tùy Vận Thành ôm cánh tay tựa cạnh cửa, "Hôm nay cũng đừng nghĩ sống sót mà ra ngoài."

Hạng Tư Minh cẩn thận đem người trong ngực đặt lên giường, lại tìm chiếc gối đặt sau đầu anh.

Cậu ta cũng không muốn cùng Tùy Vận Thành phí lời, chỉ khuyên bảo anh ta, "Để anh ấy ngủ xa một chút, không thì anh ấy sẽ xấu hổ."

Tùy Vận Thành cười lạnh, "Cậu cũng biết anh ấy sẽ xấu hổ, vậy sao cậu còn chưa rời khỏi đây?" Anh ta chậm rãi đi vào, liếc mắt nhìn người đang ngủ say, thấp giọng, "Cậu đừng nói với tôi, cậu nộp đơn vào đại học tốt không học, tới chỗ này chính là để trải nghiệm cuộc sống nha."

"Thầy Tùy anh đâu rồi?" Hạng Tư Minh không thua kém là bao, logic rõ ràng đánh trả, "Hạ mình tới tham gia loại chương trình nhỏ tầm thường này, không sợ fan của anh đau lòng sao?"

Hạng Tư Minh lạnh lùng nhìn anh ta một cái, "Fan của anh đều hận không thể xé xác Giang Hải Triều, anh còn đuổi tới đây để quấy rầy anh ấy, là chê anh ấy chửi còn chưa đủ nhiều sao?"

"Như nhau." Trên mu bàn tay Tùy Vận Thành gân xanh đã mơ hồ nổi lên.

Hạng Tư Minh cũng vén tay áo lên, "Muốn giải quyết vấn đề, chúng ta đi ra ngoài giải quyết."

Tùy Vận Thành: "Được." Anh ta đã sớm muốn thu thập tiểu bạch kiểm không biết trời cao đất dày này.

Một bên khác người trong tổ giám sát thấy thế, nhất thời loạn cả một đoàn.

"Xong rồi xong rồi, làm sao bây giờ hai vị này muốn đánh nhau?"

"Làm sao bây giờ, ai đi khuyên nhủ đi?"

Nhưng cũng không có người nào lúc này dám ra mặt.

Bọn họ một người là nhân tài giới học thuật mới nổi, một người là thái tử gia hoành hành trong giới giải trí, có thể nói là một người so với một người không dễ chọc.

Ai dám đi lên chịu chết?

Đạo diễn gấp đến độ trán đầy mồ hôi, bên trong bối rối, ông chỉ có thể gọi điện thoại cho trợ lý của Giang Hải Triều.

Trợ lý nhỏ khi biết Tùy Vận Thành cũng tham gia chương trình này, liền biết tối nay là một đêm không ngủ.

"Chúng ta cũng không dám đi khuyên hai vị thầy, anh xem hiện giờ có phải là muốn đem thầy Giang thức dây hay không?"

Ban đầu tưởng rằng gặp họa là Giang Hải Triều, không nghĩ tới là sói ác xâu xé lẫn nhau, trợ lý nhỏ nhất thời yên lòng, ngáp một cái, "Hậu kỳ các anh cắt đi là được."

Nhân viên công tác: "..."

Trợ lý nhỏ vẫn không quên bù thêm cho ông chủ nhà mình: "Chuyện này không liên quan tới chuyện của Hải ca chúng tôi, là chính bọn họ muốn gây chuyện. Hải ca chúng tôi cũng không có làm gì sai."

Đạo diễn: "..."

Trợ lý nhỏ : "Nếu thật sự không được, các anh tìm người có thể dừng được bọn họ thôi," Cậu dụi mắt, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, "Tìm người càng ác, tham gia với bọn họ, xáo trộn bọn họ, không phải được soa?"

Lại một lần lừa dối nữa, đạo diễn đã mất đi sức phán đoán chính xác.

Cho nên, khi điện thoại của vị lão đại ở phía sau gọi tới, đạo diễn suýt chút nữa làm ông quỳ.

"Hoắc tổng, đã xảy ra chuyện, xin ngài giúp đỡ một chút!"

Hai con sói cắn nhau làm sao bây giờ? Đương nhiên là tìm con sói càng hung ác hơn.

***

Giang Hải Triều gặp một cơn ác mộng.

Trong mơ, anh giống một con chim hoàng yến, bị cầm tù ở trong lồng.

Sau lưng, tiếng bước chân của một người đàn ông tới gần, trong tiếng nhạc du dương đi về phía anh.

Người đàn ông chuyển động chiếc nhẫn trên ngón tay, ôn nhu hôn trên trán Giang Hải Triều.

"Từ nay về sau, anh là người của tôi, chúng ta sẽ làm bạn đến già."

Làm bạn, đến già?

Giang Hải Triều giơ ngón tay, thấy ngón áp út của mình, cũng đang mang một chiếc nhẫn giống vậy.

Chiếc nhẫn nhỏ kia, như xiềng xích cùng đeo thật chặt trên ngón tay của anh.

"Thế nhưng, tôi hối hận rồi làm sao bây giờ?" Giang Hải Triều có chút mê man, anh không nghĩ cả đời đều dừng lại ở cùng một chỗ.

Anh không thích cảm giác bị giam cầm.

"Hối hận?" Thanh âm của người đàn ông lạnh dần.

Giang Hải Triều cố gắng hết sức muốn tháo chiếc nhẫn trên ngón tay xuống, "Tôi không muốn, tôi muốn đi ra ngoài!"

"Nhưng anh đã nói anh sẽ yêu tôi cả đời."

Giang Hải Triều mang theo sự dốt nát tàn nhẫn, mờ mịt nói: "Có sao không? Tôi đã quên rồi, tôi thu hồi lại được hay không? Tôi không muốn —— "

Người đàn ông bịt miệng Giang Hải Triều, "Giang Hải Triều, anh biết mình đang nói cái gì không?"

Giang Hải Triều không dám nhìn ánh mắt của người đàn ông, nhưng lại không thể không đối mặt với đáy mắt phẫn nộ của người đàn ông, không hiểu.

Còn có đau thương ùn ùn kéo tới.

"Giang Hải Triều, anh rốt cuộc có tim hay không?"

"Đừng ——" Giang Hải Triều khó chịu trở mình.

Trong phòng, ban đầu hai người giương cung bạt kiếm, đều không hẹn mà cùng dừng lại.

Tùy Vận Thành cho rằng Giang Hải Triều đổ bệnh, cũng không đoái hoài tới chuyện khác. Anh ta ngồi bên giường Giang Hải Triều, đưa tay lau mồ hôi đang chảy ròng trên trán Giang Hải Triều.

"Giang Hải Triều?" Tùy Vận Thành nhẹ giọng gọi anh vài câu, nhưng Giang Hải Triều chỉ là khó chịu nhắm chặt hai mắt.

Hạng Tư Minh luôn bình tĩnh cũng rối loạn, "Tôi đi tìm tổ đạo diễn."

Tùy Vận Thành: "Không," Anh ta ngẩng đầu quan sát camera, "Đạo diễn, gọi người của đội chữa bệnh tới đây."

Đạo diễn giơ điện thoại đối diện camera, chân tay càng thêm luống cuống.

Điện thoại người đàn ông bên kia cũng đã nhìn thấy tình trạng trong phòng, "Anh ấy thế nào rồi?"

Đạo diễn: "A, thầy Giang đại khái, là..."

Âm thanh người đàn ông trầm xuống, hiển nhiên là nổi giận, "Các người có phải đã đã quên rồi không, lúc trước cam đoan với tôi cái gì?"

Đạo diễn tắt tiếng một lát, chậm rãi nói: "Bằng kinh nghiệm nhiều năm ghi hình chương trình của tôi xem ra, thầy Giang đây là do mệt nhọc, gặp ác mộng."

Khá lắm, Giang Hải Triều một cơn ác mộng trực tiếp đem ba người đè nén xuống, đạo diễn không biết là nên khóc hay nên cười.

Người ở đầu điện thoại bên kia yên lặng một lát, sau đó nói: "Ngày mai, để anh ấy dọn tới nơi khác ngủ."

Hoắc Diễm nói tiếp: "Tôi mặc kệ anh dùng biện pháp gì, đêm nay, để hai người kia cút."

"Hoắc tổng, tôi ——" đạo diễn còn chưa nói xong, Hoắc Diễm liền cắt đứt lời ông, "Đừng để tôi gặp lại bọn họ quấn lấy Giang Hải Triều, nếu không..."

Người trong  mơ đột nhiên hô nhỏ một tiếng.

Trong lúc nhất thời, Tùy Vận Thành, Hạng Tư Minh đều dừng lại.

Mà trong phòng giám sát cũng yên tĩnh trở lại.

Tiếp đó, tất cả mọi người nghe thấy Giang Hải Triều trong mộng nói mớ.

"Hoắc Diễm..."

"Khốn kiếp, tôi muốn ly hôn với cậu."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp