Quán Ăn Đêm Tâm Linh [Huyền Học]

Chương 8: Bánh ngải cứu nhân chà bông


3 tháng

trướctiếp

Cục giám sát siêu nhiên, tên đầy đủ là Tổng cục quản lý và quy hoạch lực lượng siêu nhiên của Hoa Hạ.

Chỗ ngồi đầu bàn, đội trưởng đội hành động Nghiêm Yên vừa nghe thấy tiếng chuông đặc thù đã vội bỏ tà tu đang thẩm vấn ra, lao ra ngoài nhanh chóng nhận điện thoại, giọng nói dịu dàng như nước như thể cô ấy đã được học một khóa đào tạo về dịch vụ chăm sóc khách hàng.

Các thành viên khác trong đội trực ban nhìn nhau, không ai cảm thấy chị cả dùng linh lực khan hiếm của mình để tìm điện thoại di động là có vấn đề cả, từng người một ngạc nhiên ngó qua, nhìn vô điện thoại mà nhanh tay nhắn.

“Đội trưởng, người kia đồng ý tham gia? Thật hả, chúng ta sau này sẽ có người gánh hả?! Đó là người duy nhất được nhắc đến khi âm phủ liên lạc với chúng ta! Là sứ giả âm dương đó! Sao chị lại lừa được... à không, khuyên được?”

Nghiêm Yên giơ tay để các thành viên trong đội bình tĩnh, giọng nói bình tĩnh không làm cho cả cục xấu hổ, nhưng nụ cười lại bộc lộ sự mong đợi tương tự của cô ấy.

Chính phủ quản lý trật tự trần gian và cục quản lí trật tự quỷ hồn và đầu thai tại âm phủ vốn rất ít liên lạc và hợp tác với nhau.

Người ta kể rằng hơn 20 năm trước, âm phủ đã tìm đến chính phủ để tổ chức lại trật tự hỗn loạn của quỷ hồn sau chiến tranh, cục quản lý siêu nhiên cũng được thành lập sau đó.

Âm thần Thành Hoàng yêu cầu phía chính phủ công nhận, đồng thời duy trì các kênh liên lạc âm dương trên trần gian để trao đổi những thông tin cần thiết.

Nửa năm trước, cục giám sát siêu nhiên bất ngờ nhận được tin tức từ âm phủ, hy vọng sẽ đối xử tốt nhất có thể với Diệp Tuyền khi cô trở lại thế giới này mà không làm xáo trộn trật tự thế giới.

Ngày nay người có thiên phú mắt âm dương rất hiếm, chưa kể đây là một người mà âm phủ phải trả rất nhiều tiền để báo đáp. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Người duy nhất được nhắc đến ở trong kênh giao tiếp giữa hai thế giới cũng đủ cho thấy cô có sức mạnh khủng khiếp có thể thay đổi trật tự thế giới.

Xác định thái độ làm quen thật tốt rồi kéo vào cục giám sát quả là ý tưởng hay.

...Lập tức đi chuẩn bị biên chế, sao có thể bảo là không ưu ái được?

Nghe nói cô muốn nghỉ ngơi, cô ấy đã gọi người của Huyền Môn ở tít tận núi sâu, tuy hơi kỳ lạ nhưng rất có kinh nghiệm chỉ cho cô các chỗ có đồ ăn ngon, rồi còn kinh nghiệm làm sao để dung nhập vào xã hội bình thường.

Bao gồm nhưng không giới hạn ở một số hoạt động kinh doanh, thuận tiện quảng bá mạnh mẽ đãi ngộ của cục giám sát.

Đội trưởng Nghiêm hơi bất ngờ khi nghe vấn đề của Diệp Tuyền ở đầu bên kia, nhưng cô ấy vẫn tỏ ra chuyên nghiệp và lưu lại thông tin vụ án của nạn nhân Trần Kim Bảo.

Nhìn thấy báo cáo chưa đầy một phút đã hoàn thành, Trần Kim Bảo sửng sốt: Đơn giản như vậy sao??? Bây giờ lão lạc hậu quá rồi à?

Quay người lại, Trần Kim Bảo bắt gặp ánh mắt tò mò của Du Tố Tố: ... Hiểu rồi, người này chưa bao giờ nhìn thấy kiểu này.

Du Tố Tố nghĩ rằng lão lo lắng rằng các bộ phận mà chưa bao giờ nghe nói đến mà nghĩ không đáng tin cậy, nên thì thầm: “Tôi nghe các đạo sĩ nói rằng đất nước này có những bộ phận đặc biệt quản lý những thứ này. Phía chính phủ có liên hệ trực tiếp với âm phủ, nhưng bình thường mọi người không thể tiếp cận được nên đừng lo lắng.”

Các đạo sĩ của Bạch Vân Quán đã nói rằng hầu hết các giáo phái Huyền Môn đều được giám sát bởi cục giám sát, ngay cả khi họ không cử đệ tử gia nhập, họ cũng sẽ hỗ trợ một số chuyện và đảm nhận một số nhiệm vụ.

Khi họ đến, chị có niềm vui hiếm hoi khi được nghe buôn chuyện đầu tiên trong cuộc đời quỷ buồn chán này, nói lại từng chữ từng chữ nên đảo bảo là thật.

Nghe nói Du Tố Tố làm quỷ lâu như vậy, đây là lần đầu tiên chị thấy giao dịch với cục giám sát nên chị vô cùng tò mò vểnh tai lên nghe.

Không biết có phải là chị gái thần tiên xinh đẹp hay tiên nhân ẩn cư trong tiểu thuyết không nhỉ?

Việc xác nhận đội trưởng Nghiêm đã kết thúc: “Chúng tôi sẽ xác minh càng sớm càng tốt và thông báo cho người nhà…”

Diệp Tuyền lười nói chuyện nên bật loa ngoài trực tiếp ném điện thoại cho Trần Kim Bảo, yêu cầu lão tự mình nói chuyện.

Nghe có vẻ như cục giám sát không phải là một nơi tầm thường, nhận báo cáo và tiếp nhận một cách tử tế là một chuyện, nhưng thể hiện sự tôn trọng với Diệp Tuyền qua điện thoại lại là một chuyện khác.

Lão biết rằng cô chủ mới này không hề bình thường chút nào mà!

Trần Kim Bảo ban đầu không dám đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, vì vậy lão đành nắm lấy cơ hội nói thật rõ ràng: “Chờ một chút! Sau khi tìm thì có thể thông báo cho gia đình không? Cô chủ Diệp đã đồng ý cho tôi làm việc cho cô ấy trong thời gian này và ở lại đây.”

“Về nguyên tắc, quỷ đi báo án sẽ được lưu giữ ở phòng quản lý cấp trên, thông báo cho người nhà đến nhận để tránh âm khí ảnh hưởng đến người khác… Nhưng vì cô Diệp sẵn sàng cung cấp địa điểm nên tính đến việc theo ý muốn của nạn nhân, sau khi vụ án kết thúc có thể thông báo cho gia đình.” Đội trưởng Nghiêm trầm ngâm một lát.

Nhưng quỷ muốn đi theo Diệp Tuyền và không có ý định đến cục giám sát, điều này khiến Nghiêm Yên ó một số linh cảm không tốt. Chờ Trần Kim Bảo xác định không còn việc gì, Nghiêm Yên thăm dò hỏi: “Tiếp theo ngài định làm gì…”

“À, tôi cẩn thận lắng nghe ý kiến ​​của cô, hiện tại mở quán ăn khuya, sắp khai trương rồi, hoan nghênh đến ủng hộ.” Diệp Tuyền cảm thấy cuộc sống khá tốt.

Khi nào cô thích khai trương thì khai trương, những gì cô bán trong quán ăn phụ thuộc vào thứ cô ăn, mở cửa hàng không chỉ có thể tiếp tục ăn uống mà còn có thể lắng nghe những cuộc trò chuyện thú vị và sôi nổi của khách hàng.. ... Còn cuộc sống dưỡng lão nào thú vị hơn thế này không?

Khi Nghiêm Yên nghe thấy nửa câu đầu "Lắng nghe ý kiến" và lời chúc mừng [Cục giám sát hoan nghênh ngài tham gia ...] sắp ra khỏi miệng cô ấy thì bị câu trả lời chặn lại.

Quán ăn khuya?

Câu trả lời tùy ý của Diệp Tuyền như sấm đánh ngang tai, khiến vẻ mặt nghiêm túc của Nghiêm Yên nứt ra, cô ấy và các thành viên trong đội nhìn nhau khó hiểu:

Đây có phải là tiếng lóng không mà khó hiểu thế? Hay là cô chủ có hơn tỷ trong tay lại có sở thích khác biệt như vậy, thích giả làm người bình thường để giao dịch với khách hàng?

Nghe ý kiến là nghe thế à?!

Đội trưởng Nghiêm nhìn chằm chằm vào hồ sơ vụ án với những cảm xúc phức tạp trong vài giây, đột nhiên cô ấy nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt sáng lên: “Được rồi! Chúng tôi sẽ sớm xử lý các tài liệu cho công nhân không phải là con người của ngài!”

Đội viên: “?” Đội trưởng điên rồi sao?

Nhận được câu trả lời khẳng định của Diệp Tuyền, cô ấy cúp điện thoại, Nghiêm Yên vui vẻ gõ nhẹ mẫu đơn: “Không nghe thấy à, cô chủ đang tuyển nhân viên quỷ! Mau đi xin biến chế đãi ngộ cố vấn người ngoài!”

Huyền học suy thoái, ma quỷ và tà tu ngày càng ít, nhưng người có khả năng thu phục chúng cũng ngày càng ít.

Bình thường gặp phải ma quỷ bình thường thì không thể trực tiếp giết chết chúng như ác quỷ, cho dù cục giám sát cũng phải từ từ giải quyết chấp niệm lưu lại trần gian của bọn họ, bọn họ lo lắng Diệp Tuyền sẽ không thể giải quyết được họ. Để ngăn ngừa tai nạn xảy ra thì phải làm nhanh.

Bây giờ Diệp Tuyền tuyển nhân viên, quỷ cũng sẽ không gây chuyện, mọi người đều có tương lai tươi sáng.

Diệp Tuyền cũng không có hứng thú với hành động tiếp theo cục giám sát muốn làm gì, cô đã sớm tỏ rõ thái độ thân thiện với bọn họ, không có hại gì cho cô là được.

Điều quan trọng nhất lúc này là bữa tối của cô.

Mở nồi hầm ra, nồi canh nấm tuyết nấu lâu có nước trong vắt và đầy đặn. Những chiếc bánh ngải cứu xanh mướt trong nồi hấp như ngậm nước, trong hơi nước hòa lẫn một mùi thơm mát thoang thoảng như cỏ, như muốn nói rằng có thể ăn nó rồi.

Tiết Thanh Minh làm bánh ngải cứu, cúng cho người đã khuất để họ có thể nếm được vị ngọt khi trở về nhà.

Đã đến kỳ nghỉ lễ nhưng trong quán lại có nhân viên quỷ, vừa đúng lúc.

Có nhiều nguyên liệu để làm bánh ngải cứu, bao gồm ngải cứu, lúa mạch non và cây thanh hao.

*Cây thanh hao

Có rất nhiều bánh được làm bằng ngải cứu ở thành phố Thanh Giang, nhưng Diệp Tuyền làm là công thức làm từ thanh hao ở các tỉnh lân cận. Bột làm ra màu xanh như ngải cứu, có mùi thơm sảng khoái nhẹ nhàng, dễ chịu hơn mùi ngải cứu đậm đặc.

Sau khi tắt bếp bày ra đĩa, trước tiên Diệp Tuyền gắp một miếng ăn như không sợ bị bỏng.

“Á, nó có nhân lòng đỏ trứng muối và chà bông!”

Lớp vỏ gạo nếp mềm mại bao lấy nhân mặn đầy thơm ngon. Lòng đỏ trứng muối nguyên quả khi hấp chín sẽ tiết ra mỡ màu đỏ cam, thấm vào lớp chà bông thơm nức mũi. Chà bông đã ngấm dầu nhưng vẫn giữ được chút khô và giòn, còn có hạt mè trang trí gây cảm giác giòn tan.

Diệp Tuyền hài lòng nheo mắt lại.

Nhân thường được sử dụng trong món bánh ngải cứu truyền thống là bột đậu đỏ, vừng và đậu phộng, những năm gần đây, lòng đỏ trứng muối và chà bông thịt dần trở nên được lòng, cả Diệp Tuyền cũng bao gồm một số trong số đó. Cô cố tình không nhớ cái nào là cái nào khi gói nhân, lúc ăn sẽ đầy thích thú như đi đào kho báu.

Nhân trộn với bơ có kết cấu béo đặc nhưng không lấn át những loại khác, chỉ cần tỷ lệ vừa phải thì bất cứ nơi nào thêm vào hương vị sẽ đậm đà và thơm ngon hơn, cùng làm tăng trải nghiệm ngon miệng của bánh ngọt truyền thống.

Trần Kim Bảo vẫn còn bối rối trước sự đối xử tôn trọng của cục giám sát, quay lại thấy Diệp Tuyền không hề quan tâm đến hình ảnh bản thân, thổi phù phù lấy đồ ăn từ trong nồi ra cắn một miếng.

Đôi mắt phượng sáng ngời ấy cong lên hạnh phúc khi tập trung thưởng thức món ăn, bản năng sợ hãi và cảm giác xa cách khiến ma quỷ run rẩy đều tan biến, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy một niềm hạnh phúc mãn nguyện tự nhiên trỗi dậy.

Ngay cả Trần Kim Bảo, người đã chết đã lâu khi nhìn vào cũng cảm thấy thèm thuồng. Nhưng sau khi nuốt nước bọt không tồn tại, lão lại cảm thấy có chút hối hận.

Dù có được bao nhiêu đi chăng nữa thì khi còn sống, lúc còn sống cũng chỉ ăn một miếng cơm, ở trong một tấc đất, nhưng khi chết đi thì chẳng khác gì một nắm đất vàng. Mặc dù lão có thể ăn được mùi hương và mùi thức ăn, nhưng khi còn sống lại chưa bao giờ thực sự nếm được mùi vị đó trong miệng. ( truyện trên app T𝕪T )

“Nhìn tôi làm gì? Ăn đi.” Diệp Tuyền một tay giơ đĩa lên, chen qua Trần Kim Bảo: “Cái này là của tôi, còn những cái kia là của ông.”

Trần Kim Bảo cảm thấy sống lưng lạnh buốt, không hiểu sao tự nhiên nhận ra rằng nếu ăn trộm bữa ăn của cô chủ có thể... không, nhất định sẽ bay màu.

Lão nhanh chóng bước sang một bên, tỏ vẻ bản thân không có ý định làm như vậy.

Du Tố Tố vẫy tay với lão: “Nào, lão Trần! Chúng ta có thể ăn khi cô chủ ở đây, ăn xong lại cùng nhau quét dọn sạch sẽ nhé!”

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của lão, Du Tố Tố dường như nhìn thấy chính mình mấy ngày trước khi chưa được trải đời.

Nói chuyện cũng chẳng ích gì, chị đành dành thời gian cầm chiếc bánh xanh mới hấp lên.

Gắp bánh lên cắn, trong miệng có chút nóng, nhưng nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống dưới hơi thở lạnh lẽo của quỷ.

Sau khi chết, năm giác quan đều biến mất, cảm giác này nóng đến mức trước đây chị hẳn sẽ hét lên, nhưng giờ đây đó lại là một trải nghiệm mà chị rất trân trọng. Mỗi lần ăn, Du Tố Tố đều có thể hiểu tại sao cô chủ, một thiên sư lại yêu thích đồ ăn đến vậy.

Trần Kim Bảo được nhìn thấy Du Tố Tố làm mẫu mới nhận ra rằng ánh sáng vàng đang giam giữ lão không chỉ có mỗi cảnh báo.

Dưới lớp vỏ mềm dai, nhân đậu đỏ đặc sánh mịn ngọt ngào, những hạt vỏ quýt thái nhỏ có vị chua ngọt ngọt dịu, làm đậm đà hương vị và để lại dư vị ấm áp cuối cùng trong miệng.

Trần Kim Bảo cắn một miếng, vô thức nếm thử tỉ lệ nguyên liệu, cho đến khi hơi ấm quen thuộc hóa thành bột và nhanh chóng biến mất, lão mới tỉnh táo trở lại, không còn cảm nhận được trọn vẹn cảm giác lúc đó.

Cảm giác thuộc về một "con người".

Dù đã ăn nó nhưng lão vẫn nhận ra rõ ràng rằng mình đã chết.

Trần Kim Bảo đang ngồi khom lưng ở bàn, không tận dụng cơ hội hiếm có này để nếm thử món ăn nữa mà chỉ ngơ ngác. Lão không biết mình hối hận vì đã không nếm thử đúng cách hay tiếc nuối điều gì khác.

Diệp Tuyền lười biếng liếc lão một cái, không nói gì.

Làm thế nào một quỷ già có thể buông bỏ những chấp niệm mười mấy năm đơn giản thế? Con người luôn gặp phải những điều hối tiếc mới trên con đường phải đi.

Du Tố Tố không hiểu nhìn lão Trần, hoàn toàn không biết trên người lão toàn là bi thương, vui vẻ nhặt chiếc bánh cuối cùng lên: “Ông không ăn thì đều là của tôi phải không? Tôi tuyên bố chà bông là ngon nhất!”

Diệp Tuyền cười khúc khích, vừa đặt bát xuống, cô liền nghĩ ra bữa ăn tiếp theo.

Ánh hoàng hôn dịu dàng chiếu theo bóng dáng của cô chủ trẻ, Diệp Tuyền vui vẻ tuyên bố: “Ngày mai chúng ta ăn há cảo nhân măng thái hạt lựu và thịt nhé!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp