Quán Ăn Đêm Tâm Linh [Huyền Học]

Chương 4: Thỉnh sai quỷ


3 tháng

trướctiếp

 

“Chúng ta đều là hàng xóm, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.” Diệp Tuyền đỡ Lý Hồng Vân, ngăn cản bà cúi xuống, nhắc nhở: “Cháu không biết xem phong thủy, cũng không biết vẽ bùa chú. Nếu như dì cảm thấy có gì không ổn, Bạch Vân Quán ở thành phố bên cạnh, sao không đi bái lạy để yên tâm hơn?”

Cô không được truyền lại cho mấy thứ huyền học, cũng không có nghĩa vụ đi trừ yêu diệt ma, quan tâm một chút cũng chỉ là thuận tiện mà thôi. Huống hồ người bình thường lại càng tin sư phụ chính quy hơn, giống như khi Bạch Vân Quán đi giải quyết Du Tố Tố vậy.

Lý Hồng Vân nghe được lời này sửng sốt, càng ngày càng khẳng định Diệp Tuyền là có thực lực.

Bà cũng từng thấy các quán ở cuối phố có mời sư phụ, những kẻ đó giả thần giả quỷ, mở miệng muốn thay đổi phong thủy, ngậm miệng bảo mua bùa bình an để xua đuổi tai họa. Càng khiêm tốn thì càng bán ít, điều đó có nghĩa là họ tự tin và có năng lực!

Lý Hồng Vân lắc đầu liên tục, kéo Diệp Tuyền như nắm cọng rơm cứu mạng.

“Có hợp hay không không quan trọng, ngài nhìn thoáng qua là có thể biết tôi có vấn đề gì đó. Năng lực của ngài so với Bạch Vân Quán tốt hơn rất nhiều! Không biết nhà tôi xảy ra chuyện gì, đồ đạc vứt lung tung trong cửa hàng, ở nhà thì lạnh cóng, con gái tôi cũng kể là nhiều khi nó ăn có mùi khó chịu như muốn buốt răng, đúng như lời ông già nói là như bị mấy thứ bẩn thỉu đó ăn phải…”

Nghĩ đến mấy ngày nay không ổn, Lý Hồng Vân càng nói càng lạnh sống lưng, tin chắc trong nhà có quỷ.

Diệp Tuyền nghe nói "ăn không ngon" liền có hứng thú.

Con người và ma quỷ bị âm dương ngăn cách, Du Tố Tố là địa phược linh nên khác, trong hoàn cảnh bình thường, ma quỷ là không thể thấy được thực thể.

Nói chung, ma quỷ chỉ có thể ăn hương và thức ăn hương khói, nhiều nhất là chúng chỉ có thể ăn đồ cúng không có chủ. Đồ ăn dâng lên đã bị quỷ ăn, đồ ăn còn lại tuy hình dáng không thay đổi, nhưng bản chất đã biến mất, người ta ăn lại sẽ không còn mùi vị gì nữa. Những người nhạy cảm hơn có thể bị ớn lạnh bởi âm khí còn sót lại.

Con ma này có thể trộm đồ ăn của người, rất có thể không hề yếu, tuy nhiên âm khí lưu lại chỉ là một lớp mờ nhạt, nhìn qua cũng không có vẻ muốn hại người... Chẳng lẽ là một con quỷ háu ăn?

“Dì, đừng lo lắng, cứ từ từ nói đi.”

Nhìn thấy vẻ mặt Lý Hồng Vân căng thẳng, không dám đi vào trong quán ăn, chắc là chưa bớt nghĩ về tin đồn trong quán có quỷ. Diệp Tuyền suy nghĩ một chút, sau đó vẫy tay ra hiệu cho Du Tố Tố canh cửa: “Hiện tại cháu không có việc gì làm, sao không đi qua cửa hàng của dì trước rồi nói chuyện?”

Lý Hồng Vân thở phào nhẹ nhõm: “Ôi, cảm ơn ngài nhiều lắm! Dù có giúp được hay không, tôi cũng sẽ trả ngài một bao lì xì đỏ!”

Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Lý Hồng Vân ở nhà nghĩ đi nghĩ lại, gật đầu, một hơi đếm lại những chuyện kỳ ​​lạ.

Nghĩ kỹ lại, mọi chuyện dường như đã không ổn kể từ tiết Thanh Minh nửa tháng trước.

Sau khi hai vợ chồng đưa con gái đi thờ cúng về, cô con gái bất ngờ hỏi họ có chạm vào vali của cô không rồi lấy dây nhảy và sổ tay thể dục ra.

Lý Hồng Vân bình thường hay cằn nhằn con gái, nhưng bà cũng biết con mình lớn lên phải có không gian riêng, ngoài việc dọn dẹp, bà rất ít khi vào phòng con gái chứ đừng nói đến lục lọi đồ đạc của con. Lý Hồng Vân không nghĩ nhiều đến bản tính bất cẩn của con gái, con bà lấy rồi quên mất là chuyện bình thường.

Kể từ ngày đó, đồ đạc trong nhà thỉnh thoảng lại thay đổi. Vào giữa tháng, khi đang kiểm hàng trước khi chuẩn bị mua hàng, Lý Hồng Vân chợt phát hiện số lượng đồ ăn nhẹ trong kho còn có chút ít, lúc hỏi con gái thì cô bé lại ấp úng.

Hỏi mấy lần thì con gái mới nói không phải là cô bé lấy mà không ghi sổ. Cô bé nghi là có ai lấy.

Con gái tôi nói là con bé luôn có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, lúc đi tiểu đêm còn bị ngã mấy lần. Nhưng trước đó mấy lần nói với Lý Hồng Vân thì bà đều không để tâm, lần này cô bé cũng không dám nói với mẹ mình.

Lý Hồng Vân nghĩ tới cảm giác khó chịu của mình mà hối hận không thôi. Con gái bà trước đó còn phàn nàn rằng đồ ăn có mùi vị lạ, Lý Hồng Vân còn tưởng rằng cô bé lại kén ăn, nhưng khi hỏi kỹ hơn, bà lại phát hiện ra không phải như vậy!

“…Giá như tôi phát hiện sớm hơn thì ban đầu cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng rắc rối càng ngày càng trầm trọng, tôi thậm chí còn không dám cho con gái mình về nhà sống. Mấy ngày nữa thì liệu bọn tôi có bị ăn luôn không?!”

Cửa hàng tiện lợi cách cuối phố không xa, Lý Hồng Vân lúc dẫn Diệp Tuyền về cũng nói được khá nhiều chuyện.

Vừa bước vào, chồng của Lý Hồng Vân ngạc nhiên liếc nhìn Diệp Tuyền, tưởng cô là khách hàng mới nên gật đầu chào hỏi: “Cháu là người mới chuyển đến phải không, chú là Kiều Quân, cứ gọi là chú Kiều. Trong tiệm cái gì cũng có, kể cả sữa giảm giá, nếu cần gì cứ nói chú.”

Ông nhặt chiếc mũ bảo hiểm lên và nói với Lý Hồng Vân: “Tôi đi đưa đồ ăn cho con gái, mẹ nó trông cửa hàng đi đấy.”

“Ơi, đợi một chút.” Lý Hồng Vân vội vàng ngăn chồng lại, quay đầu cẩn thận nhìn Diệp Tuyền: “C-có ở trong cửa hàng không? Ông ấy cũng có hả?”

Kiều Quân khó hiểu: “Có cái gì?”

Cửa hàng tiện lợi có vẻ ngoài nhỏ bé, tuy nhỏ nhưng có đầy đủ những thứ cần thiết và rất sạch sẽ, có thể thấy được sự siêng năng, chu đáo của người chủ. Diệp Tuyền nhìn quanh cửa hàng, ánh mắt dừng trên Kiều Quân.

Tình trạng của ông tốt hơn Lý Hồng Vân, màu đen giữa ấn đường gần như biến mất.

Trong cửa hàng không có dấu vết của quỷ, trên quầy chỉ có một chút âm khí, rõ ràng là do ông chủ thường ở đây mà dính lên.

“Nơi này không có, chú không sao.” Diệp Tuyền chắc chắn nói.

Nếu vốn đã có dương khí mạnh nên chỉ cần không bị nhiễm và ở trong những quán đông người qua lại một thời gian thì âm khí trong cơ thể sẽ tự biến mất.

Lý Hồng Vân vui mừng khôn xiết, nhưng chưa kịp buông tay, cô lại đột nhiên lên tiếng: “Vậy à, ở nhà tôi?! Sư phụ, tôi dẫn đường. Ngài có muốn chuẩn bị gì không? Gạo nếp, hay là giấy vàng? ? Tôi bảo Lão Kiều mua ngay!”

“Cứ đến đó đi, tôi không cần những thứ đó.” Diệp Tuyền dừng lại.

Kiều Quân nghe được manh mối, nhớ tới những chuyện kỳ ​​quái ở nhà, lưỡng lự nhìn Diệp Tuyền: “...Sư phụ?”

Cô còn quá trẻ! Không phải lừa đảo à?

Còn chưa vào cửa, cô lại thản nhiên nhìn nói không có việc gì, nói bắt quỷ cũng không cần chuẩn bị gì, đi lừa cũng không có tâm tí nào.

Họ đã kết hôn nhiều năm rồi, Lý Hồng Vân chỉ cần nhìn ông là biết ông đang nghĩ gì, tức giận nói: “Sư phụ Diệp không có như mấy tên lừa đảo bán bùa đâu, tuổi trẻ thì sao, đây gọi là còn trẻ đã thành tài!”

Kiều Quân gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại lẩm bẩm. Lo lắng vợ bị lừa vì quá lo lắng, ông dứt khoát đóng cửa hàng và gửi tin nhắn cho con gái bảo cô bé đi ăn một mình rồi đi theo Diệp Tuyền.

Gia đình Lý Hồng Vân sống ở phía sau khu dân cư, vừa mở cửa có thể nhìn thoáng qua căn phòng. Chiếc ghế sofa có những bông hoa nhỏ sạch sẽ và ấm áp, ánh nắng chiếu vào phòng khách ngăn nắp, dường như không khác gì mọi ngày trước đây.

Sắc mặt Diệp Tuyền hơi đổi.

Ngôi nhà nhỏ ấm áp hiện lên mắt cô một màu xám, những nơi tích tụ âm khí có đậm có nhạt, nhưng so với con quỷ trong miêu tả của Lý Hồng Vân, xét theo dấu vết âm khí còn sót lại thì quỷ hồn đó có vẻ đã yếu đi nhiều.

“Trong phòng này có cái gì?” Diệp Tuyền tùy ý đi vào, đứng thẳng trước cửa phòng có khí tức nặng nề nhất.

Lý Hồng Vân nắm chặt ngón tay không dám đi vào, cũng không dám quấy rầy Diệp Tuyền quan sát, bà đợi cô nói xong liền vội vàng đi theo.

“Vốn là phòng của ba chồng, nhưng sau đó…” Lý Hồng Vân dừng một chút, hít một hơi: “Chờ một chút, đừng nói là ba chồng tôi nhé?”

“Ừm?”

Lý Hồng Vân giải thích: “Trong đó còn có tro cốt của ba chồng tôi. Mùa thu năm ngoái, quê tôi bất ngờ xảy ra một trận lở đất nên đã phá hủy ngôi mộ. Tôi không thể để ở đó mãi nên tôi đã thỉnh ông ấy về nhà trước, tìm ra chỗ nào ổn mới dời mộ. Lúc thỉnh về cũng không có chuyện gì, nhưng nửa tháng vừa qua lại xảy ra chuyện, tôi cũng không ngờ tới chỗ này.”

Ý thức được có thể là người nhà đã khuất, Lý Hồng Vân chợt yên tâm, chẳng những không còn sợ hãi nữa, thậm chí còn có chút dở khóc dở cười.

“Nói cho cùng thì chỉ là có chút ồn ào thôi. Không có gì nghiêm trọng xảy ra cả, hóa ra là người nhà. Đúng rồi, ba chồng lúc còn sống rất thích trêu chọc cháu gái mà!” Lý Hồng Vân càng nghĩ càng thấy hợp lý.

Bà lắc đầu, đầy nghi hoặc: “Nhưng trước đó mọi chuyện vẫn ổn, cho nên sau tiết Thanh Minh thì có gì đó không ổn nhỉ. Theo lý thì tiết Thanh Minh cũng cúng đàng hoàng rồi… Dưới đó có thiếu thứ gì không, Hay là có cái gì không hài lòng? Ôi, không báo mộng cũng chả nói gì, nhìn xem việc này đã gây ra bao nhiêu rắc rối, chúng ta có muốn làm tròn đạo hiếu cũng không tìm ra được phương hướng.”

Lý Hồng Vân mở cửa, có chút mong đợi nhìn Diệp Tuyền: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn là một nhà, ngài có thể giúp tôi hỏi một chút được không?”

Trong phòng kéo rèm, trên bàn bày đồ ăn nhẹ và trái cây, sau lư hương treo một bức ảnh đen trắng chụp ông lão đang mỉm cười hiền từ, lộ ra một góc của hũ sứ trắng đơn giản sờ vào có hơi lạnh. Âm khí thoát ra khỏi lọ là mạnh nhất, quỷ hồn khi nghe thấy âm thanh bên ngoài cũng không xuất hiện, rúc vào bên trong không ra ngoài.

Chủ nhân chủ động bái lạy, có nghĩa là bọn họ đã xác lập được mối liên hệ, lại có huyết thống, một quỷ hồn nhỏ yếu cũng có khả năng làm ra đống chuyện thế này.

Quỷ không có ý định ra ngoài, Diệp Tuyền đi tới trước bàn không kiên nhẫn gõ gõ, vì người thân có mặt nên cô vẫn khách sáo nói: “Lão già, ông tự mình đi ra, hay là để tôi lôi ra?”

Ngón tay gõ mà bàn rung những hai lần.

Một cơn gió lạnh thổi qua, bóng quỷ trong suốt bay ra khỏi hũ, ngưng tụ thành hình bên cạnh bàn cúng.

Diệp Tuyền hơi nhướng mày, nhìn bức ảnh đen trắng trên bàn, sau đó lại nhìn bóng quỷ hiện hình, không khỏi trầm mặc một lát.

Lý Hồng Vân không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, trong lòng chợt giật mình một cái: “Cái gì, sao vậy?”

Vẻ mặt Diệp Tuyền rất cạn lời: “Dì thỉnh nhầm quỷ. Đối với dì, tên này không phải người nhà. Chiếc hũ tro cốt dì thỉnh về nhà có lẽ không phải của nhà dì đâu.”

“???Cái gì?!”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp