Quán Ăn Đêm Tâm Linh [Huyền Học]

Chương 2: Quán ăn quỷ ám (2)


3 tháng

trướctiếp

 

Một cái bóng nửa trong suốt từ phía sau tấm vải chống bụi trong góc bay ra, khiến tấm vải chống bụi phấp phới dù không gió, nhìn là biết vừa lăn vừa bò

Diệp Tuyền: “...?:

Sự cảnh giác và nhạy cảm mà cô tích lũy được trong nhiều năm sẽ không biến mất trong thời gian ngắn, cô từ lâu đã phát hiện ra rằng có quỷ đang ẩn nấp phía sau nhìn lén. Nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy quỷ nhát tới mức sợ cả quỷ như thế này.

Bóng quỷ chạy đến cửa bếp sau mới dừng lại, cẩn thận thò đầu ra ngoài, chải lại mái tóc dài rối bù, liếc nhìn bóng đèn đã ổn định trở lại sáng sủa mà vỗ ngực thở phào.

“Làm sợ muốn chết. Ơ không, quỷ sẽ không chết.”

Nữ quỷ tóc dài tò mò nhìn Diệp Tuyền: “Sư phụ mới à? Không, không, cô chủ mới? Ôi, hy vọng lần này cô chủ sẽ gan dạ hơn tí. Mình làm quỷ mà chán quá à…”

Diệp Tuyền không nhìn chị nữa, làm như không thấy nữ quỷ mà đi qua.

Nữ quỷ đã quen với việc người bình thường không thể nhìn thấy mình nên lúc đợi được có người đi vào, dù không thấy chị nhưng chị cũng rất vui vẻ. Chị đi theo Diệp Tuyền đến bất cứ nơi nào cô đi, từ phàn nàn về sự buồn chán đến việc tự giải trí bằng cách đi lại bằng tay chân.

Diệp Tuyền nhìn quanh quán ăn hai tầng, nó mới được cải tạo cách đây nửa năm đã trang bị đầy đủ dụng cụ nhà bếp, bàn ghế, tầng hai nơi khách có thể ở lại chỉ thiếu một số nhu yếu phẩm hàng ngày. Sau khi dọn dẹp bụi bặm, mua một ít ngũ cốc, dầu, thịt và rau quả, làm xong xuôi giấy chứng nhận là có thể trực tiếp bắt đầu kinh doanh.

Diệp Tuyền rất hài lòng với địa điểm dưỡng lão mà mình đã chọn.

Mỗi thế giới đều có hai mặt Âm và Dương, và mỗi thế giới trong số 3000 thế giới đều có âm phủ, nhưng trung tâm luân hồi là của chung.

Khi thế giới xảy ra nguy cơ tận thế, việc luân hồi cũng sẽ bị ảnh hưởng, quy tắc luân hồi sẽ tự động lựa chọn những người có đủ điều kiện để tiến vào thế giới tận thế vô hạn để giải quyết nguy cơ.

Ba năm trước, Diệp Tuyền được chọn tiến vào tận thế vô hạn, dưới sự nỗ lực vượt qua hoàn thành xuất sắc 99 nhiệm vụ, mang theo khen thưởng là về thế giới ban đầu.

Trong thế giới tận thế, cơ hội được ăn uống ngon miệng hầu như không có, cô gần như quên mất việc ăn uống bình thường là như thế nào.

Trở về ăn chơi vui chơi hơn nửa năm, cuối cùng Diệp Tuyền cũng chịu ngừng lại, chọn một thành phố có núi đẹp, nước trong xanh để mở quán ăn.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Sau khi ba mẹ qua đời, cô vào trại trẻ mồ côi, quán cơm nhỏ của gia đình cô là ký ức duy nhất mà cô có được từ thời thơ ấu. Trước khi bắt đầu nhiệm vụ, Diệp Tuyền đã học nấu ăn khi còn đi học và giờ đây cô đã thực hiện được tâm nguyện ngày xưa của mình.

Bán mặt cho người, bán lưng cho quỷ, nói chung ai cô cũng phục vụ. Quán này có cảnh đẹp, đồ cũng đầy đủ, còn tặng kèm một con quỷ làm công nữa, đây chắc chắn là chuẩn bị cho cô rồi!

Nữ quỷ cảm thấy sau lưng ớn lạnh lạ thường.

Nữ quỷ bị kẹt ở tầng một không thể đi lên, chị cúi đầu xuống đất nhảy lò cò trên cầu thang, cuối cùng đợi đến khi Diệp Tuyền đi xuống lầu.

Chị vội vàng bắt kịp, giả nai thành nữ chính trong mấy bộ phim máu chó khóc nói:

“Sao lại xem xong nhanh thế? Hu hu hu cô phải đi rồi hả? Cô đi, đi thì đi luôn đi đừng về, tôi chết ở đây cũng đừng quan tâm!”

Chị rên rỉ đánh rơi các bộ phận, tứ chi đều rơi ra, tròng mắt đầu máu rơi ra khỏi hốc mắt rớt ngay trước chân Diệp Tuyền.

Mí mắt Diệp Tuyền giật giật, cô nhịn không được nữa: “Dừng.”

“A?” Nữ quỷ sửng sốt.

Đôi mắt không có ánh sáng trên mặt đất quay tròn, nhìn chằm chằm Diệp Tuyền: “Cô có thể thấy?”

“Cô có thể thấy?!” Giọng nói của nữ quỷ đột nhiên cao lên, chói tai như móng tay cào lên bảng đen.

Đầu của nữ quỷ hưng phấn bay lên, lỗ trống trong hốc mắt của chị có máu chảy ra, âm khí điên cuồng lan tràn trong quán ăn: “Cô gái, cô có thể nhìn thấy tôi, đây là địa bàn của tôi——”

Cô chủ mới có thể thấy quỷ, chỉ là người thường, thời tới thời tới!

Nhìn thấy quỷ cũng không biết chạy đi, chắc là sợ ngu người rồi. Chị chỉ cần hù một chút là sau này có người nói chuyện cùng, có cơm bưng nước rót, còn có thể cùng xem phim rồi hi hi.

Nữ quỷ: Cái gì bay ra ấy ta? À là đầu của mình, không sao cả….. Không sao cái con khỉ!!!

Diệp Tuyền giẫm lên cái đầu bị đá văng ra sau, cúi đầu nhìn nữ quỷ: “Địa bàn của ai?”

Cô hỏi một cách thản nhiên, thậm chí còn mỉm cười như thể cô  là người dễ nói chuyện.

Đau quá!

Đầu của nữ quỷ sắp bị nghiền nát, chị gần như nghi ngờ mình sẽ chết lần nữa.

Hoá ra cô chủ mới không ngu, chị mới ngu QAQ.

Ai có thể ngờ rằng trong số các sư phụ được mời tới trước đó, ngay cả đạo sĩ nổi tiếng nhất Bạch Vân Quán cũng không có mắt âm dương, vậy mà giờ lại có một đầu bếp không chỉ có thể nhìn thấy chị mà còn có thể đánh chị nữa!

Sư phụ từ đâu đến đấy, không cầm bùa chú mà chỉ vung nắm đấm thôi à? Có khả năng này sao không đi bắt quỷ, đi mở tiệm cơm làm gì!?

Dũng khí hù người của nữ quỷ biến mất hoàn toàn, chị nhanh chóng quỳ xuống: “Địa bàn của cô, của cô! A a, tôi chưa từng hại ai, xin đừng giết tôi!!!”

“Lau sạch máu đi, bẩn quá.” Diệp Tuyền chán ghét đá cái đầu đầy máu, quay mặt đi.

Nước mắt máu của quỷ đều là ảo giác của âm khí, thực sự sẽ không làm bẩn bất cứ thứ gì, nhưng nhìn vào thì thực sự rất khó chịu. Ở thế giới tận thế đủ ghê rồi, bây giờ nghỉ hưu, Diệp Tuyền sẽ không để bản thân bị thiệt.

Vết máu lộn xộn trên người nữ quỷ biến mất, tứ chi của chị lập tức trở lại vị trí ban đầu, trông cực kỳ ngoan ngoãn. Ngoại trừ làn da trong mờ nhuốm màu xanh lam và xám, chị trông không khác gì một người sống.

Cuối cùng, trước mắt không còn cái gì lạ hay máu me ghê tởm nữa, tâm tình Diệp Tuyền tốt hơn rất nhiều, tự nhiên có chút kiên nhẫn cùng nữ quỷ bàn bạc kế hoạch tương lai.

“Quán ăn là của tôi, tôi cho chị hai lựa chọn, hoặc là thuyết phục tôi để chị ở lại trả hết nợ, hoặc là tôi sẽ đuổi chị đi…”

“Trả nợ? Tôi là quỷ, không cần ăn uống, không mua nhà, làm sao lấy có nợ?” Nữ quỷ ngơ ngác nhìn lên.

Diệp Tuyền chặc lưỡi: “Nơi chị ở có phải là của chị không? Trước đây có trả tiền không? Mấy ông chủ trước ở đây không hù tới mức bị sang chấn à, rồi thỉnh thầy tới, thì chẳng phải tất cả đều được tính vào số tiền tôi bỏ ra mua quán sao? Ngoài ra, sau này nếu tôi muốn mở quán ăn, sự tồn tại của chị sẽ có âm khí ảnh hưởng đến khách hàng, giải quyết ảnh hưởng sẽ là chuyện lớn…”

Diệp Tuyền cũng biết được một số nguyên nhân của tin đồn có quỷ ở đây do nữ quỷ này lầm bầm một mình.

Nữ quỷ Du Tố Tố đúng là người bị hại của tai nạn xe cộ mấy năm trước, ngoài ý muốn trở thành địa phược linh nên không thể rời đi.

Ở đây một mình làm chị nhàm chán nên có bật TV, lấy đồ ăn làm cho mấy ông chủ trước đứng cả tim. Vất vả lắm mới mời được sư phụ đến mới phát hiện ra chị cũng không hại người, đạo sĩ Bạch Vân Quán mới chịu tha cho chị, để trói buộc từ từ biến mất rồi dẫn chị đi luân hồi.

Bố trí xong quả thực sẽ không ảnh hưởng đến người khác, nhưng ông chủ trước biết mình phải sống chung với quỷ, thà mất tiền cũng không muốn mở quán nên mới tới phiên Diệp Tuyền.

Diệp Tuyền tính toán một chút, nghiêm túc kết luận: “Chị có thể vui sướng làm quỷ là vì có người gánh gánh nặng cho chị.”

“Xin, xin lỗi?”

Nữ quỷ ngơ ngác xin lỗi, mong chờ hỏi: “Sư phụ! Vậy tôi có thể đầu thai được không? Tôi không muốn làm người nữa. Kiếp súc sinh hạnh phúc biết bao, tôi muốn đầu thai thành gấu trúc! Mèo cũng được!”

Diệp Quyền nhớ lại những gì mình đã thấy khi đi ngang qua âm phủ, đồng cảm báo tin dữ cho chị biết: “Chị phải xếp hàng chờ đầu thai. Ít nhất phải mấy chục năm mới được đầu thai làm người, một trăm năm mới được đầu thai mèo, chó, còn đối với gấu trúc thì... có vẻ như gần một nghìn năm nhỉ?”

Tất nhiên, những linh hồn đã phạm tội ác hoặc có linh hồn bị khuyết thì không đủ tư cách để đầu thai làm người nên không có quyền lựa chọn.

“Phải xếp hàng đầu thai á???” Vậy thà ở lại trần gian thành quỷ còn hơn!

Thấy nữ quỷ còn đang sửng sốt trước thông tin phải xếp hàng, Diệp Tuyền ngáp dài, xách nữ quỷ lên, nhanh chóng chuyển thẳng đến chủ đề chính: “Tôi có thể đưa chị đi đầu thai, nhưng có một vấn đề.”

Trên hình bóng mờ của chị, từng sợi âm khí xuyên sâu vào sàn quán ăn.

Các đạo sĩ đã bày ra lưới linh lực màu trắng yếu ớt để hấp thụ âm khí, ngăn cho địa phược linh thành quỷ làm âm khí nhiễm người sống, đồng thời dần cởi bỏ âm khí.

Đây là sức mạnh của địa phược linh, cũng là trói buộc của nó.

Diệp Tuyền lạnh lùng ngước mắt lên, giữa mắt phượng có ánh sáng, trong lòng bàn tay tỏa ra một ánh sáng vàng kim, cô nắm lấy âm khí vốn dĩ không thể chạm tới giống như sợi dây thừng, kéo ra --

“Đau, đau quá!!!” Nữ quỷ kêu lên thảm thiết, bóng dáng của chị trở nên nhạt nhòa, nửa hiện nửa mờ khó mà giữ được hình dáng ban đầu.

Diệp Tuyền vứt bỏ âm khí, buông tay: “Chà, bây giờ đến cả kéo một chút chị cũng không thể chịu nổi, nếu như bị xé bỏ hoàn toàn, rất có thể chị sẽ trở thành tàn hồn.”

“…” Nữ quỷ co lại thành một quả bóng.

“Ừm?”

“Tôi chọn cái thứ nhất!” Nữ quỷ run rẩy, kìm nén nước mắt vội vàng trả lời.

Chị từng nghe đạo sĩ nói tàn hồn chỉ tốt hơn hồn phi phách tán một chút, cho dù kiếp sau miễn cưỡng đầu thai thành người, cũng sẽ gặp phải đủ loại tai họa, bệnh tật nặng, sẽ như vậy thà chết còn hơn.

Cho nên, chị căn bản không có lựa chọn!

Có ai chịu trách nhiệm nếu quỷ bị ngược đãi không!

“Cô chủ, tôi biết tất cả những gì hàng xóm thích!” Không đợi thêm câu hỏi nào nữa, Du Tô Tô cuối cùng cũng chủ động thể hiện ưu điểm của mình.

Nhận thấy Diệp Tuyền không có hứng thú, Du Tố Tố đổi ý nói: “Tôi giỏi việc nhà, dọn dẹp siêu sạch sẽ! Sinh hoạt của cô giao cho tôi ~”

Du Tố Tố đã cố gắng hết sức để làm bay tấm vải chống bụi, để lộ những khoảng trống mà lẽ ra bụi đã tích tụ bên dưới,đều sạch sẽ. Đừng nói tới rác rưởi và mạng nhện, một hạt bụi còn không có.

Giống như công tắc không dính tí bụi nào.

Lớp bụi trên sàn và trên vải chống bụi rõ ràng là chỉ để che đậy.

Sạch sẽ là thói quen tốt, Diệp Tuyền hài lòng gật đầu, tuyên bố chị đã đậu phỏng vấn.

“Tôi giao việc vệ sinh quán ăn cho chị.” Diệp Tuyền vỗ vỗ Du Tố Tố, đi ngang qua chị lên tầng hai, mở hé cửa sổ, ngồi xuống một chiếc ghế sạch sẽ.

Ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ chiếu vào, xua tan đi sự lạnh lẽo trong phòng, như khiến người ta muốn chìm vào giấc ngủ ấm áp.

Giọng nói của Diệp Tuyền từ trên lầu truyền đến: “Nếu làm tốt sẽ được tăng lương, giá tiền âm phủ tự chọn.”

Tốc độ dọn dẹp của Du Tố Tố ngay lập tức nhanh đến lạ.

Từ chối là không thể rồi, đời này đều không thể.

Hóa đơn tiền điện, hóa đơn Internet, tiền các thứ chắc chắn là cô trả! Mấy năm nay chị bị nhốt trong một quán ăn trống rỗng, cô đơn và lạnh lẽo, chỉ có thể nghe được tiếng nói huyên thuyên bên ngoài, ai mà ngờ lại có cô xuất hiện ở đây!!!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp