Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang

Chương 9: Tôi thấy ông ta đang cười kỳ quặc (1)


3 tháng

trướctiếp

 

Các cảnh sát điều tra đi xuyên qua hiện trường hung án dưới ánh nắng chiều, tụ tập lại gần xe cảnh sát. Mọi người đều cười hi hi ha ha không còn bầu không khí nặng nề như lúc trước.

Lưu Gia Minh còn cầm theo thuốc lá và mấy món ăn vặt, nhưng chưa đến giờ nghỉ đã được lấy ra dùng trước.

Lúc cậu đưa một hạt dưa vào miệng chuẩn bị cắn thì bị Phương Trấn Nhạc liếc: "Vụ án còn chưa được giải quyết, ở bên ngoài thì tém tém lại đi."

Ai biết được trong số những người đang vây xung quanh có phóng viên hay không, liệu bọn họ có đột nhiên chụp mấy bức hình rồi đặt tiêu đề là [Cắn hạt dưa ở hiện trường hung án, thái độ tra án của cảnh sát rất đáng lo] để bôi nhọ bọn họ không.

Lưu Gia Minh bị Phương Trấn Nhạc trừng nên run rẩy, hạt dưa mắc kẹt trong cổ họng ho một lúc mới nhả ra được, khuôn mặt đỏ bừng cố gắng làm ra dáng vẻ nghiêm túc. Cậu lén liếc nhìn những quần chúng hóng chuyện ở đầu ngõ đang nhìn đông ngó tây, lặng lẽ nhét hạt dưa và thuốc lá vào lại túi khiến cho túi áo của cậu phình ra.

Ven đường đầu ngõ hẻm, Dịch Gia Di đang dựa vào xe cảnh sát chờ mấy người Phương Trấn Nhạc dọn dẹp hiện trường xong thì cùng nhau về lại đồn cảnh sát. Cô là người phát hiện ra hung khí nên cũng phải lấy lời khai.

Ly nước trong tay đã cạn, cô bóp dẹp rồi gấp lại thành một cục cho đến lúc không nhìn ra hình dạng gì mới cầm đi tới thùng rác.

Ánh mắt cô bỗng liếc thấy một người gầy còm khom lưng rụt cổ đứng ở góc đường đang thò đầu ra nhìn vào trong con hẻm.

Không biết tại sao Dịch Gia Di cảm thấy bóng người kia hơi quen mắt, cô dừng lại quan sát cẩn thận.

Đúng lúc này, người đàn ông vừa hít sâu một hơi vừa cố gắng thả lỏng bả vai để bản thân trông tự nhiên hơn một chút, ông ta quan sát những người xung quanh rồi cố gắng bắt chước tư thế và sắc mặt của những người đó.

Cuối cùng ánh trời chiều cũng đi qua đường chân trời, mây tía bốn phương phô diễn màu sắc lóa mắt không còn bị mặt trời che khuất.

Một chiếc xe lớn bóp còi hai tiếng đi ngang qua, âm thanh lớn đến mức át cả tiếng động cơ của xe kéo.

Bên tai Dịch Gia Di lại đột nhiên trở nên yên tĩnh, đèn của chiếc xe lớn chiếu lướt qua khiến người đàn ông gầy gò hơi híp mắt, khoảnh khắc ấy khuôn mặt của ông ta trùng hợp với khuôn mặt hung thủ mà cô nhìn thấy lúc ở trong giải phẫu pháp y.

Cô ngừng thở, bàn tay siết chặt chiếc ly đã bị vo tròn, hai tay đút túi, lưng cô thẳng tắp, ánh mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào kẻ giết người không dám chớp mắt.

Cô thoáng liếc thấy mấy người Phương Trấn Nhạc đang đi ra từ trong con hẻm nhỏ, còn cách đầu hẻm mấy bước.

Người đàn ông gầy gò kia thập thò một lúc, thấy cảnh sát đã thu dây cảnh báo lại, hình như đang chuẩn bị đi, ông ta cúi đầu suy nghĩ mấy giây rồi quay người chuẩn bị rời đi.

Trái tim của Dịch Gia Di vọt lên cổ họng, lòng cô nóng như lửa đốt, cô nhìn Phương Trấn Nhạc rồi lại nhìn sang hung thủ, đủ loại suy nghĩ ngổn ngang trong đầu nhưng cuối cùng đều bị nỗi lo lắng hung thủ trốn thoát đè xuống, cô nghiến răng hít thật sâu rồi dùng âm thanh cao vút và đầy sức lực như lúc mình hát bài Cao nguyên Thanh Tạng ở quán karaoke hét lớn về phía hung thủ.

"Ông đang làm gì đấy?"

Sau đó chân phải cô giẫm mạnh, chạy nước rút một trăm mét lao về phía hung thủ.

Tất cả mọi người bị tiếng la của cô thu hút, hung thủ bị dọa sợ, ông ta thấy cô gái hung ác lao tới thì chột dạ nghĩ bản thân đã bị bại lộ nên quay người bỏ chạy.

Nhưng mọi chuyện diễn ra quá đột ngột nên ông ta quay người chạy không vững, ông ta mới lảo đảo một lúc mà cô gái đã đến gần.

Ông ta sợ bị bắt lại nên vung tay đấm một đấm về phía cô.

Dịch Gia Di vội trốn đi, mặt né được nhưng vẫn bị đánh trúng bả vai khiến cô loạng choạng lùi ra sau hai bước.

Nhưng có lẽ nỗi sợ hãi làm cho adrenalin tăng cao nên cô không cảm thấy đau, cô đứng vững lại rồi nhanh trí nghĩ ra cách đối phó, lúc người đàn ông gầy gò quay đầu nhìn, cô đã nhanh chóng thực hiện động tác lấy súng.

Những ký ức của nguyên chủ lúc còn đi học ở học viện cảnh sát rất có tác dụng, động tác rút súng ngắm bắn cực kỳ tiêu chuẩn. ( truyện trên app T𝕪T )

Hung thủ quá sợ hãi nên chỉ trố mắt nhìn rồi thành thật giơ hai tay lên, toàn thân cứng đờ vài giây mới nhận ra trong tay cô không hề có súng.

Nhưng chỉ chậm một chút cũng đủ khiến ông ta bỏ lỡ cơ hội chạy trốn tốt nhất, những cảnh sát khác đã đuổi tới.

Phương Trấn Nhạc lao đến dùng khuỷu tay đánh lên bả vai của người đàn ông gầy gò.

Hung thủ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người đã bị đè quỳ gối xuống đất, chỉ có thể khoanh tay chịu trói không còn cách nào chống cự.

Phương Trấn Nhạc áp giải người đàn ông gầy gò rồi quay đầu nhìn thứ đồ trong tay của Dịch Gia Di, vậy mà lại là một cái ly bị bóp thành cục.

Cô cảnh sát trẻ nhìn thấy ánh mắt của anh thì vội vàng thu lại tư thế giơ súng, cô đứng thẳng nhét cục giấy lại vào trong túi.

"Xảy ra chuyện gì thế?" Trung sĩ Phương xách người đàn ông gầy gò đứng thẳng lên như xách một con gà rồi ấn ông ta vào sát bức tường đất bên cạnh, quay lại hỏi Dịch Gia Di.

Adrenalin của Dịch Gia Di đã khôi phục như lúc bình thường, bây giờ cô mới mệt đến mức thở hồng hộc.

Cô liếm đôi môi khô khốc, chỉ vào người đàn ông gầy gò rồi nói với vẻ đúng lý hợp tình:

"Ông ta... Tôi nhìn thấy, ông ta... Điệu bộ của ông ta rất đáng ngờ! Tôi còn thấy ông ta nhìn vào trong hẻm rồi cười."

Khi bị Phương Trấn Nhạc bắt giữ người đàn ông gầy gò thấy đau bả vai muốn chết, thắt lưng như sắp gãy làm đôi, cánh tay bị bẻ quặt ra sau lưng, mặt cọ lên tường, ông ta còn đang sợ hãi nghĩ mình làm gì để lộ dấu vết lại đột nhiên nghe thấy lời nói của Dịch Gia Di, ông ta ngẩng đầu lên không thể tin được, đột nhiên phản ứng lại mới tức giận ồn ào gào to: "Tôi... A, tôi không cười! Tôi không cười!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp