Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang

Chương 7: Dao gọt hoa quả rỉ sắt (1)


3 tháng

trướctiếp

 

Chỗ thi thể nằm còn sót lại vài chồng báo, có lẽ là đống giấy vụn mà ông già nặng tai nhặt ve chai chưa kịp thu.

Chồng báo thấm đẫm máu tươi đã bị các đồng nghiệp ở phòng giám định vật chứng mang đi khi tìm kiếm bằng chứng, còn lại đều là không dính máu, Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn qua thì nhìn thấy báo tuần san tháng trước.

Từ lúc ra đời đến nay, trang báo đã đăng được 75 chủ đề là ảnh chụp kết hôn hoặc hôn lễ, 21 đôi trong số đó đã ly hôn, kết luận được tỉ lệ ly hôn ở Hương Giang đang tăng mạnh.

Phần lớn án giết người, hung thủ đều là người thân, trong đó thì bạn đời chiếm tỉ lệ lớn nhất.

Thu hồi tầm mắt, Phương Trấn Nhạc chậm rãi đi dạo ở hiện trường vụ án, ánh mắt rà quét mỗi chỗ mỗi góc, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

Lúc chiều bọn họ đã ghi chép xong lời khai của chồng nạn nhân, cũng xác định ông ta có chứng cứ không có mặt ở hiện trường.

Mặc dù các đặc vụ đã đi điều tra thăm dò quan hệ xã hội khác của người chết, nhưng từ địa điểm tử vong, thời gian, cách chết, Phương Trấn Nhạc đã đưa ra kết luận, khả năng cao hung thủ gây án không phải người quen.

Không phải người quen gây án, trên người người chết không mất bất cứ tiền tài, vật phẩm gì, không có nhân chứng, thông tin mà pháp y đưa ra cũng không có chỗ đặc biệt nào. Lúc chiều bên phòng giám định vật chứng đưa ra hình ảnh xuất huyết và kết luận “miệng vết thương có chứa vật chất bị rỉ sét”.

Trong vụ án nữ tiếp viên hàng không bị sát hại và phanh thây năm 89, vụ án này do tình yêu và do người quen gây án, thi thể được tìm thấy trong ngôi nhà nhỏ nơi hung thủ sinh sống, đã hơn một năm kể từ khi bắt giữ đến khi xét xử.

Nhưng hiện tại vụ án này không có đầu mối, không tìm thấy hung khí, không tìm thấy dấu vết hung thủ… Sợ rằng cuối cùng xen lẫn trong vô số án treo ở thành phố, bị bao phủ bởi tro bụi.

Phương Trấn Nhạc ngẩng đầu nhìn qua căn phòng rách nát trong ngõ nhỏ, xoay người nói với Lưu Gia Minh:

“Đi hỏi thăm những nhà có cửa sổ có thể nhìn ra ngõ, thăm hỏi từng nhà một. Bất kể có ai sống ở đó hay không, hỏi đi hỏi lại, hỏi liên tục tất cả những người có thể xuất hiện ở cửa sổ.”

“Vâng, anh Nhạc.” Lưu Gia Minh quay đầu rời đi.

Phương Trấn Nhạc gọi cậu lại, lấy ra đồng 200 đô la Hồng Kông từ trong túi đưa cho cậu: “Mua mấy bao thuốc, đường và hạt dưa, năn nỉ ỉ ôi tất cả các hàng xóm xung quanh.”

“Yes, sir.” Lưu Gia Minh cười cầm lấy, cong eo chui ra khỏi vòng cảnh giới.

Phương Trấn Nhạc đi qua đi lại trong ngõ nhỏ xảy ra vụ án, không ngừng suy luận và tìm kiếm những chi tiết bỏ sót, vừa yêu cầu các đặc vụ đi lục soát chứng cứ thêm lần nữa, vừa tìm kiếm những thông tin có khả năng bỏ sót trong đầu.

Cánh tay vô cùng ngứa, thỉnh thoảng quấy nhiễu tư duy của anh, bôn ba cả ngày, cuối cùng lại quên phòng muỗi.

“Chú Cửu.” Phương Trấn Nhạc bực bội vuốt mái tóc ngắn: “Đi điều tra xem ai nhận thầu công trình vệ sinh này, hỏi xem đêm qua và sáng hôm nay có phát hiện cái gì kỳ quái hay không.”

“Anh Nhạc, chiều nay tôi đã đi điều tra, không ai xử lý ngõ nhỏ này, ông già nặng tai vòng địa bàn vứt đồ ở đây, người khác đi vào quét dọn, ông ta sẽ cho rằng người này muốn cướp đồ của mình, cầm chổi đuổi đi, hiện tại người dân xung quanh đều không đi về phía này.”

Lâm Vượng Cửu gọi Phương Trấn Nhạc là ‘anh’, Phương Trấn Nhạc gọi ông ấy là ‘chú’, của ai gọi của người nấy, không quấy nhiễu lẫn nhau.

“Lục soát chứng cứ xong dẫn ông già nặng tai về thẩm vấn lại một lần.” Phương Trấn Nhạc nói, dựa theo tình huống hiện tại cũng đành phải ép những người có thể sờ được ra nước ngọt.

…...

Dịch Di Gia khóa xe đạp ở một bên, lấy đồ chuẩn bị tra án đưa cho cảnh sát Phương, chào hỏi cảnh sát mặc đồng phục ở hiện trường phong tỏa vụ án, thuận lợi trà trộn vào khu phong tỏa.

Trong hẻm chất đầy tạp vật: xe đạp cũ nát nằm vật ở ven đường, cái ghế chỉ có 3 chân, vật bài tiết đã xử lý của động vật nào đó……

Ngẩng đầu có thể nhìn thấy song sắt cửa sổ hướng ra ngoài của nhà người khác, lan can chất đầy đồ, kẹt cứng cửa sổ.

Phóng tầm mắt ra xa, ở phía cuối là túp lều của ông gia thu phế liệu và thang sắt thò ra ở chỗ rẽ……

Dịch Di Gia cố nén cảm xúc sôi trào của mình, thở hắt ra một hơi vẫn còn có thể cảm nhận được độ ấm phun ra từ xoang mũi.

Tất cả mọi thứ trong ngõ nhỏ giống hệt cảnh tượng giết người cô từng nhìn thấy, giống như chính mình đã thật sự đến đây.

Cố sức nuốt nước bọt, khi Phương Trấn Nhạc nhìn về phía cô, cô nhanh chóng chạy đến, cười gượng, lấy thuốc đuổi muỗi từ trong túi ra. Lúc lấy ra không may túm cả đồ trong ra, luống cuống vội vàng nhét vào, tốn công tốn sức mãi mới đưa được thuốc đuổi muỗi cho Phương Trấn Nhạc, xấu hổ đến mức mặt đỏ như gấc.

Hiển nhiên hành vi của cô hơi ngoài dự kiến của Phương Trấn Nhạc, có lẽ vị cảnh sát cống hiến tất cả thời gian sống cho công tác cũng bị hành vi mềm mại ngọt ngào dịu dàng này làm đơ người.

Anh cầm lấy thuốc đuổi muỗi, nhìn chằm chằm Dịch Gia Di vài giây mới nhỏ giọng nói câu ‘cảm ơn’.

“Đây là việc mà bộ phần hỗ trợ hành chính chúng tôi nên làm.” Trên đường đến đây, Dịch Gia Di đã tìm sẵn lý do, sau khi thuật lại lời khách sáo đã biên đạo trong đầu, hai mắt vẫn luôn cố ý vô tình ngó về đống tạp vật ở một góc ngõ nhỏ.

Phương Trấn Nhạc còn tưởng rằng cô xấu hổ khi đối mặt với anh, cầm thuốc đuổi muỗi phun lên tay, lên cổ rồi trả lại cho Dịch Gia Di.

Nữ cảnh sát trẻ nhận lấy thuốc đuổi muỗi, lại do dự không muốn đi.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp