Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang

Chương 35: Thầy tu quét tước của Du Ma Địa


3 tháng

trướctiếp

 

Ly “trà sữa kem” được phủ thêm một lớp kem và sinh tố do Dịch Gia Di sáng chế ra đã dấy lên lòng tò mò của Dịch Gia Đống.

Anh ấy lấy số đá viên đã được thêm nước rất nhiều lần nên không dễ tan chảy ra bỏ vào trong máy xay xay mịn, sau đó đổ vào trong ly trà sữa của mình, cuối cùng phủ thêm một lớp kem nguyên vị nhà làm đang nằm trong máy làm kem.

Uống đến hớp cuối cùng anh ấy vẫn khen không ngớt lời, hơn nữa còn tự xưng đây là món đồ uống vừa ngon vừa có tác dụng giải nhiệt trong cái nắng mùa thu này.

Anh ấy lập tức lấy một miếng giấy bìa ra viết lên dòng chữ “trà sữa kem mới nhất” rồi treo lên cửa, anh ấy định bày bán đồng thời quảng cáo cho sản phẩm mới này.

Dịch Gia Di cũng rót cho mình một ly, uống xong vô cùng hài lòng.

Trên đường về nhà Dịch Gia Đống suy nghĩ về cách pha chế mới, anh ấy định cho trà sữa đông thành đá, như vậy thì khi đá tan mùi vị cũng sẽ không bị nhạt đi.

Ngoài ra nếu sử dụng những đồ uống khác đông thành đá rồi bỏ vào trà sữa, có khi hương vị sẽ trở nên khác biệt, đồng thời cũng bắt mắt hơn nữa.

Dịch Gia Di thấy mới chưa được bao lâu mà anh ấy đã nghiên cứu ra rất nhiều cách chế biến khác nhau thì phấn khởi nói với anh mình mỗi khi anh ấy nghiên cứu ra món mới thì cô phải là người được thử đầu tiên.

Dịch Gia Đống xoa đầu cô, đắm chìm trong niềm hy vọng mà sản phẩm mới mang đến, cả buổi sáng hồn đều nằm lơ lửng trên mây không tập trung được.

Vừa đến đồn cảnh sát thì Dịch Gia Di rất may mắn khi thấy tổ B đang thẩm vấn hung thủ trong vụ án mới nhất.

Lúc hung thủ vào phòng thẩm vấn để lấy lời khai, cô hỏi thăm Gary được tên người này, nhân lúc những thành viên khác của tổ B không ở trong phòng làm việc thì ngang nhiên bước vào, vẽ một vòng tròn đỏ lên tên của hung thủ lần nữa.

Lần này cô đã thông minh hơn, đã biết chuẩn bị sẵn ý thức phản trinh sát, trước khi cầm bút lên đã dùng giấy bọc cây bút lại nên không hề để lại dấu vân tay, sau đó lại chạy đến phòng làm việc nhỏ trên lầu, mang tài liệu mà mình đã sắp xếp xong hết đến phòng hồ sơ, trên đường đi còn cố tình chạm mặt với sir Phương để đối phương thấy mình đang bận rộn bên ngoài phòng làm việc của tổ B, bây giờ cô đã có chứng cứ ngoại phạm chứng minh mình không có mặt ở hiện trường, như vậy anh sẽ không nghi ngờ mình được.

Đợi đến khi sir Phương làm xong nhưng việc khác, về đến phòng làm việc sắp xếp khẩu cung và manh mối mình mới thu thập được thì Dịch Gia Di mới đến thay nước cho hoa, đồng thời mang trái cây, trà và nước mía ướp lạnh để tạo ấn tượng cho sir Phương rằng đây là lần đầu tiên cô bước vào căn phòng làm việc này trong hôm nay.

Vì thế khi Phương Trấn Nhạc chú ý đến vòng tròn đỏ đó, anh sẽ hỏi đám người Lưu Gia Minh và bỏ qua cô.

Thậm chí lần này ánh mắt sir Phương còn không thèm dừng lại ở chỗ cô, hoàn toàn mặc định rằng cô có bằng chứng ngoại phạm không có mặt ở hiện trường nên không thể nào là cô làm được.

Dịch Gia Di ngồi phía cuối văn phòng, tay trái đè lên quyển sổ ghi chép đã ghi được kha khá thứ, nội tâm vui mừng phải tự khen mình.

Dịch Gia Di à giỏi lắm, mày đã là một cô gái có thể làm chuyện xấu rồi!

Do đã có tiền lệ hai vợ chồng ông bà Hoàng ở căn 302 cũng bị khoanh đỏ và cuối cùng đã xác định được họ là hung thủ thật từ vụ án lần trước nên lần này mọi người đều thống nhất với nhau sẽ bắt lấy người bị khoanh đỏ về điều tra, không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào, sau  khi đào bới lại rất nhiều lần, cuối cùng hai ngày sau đã nắm được thóp của hung thủ.

Thật ra sau khi án mạng xảy ra thì sẽ có một khoảng thời gian gọi là thời gian vàng, nói thẳng ra là sau khi hung thủ gây án được vài ngày, lúc đó gã sẽ rất hoang mang, vội vàng muốn che đậy hiềm nghi và dấu vết giết người của mình nên rất có khả năng sẽ làm ra những chuyện dư thừa.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này tâm lý của hung thủ rất yếu, cứ sợ mình bị bắt nên lúc bị hỏi cung và gây áp lực thì rất dễ bị sụp đổ, cuối cùng bị nhân viên điều tra có kinh nghiệm hỏi ra manh mối quan trọng. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Nhưng thời gian càng lâu thì hung thủ sẽ dần quen với điều đó và cuối cùng không còn sợ sệt nữa.

Thêm vào đó dấu vết giết người của hung thủ cũng sẽ theo đó mà biến mất.

Trí nhớ của nhân chứng quan trọng cũng phai nhạt dần, những thông tin mà họ chú ý đến vốn có tác dụng cho việc phá án nhưng lâu dần cũng lặng lẽ biến mất.

Đám người Phương Trấn Nhạc gióng trống khua chiêng để truy hỏi, để lúc nào hung thủ cũng phải trong tâm lý căng thẳng, cứ cảm thấy chuyện mình làm sắp bại lộ, để rồi cuối cùng không rõ rốt cuộc mình có bị lộ hay chưa, cứ như thế hung thủ sẽ phải sống trong sự thấp thỏm, căng chặt như dây đàn, cứ như sắp sụp đổ đến nơi vậy, thậm chí lúc màn đêm buông xuống cũng sẽ là thời khắc gã bị giày vò nhiều nhất, dường như muốn xông vào đồn cảnh sát ngay, quyết định tự thú cho xong việc, để tinh thần không bị dằn vặt như thế nữa.

Trong tình huống như thế, khẩu cung mới của hung thủ sẽ khác xa hoàn toàn với khẩu cung cũ trước đây, sau khi bị Phương Trấn Nhạc tóm được, tấn công liên tục thì chẳng mấy chốc hung thủ đã không thể che giấu được nữa, sơ hở trong lời khai ngày càng nhiều, cuối cùng không chống chế được nữa phải cúi đầu nhận tội.

Lúc hung thủ đến hiện trường xác nhận, Lâm Vượng Cửu luôn nắm chặt lấy điếu thuốc nhưng lại quên hút.

Khi Lưu Gia Minh bước đến hỏi ông ấy có phải đã quên mang bật lửa không thì Lâm Vượng Cửu mới gãi cằm, cảm thấy ngại nên đã hạ giọng xuống hỏi: “Không phải cậu thật à?”

“Cái gì mà không phải cháu chứ?” Lưu Gia Minh thấy khó hiểu nên hỏi ngược lại.

“Chậc, người vẽ những vòng tròn đỏ kia đấy?” Lâm Vượng Cửu nghiến răng.

“Đương nhiên không phải rồi, nếu như cháu có năng lực vẽ ai người đó là hung thủ thì cháu sẽ giấu giếm sao?” Cứ như Lưu Gia Minh đã nghe phải chuyện gì đó rất buồn cười nên bật cười: “Lúc đó chắc chắn cháu sẽ tuyên bố cho cả thế giới biết mình là thần thám Lưu Gia Minh của Du Ma Địa, sau này mọi người đều phải gọi cháu một tiếng anh Minh.”

“…” Lâm Vượng Cửu lắc đầu ngao ngán, cầm điếu thuốc bỏ lên miệng nhưng lại rút xuống ngay, hàng lông mày nhíu chặt vẫn còn băn khoăn vấn đề đó: “Vậy là ai đây?”

“Có khi là trong lúc vô thức sir Phương đã tự vẽ một vòng tròn lên tên hung thủ, sau đó quên mất. Chú biết mà, mỗi lần anh ấy đứng trước bảng trắng là cả tiếng đồng hồ, rất khó nói trước được điều gì.” Lưu Gia Minh nhún vai, bộ dạng như không quan tâm đến nó.

Quan tâm người này là ai làm gì, có thể giúp họ phá án thì chắc chắn không phải người gì xấu.

Lâm Vượng Cửu lắc đầu: “Sir Phương vẫn còn tỉnh táo lắm, không đắm chìm vào vụ án đến mức này đâu. Theo tôi... Cậu nói xem có phải vòng tròn đó được vẽ một cách rất hung bạo không? Là… Ý là như ra sức để vẽ ấy… Cứ như… Như là lúc vẽ người này đang rất giận dữ vậy.”

“Chú có ý gì đây?” Lưu Gia Minh quay đầu lại, cậu cứ cảm thấy lời nói của chú Cửu có chứa ẩn ý nào khác.

“Như… Oan hồn đòi mạng vậy đó.” Lâm Vượng Cửu bỗng thấy lưng mình lạnh toát, hôm nay lúc nhìn thấy vòng tròn đỏ đó lần nữa thì ông ấy cứ cảm thấy bất an trong lòng, hơn nữa phòng làm việc cũng lạnh tanh.

Không phải là cái lạnh bình thường, nó lạnh hơn cả cái lạnh của lúc trước nữa, giống như… Có một cơn gió lạnh thổi thẳng vào sống lưng ông ấy vậy.

“…” Lưu Gia Minh quay đầu lại, nhìn Lâm Vượng Cửu bằng ánh mắt không dám tin, cũng không biết là do cạn lời hay là bị dọa nhưng cậu bắt đầu chẹp miệng, trông nét mặt rất kỳ lạ.

“Có cần thắp nhang không?” Lâm Vượng Cửu chà xát hai tay, nhìn theo Gary đang áp giải hung thủ lên xe cảnh sát, điếu thuốc giữa hai ngón tay bắt đầu bốc khói, ông ấy vẫn còn đang băn khoăn xem có nên hút hay không đây.

Trong phòng làm việc của đồn cảnh sát Du Ma Địa, chị Nhân đang cắn hạt dưa thì đột nhiên nhận được điện thoại của nhân viên tài vụ, chị ấy vội vàng nhổ hạt dưa ra ngay, nghiêm túc bắt điện thoại lên nghe.

“Chị Nhân, sao dự tính tháng sau tăng lên nhiều vậy?” Bên tài vụ nhận được dự toán hành chính mà chị Nhân nộp lên thì thuần thục báo ra con số dự toán trong hai tháng tới.

“Là tiền điện đấy. Gần đây các vụ án cũ được lật lại nên mọi người đều tăng ca, nào là điều hòa, đèn này, mở liên tục suốt ngày đêm như thế, đấy chẳng phải tiền à. Hơn nữa mùa thu đến rồi, vừa ẩm vừa nóng, đồn cảnh sát chúng ta toàn là đám đàn ông ghét oi bức, đã có mấy vị lãnh đạo gọi đến trách trời quá nóng, vì thế điều hòa cũng phải hạ xuống mấy độ.” Chị Nhân giải thích tường tận.

“Ồ, điều hòa mở thấp hơn à, bởi sao tôi thấy gần đây lại lạnh như thế.” Bên tài vụ đáp lại, nói thêm vài câu xã giao với chị Nhân rồi mới cúp điện thoại.

Chị Nhân cười đùa cúp điện thoại, lập tức quay sang nhấp một ngụm trà làm ấm người, sau đó quấn chặt chiếc chăn trên người lại.

Chị ấy đã run cầm cập như vậy rồi mà đám cảnh sát của đồn còn chê nóng, đàn ông và phụ nữ đúng là hai loài động vật hoàn toàn khác nhau.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp