Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang

Chương 20: Cướp con (2)


3 tháng

trướctiếp

 

Gia Di nói thêm vài câu với Lưu Gia Mình rồi mới lo lắng đi đến bãi đỗ xe.

Vừa mất tập trung được một lúc thì đã đụng phải một bà cụ đang đi trên đường, hộp cơm trong tay rơi xuống đất, trùng hợp lại đập vào nơi nhô ra của thanh sắt cố định, vang ầm lên một tiếng, chiếc hộp bị nứt một đường dài.

Vốn dáng người của bà cụ ấy đã bị còng không đứng thẳng được, thấy hộp cơm rơi hết xuống đất thì kêu lên “ôi chao”, vừa định cúi người xuống nhặt lên nhưng lại chậm hơn Dịch Gia Di một bước.

“Rất xin lỗi.” Bà cụ đó ủ rủ, nhìn xuống hộp cơm màu hồng của Dịch Gia Di thì vội vàng lấy một xấp tiền trong túi ra.

Toàn bộ đều là tiền lẻ, nhìn xấp tiền nhiều thế thôi nhưng có lẽ cũng chỉ khoảng mười mấy tệ.

Bà cụ cẩn thận vuốt thẳng từng tờ tiền ra, sau đó nhét vào tay Dịch Gia Di, miệng thì liên tục xin lỗi: “Tôi đền lại cho cô một cái mới nhé.”

“Không cần đâu bà ơi, là do cháu đi không nhìn đường, không trách bà được.” Dịch Gia Di vội vàng xua tay, rõ ràng bà cụ trước mặt còn khó khăn hơn nhà cô rất nhiều, hơn nữa cũng do cô đi không nhìn đường, thế nên không thể nhận lấy số tiền mồ hôi nước mắt của bà cụ được.

“Số tiền này sạch đấy.” Bà cụ tưởng cô sợ bẩn nên mới lau số tiền đó lên vạt áo mình, sau đó lại tiếp tục nhét vào tay Dịch Gia Di.

“Là do cháu không cần thật mà, hộp cơm này cũng đã cũ rồi, trước sau gì cũng phải nằm yên ở nhà chờ vứt.” Dịch Gia Di đưa tay ra sau lưng, tươi cười tỏ ra như mình không để tâm đến chuyện này.

Bà cụ nghe xong câu nói này của cô thì không biết sao lại xúc động, hai mắt đỏ hoe, lúng túng, cứng đờ mất vài giây, sau đó lại quay ra sau hỏi ông lão đang khóa chiếc xe ba bánh của mình, nói gì đó mà Dịch Gia Di nghe không hiểu.

Ông lão đó đáp lại một câu, sau khi khóa xe lại xong rồi mới bước qua đó, cũng thò tay vào túi mình.

Hai cụ già nhất quyết gom cho đủ khoảng một trăm tệ rồi hỏi Dịch Gia Di xem có đủ để đền không.

“Thật sự không cần mà.” Dịch Gia Di nhìn thấy hai ông bà cụ ấy như thế thì lòng bỗng thấy xót xa.

Cô nhanh chóng đưa tay ra đè tay hai cụ lại, tươi cười như không để tâm chuyện này, sau đó nhanh chóng chạy vào trong nhà xe.

Hai người họ chần chừ ngoài cửa một lúc mới cất tiền đi, sau đó dắt tay nhau đến đồn cảnh sát.

Lúc Dịch Gia Di đẩy xe vào bãi đỗ xe thì đã thấy Lâm Vượng Cửu đang đứng bên ngoài đồn cảnh sát cúi đầu hút thuốc, còn Lưu Gia Minh thi đang nhìn theo bóng lưng của hai ông bà cụ đang đi vào đồn cảnh sát, môi cậu mím chặt lại, hiếm lắm mới thấy được nét mặt không đành lòng này. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lúc liếc mắt nhìn thấy Dịch Gia Di thì Lưu Gia Minh mới dời mắt đi, sau đó hỏi: “Còn không mau về nhà đi? Cẩn thận canh giò heo nguội rồi là không ngon nữa đâu đấy.”

“Hai ông bà đó là ai thế?” Dịch Gia Di hỏi. Hình như cậu quen biết với họ.

“Ba mẹ của nạn nhân trong vụ án giết mẹ cướp con.” Giọng nói của Lưu Gia Minh trở nên bùi ngùi.

Nuôi con cho đến lúc gả chồng, đến cả cháu ngoại cũng đã có nhưng đột nhiên lại chết phơi thấy ngay trong nhà, cháu ngoại cũng không thấy tung tích đâu. Hơn nữa hai người họ cũng từng tuổi này rồi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh như thế…

Bỗng Dịch Gia Di nhớ đến câu “trước sau gì cũng phải nằm yên ở nhà chờ vứt*” mà mình đã nói trước mặt bà cụ lúc nãy thì tim như bị kim đâm vào, vô cùng hối hận.

(*) Nguyên văn寿终正寝: tiêu tan mất hết, nhắm mắt buông xuôi.

“Đi thôi.” Lâm Vượng Cửu rít một hơi thuốc rồi vỗ lên vai Lưu Gia Minh.

Hai người đi vào đồn cảnh sát lấy lời khai của hai cụ.

Dịch Gia Di dắt xe đạp dừng trước bãi đỗ xe, hai chân dính chặt xuống đất không động đậy được.

Không biết qua bao lâu, cửa sổ bên ngoài phòng thẩm vấn nằm cạnh hành lang bị mở ra, ba của nạn nhân khom lưng dựa người vào cửa sổ hút thuốc.

Ông ấy đứng ngược sáng nên cả gương mặt đều bị khói thuốc che phủ, ánh sáng tỏa ra từ đầu thuốc khi ông ấy dùng sức rít lên cũng không rọi sáng được đôi mắt của ông ấy.

Có lẽ lúc này mẹ của nạn nhân đã xong lần thẩm vấn đầu tiên, run rẩy bước đến phía sau lưng ông cụ, lặng lẽ vỗ lên lưng ông ấy.

Cánh cửa bên cạnh được mở ra, bên trong rọi ra một luồng ánh sáng vàng, soi sáng cho gương mặt thê lương đầy nếp nhăn của ông cụ, trên đó vẫn còn vương lại vệt nước ẩm ướt nơi khóe mắt.

Vào giây phút ông ấy lẳng lặng hút thuốc thì gương mặt đã sớm đầm đìa nước mắt rồi.

Dịch Gia Di cắn chặt răng, sau đó quyết định đẩy xe vào bãi đỗ xe rồi khóa lại.

Kết quả Dịch Gia Di vừa quay đầu xe lại thì có một đám người như những con ma chết đói ùa ra khỏi đồn cảnh sát, họ nhìn thấy bóng lưng Dịch Gia Di thì la lên một tiếng rồi xông qua đó.

“Sir Phương, nếu như đã ra ngoài ăn thì chi bằng đến quán ăn của gia đình Gia Di đi, anh cô ấy mở một quán ăn bình dân, nghe nói tối nay còn có canh giò heo nữa, em bị thiếu canxi nên cũng muốn bồi bổ.” Lưu Gia Minh xách chiếc xe đạp cô lên nhét vào cốp xe của sir Phương rồi đẩy cô lên xe.

Xe Jeep vừa khởi động thì Lưu Gia Minh đã quay đầu lại nói: “Tiếc là Gary và anh Tam Phúc còn phải tiếp tục lấy lời khai của chồng nạn nhân nên không có phúc ăn canh giò heo rồi.”

“Đã lâu không được ăn bữa cơm nào ra hồn rồi…” Lâm Vượng Cửu thở dài sờ lên bụng mình.

Hai chiếc xe của tổ B đã bắt cóc Gia Di đi như thế đấy, bọn họ đi thẳng đến tiệm Dịch Ký trên đường Ivy của Thâm Thủy Bộ, mang theo khí thế hừng hực nói muốn ủng hộ chuyện làm ăn của anh trai cô cảnh sát trẻ này.

Trên chiếc xe Jeep đang len lỏi giữa dòng xe trên phố, mọi người đang nói đến những manh mối hiện đang thu thập được thì người luôn quan tâm đến vụ là Dịch Gia Di đây đã vểnh tai lên nghe, chăm chú hơn bất kỳ ai trong số họ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp