Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang

Chương 2: Nữ cảnh sát trẻ mới (2)


3 tháng

trướctiếp

 

Dịch Gia Di đứng nghiêm chào, cư xử đúng mực như một nữ sinh ngoan ngoãn gặp thầy hướng dẫn.

"Ngày nay ở văn phòng có quá nhiều muỗi, tôi bị đốt đến nỗi cả người đỏ như bao lì xì." Nam cảnh sát rút ngắn khoảng cách giữa họ còn hai bước, vuốt mái tóc ngắn bồng bềnh, xắn tay áo lên cho cô xem hậu quả chồng chất do muỗi để lại trên cánh tay anh.

Dịch Gia Di cúi đầu nhìn chăm chú, cô thấy cổ tay gầy gò của anh, lớp lông tơ trên làn da màu lúa mì, mạch máu mạnh mẽ như dòng sông dưới da và bắp tay hơi phồng lên dù không dùng sức nhiều —

Vả lại có lẽ anh thích mặc áo thun tay ngắn nên bắp tay không bị ánh nắng chiếu vào, da bắp tay rất trắng, trông rất mlem.

Đây là cảnh mà cô được xem miễn phí ư?

Trong đầu cô đang suy nghĩ như ngựa đua, nhưng trên mặt lại thật thà đỏ lên, tim đập thình thịch vì xấu hổ, lúc này cô mới nhìn thấy chiến trường do muỗi gây nên trên tay anh.

Muỗi thực sự rất dữ, cánh tay mạnh mẽ như vậy mà chúng cũng không biết sợ.

Cô bình tĩnh lại, cố gắng hết sức để mình trông chuyên nghiệp, nói mạnh mẽ dứt khoát như lúc bảo vệ bài tốt nghiệp:

"Chị Nhân đã gọi điện đến, trong hôm nay nhang muỗi và thuốc đuổi muỗi sẽ được giao cùng với đồ dùng lặt vặt trong tháng này."

Cô lại ngẩng đầu lên hỏi anh:

"Anh ở tầng mấy? Ở chỗ tôi vẫn còn nửa lọ thuốc chống muỗi—"

Dường như người đàn ông này không được ngủ ngon giấc, dưới mắt anh hiện lên một quầng đen xanh nhạt, hơi bực bội liếc nhìn mái tóc đen trước mặt, tình cờ bắt gặp đôi mắt tròn sáng của cô.

Sao có người có thể khiến cho đôi mắt chỉ có màu đen trắng rõ ràng trở nên trông như một chú cún không hiểu chuyện gì trên đời.

"Được rồi, cô đi làm việc đi." Anh xua tay cười hơi ngại, muốn tỏ ra mình dễ gần hơn.

Nhưng có lẽ anh giỏi đả kích tội phạm hơn, không giỏi dỗ dành trẻ con, dù có cố gắng kiềm chế thế nào đi nữa, ánh mắt cứng rắn đó vẫn sẽ vô thức lộ ra từ giữa hai lông mày của anh.

"Yes, sir!" Dịch Gia Di chắp hai chân chào, lớn tiếng đáp lại.

"..." Người đàn ông nhếch khóe môi, nhìn cô đứng nghiêm, quay người đi nghiêm túc về phía trước, sau đó như nghĩ đến điều gì đó: "Đúng rồi—"

Dịch Gia Di dừng, quay đầu lại.

"Dưới cửa sổ phía bắc, có một vũng nước còn sót lại sau trận mưa ngày hôm qua muỗi dễ sinh sản. Cô cũng nói với chị Nhân, nhờ người tới dọn nước." Người đàn ông bước nhanh một bước lớn, đã đến gần cô.

Dịch Gia Di lại nói "yes, sir~" trong miệng, nhưng cô không còn cảm xúc để nói to rõ ràng nên cô đành nói "được" sau lưng anh.

Người đàn ông quay đầu gật đầu với cô, chỉ để lại mùi dầu gội sảng khoái thoang thoảng rồi hiên ngang rời đi.

Dịch Gia Di lau trán không có mồ hôi, ngẫm nghĩ xem biểu hiện vừa rồi của mình có quá khoa trương hay không, rồi thấp giọng lẩm bẩm: "Ném một người xuyên không chiếm tổ chim của người khác vào đồn cảnh sát cũng giống như nhét dê vào miệng cọp...:"

Khi người đàn ông bước vào đồn cảnh sát, anh gặp một cảnh sát trung niên mặc cảnh phục, người này mỉm cười chào anh gọi một tiếng "trung sĩ Phương".

Trung sĩ Phương gật đầu đáp lại rồi biến mất ở cửa đồn cảnh sát ngay, vị cảnh sát trung niên mặc đồng phục đứng ở cửa vài giây mới từ từ bước vào, như thể anh ta không muốn ra vào cùng lúc với trung sĩ Phương.

Sergeant là tiếng Anh của trung sĩ.

Có vẻ như người đàn ông bị muỗi đốt rất nặng này là đội trưởng cảnh sát mặc thường phục, người họ Phương.

Dịch Gia Di vận động não bộ nắm bắt thông tin, thấy mình cũng thông minh như thám tử.

Cô vô cùng vui vẻ xách hộp cơm của mình, vội vàng chạy vào đồn cảnh sát, vào phòng thay đồ để thay đồng phục cảnh sát dân sự.

Sau đó là cả một ngày làm việc vặt, in tài liệu, gửi tài liệu nộp hồ sơ, tìm người sửa cửa bị hỏng hoặc máy điều hòa không hoạt động, rồi rà soát file cũ và tải lên mạng nội bộ. Thậm chí đột nhiên được giao nhiệm vụ đặt thức ăn, phát thức ăn cho một bộ phận nào đó, mọi việc cô làm đều là những công việc tầm thường không thể bỏ qua.

Nghe có vẻ như đang làm những công việc lặt vặt nhưng Dịch Gia Di lại thấy rất thành công, cô luôn cảm thấy rằng toàn bộ đồn cảnh sát có thể hoạt động bình thường được là nhờ có mình.

Người mới bước vào đời luôn tràn đầy sự tò mò và nhiệt tình với mọi thứ, Dịch Gia Di lúc này chính là như vậy.

Sau khi thích nghi với việc xuyên không, cô bắt đầu chuẩn bị cho một sự nghiệp lớn trong cuộc sống mới.

Cô bận rộn đến khoảng ba giờ chiều thì chị cả Lư Uyển Nhân, 44 tuổi, đưa cô đi dùng trà chiều cạnh cửa sổ.

Hồng trà Bá Tước (*) chính tông, hơi đắng có hương cam; bánh tart trứng kiểu Hồng Kông, bên ngoài giòn, bên trong mềm, ngọt thơm ngon; còn có một nắm hạt sen mềm, với hương vị tươi mát trong miệng.

(*) Trà Bá Tước: là loại trà kết hợp giữa hương vị của trà đen và hương vị của tinh dầu vỏ cam Bergamot.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp