Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang

Chương 14: Ngôi sao may mắn nhỏ trong giới cảnh sát (2)


3 tháng

trướctiếp

 

Vừa nghe được tin phá xong án, ông ấy đã gọi điện thoại thông báo cho mấy tờ báo lớn có quan hệ thân thiết.

Phải biết phá án trong vòng 24 giờ cũng được xem là dũng mãnh như thần và hiếm có trong giới cảnh sát ở Hương Giang, trong mười mấy năm qua, những vụ án như thế có thể đếm được bằng năm ngón tay.

Vận may hiếm có thiên thời địa lợi nhân hòa, sao ông ấy có thể bỏ qua được, phải tuyên truyền khắp nơi để nâng cao uy vọng của CID, gia tăng lòng tin của công chúng vào cảnh sát Hương Giang, đây cũng là một công lao to lớn cho phòng quan hệ công chúng của ông ấy.

Ông ấy còn đàm phán nghiêm túc liên tục nhấn mạnh muốn cho tin tức này nằm trên một trang báo lớn.

Người phụ trách tờ báo lại cố gắng từ chối...

"Đây là kinh doanh nên chúng tôi phải để ý đến lượng tiêu thụ của báo chí nữa, đồn cảnh sát của các ông rất uy phong vì phá án trong 24 giờ nhưng không thể thu hút ánh mắt người đọc đâu, thanh tra Quách à."

"Cần phải thu hút người đọc chứ gì." Quách Vinh Diệu xem đi xem lại báo cáo trước mặt mấy lần.

Chỉ có một người chết là công nhân nữ bình thường, không có gia đình danh giá làm cho người khác phải kinh sợ, cũng không có quá khứ đau khổ thê thảm nào hết.

Cái chết của bà ta mang tính hủy diệt đối với gia đình nhưng với những người khác cũng chỉ là chuyện thường có thể bỏ qua giống như những cái chết bình thường khác xảy ra hàng ngày bên cạnh mình thôi.

Hung thủ là ngộ sát do say rượu rồi sợ hãi nên bỏ trốn, không cướp tiền cũng không cướp sắc.

Hung khí là dao gấp gọt hoa quả, không nguy hiểm như cưa điện cũng không kỳ lạ như kim độc gì đó.

Nói thì hơi máu lạnh nhưng đối với nghề nhà báo thì vụ án này đúng là quá bình thường.

Quách Vĩnh Diệu thở dài, vụ án này khó khăn như vậy nhưng có thể phá án trong vòng 24 giờ cũng không phải dễ dàng gì, dưới ngòi bút của phóng viên cũng chỉ nói qua sơ lược một chút chứ không có thu hút được sự chú ý.

Trong tai ông ấy còn đang nghe lời từ chối của bên kia, trong lúc đang phiền lòng đột nhiên ông ấy nhìn thấy một chi tiết trong báo cáo của Phương Trấn Nhạc:

[Hung khí vô tình được phát hiện bởi nữ cảnh sát làm việc văn phòng Dịch Gia Di mới nhận chức được hai tháng trong lúc cô đưa đồ đến hiện trường.

Hung thủ quay lại hiện trường phạm tội với ý định tìm lại hung khí bị đánh rơi cũng bị nữ cảnh sát làm việc văn phòng Dịch Gia Di phát hiện hành vi kỳ lạ. Dịch Gia Di lên tiếng cảnh báo rồi dũng cảm đuổi bắt, chiến đấu kịch liệt với hung thủ và bị thương ở bả vai. Cuối cùng hung thủ bị khống chế và áp giải về đồn cảnh sát, trong quá trình thẩm vấn, hung thủ đã thừa nhận hành vi phạm tội...]

"Chờ chút." Đột nhiên Quách Vĩnh Diệu mở máy tính ra, vừa kẹp ống nghe vừa vẫy tay với viên cảnh sát đang đứng canh trước cửa.

Mấy phút sau, Quách Vĩnh Diệu gửi một phần giới thiệu khoảng 200 chữ tới email của người phụ trách tờ báo.

Đối phương mở ra đọc hai lần rồi lập tức trả lời vào điện thoại: "Cảnh sát Quách, ông cứ yên tâm đi, vụ án này tôi nhất định sẽ tuyên truyền giúp ông, ít nhất cũng sẽ đưa tin ở trang đầu, cũng là có tình có nghĩa rồi đúng không?"

Nữ cảnh sát may mắn là mấu chốt của việc phá án, tin tức thú vị như thế đương nhiên tòa soạn đồng ý mạnh mẽ đăng bài.

Mấy năm gần đây Hương Giang cũng mới phát ra khẩu hiệu "Phụ nữ mới thời đại mới" nhưng hầu như không đưa ra được tin tức hay chuyện gì đặc biệt có mang tinh thần này, trong giới cảnh sát lại có một người phụ nữ ghi đậm dấu ấn như thế, chỉ cần giao cho một phóng viên có tài viết lách ổn chút là có thể viết thành một sự kiện lớn mang tính bùng nổ của thời đại ở Hương Giang rồi.

Có tình có nghĩa? Hừ.

Trong lòng Quách Vĩnh Diệu cười khẩy một tiếng nhưng ngoài miệng vẫn vui vẻ chuyện trò, bản thân thì nhìn mấy tờ hồ sơ lý lịch của Dịch Gia Di mà nhân viên cảnh sát tìm ra, ảnh chụp lúc còn ở trường, lúc nhận chức và trên giấy chứng nhận, ông ấy lấy ra một tấm rồi gửi thêm cho người phụ trách một email mới.

"Tổng biên tập Kiều, anh thấy sao, có nghĩa khí thêm tý cho lên đầu đề luôn được không? Sao? Thế nào?" Quách Vĩnh Diệu cười ha ha: "Anh muốn chi tiết gì cứ nói, tối nay tôi tăng ca gửi bổ sung thêm cho anh, sáng mai cho tôi đầu đề duy nhất của anh, đủ thú vị chưa?"

Kiều Thiên Hữu mở email ra nhìn bức hình được đính kèm, phóng to ra nhìn.

Ô, cảnh sát mấu chốt giúp phá án trong 24 giờ không chỉ là một nữ cảnh sát mà còn là một nữ cảnh sát trẻ tuổi xinh đẹp.

Trông ăn ảnh như thế này, cô có thể tham gia buổi tuyển chọn nữ ngôi sao của đài TVB ở thành phố cảng rồi, người dân thích xem những thứ xinh đẹp tỏa sáng nhất, đương nhiên đã đủ thu hút rồi.

Trong đầu ông ta đã hiện lên bảy tám tiêu đề có thể thu hút ánh mắt của người khác và lan rộng phạm vi quảng bá, ông ta vội cười nói:

"Không ngờ sir Quách lợi hại như thế, cảnh sát Hương Giang chúng ta thật sự rất cố gắng nha, đây là sự may mắn của những dân chúng như bọn tôi."

"Không nói nữa, giờ tôi đi tìm người viết lại tiêu đề."

"Tôi nói A Kiệt đến đồn cảnh sát gặp ông để lấy ảnh gốc, cảnh sát Quách phải vất vả tăng ca chung với bọn tôi rồi."

"Chuyện nên làm mà, cảnh sát chúng tôi chính là người phục vụ nhân dân, đã tốt còn phải tốt hơn." Quách Vĩnh Diệu cúp điện thoại rồi lại gọi cho một tòa soạn báo khác.

Ông ấy dùng một tay cầm ống nghe chờ bên kia bắt điện thoại, một tay lật xem báo cáo vụ án trong tay, lại nói nhân viên cảnh sát tìm thêm nhiều báo cáo hơn về Dịch Gia Di rồi tìm cấp trên của Dịch Gia Di xem có thêm ảnh chụp nào của cô không. Ông ấy cũng sắp xếp cho Dịch Gia Di ngày mai chụp mấy bức hình đứng chào trước đồn cảnh sát hoặc đang bận rộn làm việc.

Nửa giờ chăm chỉ, gọi mấy cuộc điện thoại, nhận được đầu đề lớn của ba tờ báo, chuyên mục đưa tin của hai tòa soạn, đưa tin bằng văn bản bình thường của năm tờ báo.

Tuyên truyền chiến thắng mạnh mẽ như thế, ông ấy sẽ là thanh tra vẻ vang nhất của quý này rồi.

Quách Vĩnh Diệu dường như đã thấy được những lời khen ngợi và thăng chức ngay trước mặt nên không nhịn được chỉ vào ảnh chụp của Dịch Gia Di rồi tự lẩm bẩm cười nói:

"Cô không chỉ là nữ thần may mắn của tổ trọng án B mà còn là ngôi sao may mắn nhỏ của Quách Vĩnh Diệu tôi đấy."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp