Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang

Chương 11: Chân tướng (1)


3 tháng

trướctiếp

 

Lúc đi vào đồn cảnh sát, mấy người Lưu Gia Minh vẫn cười nói vui vẻ nhưng vừa bước đến địa điểm tiếp công dân báo án thì mọi người đều yên tĩnh.

Dịch Gia Di nhìn qua mới phát hiện có một người đàn ông ăn mặc bộ đồ đầy bụi bẩn đang ngồi trên hàng ghế công cộng, mái tóc ngắn vừa rối vừa dầu, không biết đang suy nghĩ gì mà ánh mắt đờ đẫn nhìn thẳng phía trước.

Lưu Gia Minh đi bên cạnh Dịch Gia Di nói nhỏ: "Đây là người duy nhất hiện giờ bị tình nghi giết người, chồng của Trương Phượng Vân."

Hiện giờ ông ấy đã là người góa vợ.

Dịch Gia Di mím môi lén lút nhìn chồng nạn nhân một lúc, ông ấy vẫn không hề có động tĩnh gì, chỉ ngồi yên như một pho tượng điêu khắc chú chó bại trận, uể oải sa sút.

Cô nhìn sang chỗ khác, nhẹ nhàng đi theo Phương Trấn Nhạc đến phòng thẩm vấn.

Lúc này cô nhìn bóng lưng của hung thủ lại đột nhiên không cảm thấy sợ hãi như trước, chỗ bả vai bị đánh cũng không còn quá đau đớn.

...

Lâm Vượng Cửu cầm con dao lên lầu đưa cho phòng Pháp chứng, những đồng nghiệm chuẩn bị tan làm lại quay lại phòng Xét nghiệm.

Ông ấy ngồi chờ kết quả bên ngoài phòng Xét nghiệm giống như một người giữ cửa, lâu lâu lại nhìn vào trong phòng Xét nghiệm xem mọi người có đang làm việc nghiêm túc hay không.

Dịch Gia Di ghi lại mấy câu đơn giản để trình bày lý do mình xuất hiện ở hiện trường vụ án, phát hiện ra hung khí như thế nào rồi rời khỏi phòng Thẩm vấn.

Cô sợ mấy người Phương Trấn Nhạc cảm thấy mình thiếu hiểu biết nghi ngờ lung tung nên chỉ thẩm vấn sơ qua, đe dọa hung thủ mấy câu rồi ra ngoài phòng thẩm vấn đứng chờ, cô cúi đầu suy nghĩ nếu cảnh sát Phương muốn thả người thì cô nên làm gì để giữ hung thủ lại.

Trong đầu suy nghĩ ra không biết bao nhiêu câu chữ, cô dùng hết năng lực viết văn trong chín năm học bắt buộc và kỹ thuật viết luận văn tốt nghiệp của mình nhưng vẫn cảm thấy những lý do mình nghĩ ra có trăm ngàn lỗ hổng, cực kỳ gượng ép, kỳ quặc.

Cô cũng không biết bản thân nói mình nhìn thấy hung thủ cười quái dị có thể thuyết phục được Phương Trấn Nhạc nghi ngờ ông ta là hung thủ hay không.

Cô phải kiếm thêm tội danh cho hung thủ.

Dịch Gia Di còn đang vắt óc suy nghĩ cách để gán tội cho hung thủ để cảnh sát Phương thấy nghi ngờ ông ta, ai ngờ trong phòng Thẩm vấn đã có được niềm vui bất ngờ...

"Họ và tên?" Lưu Gia Minh hơi híp đôi mắt hoa đào sinh động, ánh mắt hung dữ liếc người đàn ông gầy gò trước mặt, vẻ bề ngoài hung dữ.

"Vương Tân Lai." Người đàn ông gầy gò ngồi rất nhấp nhổm như có kim chích sau lưng, ông ta vừa trả lời vừa đảo mắt nhìn quanh, giống như đang lo lắng sẽ có người đột nhiên xuất hiện rồi hành hung ông ta.

Lưu Gia Minh thấy ông ta như thế thì hiểu được ông ta có dính dáng đến chuyện này.

Không biết ông ta đã gây ra vụ án ăn trộm nào nhưng chắc chắn trong đầu cũng sẽ không có suy nghĩ gì hay ho. Một người có thể cười quái dị với hiện trường vụ án trong lúc cảnh sát đang lục soát chứng cứ chắc chắn không phải thứ gì tốt.

Với lại Dịch Gia Di mới hét một tiếng đã vội vàng bỏ chạy còn dám đánh cảnh sát trước mặt cảnh sát...

Cho dù lúc Vương Tân Lai đánh người cũng không biết Dịch Gia Di chính là cảnh sát nhưng đánh phụ nữ trước mặt cảnh sát rồi bỏ chạy là hành vi không thể tha thứ.

Cậu nhất định phải gạ hỏi ông ta nghiêm túc rồi dạy cho ông ta một bài học.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Lưu Gia Minh trầm xuống, hét to hăm họa: "Ông giết người rồi lại chạy về xem cảnh sát tìm chứng cứ, thích diễu võ dương oai để thỏa mãn tâm lý biến thái của mình đúng không?" - euphoria t.y.t

"Không có, tôi không có làm vậy đâu sir à, không phải tôi." Sắc mặt Vương Tân Lai đột nhiên trắng bệch, say rượu mất hồn mất vía cả ngày, sợ hãi bồn chồn đan xen khiến cả thể xác lẫn tinh thần của ông ta đều thấy hơi mệt mỏi.

Đến lúc chạng vạng ông ta mới dám quay về xem thử rồi định tranh thủ lúc cảnh sát tìm chứng cứ xong thay ca phong tỏa, ông ta định đi tìm lại con dao bị mất của mình lúc ông già lãng tai kia đi chợ đêm nhặt ve chai.

Ai ngờ đâu lại bị bắt.

Nữ cảnh sát kia nói ông ta cười, ông ta còn chưa kịp khóc sao còn có thể cười chứ?

Nhưng mà... Nữ cảnh sát kia thề thốt khẳng định mình thấy rất rõ... Không lẽ... Không lẽ là người phụ nữ bị mình giết biến thành ma bám lấy ông ta cười quái dị nên mới bị nữ cảnh sát kia nhìn nhầm?

Nghĩ tới đấy, Vương Tân Lai bắt đầu run lên, ông ta căng thẳng quá độ nên không khống chế được hai chân mình run bần bật còn làm cho còng tay va vào nhau lách cách.

Lưu Gia Minh thấy bộ dạng này của ông ta thì càng nhíu chặt mày, một cảm giác quái dị hiện lên trong lòng cậu, cậu đột nhiên vỗ bàn hét lớn: "Vậy sao ông lại bỏ chạy?"

Vương Tân Lại bị dọa đến mức tinh thần hoảng hốt, lập tức giơ hai tay lên cao che mặt mình, bắt đầu gào khan: "Tôi không cố ý, tôi uống rượu, cô ta xông tới, là do cô ta..."

"..." Sắc mặt của Lưu Gia Minh dần dần tối sầm, cậu trợn mắt nhìn Vương Tân Lai rồi xoa xoa ngón tay hỏi dò. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

"Cố ý giết người sẽ bị tử hình. Còn vô tình giết người thì không bị tử hình. Sao ông chứng minh được ông chỉ vô ý giết người chứ không phải cố tình?"

Vương Tân Lai run như cầy sấy, hai tay bụm mặt lúng túng không biết nói như thế nào, trong đầu hiện lên đôi mắt hung ác nhô lên của người phụ nữ kia sau khi bị giết và bộ dạng đáng sợ khi bị mình giơ dao chém nát mặt.

Tố chất tâm lý của người bình thường không quá mạnh mẽ, những chuyện như kiểu giết người này chỉ dám nghĩ chứ không dám làm.

Ông ta đã không ngủ được suốt hai ngày một đêm, đầu đau như búa bổ còn bị dọa sợ đến mức nôn ra cả ngày, hiện giờ cơ thể yếu đuối bồn chồn, ông ta bị bắt bị hù dọa trước mặt cảnh sát nên cuối cùng tinh thần cũng sụp đổ, gục người xuống bàn rồi bắt đầu gào khóc.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp