Mạt Thế: Thiên Tai Ập Đến Vườn Bách Thú

Chương 2: Đưa đám Nhóc Con khám sức khoẻ


3 tháng

trướctiếp

 

“... Lâm Giang tuyên bố báo động nhiệt độ nóng đầu tiên, mùa hè năm nay nhiệt độ không khí liên tục lên cao, tại đây chúng tôi nhắc nhở người dân khi ra ngoài thì chú ý nhiệt độ, đảm bảo bổ sung đầy đủ nước …”

Trên màn hình ti vi của Diêu thị hiện lên dự báo thời tiết gần đây nhất, nhưng rất nhanh nó đã đổi thành quảng cáo nước trái cây của công ty nào đó.

“Lúc này có một tin tức, chiều nay 4:30, Bắc Hoàn Đại Kiều đồng thời xảy ra một tai nạn giao thông liên hoàn…”

Bạch Duyệt Khê chợt ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình đang chiếu tin tức kia.

Rất nhanh, di động của cô vang lên, là Phương Dao kinh hồn bạt vía báo cáo an toàn.

“Thật sự là làm tớ sợ muốn chết, hôm nay lúc đi giao hàng nếu không phải nghe cậu nói xong không đi đường bên kia, nếu không xe máy điện của tớ đã bị ép dẹp thành đĩa ném luôn.”

Thật sự là giống với ác mộng…

Nếu lần này Phương Dao bị đứt chân vì vụ tai nạn giao thông này, một khoảng thời gian sau đó cô ấy đều phải ở lại bệnh viện, vì chuyện cắt điện mấy ngày mà họ mất đi liên lạc.

Bây giờ may mắn không có chuyện gì.

Động viên Phương Dao xong, Bạch Duyệt Khê cúp điện thoại, ánh mắt hiện lên vẻ kiên định.

Nếu giấc mơ của cô thật sự sẽ xảy ra vậy thì cô nhất định phải chuẩn bị thật tốt trước khi nó xảy ra! Trong nhà còn mấy con vật lắm lông đang chờ cô.

Nhớ lại nhiệt độ cực nóng trong giấc mơ, Bạch Duyệt Khê nắm chặt bàn tay. Cô tuyệt đối không muốn mất đi đám Nhóc Con giống như trong giấc mơ. Trong tay cô còn có một ít tiền tiết kiệm, nếu ở nhà thì cũng phải đầy đủ đồ dùng.

Đồ dùng sinh hoạt loại lớn và thực phẩm thì có thể gọi điện hoặc là liên hệ với người siêu thị mang đến tận nơi cho mình.

Bạch Duyệt Khê vừa xác định trình tự vừa điên cuồng đè nén ký ức trong đầu.

Sau khi cô tỉnh giấc thì sẽ quên đi phần lớn nội dung trong giấc mơ, rõ ràng giấc mơ cứ lặp đi lặp lại nhưng giờ phút này khi cô nghĩ lại thì lại quên rất nhanh.

“Đầu tiên là rất nóng, sau đó là cơn lốc, thủy triều, nạn sâu bệnh…” Sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt.

Biệt thự của cô được núi bao quanh, địa thế cũng cao, vấn đề chính là nó ở vùng ngoại thành, mua đồ dùng cũng không tiện, trong nhà còn có các động vật, vật tư cũng rất quan trọng đối với cô!

Sống một mình ở biệt thự, bảo vệ dựa vào hệ thống theo dõi và kiểm tra xe, nếu xảy ra thiên tai, những thứ đó có đáng tin hay không cũng là một vấn đề.

Đây là nơi mà cô đã ở mười năm, cũng là gia đình duy nhất của cô cùng với mấy động vật, cho dù như thế nào thì cô cũng phải bảo vệ nó.

Hôm nay cô có thể mua các loại rau củ tích trữ, còn chưa mua được thực phẩm đông lạnh. Còn có các sản phẩm được quản lý chặt chẽ ở trên mạng chưa mua được, ví dụ như dao!

Một đống lớn các loại thịt được cô càn quét chất đầy xe, bò bít tết đông lạnh, sườn dê, đùi gà, tất cả đều trong trạng thái đông lạnh, thể tích tủ lạnh nhà cô có hạn, hôm nay chỉ có thể mua được chừng này.

Bạch Duyệt Khê lại xoay người tiến vào khu đồ bếp, chọn lựa một vài dụng cụ cắt gọt, đây là thứ mà cô có thể nghĩ đến đầu tiên, thứ vào tay nhanh nhất dùng làm vũ khí sắc bén phòng thân.

Nhanh chóng tính tiền về nhà, Bạch Duyệt Khê mang theo thú cưng của mình lên xe lần nữa, lúc này cô đi đến bệnh viện thú cưng gần nhà nhất. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Bởi vì trong nhà nuôi rất nhiều loại động vật nên ở bệnh viện Bạch Duyệt Khê cũng được coi là khách quen.

Cô gái ở quầy lễ tân thấy cô thì rất ngạc nhiên, tháng trước cô mới dẫn mấy thú cưng đến tiêm vắc - xin phòng bệnh.

“Phó viện trưởng Trương có ở đây không ạ? Tôi đến kiểm tra sức khỏe cho đám nhóc này.” ( truyện trên app T𝕪T )

Phó viện trưởng bệnh viện này là bạn học trước đây của cô, ngoại trừ kiểm tra sức khỏe, Bạch Duyệt Khê còn cần chuẩn bị dược phẩm đầy đủ cho chúng nó.

Một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hệ thống điện và internet đều hỏng hết, lúc đó muốn mua những thứ này cũng không thể mua được.

Không có chuyện ngoài ý muốn thì tốt, cô có thể giữ lại một ít để dùng, còn thừa thì cho các con vật trong nhà…

“Tại sao đột nhiên lại cần nhiều như thế, chuẩn bị ra ngoài chơi à?” Trương Khải Minh vừa kê đơn cho cô vừa chọc ghẹo: “Gần đây thời tiết nóng như thế, đi tránh nóng cũng tốt.”

Bạch Duyệt Khê không nói quá nhiều, chỉ bảo anh ấy cố gắng kê nhiều đơn thuốc thường dùng là được.

Trong một thời gian ngắn mà lấy nhiều thuốc cũng không dễ dàng, cô thành khẩn nói lời cảm ơn: “Cảm ơn đàn anh.”

Một số đồ cô có thể tích trừ từ trên mạng nhưng cô lại không có nhiều thời gian để kiểm tra tính thật giả của nó mà chỉ có thể đến bệnh viện mới lấy được nguyên một liều thuốc, mua ở trên mạng cũng không tốt lắm, đặc biệt là nhà cô nuôi nhiều loại động vật khác nhau.

“Cảm ơn gì chứ, cũng không phải em không trả tiền, mỗi năm cứu trợ động vật đi lạc cũng chỉ có em là tận lực nhất, đây đều là việc nhỏ ấy mà.”

Cuối cùng Trương Khải Minh đưa đơn thuốc cho y tá ở bên cạnh, “Tiểu Vương đi lấy thuốc cho em, em đi theo anh, đầu tiên cứ mang đám nhóc này đi kiểm tra sức khỏe đã.”

Nhà bọn họ nhiều thú cưng, lồng sắt cũng có ba cái, lồng cho vẹt, lồng cho chuột bay, còn có một cái ổn định nhiệt độ không lớn, hơn nữa còn có lồng cho mèo và chậu nước cho rùa, cuối cùng nhân viên công tác giúp cô mang những thứ này ra cho đám nhóc con.

“7,8 cân*, Nhóc Con, mày lại béo lên không ít nha.” Y tá kiểm tra sức khỏe trìu mến nhìn phía sau lưng mèo Sư Tử, tuy rằng cân nặng của con mèo lớn nhưng trên người lại không có mỡ béo gì, khung xương và cơ bắp đều phát triển rất tốt, cường tráng chứ không béo phì.

*1 cân ở Trung Quốc khoảng 0,5 kg bên mình

Lúc Bạch Duyệt Khê mang mèo Sư Tử lông trắng đến bệnh viện thì nó vẫn còn rất nhỏ, gầy gò, không lớn được bao nhiêu cho nên mới có tên là Nhóc Con.

Kết quả sau khi xuất viện theo Bạch Duyệt Khê về, nó càng ngày càng lớn lên nhanh chóng, trở thành một con mèo Sư Tử béo tốt, hình dáng cơ thể cũng đuổi kịp Maine.

Nhân viên của bệnh viện cười nói cái tên ‘Nhóc Con’ này không được phù hợp lắm.

Duyên phận giữa Bạch Duyệt Khê và động vật cũng rất kỳ diệu, trời sinh cô thích nuôi động vật, trong nhà ngoại trừ con rùa là ông nội để lại ra thì dường như những loài khác đều chủ động đến ăn vạ cô.

Chuột bay Nguyệt Lượng, con vẹt Da Da đều đột nhiên xuất hiện vào một ngày đẹp trời ở ban công và trong vườn hoa nhà cô, Bạch Duyệt Khê cho chúng ăn một chút, cuối cùng chúng nó ăn vạ không chịu rời đi.

Cô tìm người dán thông báo, cũng gửi video lên mạng xã hội nhưng vẫn không tìm thấy chủ nhân thật sự của chúng nó, cuối cùng Bạch Duyệt Khê đành phải nhận nuôi.

Một khi đã nuôi thì cô nuôi rất nhiều năm, chúng nó ở bên cạnh Bạch Duyệt Khê từ lúc cô mười mấy tuổi, cùng cô trải qua chuyện gia đình tan vỡ, khoảng thời gian đó là khó khăn nhất.

Cho nên mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì thì cô cũng không từ bỏ đám nhóc con này.

Ở bệnh viện người đến người đi nhưng khi cô kết thúc cũng không tính là sớm, Bạch Duyệt Khê mang theo lồng sắt nhỏ cùng với nhóm dễ thương ngồi chờ ở sảnh, trên tay còn sót lại đơn gạo và mì đã được đặt nhanh trên mạng cùng với một ít đồ mà trước mắt cô có thể nghĩ đến.

Mua xong một lượt, cô chú ý cách đó không xa có đám nhỏ thú cưng đi lạc ở bên ngoài đang được một vòng người vây quanh.

Dùng phương thức nhận nuôi thay cho mua sắm, bệnh viện cứu trợ động vật này vẫn làm rất tốt.

Ánh mắt Bạch Duyệt Khê không tự giác nhìn qua cái lồng nhỏ nhất trong góc đang chuyển động, nơi đó có một con hồ ly màu trắng?

Không đúng, hình như là chó, chỉ là lớn lên trông rất giống hồ ly thôi.

“Đó là chó đuôi cuộn, đã đến đây được mấy ngày rồi, vốn dĩ nó sẽ được chào đón nhưng tính tình của nó không được tốt lắm, cho nên vẫn chưa được ai nhận nuôi.”

Bên cạnh có một nhân viên cửa hàng ôm con mèo Ragdoll nói với cô.

Bạch Duyệt Khê ừ một tiếng, dời tầm mắt đi.

Bóng dáng màu trắng đang ngủ ở trong lồng sắt lại ngẩng đầu lên không trung ngửi ngửi, cuối cùng di chuyển đầu, dường như nhìn về phía cô.

“Bạch tiểu thư, nó đang nhìn cô đó, hồ ly nhỏ kia thực sự rất đáng yêu, hay là cô thử một chút xem sao?”

Tóm lại cô đã nuôi mèo, chim, rắn, chuột bay cùng với rùa đen, cuối cùng vẫn có thể chung sống hòa thuận với nhau, chúng nó đều khỏe mạnh cường tráng, cũng chỉ có duy nhất một mình Bạch Duyệt Khê dám nuôi như vậy.

Bạch Duyệt Khê không có một chút dao động nào: “Tôi nuôi đám Nhóc Con là đủ rồi.”

Động vật đều có ý thức riêng, vào lúc này nếu trong nhà có thêm một thành viên mới thì đương nhiên cô không thể chăm sóc cho những động vật khác được.

Con mèo trong lồng dường như đang trả lời cô, quơ quơ cái đuôi rồi meo meo vài tiếng, hình như đang nói không muốn có thêm một đứa thứ hai.

Nhưng đợi Bạch Duyệt Khê đi theo nhân viên đến khu chọn lựa sản phẩm thì con vẹt trong lồng lập tức ngoái đầu, móng vuốt bám vào lồng sắt, nhìn về phía khu nhận nuôi.

Một mèo một chim, một con meo meo một con pi pi, dường như hai loại chủng tộc đang thảo luận việc nhận nuôi con chó đuôi cuộn ở bên khu nhận nuôi kia.

*

Trong khu chọn sản phẩm.

Bạch Duyệt Khê chọn liền một lúc các sản phẩm thường dùng, sau đó vào trước khi nhân viên cửa hàng kê hoá đơn nói thêm một câu: “Mỗi thứ 20 phần.”

Tay cô bé thu ngân khẽ trượt, thiếu chút nữa cũng làm rơi bút. Sau khi xác nhận cô không nói đùa, vẻ mặt cô ấy đầy kinh ngạc, “Cô Bạch, cô chắc chắn muốn mua nhiều như thế chứ?”

Tuy rằng chỗ bọn họ là bệnh viện thú cưng tổng hợp, đồ ăn chính cũng như đồ ăn vặt cho các loại thú cưng đều bán cả nhưng một mình Bạch Duyệt Khê chốt đơn mấy trăm cân thức ăn cho mèo, đồ ăn cho rùa, đồ ăn cho vẹt cũng mua không ít.

Hàng tồn trong kho bệnh viện cũng bị dọn đi hơn nửa rồi.

Bạch Duyệt Khê còn cảm thấy mình mua chưa đủ, thậm chí cô còn lên trên diễn đàn trao đổi kinh nghiệm nuôi dưỡng thú cưng của các khách hàng tại bệnh viện đăng một bức ảnh chụp thành quả mua sắm.

Đương nhiên chỉ chụp một góc nhỏ thôi.

Bạch Tiểu Tiên: [xứng đáng]

Bạch Tiểu Tiên: Thời tiết gần đây rất nóng, nhân lúc trời chưa nóng đến mức không muốn ra khỏi cửa, mọi người nhớ mua đồ tích trữ cho thú cưng nhé, bây giờ còn có giao hàng tận nhà rất tiện lợi.

Không ít người trêu cô là có phải cô đang quảng cáo cho bệnh viện thú cưng hay không nhưng cũng có rất nhiều người nói quả thật năm nay rất nóng, nếu qua thêm một tháng nữa cũng là lúc nóng nhất của mùa hè, sợ là lúc đó họ cũng không muốn ra khỏi nhà.

Phần lớn những người nói lời này đều là người nuôi chó.

Bạch Duyệt Khê nghĩ nghĩ rồi gửi một phong lì xì đỏ lớn, thu hút không ít người tham gia ẩn.

Một đám người vào nhận tiền lì xì sau đó cũng tham gia vào đề tài nói chuyện.

Nhóm người trên diễn đàn nuôi rất nhiều loại thú cưng, ngoài chó mèo ra còn nuôi rắn, nuôi cá, nuôi chim, thậm chí còn nuôi thằn lằn.

Phần lớn mọi người đều biết Bạch Duyệt Khê, bởi vì trong nhà cô nuôi năm loại thú cưng khác nhau, người có thể nuôi nhiều động vật khác loài tốt như vậy cũng rất khá hiếm gặp.

Những gia đình nuôi thú cưng sẽ rất thích mua nhiều đồ ăn cho thú vào những dịp giảm giá, nhưng lúc này không phải thời điểm đó, thậm chí còn không tiện.

Bạch Duyệt Khê chỉ đành tìm cớ nhắc nhở bọn họ chuẩn bị nhiều đồ chút.

Nếu đi đến đâu cô cũng nói cho họ biết mình mơ thấy ác mộng thiên tai tận thế sắp ập xuống, họ không xem cô là kẻ điên mới là lạ.

===

TN Team: Còm thật nhiều để tiếp thêm động lực cho tụi mình nhé!! <3

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp