Mạt Thế: Thiên Tai Ập Đến Vườn Bách Thú

Chương 11: Ngày đầu tiên thiên tai ập tới – ánh sáng trắng cực nóng


3 tháng

trướctiếp

 

Chính quyền khu vực đã tổ chức rất nhiều lần kiểm tra về sinh vật nguy hiểm nhưng bởi vì trời quá nóng, thời gian và phạm vi hoạt động không được lớn lắm. Hơn nữa, họ cũng không bắt được động vật hoang dã nào.

Bên phía quản lý khu đã mời công ty chuyên nghiệp đến nghiên cứu và khám xét toàn bộ nhưng đa số là vì những động vật đó chạy trốn quá nhanh, cuối cùng chẳng bắt được con nào.

Trong tiểu khu dần xuất hiện việc thần hồn nát thần tính, nơi nơi đều có những tin tức nhỏ liên quan đến chuyện kỳ quái đang xảy ra, trong diễn đàn tin tức càng ngày càng nhiều lên.

Bạch Duyệt Khê nhìn màn hình, bây giờ là ngày hai mươi mốt tháng sáu.

Mặc dù cách thời gian trong mơ của cô khi đến ngày thiên tai xảy ra còn mấy ngày nữa nhưng cảm giác bất an vẫn luôn quanh quẩn trong lòng cô.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhắn tin Wechat cho bố mẹ, sau đó gọi vào số điện thoại của Phương Dao.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”

Bạch Duyệt Khê nhíu mày, trước đó cô đã mời Phương Dao đến chơi nhà cô ít lâu nhưng hai ngày trước Phương Dao nói trong nhà có người bị bệnh nên phải đóng cửa hàng về quê, từ đó đến giờ, đã lâu rồi Bạch Duyệt Khê chưa nhận điện thoại cô ấy.

Lần cuối cùng hai người nói chuyện với nhau là vào hai ngày trước, sau khi Phương Dao nhắn tin báo bình an cho cô khi mới về đến quê.

Bạch Duyệt Khê thả di động xuống, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng.

Gần đây trong tiểu khu còn hạn chế điện, bên khu phía Nam cũng lấy lý do mạch điện đã cũ nên phải tiến hành kiểm tra tu sửa, vì thế bây giờ chỉ cần có thời gian là cô sẽ sạc mọi thứ cần dùng đến điện ở trong nhà.

Cô còn mua rất nhiều cục sạc dự phòng to như cục gạch, còn có nguyên bộ máy biến thể của khối bình ác quy, mấy thứ đó đã được đưa xuống dưới tầng hầm ngầm.

Rất nhanh, thông báo mới về việc hạn chế sử dụng điện đã được phát xuống.

Người trong tiểu khu thấp thỏm lo âu, tiếng thán oán giận càng lúc càng lớn, nỗi bất an u ám bao phủ khắp mọi nơi, ngay cả tin tức bát quái và tin về siêu thị cũng không thể làm cho họ bớt căng thẳng được. - tn team t.y.t

Đa số người đều mẫn cảm, ý nghĩ này cứ xoay quanh trong lòng mãi, chỉ biết chầm chậm tích lũy dần dần tích thành một quả cầu, cho đến ngày nào đó đột nhiên bị vỡ tung ra.

Sáng nay khi tỉnh dậy, Bạch Duyệt Khê đã nhận thấy hôm nay khác so với những ngày qua.

Không biết điều hòa đã dừng từ khi nào, không khí oi bức, trên người cô dính mồ hôi nhớp nháp khó chịu.

Sau khi cơ thể nổi lên biến hóa kỳ diệu thì rất ít khi cô có cảm giác chân thật về cái nóng như vậy.

Di động để trên đầu giường có hơi nóng, màn hình sáng lên hiện rõ ba giờ sáng khiến cho Bạch Duyệt Khê không tự giác được mà nhíu mày.

Rõ ràng còn hai giờ nữa mới đến bình minh nhưng bên ngoài đã có thể nhìn thấy tia nắng rồi.

Không đúng….

Bạch Duyệt Khê hoàn toàn tỉnh táo, cô dùng hai ba bước để đi đến bên cửa sổ, đang định kéo màn nhưng thấy hơi bốc lên từ mảnh vải dệt, nó chẳng còn che được những thứ bên ngoài kia nữa—

Ánh sáng vô tận, chói mắt đến mức khiến cho cô cảm thấy như có từng mũi kim đâm vào da, cái nóng cháy mắt ấp đến. Trái tim Bạch Duyệt Khê đập mạnh như trống vỗ, cô chỉ có thể che ngực nửa quỳ nửa đứng bên cửa sổ, cảm giác mình có thể ngất bất cứ lúc nào.

Choáng váng, ngực đau đớn, trần nhà như đang xoay tròn, lúc này nhiệt độ lại trở thành thứ nhỏ bé không đáng để nhắc tới.

Cô như bị đặt vào bên trong lò vi sóng quay tròn, mỗi một tế bào đang điên cuồng gào thét, cơ thể mỗi lúc bốc lên từng làn hơi nước màu trắng.

Bạch Duyệt Khê có cảm giác linh hồn của mình cũng đang cháy bừng lên. Cái này không giống như ở trong mộng, khi ác mộng bắt đầu rõ ràng là nhiệt độ sẽ nhanh chóng lên cao, nhưng đây là cái gì?

Không thể khống chế, không thể biết được, đây mới chính là ngày thiên tai chân chính giáng xuống.

Có phải vì bọn họ đã biết trước và chuẩn bị nhiều thứ?

Hay là bởi vì có một số con người và động vật đã thích ứng được với cái nóng?

Giữa lúc Bạch Duyệt Khê đang thấy hỗn loạn, cô cố gắng xốc mành lên, ánh sáng chiếu vào mắt khiến cô không thể mở ra được, cái nóng bức không thể khống chế trào ra từ mắt mũi.

Nhưng cô biết bản thân không thể ngã xuống, cô phải đi đến tầng hầm ngầm!

Dưới ánh sáng mãnh liệt, Bạch Duyệt Khê chỉ có thể như người mù mò mẫm từng vách tường gian nan đi về phía trước, cũng may vì chất đống vật tư mà trong nhà chỗ nào cũng có đồ, đi xuống vài bước rời xa khỏi cửa sổ cuối cùng hô hấp của cô cũng được thông thuận đôi chút.

“Nhóc Con, Da Da, các em ở đâu?” Bạch Duyệt Khê kêu tên mỗi một đứa nhóc nhưng không ai đáp lại, điều này càng làm cho cô thấy hoảng loạn hơn.

Rời xa khỏi bức tường đi đến hành lang, rốt cuộc cô mới có thể hé mở mắt ra nhìn mơ màng một chút, tầm nhìn mờ nhạt, trong mắt lại trướng đau, cô cẩn thận phân biệt các góc trong nhà.

“Nguyệt Lượng, em ở chỗ nào?”

Mặc dù có thể miễn cưỡng nhìn thấy nhưng hình như cô cũng bắt đầu xuất hiện tình trạng của bệnh ù tai, cả người vô lực, tay chân đều toát mồ hôi, khó khăn sờ soạng con vật nhỏ.

Vì để tránh tình huống ngoài ý muốn cho nên cô đã sớm dọn tới tầng một, ngủ cách tầng hầm ngầm rất gần, mỗi ngày tiện thể sửa sang lại các đồ vật.

Còn mấy ngày nữa thiên tại trong mơ sẽ ập xuống Nhật Bản, đồ đạc ở trong tầng hầm ngẫm cũng chưa kịp sửa sang lại vì thế Bạch Duyệt Khê cũng không dọn vào đó trước, không ngờ vào buổi tối cô đang do dự thì cả thế giới đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy.

Đột nhiên, tay cô lạnh đi, giống như có thứ gì đó dán lên, móng vuốt tinh tế mang đến cảm giác cực kỳ quen thuộc.

Bạch Duyệt Khê muốn khóc vô cùng, cô nắm chặt bé nhóc vào lòng bàn tay: “Nguyệt Lượng, em không có việc gì, thật tốt quá!”

Hình như chuột bay không có tinh thần gì, nó nằm trong tay Bạch Duyệt Khê kêu chít chít hai tiếng sau đó im lặng tựa như đã tìm được nhà, vùi đầu vào cổ áo cô.

Bạch Duyệt Khê như được uống thuốc an thần, cô dùng sức đứng lên, bắt đầu tìm các nhóc khác.

Cô nhịn đau đớn xuống, lau khô vệt máu trên đôi mắt, giờ đây tầm nhìn đã rõ ràng hơn, toàn bộ thế giới được hấp thụ ánh sáng mãnh liệt hiện lên phía trước, cô lấy gối trên sô pha che đi đôi mắt, cuối cùng cũng tìm được hai đứa nhóc khác. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Da Da vẫn còn trong lồng sắt, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Con mèo sư tử trắng cách chỗ Bạch Duyệt Khê không xa, Nhóc Con cũng tới dưới sô pha, như chuẩn bị móc ra thứ gì đó.

Bạch Duyệt Khê nghẹn ngào, mỗi một động tác được thực hiện là trên người lại đau nhức, cô cố gắng chống chọi với cảm giác nóng rát cháy bỏng trên da, cô ôm Nhóc Con và Da Da vào trong lồng ngực sau đó xoay người, mở cửa tầng hầm ngầm lảo đảo vọt xuống.

Điều may mắn duy nhất là hôm qua cô đã đưa rùa đen và rắn ngô sắp xếp vào tầng hầm ngầm trước rồi.

Rời xa khỏi ánh nắng thiêu đốt của thế gian, rốt cuộc Bạch Duyệt Khê cũng đã bình tĩnh lại, cô run rẩy khởi động thiết bị ở tầng hầm ngầm, điều hòa bắt đầu vận chuyển, nhiệt độ chậm rãi lan ra, đèn cũng sáng lên.

Ngày đầu tiên thiên tai đến, cuối cùng cô cũng đã sống sót.

Không biết rốt cuộc ánh nắng màu trắng kia là thứ gì nhưng tuyệt đối không chỉ đơn thuần là nhiệt độ tăng cao.

Bạch Duyệt Khê nhớ lại cơn đau ngắn ngủi vài phút vừa rồi, cô cảm giác như bản thân bị nhốt vào lò vi sóng hoặc là nồi chiên không dầu vậy.

Nước là thứ luôn tồn tại ở trong tất cả đồ vật nhưng nháy mắt kia, Bạch Duyệt Khê có thể nhận ra rằng cả người cô như bị bốc hơi. Từng tế bào trong cơ thể đều thét chói tai vì mất nước, cực kỳ chấn động.

“Gió mặt trời? Hành tinh bùng nổ?”

Lẽ ra cô nên đưa các con vật xuống dưới này trú sớm hơn.

Bây giờ cũng không biết tình huống bên ngoài như thế nào, sau khi hòa hoãn lại vài phút, cuối cùng Bạch Duyệt Khê mới cảm giác được ngón tay của mình không còn run rẩy nữa.

Cô kiểm tra tình trạng của Tuyết Mễ với Da Da một chút, mặc dù Da Da vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê nhưng giờ sờ lên đã thấy được sự ấm áp, hơi thở và nhịp tim đã đi về phạm vi bình thường, cũng không còn cái nóng hầm hập, cảm giác tim đập mạnh như khi bị ánh nắng chiếu vào nữa.

Còn mèo sư tử thì tương đối nghiêm trọng.

Cũng không biết trước đó Nhóc Con đang đào thứ gì ở dưới sô pha mà cả móng vuốt của mèo đều bị nhiễm màu đen, giống như nhựa đường bao lấy chân tơ kẽ tóc vậy.

Bạch Duyệt Khê nhanh chóng lấy hộp y tế ở bên cạnh.

Nhưng vật màu đen này quá nóng, nếu lau không hết thì cho dù có cắt hết lông mèo nó cũng sẽ không thể hết được.

Có điều mặc kệ là cô dùng khăn ướt lau hay là dùng cồn thì vẫn không thể nào lau được thứ chất màu đen ấy ở trên lông con mèo.

Bạch Duyệt Khê nắm lấy móng vuốt của con mèo, hít sâu một hơi cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, khó khăn lắm mới làm cho bàn tay đang cầm kéo không run lên nữa nhưng mũi kéo sắc bén cứ mất đi mục tiêu của mình.

“Rốt cuộc đây là thứ đồ quỷ quái gì thế….”

Thả kéo lên khay kim loại, tiếng lách cách giòn vang kêu lên.

“Không được, thứ này càng lúc càng nóng, nhất định phải loại bỏ nó.”

Bạch Duyệt Khê gấp đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, đúng lúc này bên cạnh bỗng dưng sáng lên.

Cô quay đầu nhìn về phía trong góc, nơi đó có hộp pha lê tự chế trước kia cô làm, một bên là rùa đen một bên là con rắn.

Bạch Duyệt Khê đi qua đó theo bản năng.

Cái kệ pha lê hình vuông trước mắt trông chật chội và thô sơ hơn so với hệ thống tưới nước tự động, nhìn qua cực kỳ chật hẹp đơn sơ nhưng đa số đá ở trong bồn đều được rùa đen dùng tới, ghé vào đá nghỉ ngơi. Rùa đen ngẩng đầu lên nhìn Bạch Duyệt Khê một cái, chậm rãi đưa lưng về phía cô.

Trên lưng con rùa đen phát ra ánh sáng màu lục nhàn nhạt.

Bạch Duyệt Khê bị ánh sáng này hấp dẫn, rất nhanh đã thấy được chiếc vỏ màu đen rơi xuống.

[Dùng cái này đi.]

Đột nhiên trong đầu Bạch Duyệt Khê vang lên giọng nói nặng nề mà già nua.

Cô cũng không rảnh lo xem có phải đây là ảo giác của mình hay không, nhanh chóng nhặt mai rùa màu đen quay về nhanh tay lẹ mắt dán lên vết bẩn ở trên móng vuốt của Nhóc Con.

Ánh sáng chiếu qua bộ lông xù thấm vào bên trong, những chất màu đen dần dần mấp máy, nhựa đường sền sệt chảy ra mủ nước, giống như gặp phải kẻ thù lớn, rất nhanh đã bị ánh sáng xanh áp chế, vài giây sau nó biến thành màu đen khô khốc, hoàn toàn bị tróc ra.

Cả quá trình diễn ra một cách nhanh chóng, Bạch Duyệt Khê cảm thấy con mèo trong lồng ngực mình khẽ động đậy.

“Meow~”

Mặc dù tiếng kêu vẫn còn khá mỏng manh nhưng ít nhất là nó đã tỉnh lại.

“Thật tốt quá…”

Con mèo trong lồng ngực Bạch Duyệt Khê khẽ liếm ngón tay cô, như đang bảo rằng cô không cần phải lo lắng.

Bạch Duyệt Khê móc con chuột bay trong túi ra, sau đó kiểm tra tình huống của Nguyệt Lượng.

Con chuột bay nhìn qua Da Da, sau đó cũng chìm vào giấc ngủ say.

Cô cũng không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu nhưng ít ra hô hấp của chúng đã vững vàng, nhiệt độ cơ thể đã về trạng thái bình thường.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp