Kể Từ Khi Anh Gặp Được Em

Chương 14: Dùng một bài hát để tưởng nhớ sự ngu ngốc của tình yêu (Phần 1)


3 tháng

trướctiếp

 

"Anh Hạ Vũ, buổi tối bọn tôi có một số việc phải làm, nếu tối nay không có nhiệm vụ quay phim, có thể xin nghỉ không?" Lý Húc cười nịnh nọt, Trần Á Hồng ngồi bên cạnh cũng cười hiền lành. Sau khi đến thăm chùa Linh Ẩn, bọn họ đã trở lại thành phố để dùng cơm tối, nhưng Hạ Vũ vẫn không nói buổi tối có sắp xếp gì.

"Ây dà, không phải đều là lần đầu tiên đến Hàng Châu sao? Vậy mà đã có bạn để hẹn rồi? Đi đi, đi đi, vốn định tối đến dẫn mọi người đến bar Liệt Diễm gần Tây Hồ chơi mà. Tiếc thật đấy." Hạ Vũ thản nhiên nói.

"Bar Liệt Diễm?" Ánh mắt Lý Húc và Trần Á Hồng đều sáng quắc.

Hạ Vũ lười biếng nằm trên ghế: "Đúng vậy. Em gái nóng bỏng ở Hàng Châu đều ở trong đó, có cả phụ nữ Giang Nam dịu dàng, chị gái đương đại sexy!"

"Đi, đi, đi, đều nghe theo sắp xếp của anh. Bọn tôi nào có chuyện gì, chỉ tính đi dạo quanh đây thôi, có người mang bọn tôi đi thì càng tốt." Lý Húc vội vàng gật đầu.

"Không ngờ anh Hạ Vũ lại có nhã hứng như vậy." Trần Á Hồng cười nói.

Hạ Vũ không để ý tới anh ta mà vỗ vỗ bả vai Diệp Sơ Ảnh: "Thế nào? Muốn đi cùng không?"

"Muốn nha." Diệp Sơ Ảnh nhanh nhẹn gật đầu.

Diệp Sơ Ảnh sảng khoái như vậy làm Hạ Vũ cũng sửng sốt, Hạ Vũ ngẩn người: "Trước đó không phải nói với tôi là xưa nay cô không đi bar sao? Muốn đi thật à?"

"Đi! Chỗ thú vị nào mà không đi chứ?" Diệp Sơ Ảnh nhún vai.

"Tôi không đi." Á Linh vội lắc đầu, "Tôi có bạn học đại học ở Hàng Châu, buổi tối rủ cô ấy đi chợ đêm Ngô Sơn."

"Được rồi, vậy tối nay chỉ có bốn người chúng ta, bắt đầu hành trình đến Liệt Diễm!" Hạ Vũ hưng phấn giơ tay lên.

Người phục vụ lập tức chạy tới: "Tiên sinh, xin hỏi có muốn gọi thêm món không?"

Hạ Vũ sửng sốt, lập tức gật đầu: "Thêm thêm thêm, hai phần đậu hủ Ma Bà, một phần gói lại mang đi." 

Mọi người ngay lập tức cúi đầu lùa cơm, làm như không quen biết con người kia. Lúc này bọn họ đang ở Ngoại Bà Gia, một nhà hàng giá rẻ nổi tiếng ở Hàng Châu, đậu phụ Ma Bà ba tệ một đĩa, ăn bao no!

Sau khi ăn xong, Hạ Vũ dẫn theo ba người đến Liệt Diễm. Quán bar này vốn là lấy từ đồng âm trong "Liệp Diễm", mặc dù Hàng Châu cũng là một thành phố du lịch nổi tiếng, nhưng vẫn không bằng Đại Lý, Lệ Giang và Hạ Môn, vậy cho nên quán bar này đặc biệt hiếm.

"Bây giờ mọi người toàn hát 《Đi Đại Lý》 《Đến Lệ Giang》, nói cái gì mà mấy chỗ kia mới là thánh địa kiều diễm. Chậc chậc chậc, phim ảnh toàn lừa người không à. Sau này đi rồi mới biết, sói thì nhiều mà thịt thì ít, kiều diễm chỗ nào chứ, chỉ toàn rượu!" Dọc theo đường đi Hạ Vũ hùng hồn nói, kinh nghiệm phong phú đến mức Lý Húc và Trần Á Hồng đều phải sững sờ: "Nhưng Hàng Châu thì khác, nơi này, thuần khiết!"

"Ây dà, vài vị nhìn lạ mắt quá, lần đầu đến quán bar của chúng tôi sao?" Lúc bốn người tới nơi còn chưa đến chín giờ, quán bar thưa thớt, chủ quán chào hỏi bọn họ. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, đôi mắt hoa đào xinh đẹp, nụ cười đầy ngả ngớn. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

"Làm sao biết?" Hạ Vũ hỏi anh ta.

Ông chủ bĩu môi, tỏ vẻ đó là chuyện đương nhiên: "Bởi vì là lần đầu tiên nhìn thấy."

Hạ Vũ mỉm cười: "Mỗi ngày khách trong quán người đến người đi, chả lẽ ai cũng nhớ mặt? Xạo xạo đi." 

Ông chủ nhẹ nhàng đẩy ly cocktail trong tay qua, mỉm cười nhìn Diệp Sơ Ảnh: "Không phải ai cũng nhớ được, nhưng một cô gái xinh đẹp như này nhìn một lần nhất định tôi sẽ nhớ rõ. Ly này tặng, nào mời cô em một ly." 

Diệp Sơ Ảnh vô thức lùi lại một bước.

Hạ Vũ sảng khoái nhận lấy, đưa cho Diệp Sơ Ảnh phía sau: "Đừng sợ, ông chủ không có ý xấu, rượu này không có thuốc đâu. Chẳng qua là bệnh nghề nghiệp." 

"Bệnh nghề nghiệp gì?"

"Đương nhiên là bệnh nghề nghiệp hẹn lên giường rồi." Hạ Vũ nhún nhún vai, "Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng mình xinh đẹp đến mức người khác liếc một cái là nhớ sao?" 

Ông chủ cười sang sảng: "Không thể nói là bệnh nghề nghiệp. Tôi đã nghỉ hưu lâu rồi, đây chỉ là thói quen nghề nghiệp thôi. Bây giờ mở một quán bar, cung cấp một nơi thuận tiện cho người trẻ tuổi tràn đầy năng lượng."

"Anh Hạ Vũ, anh đừng có nói thế chứ, thật ra tôi nghĩ Diệp Sơ Ảnh rất đẹp...", Lý Húc không nhịn được tiếp lời.

"Cậu thì thôi bỏ đi, muốn học theo người khác thì cũng phải biết nhìn vẻ ngoài người ta thế nào." Hạ Vũ vỗ vai Lý Húc, "Ông chủ, cho chúng tôi ba ly Vodka Red Bull."

"Được thôi." Ông chủ bắt đầu nhanh nhẹn pha rượu, nhưng miệng vẫn không dừng lại, "Các vị đến đây đi du lịch à?"

Hạ Vũ ngồi trên quầy bar, bắt đầu tán gẫu với ông chủ: "Tôi có chút duyên phận với Hàng Châu, trước kia từng thực tập ở đây, cho nên lần này trở về thăm lại chốn cũ. Gái đẹp trong miệng anh cũng đã đến đây vài lần rồi, còn hai cậu này thì lần đầu tiên đến."

"Thì ra là thế, hèn gì trông cậu không phấn khích lắm. Nào, rượu của mọi người đã sẵn sàng. "Ông chủ đẩy ba ly rượu lên.

Hạ Vũ cau mày: "Tôi muốn ba ly Vodka Red Bull. Sao ly này lại là Margaret?" 

Ông chủ mỉm cười: "Hai người bọn họ từ lúc bước vào đã ngó nghiêng ngó dọc, đây rõ ràng là muốn tìm niềm vui, uống chút Vodka Red Bull tửu lượng con nít là được rồi. Nhưng cậu vừa đến đã yêu cầu rượu, cậu vì uống rượu mà tới đây, uống Vodka Red Bull quá lãng phí. Tôi đã duyệt qua vô số người, cậu đang bị tổn thương."

"Phốc." Diệp Sơ Ảnh nghe đến câu cuối cùng không khỏi che miệng cười.

"Vâng, tôi nghĩ cuộc đời của tôi có thể viết sách được đấy." Hạ Vũ cầm lấy ly rượu, theo ông chủ nói vớ vẩn, "Nhưng mà thói quen nghề nghiệp của anh cũng dùng cho đàn ông à? Tôi hơi sợ rồi nha."

"Tôi không từ chối bất kỳ khả năng nào phát sinh trong cuộc sống. Hơn nữa tôi cảm thấy cuộc đời mình cũng có thể viết thành sách." Ông chủ tiếp lời.

"Quyển sách này nhất định có màu sắc." Hạ Vũ nói một cách dứt khoát.

"Khoan đã, nhưng anh vẫn chưa giải thích tại sao lại cho anh ta một ly rượu khác." Diệp Sơ Ảnh cũng theo, cô bắt đầu có hứng thú với ông chủ nói nhiều này rồi.

Khi nhắc đến rượu, ông chủ rất hào hứng: "Loại Vodka Red Bull không có ẩn ý gì, chỉ là nó dễ uống, nhưng còn loại rượu Margaret này thì có một vòng muối tinh trên vành ly, người tạo ra ly rượu này là để tưởng nhớ người bạn gái đã khuất của mình, nó có vị như nước mắt. Cho nên rất phù hợp với cậu ta."

"Quao, ông chủ lợi hại quá, sao anh mới liếc một cái đã biết anh ta thất tình vậy?" Ánh mắt Diệp Sơ Ảnh sáng lên, tràn đầy sùng bái.

Ông chủ ra vẻ nặng nề thở dài: "Cô nhìn ánh mắt của cậu ta, ánh mắt đó. Đôi mắt của một người không thể lừa được người khác, cô nhìn xem, cái nhìn đáng thương đó. Nhìn vào quán bar của tôi đi, đâu đâu cũng có mỹ nữ... Bây giờ khách không nhiều, nhưng vẫn có vài người đẹp. Cậu ta lại không nhìn ai cả, chỉ đến nói chuyện phiếm với một người đàn ông như tôi. Đây là cô đơn, muốn tìm một người để nói chuyện, nhưng lại không muốn dính dáng đến những cô gái khác, cảm giác như vấy bẩn tình yêu thuần khiết cao quý của mình."

"Lợi hại, lợi hại." Diệp Sơ Ảnh đặt ly rượu lên quầy bar, "Vậy ly rượu của tôi có ám chỉ không? Tại sao lại cho tôi ly rượu này?"

"Ly rượu của cô!" Ông chủ say mê nheo mắt lại, đắm chìm trong thế giới rượu của mình, "Ly rượu của cô tên là Nụ hôn của thiên sứ. Chỉ có cô gái xinh đẹp như cô mới xứng đáng với một cái tên tuyệt vời như vậy. Ý nghĩa của nó là..."

Ông chủ mở to mắt, lén lút quét qua Diệp Sơ Ảnh và Hạ Vũ: "Là trân trọng mối tình sắp tới, lãng mạn hơn một chút, bớt lý trí lại. Dũng cảm sáng tạo một tình yêu mới!"

Mặt Diệp Sơ Ảnh hơi đỏ lên, cúi đầu uống rượu, không nói nữa.

"Tên nhóc này," Ông chủ vỗ vỗ bả vai Hạ Vũ, "Tôi thấy tôi với cậu rất có duyên, cậu biết gần đây quán tôi hot nhất là gì không?”

"Đang nghe đây!" Hạ Vũ tò mò.

Ông chủ lấy ra một ly rượu từ dưới quầy bar: "Chính là ly này, ly độc quyền của tôi. Giới hạn một ngày chỉ có bảy ly, tên của nó là Canh Mạnh Bà. Sở dĩ gọi là Canh Mạnh Mà là bởi vì nó là rượu Vong Xuyên, trong cuộc sống nhiều đau khổ khó khăn này, làm một ly cả người sẽ nhẹ nhõm, hoàn toàn cắt đứt với kiếp trước. Uống vào sẽ quên đi tổn thương!"

"Được!" Hạ Vũ duỗi tay ra định lấy.

"Đợi đã." Ông chủ lập tức ngăn anh lại, "Đây là chiêu bài của quán chúng tôi, người bình thường không thể uống được. Loại rượu này rất mạnh, sợ người bình thường uống vào đi gặp Mạnh Bà luôn thì quán tôi tèo mất. Cậu phải trải qua khảo nghiệm, khảo nghiệm chính là cái này."

Ông chủ lại đặt thêm một ly rượu: "Ly này tên là Sống mơ mơ màng màng."

"Cái gì mà Sống mơ mơ màng màng, tôi cũng thường đi quán bar, ly này không phải là Long Island Iced Tea sao? Tưởng đổi cái tên là lừa được học sinh tiểu học hả?" Hạ Vũ nhíu mày.

Ông chủ cũng nhíu mày, vẻ mặt khinh thường: "Thật không có phẩm vị. Cái tên Long Island Iced Tea này nghe tục quá."

Long Island Iced Tea, dù là người ít đi bar như Diệp Sơ Ảnh cũng nghe qua loại rượu này, mặc dù trông giống trà nhưng loại rượu này lại có độ cồn rất cao, người bình thường uống một ly là gục. Diệp Sơ Ảnh tò mò nhìn ly rượu: "Nhìn qua đúng là giống hồng trà thật."

"Vậy cô cũng làm một ly đi? Bảo đảm ra ngoài kia là nằm lăn quay ra đất." Hạ Vũ đẩy ly rượu về phía Diệp Sơ Ảnh, Diệp Sơ Ảnh vội vàng xua tay.

Ông chủ tiếp tục nói về quy tắc: "Quy tắc chỗ tôi là hai mươi phút sau khi uống xong Long Island Iced Tea, cậu vẫn có thể nói chuyện một cách bình thường mới đủ tư cách uống Canh Mạnh Bà của tôi."

"Xem thường tôi rồi." Hạ Vũ cầm lấy ly rượu, chậm rãi nhấp một ngụm, quay đầu nhìn về phía Lý Húc và Trần Á hồng, đương nhiên hai người bọn họ không có hứng thú với cuộc trò chuyện giữa hai người, đã sớm yên lặng rời đi, lúc này đang muốn bắt chuyện với một cô gái, kết quả là cô gái hình như bị giật mình, hoảng sợ bỏ chạy.

Hạ Vũ thở dài đi qua: "Tôi nói này, hai người nghĩ chỗ này là Tam Lí Truân sao? Đại ca à, hai người là tới Hàng Châu Giang Nam, có thể nói chuyện một cách tao nhã dịu dàng chút không?"

Lý Húc gãi đầu: "Không được."

"Cắt." Hạ Vũ chỉ vào một cô gái cách đó không xa, hỏi bọn họ, "Cô gái đó đẹp không?"

Chân dài, áo choàng khoác hờ, khuôn mặt thanh tú. Lý Húc liên tục gật đầu.

Hạ Vũ đi đến quầy bar: "Ông chủ, đưa cho cô gái đằng kia một ly Margaret."

"Được." Ông chủ lập tức bưng rượu tung ta tung tăng chạy tới.

"Cô gái, đây là Margaret người đàn ông bên kia đưa cho cô." Ông chủ cung kính đặt rượu xuống.

Cô gái quay đầu nhìn thoáng qua, một lát sau cầm ly rượu đi tới, đặt trên quầy bar: "Không cần. Cảm ơn."

"Sao lại không cần?" Hạ Vũ cười cay đắng, "Cô xem uống nó có hương vị như nước mắt bao nhiêu. Quen thuộc cỡ nào, tựa như nỗi đau đi cùng chúng ta mỗi đêm thế mà."

"Ai đau khổ? Mấy người thì biết cái gì?" Mặc dù cô gái nói vậy, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một tia kinh ngạc.

"Bởi vì ánh mắt." Hạ Vũ nghiêm túc nhìn cô, "Nhìn xem, ánh mắt xinh đẹp nhưng tuyệt vọng cỡ nào. Thật ra đâu phải ai đến quán bar cũng vì rượu, nhưng trong mắt cô lại chỉ có rượu, không nhìn thấy ai người khác. Cô thật sự chỉ muốn uống rượu thôi. Tôi đã duyệt qua vô số người, cô đang bị tổn thương."

Sao nghe quen quen ta? Diệp Sơ Ảnh cau mày nhớ lại một chút.

"Thật ra rượu rất khó uống, nếu như uống được một thứ như vậy, trong lòng nhất định đang khổ sở." Hạ Vũ thở dài, đẩy ly rượu trở về.

Cô gái cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: "Đúng thật, mùi vị giống như nước mắt." Nói xong liền nhẹ nhàng nức nở.

"Lên đi." Hạ Vũ nháy mắt, Lý Húc vội vàng chạy tới an ủi cô ấy.

Hạ Vũ cười lắc đầu, nhấc ly Long Island Iced Tea của mình tiếp tục uống.

Diệp Sơ Ảnh không khỏi "Chậc chậc chậc": "Học đi đôi với hành rất nhuần nhuyễn."

"Xí. Là tôi dạy cho anh ta chứ đâu." Hạ Vũ cười mắng.

Diệp Sơ Ảnh khó hiểu, quay đầu liếc ông chủ một cái: "Là sao?"

Hạ Vũ chỉ vào ông chủ, hỏi Diệp Sơ Ảnh: "Cô nghĩ anh ta tên gọi là gì? Joe? Dave? Hay là Kim? Cái rắm ấy! Con hàng này tên là Tạ Hoành Vĩ, đồng nghiệp của tôi khi còn là thực tập sinh ở Hàng Châu, ỷ vào trong nhà có tiền, học tán gái rồi chạy tới đây mở quán bar. Liếc mắt một cái đã biết tôi thất tình à, ra vẻ, tiếp tục ra vẻ nữa đi! Còn cái gì mà nghệ thuật rượu nữa chứ. A, lúc đó cậu thích một thực tập sinh xinh đẹp cùng khoa, hai tháng một câu cũng không dám nói!"

Tạ Hoành Vĩ bị lột mặt nạ ngụy trang tức khắc cởi bỏ vẻ kiêu ngạo, cười ngây ngô nói: "Tại cậu chạy tới dọa tôi sợ nhảy dựng lên, đương nhiên phải chỉnh cậu rồi."

"Cút đi!" Hạ Vũ đập bộp ly rượu rỗng lên quầy bar, "Long Island Iced Tea quá thường rồi. Tôi muốn Canh Mạnh Bà, không được quá hai mươi phút!"

"Được. Canh Mạnh Bà tới đây." Tạ Hoành Vĩ mỉm cười, hai tay dâng rượu lên, vẻ mặt tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.

"Nhìn đi! Đây là Tây Hồ, đây là Tây Hồ về đêm. Nhìn xem nó yên tĩnh cỡ nào, đẹp đẽ cỡ nào. Tôi không có lừa cô phải không!" Hạ Vũ chỉ vào Tây Hồ ban đêm, lắc la lắc lư đi trên bờ hồ.

Diệp Sơ Ảnh vội vàng đỡ Hạ Vũ sắp rơi xuống Tây Hồ, liên tục gật đầu: "Đẹp đẹp đẹp. Anh nói cái gì cũng đúng, Tây Hồ của anh là đẹp nhất."

Sau khi uống xong Canh Mạnh bà của Tạ Hoành Vĩ, Hạ Vũ trông vẫn như bình thường ồn ào muốn đưa Diệp Sơ Ảnh đi xem Tây Hồ vào ban đêm rồi chạy ra ngoài, kết quả là chưa đến mười phút, cả người Hạ Vũ đã bắt đầu hưng phấn, đầu tiên là chạy như điên, sau đó bắt đầu la hét. Ban đêm bên Tây Hồ yên tĩnh chỉ vang vọng tiếng của Hạ Vũ, làm đám mòng biển cũng phải giật mình.

"Cô nhìn đi, Tây Hồ đẹp như vậy. Nhìn xem, đó là giữa Tây Hồ. Tôi còn nhớ ngày đó tôi chèo thuyền đưa cô ấy đến giữa Tây Hồ. Lúc ấy là mùa xuân cho nên chúng tôi đặt mái chèo xuống, nằm trên thuyền phơi nắng, để thuyền nhẹ nhàng trôi. Cô nói xem tôi có lãng mạn không, lãng mạn không hả?" Hạ Vũ vừa khóc vừa cười, ngã xuống đất không muốn đứng dậy.

"Lãng mạn, lãng mạn, lãng mạn." Diệp Sơ Ảnh dùng sức kéo anh.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp