Thiên Hậu Huyền Học

CHƯƠNG 3: QUẺ THỨ BA


3 tháng

trướctiếp

Lúc Trương Đông lái siêu xe về nhà, thật ra cậu đã hoàn toàn bỏ ngoài tai cái gọi là “tai hoạ vỡ đầu”. Sau khi đậu xe, cậu ném chìa khoá xe sang một bên, vừa hát nghêu ngao vừa đi về nhà.

Đột nhiên, cậu giẫm lên một cục đá, suýt chút nữa thì trẹo chân. Cậu không nhịn được mà dừng lại, dùng chân đá văng cục đá ra, hùng hổ chửi bới, “Cái quái gì đây! Sao ở đây lại có cục đá to thế này!” Nói xong, cậu vừa chuẩn bị bước tiếp thì bỗng nhiên, một chậu hoa to đùng từ trên trời rơi xuống, sượt qua mặt cậu, sau đó vỡ tan tành trên mặt đất. Cậu bị tai nạn bất ngờ này dọa sợ đến mức ngã lăn quay ra sàn, nhìn chậu hoa đã vỡ tan tành bên chân, trong lúc nhất thời không nói nên lời.

“Ối, Đông Tử, con có sao không!” Mẹ của Trương Đông đứng trên lầu sốt ruột hỏi.

Trương Đông chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Nếu không phải cậu bị vướng chân một chút, vậy thì bây giờ chậu hoa đã rơi trúng đầu cậu chứ không phải là vỡ tan tành trên mặt đất như vậy.

Nhà cậu là một căn biệt thự bốn tầng, mẹ cậu hay trồng hoa trên tầng thượng. Nếu là chậu hoa to đùng này rơi từ tầng bốn xuống, đụng trúng đầu của cậu, thì cho dù không chết cũng sẽ bị thương nặng!

Nghĩ như vậy, cậu bỗng cảm thấy may mắn, thật may là đã chệch một chút.

Sống sót sau tai nạn, cậu nằm sõng soài ra sàn há miệng thở dốc. Bỗng nhiên, cậu nhớ đến những lời ban nãy của Hoắc Dao, nói rằng cậu sẽ gặp tai hoạ vỡ đầu. Cô gái yêu đơn phương Cố Niên Cẩm kia thật sự biết xem bói ư? Hay mọi chuyện chỉ là trùng hợp?

Nhưng mà, trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp đến như vậy sao?

Mãi cho đến khi bước vào cửa nhà, nằm trên sofa, Trương Đông vẫn còn sợ hãi hùng khiếp vía. Cậu có nhiều tiền như vậy, còn trẻ như vậy, còn nhiều em gái mưa như vậy, còn nhiều nơi muốn đến chơi như vậy, nếu chết thì hết mất. Mẹ cậu sốt ruột lo lắng, nhìn thấy cậu vẫn bình an mới thở dài nhẹ nhõm, “Đông Tử, con có sao không?”

Trương Đông nghe vậy, lửa giận bốc lên, “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Chậu hoa to như vậy, chỉ việc đặt xuống sàn thôi mà mẹ cũng làm rơi được?”

Mẹ cậu ngừng một chút rồi mới mở miệng, nói, “Là do Đông Đông, nó nghịch quá, cứ cọ người vào chậu hoa nên mới làm chậu hoa rơi xuống.”

Đông Đông là tên của con chó mà mẹ cậu nuôi, toàn thân trắng như tuyết, được mẹ cậu thương yêu vô cùng.

Trương Đông tức giận đứng bật dậy. Chỉ là một con chó mà thôi, vậy mà mẹ cậu lại yêu chiều nó như con trai nhỏ, ăn uống không hề thua kém cậu, tên cũng gần giống tên cậu. Những chuyện này trước kia cậu đều nhịn, nhưng con chó này suýt chút nữa hại chết cậu, bèn nói với giọng điệu bất mãn, “Mẹ, con thấy thôi mẹ đừng nuôi nó nữa! Con trai của mẹ suýt chút nữa đã bị nó hại chết rồi!”

Mẹ cậu nghẹn một chút rồi nói, “Làm gì nghiêm trọng đến mức hại chết con? Còn không phải là không có chuyện gì hay sao? Lần này chỉ là sơ xuất, lần sau mẹ sẽ trông chừng Đông Đông kỹ hơn.”

Trùng hợp ngay lúc này, Đông Đông lại sủa gâu gâu, vui sướng vẫy đuôi tung tăng chạy về phía Trương Đông, không hề hay biết chính mình đã gây tai hoạ.

Trương Đông vừa nhìn thấy con chó này đã nổi giận, mẹ cậu yêu chiều nó còn hơn cả cậu, hừ lạnh một tiếng, hung hăng đá nó một cái, sau đó mới lạnh lùng bỏ về phòng.

Nói cái gì mà xem Đông Đông như người nhà của mình. Hừ, ai sẽ xem một con chó như người nhà?

Trương Đông vừa bước vào phòng đã đóng sầm cửa lại.

Cậu nằm trên chiếc giường kingsize của mình, chờ bình tĩnh hơn một chút mới lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.

Tiếng chuông vang lên mười mấy lần, ngay lúc sắp tự động ngắt cuộc gọi, đầu dây bên kia mới thong thả nhấc máy.

“Cố thiếu, là em, Đông Tử.” Tuy Trương Đông luôn miệng gọi là Cố Niên Cẩm, nhưng trước mặt Cố Niên Cẩm, cậu vẫn ngoan ngoãn mà gọi một tiếng Cố thiếu.

Còn cách nào khác đâu? Có trách thì trách nhà họ Cố có tiền có quyền hơn nhà bọn họ. Hơn nữa, bản thân Cố Niên Cẩm cũng là “con nhà người ta” trong mắt người khác.

Quan hệ giữa cậu và Cố Niên Cẩm thật ra cũng không thân thiết gì mấy. Nếu một hai muốn miêu tả mối quan hệ giữa bọn họ, vậy thì có thể dùng “một cái đùi” và “người đang cố gắng hết sức để ôm đùi” để hình dung.

Mà cái đùi ở đây rõ ràng là đang chỉ Cố Niên Cẩm.

“Ừm.” Cố Niên Cẩm lạnh lùng đáp lại một tiếng.

Trương Đông suy nghĩ một chút, mới cẩn thận lên tiếng, “Cố thiếu, hôm nay em gặp Hoắc Dao.”

“Phải không?” Giọng nói của Cố Niên Cẩm vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng.

Thực hiện: Clitus x T Y T

Trương Đông vâng một tiếng, sau đó một năm một mười mà kể lại đầu đuôi câu chuyện, từ việc cậu ngẫu nhiên gặp Hoắc Dao cho đến chuyện cô biết trước cậu sẽ gặp tai hoạ vỡ đầu rồi hoá giải giúp cậu ra sao. Đương nhiên, cậu cũng không quên nhắc đến việc mình đã bỏ ra mười vạn.

Sau khi nói xong, đầu dây bên kia im lặng mãi một lúc lâu vẫn không có hồi âm.

Trương Đông hồi hộp đến mức thở gấp.

Cố thiếu không vui sao?

Bởi vì cậu nói nhiều chuyện liên quan đến Hoắc Dao như vậy?

Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia mới lạnh lùng à một tiếng, nghe như đang trào phúng, sau đó mới chậm rãi nói, “Cho nên, cậu cho cô ta mười vạn?”

Trương Đông gật đầu, rồi lại chợt nhận ra đối phương không nhìn thấy được, bèn rối rắm mà nói, “Đúng vậy.”

“Tôi biết rồi.” Nói xong, đối phương cúp máy.

Trương Đông hơi khó hiểu nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay. Ngay cả bản thân cậu cũng không biết, mục đích ban đầu của cậu khi gọi điện thoại là gì?

Nói cho Cố Niên Cẩm tình trạng hiện tại của Hoắc Dao?

Nhưng hiển nhiên, đối phương cũng không thèm để ý.

Vậy thì là vì lý do gì?

Mượn danh Hoắc Dao gọi điện thoại cho Cố Niên Cẩm để lấy cớ làm quen?

Có lẽ là vậy.

Thật kỳ quái. Cậu cảm thấy Hoắc Dao khác trước kia rất nhiều, nhưng cụ thể là khác ở chỗ nào thì lại khó nói. Chỉ vô duyên vô cớ mà cảm thấy trông cô thuận mắt hơn rất nhiều.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay thực sự thay đổi hoàn toàn tam quan của cậu. Làm một thanh niên lớn lên trong thời đại khoa học phát triển, từ trước đến nay, cậu vẫn luôn khịt mũi coi thường những chuyện như thế này. Nhưng hiện tại, trong lòng cậu cũng hơi mơ hồ. Trên đời này thật sự có chuyện huyền bí như xem bói đoán mệnh hay sao? Nếu vận mệnh có thể phỏng đoán được, vậy thì câu tục ngữ “Nhân định thắng thiên”, “Mệnh ta do ta không do trời” là sao đây?

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Trương Đông lắc lắc đầu, cảm thấy chuyện này vòng đi vòng lại thật sự quá thâm sâu huyền ảo, vì thế tạm thời gác lại hết thảy, không suy nghĩ nữa.

Thanh niên ở đầu dây bên kia có khuôn mặt vô cùng tuấn tú, tựa như ánh mặt trời rực rỡ, cực kỳ loá mắt. Chẳng qua, vẻ mặt của cậu ta vô cùng lạnh lùng. Giờ phút này, mặt mày càng trầm trọng hơn, không biết đang suy nghĩ về chuyện gì.

Bên cạnh là một thiếu niên ước chừng mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt trẻ con, nói, “Ngũ ca, có chuyện gì vậy? Là chuyện liên quan đến Hoắc Dao kia hay sao?”

Bởi vì mỗi lần gặp chuyện liên quan đến Hoắc Dao, ngũ ca luôn luôn lộ ra vẻ mặt lạnh lùng mất kiên nhẫn như vậy.

Đúng vậy, mất kiên nhẫn. Thiếu niên không hề bỏ lỡ sự phiền chán chợt loé qua trong mắt chàng trai.

Thiếu niên và Cố Niên Cẩm hoàn toàn không có bất cứ quan hệ huyết thống nào, gọi cậu là ngũ ca chỉ vì trong số sáu vị thiếu gia của đế đô, Cố Niên Cẩm đứng hàng thứ năm.

“Ừm.” Cho dù là đối mặt với thiếu niên có mối quan hệ cực kỳ thân thiết với mình, vẻ mặt của Cố Niên Cẩm cũng nhạt nhẽo, có chăng là sự lạnh lùng ban nãy đã vơi đi phần nào.

“Làm sao vậy?” Thiếu niên tò mò hỏi.

Cố Niên Cẩm ngồi trên chiếc ghế xoay màu đen được làm bằng da thật, một tay chống cằm, một tay cầm lấy cây bút trên bàn đọc sách, vừa thưởng thức cây bút vừa nhanh chóng thuật lại những lời mà vừa nãy Trương Đông nói với cậu.

Thiếu niên nghe xong, đôi mắt lấp lánh sáng lên, “Ngũ ca, anh tin không?”

“Những chuyện mê tín dị đoan này, anh đương nhiên là…” Nói đến đây, cậu tạm dừng một lúc, nhìn thấy ánh mắt mong chờ của thiếu niên mới chậm rãi nói tiếp, “Một chữ cũng không tin.”

Nghe xong, thiếu niên có chút tức giận, “Ngũ ca, nếu trên thế giới này thật sự có những chuyện không thể dùng khoa học để chứng minh thì sao?”

Cố Niên Cẩm linh hoạt xoay cây bút máy trong tay, đầu ngón tay thon dài trắng nõn, vô cùng đẹp mắt.

Cậu ngẩng lên, nhìn thoáng qua thiếu niên, môi mỏng mấp máy, “Cho nên, em muốn nói chuyện gì?”

“Em tin. Em muốn nghiêm túc nói chuyện với cô ấy. Anh cũng biết, trước đó em vẫn luôn nghiên cứu “Thôi Bối Đồ”, nhưng kiến thức trong đó thật sự quá thâm sâu, em đọc không hiểu, nếu cô ấy thật sự có thể hiểu những vấn đề này……”

“Tử An.” Giọng Cố Niên Cẩm trầm xuống, có chút phản đối, “Cô ta không phải là cô gái tốt, em tránh xa cô ta một chút.”

“Nhưng mà……” Rõ ràng Đường Tử An còn tính nói thêm gì đó nhưng đã bị Cố Niên Cẩm không chút do dự mà ngắt lời, “Đế đô là nơi ngọa hổ tàng long, chẳng lẽ còn thiếu đại sư am hiểu phong thuỷ, biết bói toán xem tướng hay sao? Nếu em thật sự có hứng thú, lúc nào anh cũng có thể tìm một người cho em.”

(* Ngọa hổ tàng long: Có nhiều nhân tài tiềm ẩn.)

“Chẳng qua……” Cố Niên Cẩm tiếp tục nói, “Em có thể có hứng thú với những chuyện này, nhưng đừng quá mức chìm đắm trong đó. Nếu chuyện gì cũng tin tưởng không chút nghi ngờ thì đến lúc đó đừng trách anh dùng một số phương pháp đặc biệt.”

Đường Tử An nhụt chí ngồi thừ ra, uể oải nói, “Ngũ ca, em biết rồi.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp