Tôi Dùng Kèn Sona Để Bắt Ma

Chương 7


4 tháng

trướctiếp

Đối mặt với sự sống còn, Thẩm Chi không quan tâm nhiều đến mấy tiểu tiết này.

Quan trọng hơn là dù có phiền đi nữa thì cũng không còn lựa chọn nào khác, một lát sau, những người làm kiêu kia cũng phải bằng lòng.

Trong lúc dì Vương dọn giường, Tạ Mặc Phàm đi theo người đàn ông gầy gò tìm hiểu chút thông tin, đợi lúc chuẩn bị ngủ, Tạ Mặc Phàm mới kể lại tất cả những tin tức mình thu thập được.

Làng Điềm Thủy này nằm trong một ngọn núi hoang vu, giao thông bất tiện, một tháng chỉ có hai chuyến xe buýt ra vào, căn bản là vùng thâm sơn cùng cốc.

Tuy nhiên, ở làng này có một lớp nữ đức.

Những người đến đây học phần lớn đều là các bà vợ trong làng, cái này thì không có gì lạ, chỗ lạ là mỗi tháng có hai chuyến xe buýt ra vào, và họ thường đưa những người ở thành phố tới lớp học nữ đức đó.

“Lớp học nữ đức nhảm nhí gì thế kia! Người dân ở đây bị thần kinh hết rồi à!?” Nhiếp Thi Thi vừa bước vào phòng đã bắt đầu chửi bới: “Ở nơi khỉ ho cò gáy như vậy mà cũng có người tới học sao?”

Chu Tử Hiên nằm xuống giường, tùy ý nói: “Chẳng phải thằng bé đã nói là bị đưa tới đây à? Chắc giống kiểu trường cai nghiện internet ấy.”

Tạ Mặc Phàm giải thích tình huống rõ ràng, đưa ra kết luận của mình.

“Phó bản này tên là “Cô gái  Durban của làng Điềm Thủy”, nên chúng ta phải đến lớp nữ đức này. Trong đó chắc chắn sẽ có manh mối giúp chúng ta qua phó bản.”

Về điểm này, mọi người đều đồng tình. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

“Nhưng tôi vẫn không hiểu lắm ý nghĩa của việc sắp xếp cho chúng ta dừng chân ở đây.” Tạ Mặc Phàm nhìn ngôi nhà rất đỗi bình thường này: “Bình thường, đối với người chơi mới, người dẫn đường phải ở trên xe buýt để có gì giải thích cho chúng ta, sau khi giới thiệu xong thì xuống xe và bắt đầu vào game luôn.”

Nhiếp Thi Thi khoanh tay, nâng cằm: “Nói cách khác, ngôi nhà này đã không còn bình thường nữa rồi.”

Tạ Mặc Phàm suy nghĩ một chút, hỏi Thẩm Chi có cảm thấy có gì bất thường không.

Cô lắc đầu: “Mặc dù bầu không khí rất quái dị, nhưng tôi lại không nhận thấy có ma quỷ gì cả.”

Thẩm Chi cũng cảm thấy trong chuyện này có chỗ không đúng.

Tạ Mặc Phàm gật đầu, chợt phát hiện những người khác đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.

“Tôi định nói chuyện này trên xe buýt rồi.” Nhiếp Thi Thi trầm ngâm nhìn Thẩm Chi: “Hai người không chỉ quen biết nhau mà còn tỏ vẻ rất thần bí, rất đáng nghi, phân tích như vậy chẳng phải để bày binh bố trận sao?”

Tạ Mặc Phàm không ngờ Nhiếp Thi Thi lại nghi ngờ hai người họ, mặt anh đỏ bùng, vội vàng giải thích.

Thẩm Chi nhìn cô ta vài giây, suy nghĩ một lát rồi nói: “Dù mọi người có tin hay không thì tôi cũng không phải người dẫn đường. Nếu mọi người cứ khăng khăng nghĩ như vậy, tôi cũng không giúp được gì đâu.”

“...”

Nhiếp Thi Thi không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, cô ta hơi ngẩn người rồi cười nói: “Tôi chỉ đùa thôi mà.”

Vì cảm thấy nơi này không bình thường nên họ đã sắp xếp thời gian thay phiên nhau trực đêm.

Có thể nói đêm nay là trải nghiệm kỳ quái nhất trong cuộc đời của hầu hết mọi người, nên gần như họ không ngủ được giấc nào ngon lành.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, nắng ngoài cửa sổ đã vàng rực, Thẩm Chi không hiểu, vì sao họ ngủ đến giờ này mà không có ai gọi họ dậy.

Mọi người trong phòng đều đang ngủ say, Thẩm Chi lặng lẽ đi ra ngoài. Cô muốn tìm ông Vương và dì Vương, hỏi xem khi nào bọn họ phải đi học.

Nhưng tìm khắp nhà cũng chẳng thấy ai.

Nỗi nghi ngờ trong lòng Thẩm Chi ngày càng mãnh liệt, cô liền mở cửa đi ra ngoài tìm, vừa bước ra ngoài, cô chợt nhận ra có điều bất ổn.

Một đứa trẻ ở xa nhìn thấy cô từ trong nhà bước ra thì hoảng sợ, vừa chạy vừa khóc lớn:

“... Huhuhu… Có người trong nhà ma…”

Quả nhiên là vậy.

Thẩm Chi nhìn lại ngôi nhà đầy oán khí, người đàn ông gầy gò và dì Vương ư, tất cả đều là gỉả.

Ngôi nhà này vốn là nhà ma đã bị bỏ hoang nhiều năm nay rồi.

Không biết có phải hôm qua cô buồn ngủ quá hay không mà lại không nhận ra ngay vấn đề!

“Mọi người, dậy đi…” Thẩm Chi tức giận vì bị mấy cái tiểu xảo này che mắt, lòng tự trọng giống như bị chà đạp dưới chân: “Đừng ngủ nữa, mau rời khỏi ngôi nhà này thôi.”

Tạ Mặc Phàm đang ngủ mê man, hoàn toàn không nhận thức được tình hình.

“… Chuyện gì vậy…”

Thẩm Chi nghiến răng nghiến lợi: “Chết tiệt, đây là nhà ma! Cái nhà này, mi to gan dám lừa bà hả, bà đốt mi!!!”

“...”

Những người kia vừa mới tỉnh lại, ngơ ngơ ngác ngác, không biết họ nên sợ ma hay sợ Thẩm Chi trước nữa.

Thẩm Chi muốn đốt nhà không phải là lời nói đùa.

“Anh hỏi rõ ràng chưa?”

“Hỏi rõ ràng rồi.” Sau khi Tạ Mặc Phàm hỏi dân làng: “Người trong nhà này đã chết cách đây năm năm. Vốn dĩ nó thuộc quyền sở hữu của họ hàng, nhưng không hiểu sao hai ba gia đình lần lượt chuyển đến đều gặp chuyện, riết rồi chẳng ai dám ở nữa nên nó thành nhà ma.”

“... Nhà ma… Vậy là hai người ngày hôm qua… không phải con người…”

Chu Tử Hiên sợ đến mức hốt hoảng.

“Tôi đoán ngôi nhà ma này có thể là manh mối đầu tiên.” Tạ Mặc Phàm nhìn ngôi nhà cũ kỹ u ám, không thể tưởng tượng được bọn họ đã ở trong đó một đêm: “Trước khi người khác truyền tin về chúng ta, chúng ta phải điều tra chuyện này một chút đã……"

“Không cần điều tra.” Thẩm Chi đứng lên khỏi chiếc ghế nhỏ trước cửa: “Nhiếp Thi Thi với tôi đã lục soát ngôi nhà rồi, không phát hiện được gì hết, cũng không có manh mối nào hữu dụng.”

Tạ Mặc Phàm biết Thẩm Chi sẽ không bao giờ phí công đi tìm manh mối nên hỏi:

“... Thế điều tra xong rồi… giờ em định làm gì…?”

Thẩm Chi quay người nhìn ngôi nhà ma, dáng người cô không cao, nhưng giọng điệu rất hùng hồn:

"Hôm nay tôi nhất định phải đốt nó!”

Anh biết ngay mà!

“Chi Chi Chi Chi Chi Chi…” Tạ Mặc Phàm vội nắm chặt tay cô: “Thôi bỏ đi, chỉ là game thôi mà.”

Anh biết khi chơi game, Thẩm Chi sẽ không bao giờ chơi theo quy tắc, nhưng anh không ngờ cô lại dám đốt cả nhà ma.

Tạ Mặc Phàm vừa đỡ lưng Thẩm Chi thì nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía sau.

“Tôi vừa mượn người dân gần đây một chiếc bật lửa này.”

Mọi người quay lại, Thẩm Chi cũng nhìn theo, thấy Kỳ Kiến đang cầm bật lửa, nhếch mép cười.

“Thẩm Nhất Chỉ, cô có đốt không?”

Tạ Mặc Phàm trợn mắt hốc mồm: “Người anh em, cậu ác thật đấy. Nếu em ấy nói muốn giết quỷ, chẳng lẽ cậu cũng đưa dao cho em ấy hả?”

“Đương nhiên là đốt rồi.”

Kỳ Kiến ném bật lửa về phía Thẩm Chi, cười cười.

Cứ như đang chờ xem một vở kịch vậy.

Ngôi nhà làm bằng gỗ cũ nên rất dễ cháy, nhất là khi thời tiết hanh khô, lại nhiều năm không có người ở.

Thẩm Chi đẩy tấm giẻ và những mảnh gỗ ra, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng, phút chốc đã tiêu nuốt cả ngôi nhà.

Chẳng bao lâu sau, việc Thẩm Chi đốt nhà ma đã thu hút sự chú ý của dân làng.

Lúc đầu ai cũng nghĩ hỏa hoạn xảy ra ngoài ý muốn, nhưng nhìn thấy Thẩm Chi ngăn cản người dân dập lửa, dân làng mới chợt nhận ra và nhanh chóng lùi lại, đứng cách xa nhà ma và nhóm của Thẩm Chi.

Không những tránh xa, họ còn lẩm bẩm:

“…Những người này không hiểu quy tắc, chắc chắn sẽ bị trừng phạt…”

“... Lại còn dám đốt nhà này, đúng là to gan…”

“... Oan có đầu, nợ có chủ… Nếu muốn đến lấy mạng thì đừng tìm chúng tôi…”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp