Tôi Dùng Kèn Sona Để Bắt Ma

Chương 27


3 tháng

trướctiếp

Đương nhiên, người đàn ông trung niên rất sẵn lòng phục vụ người đẹp. Lúc anh ta định cởi áo khoác ra, cô gái lạnh lùng nói:

“Không cần đâu, tôi không lạnh.”

Mới bắt đầu mà không khí đã căng thẳng như vậy rồi.

“Tôi tự giới thiệu trước, tôi tên Thẩm Chi.” Thẩm Chi quay đầu nhìn người đàn ông trung niên: “Còn anh?”

Ông ta trả lời theo khuôn của Thẩm Chi: “… Tôi tên Tống Khải Bình.”

Cô gái hơi khó chịu, giọng điệu bình thường nói: “Tưởng Thu Tử.”

Hỏi xong, Thẩm Chi nhìn về phía Kỳ Nghiên.

“Còn anh?”

Kỳ Nghiên thấy cô giả vờ không nhận ra mình, cười nói: “Kỳ Kiến.”

Tống Khải Bình là người lớn tuổi nhất, đây cũng là trò thứ ba anh ta tham gia nên khá có ý thức làm người lãnh đạo.

Thấy Thẩm Chi nhỏ nhắn, có lẽ là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, Tống Khải Bình bỗng nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ, vỗ ngực nói:

“Nếu sợ thì cứ trốn ở phía sau tôi. Tôi không làm được gì nhiều nhưng chí ít cũng có da dày thịt béo, đủ che chắn cho cô.”

Tuy Thẩm Chi không cần nhưng vẫn tiếp nhận tình cảm của anh ta: “Vậy cảm ơn anh Tống trước.”

Kỳ Nghiên liếc nhìn Thẩm Chi, khẽ mỉm cười.

Một lát nữa, ai trốn sau ai cũng hơi khó nói. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web t y tnovel.

“Địa điểm chính chắc chắn là căn biệt thự này. Chúng ta vào trong xem thử.”

Nói xong, Tống Khải Bình dẫn đầu, vừa định đẩy hàng rào sắt ra thì có tiếng cọt kẹt, hàng rào sắt tự động mở.

Đêm khuya, trời mưa như trút nước, cửa tự mở.

Đúng lúc này, một tia sét xé toạc bầu trời đêm, toàn bộ biệt thự hiện rõ trước mặt mọi người.

Từ xa, nhìn vào cửa biệt thự, họ thấy một bóng người trắng như tuyết đang đứng trước cánh cửa mở.

Sấm sét nổ ầm ầm.

“Vừa rồi… cái đó…”

Tưởng Thu Thử tận mắt nhìn thấy ma, toàn thân nổi da gà.

Vừa mới đến thôi mà, trước giờ Tống Khải Bình đâu có gặp ma sớm như vậy? Với cả lần này dường như anh ta là người lớn tuổi nhất nên phải đảm đương mọi chuyện, không thể trốn đằng sau như những lần trước được.

Anh ta nuốt nước bọt, định lấy hết can đảm tiến về phía trước thì nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn với khuôn mặt trẻ con đi ngang qua mình, tiến về phía trước.

“Cửa tự động à, xem ra cũng hiện đại đấy.”

“Cửa hoa viên nhà tôi cũng là cửa tự động. Bao giờ về tôi sẽ giới thiệu công ty lắp đặt cửa cho cô…”

“... Làm ơn giữ khoảng cách với tôi một chút, cảm ơn.”

Tống Khải Bình ngơ ngác nhìn hai người đang sải bước về phía trước mà không chút sợ hãi.

Không phải chứ, hai người không cảm thấy bầu không khí này kinh dị lắm sao?! Đây không phải là cửa tự động! Nó được điều khiển bởi sức mạnh huyền bí của ma quỷ đó! Hai người nên sợ một chút để chừa mặt mũi cho người ta chứ?

Thật ra, Thẩm Chi và Kỳ Nghiên đều không biết điều này.

Họ vẫn nghĩ đó là cửa tự động.

Còn Tưởng Thu Tử, có thể nói cô ta là người tham gia nhiều game nhất trong số người chơi ở đây. Nhưng năm trò trước, cô ta đều dựa vào việc ôm đùi để kiếm điểm cống hiến.

Qua năm trò cô ta mới được hơn tám mươi điểm, nếu qua ải này thì có thể vào khu vực hạ tứ, cô ta không thể ôm nhầm đùi được.

Khoảng sân không nhỏ, phải mất khoảng năm phút, bốn người mới bước tới cửa biệt thự. Mỗi người một suy nghĩ.

Đúng như dự đoán, không có cửa mở, cũng không có bóng ma trắng như tuyết nào ở đây cả.

Cánh cửa gỗ kiên cố không có khe hở, cũng không có dấu hiệu nào cho thấy nó đã được mở ra.

Tống Khải Bình suy nghĩ một chút rồi nói: “Theo kinh nghiệm của tôi, sau khi mở cửa thì có thể sẽ bị giết.”

Theo kịch bản thông thường trong các bộ phim kinh dị, những ngôi nhà cũ hoang này chắc chắn chứa đầy ma.

“Chúng ta gõ cửa trước đi.” Theo kinh nghiệm của Tưởng Thu Tử, lịch sự một chút sẽ khiến ma quỷ đỡ giận hơn.

Tuy nhiên, theo kinh nghiệm của Thẩm Chi, việc gõ cửa lại là một loại nghi thức xã giao mà thôi.

Có cũng được, nhưng không cần thiết.

Vì thế, trước khi người khác kịp phản ứng, Thẩm Chi đá tung cửa biệt thự.

“Xin lỗi vì đã làm phiền…”

Thẩm Chi đứng ở cửa, giọng nói vang vọng giữa căn biệt thự tối tăm.

“Bên ngoài đột nhiên có bão, bọn ta đi ngang đây, xin phép cho tá túc ở nơi cao quý này vài đêm. Bọn ta không mang theo tiền, mà chắc bọn mi cũng không cần đâu, nên bọn ta cũng không khách sáo…”

“…”

Tống Khải Bình và Tưởng Thu Tử ngơ ngác nhìn bóng lưng Thẩm Chi, cảm thấy hơi hoảng. ( truyện trên app T𝕪T )

Không biết vì sao, họ cảm thấy phong cách hơi kỳ lạ.

Giống như từ một game kinh dị sinh tồn biến thành Lục Lâm hảo hán trên Lương Sơn* vậy.

(* Lục Lâm hảo hán: Người anh hùng trong dân gian, hoặc bọn cướp trộm tụ tập thành bầy.)

Thẩm Chi quay người: “Vào đi, mấy con ma này rất cẩn trọng, tôi đã phá hỏng bầu không khí rồi nên không có chuyện bị giết đâu.”

Lại còn phá hỏng bầu không khí!

Tống Khải Bình không biết có phải Thẩm Chi to gan thật không, hay chỉ được mỗi cái miệng. Chỉ là, sau khi thấy cô làm loạn như vậy, anh ta cũng bớt sợ hãi hơn.

Tuy nhiên, Tưởng Thu Tử đi theo phía sau trông không ổn lắm.

Trong cùng một đội, Thẩm Chi lại mạnh mẽ và có năng lực như thế chẳng phải sẽ khiến cô ta trở nên vô dụng sao?

“Sao vừa rồi anh không cho người ta mượn áo khoác vậy?” Thẩm Chi cảm nhận được thái độ thù địch của Tưởng Thu Tử, cô tưởng cô ta đang tức giận khi nhìn thấy Kỳ Nghiên đi cùng mình: “Bình thường thấy anh nói chuyện ngứa đòn lắm mà, tự nhiên giờ lại nghiêm túc vậy.”

Sau khi vào cửa, Tống Khải Bình và Tưởng Thu Tử đều lấy bật lửa tìm được, thắp nến dọc theo bức tường, Kỳ Nghiên cũng đang thắp nến, nghe thấy thế thì mỉm cười:

“Cho dù ở thế giới thực tôi cũng sẽ không cho mượn, huống hồ trong game.”

Thẩm Chi ngẩng đầu lên liếc nhìn anh ta.

“Kiểu con gái này tôi gặp nhiều rồi. Ở thế giới thực, ỷ mình có chút sắc đẹp mà lợi dụng người khác nên có lẽ họ nghĩ vào game cũng áp dụng được.” Ánh nến chiếu lên sống mũi cao của anh ta: “Khi vào game, mạng của mình mới là quan trọng nhất. Mạng của nam hay nữ thì cũng như nhau thôi, đúng chứ? Chỉ những người có tài, hữu dụng mới có thể sống sót, còn lợi dụng người khác sẽ không sống lâu đâu.”

Lông mi Thẩm Chi khẽ run lên, những lời này nghe có vẻ rất nghiêm túc.

“... Tôi cảm thấy cô tốt hơn cô ta nhiều. Trâu bò như vậy mới được, lùn thì lùn, nhưng mà có tài, rất đáng yêu.”

“… Đừng bắt tôi gây nội chiến.”

“Haha.”

Dù thế nào thì Kỳ Nghiên vẫn giữ tinh thần vui vẻ. Trong lúc đó, Tống Khải Bình tìm thấy một tờ giấy nhắn trên bàn.

“Tên phó bản, Sơn trang bão táp.”

Tờ giấy không nói gì khác hơn việc dự đoán thời tiết trong khoảng thời gian này.

“Thắp nến cũng vô ích, tối quá.” Kỳ Nghiên tìm được bản đồ thoát hiểm trong biệt thự: “Biệt thự có phòng phân phối điện, có lẽ còn dùng được, anh Tống đi xem với tôi không?”

Tống Khải Bình nhìn chằm chằm Kỳ Nghiên một lúc, anh ta cảm thấy Kỳ Nghiên cũng rất đáng tin cậy.

“Được, hai cô bé nhớ cẩn thận đấy.”

Thẩm Chi gật đầu: “Vậy thì bọn tôi lên lầu xem phòng nào có thể ở được.”

Tưởng Thu Tử nghe thấy thế thì mặt đổi sắc: “Tôi không muốn đi! Tôi muốn đến phòng phân phối điện!”

Đừng đùa chứ, phòng trên lầu chắc chắn sẽ có thứ gì đó không sạch sẽ, nếu không có điện, cô ta tuyệt đối sẽ không lên lầu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp