Tôi Dùng Kèn Sona Để Bắt Ma

Chương 23


3 tháng

trướctiếp

Dường như luật sư cũng nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Thẩm Chi, bất đắc dĩ nói: “Lát nữa vào cô sẽ biết.”

Phòng Triệu Niệm Niệm nằm ở cuối hành lang. Càng đi sâu, mùi lẩu càng nồng, vừa mở cửa ra, Thẩm Chi còn tưởng rằng mình đang ở trong một quán lẩu.

“Cô Triệu, cô Thẩm Chi tới rồi.”

Phòng VIP rộng rãi, sáng sủa vốn dĩ phải tràn đầy khí lạnh và mùi thuốc khử trùng nhưng ở đây lại bị ngập mùi thơm lẩu sôi. Nhìn xuyên qua làn khói trắng, cô gái mặc đồ bệnh viện ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn cô vài giây.

Dựa theo bầu không khí này, theo kinh nghiệm cá nhân, Thẩm Chi cũng đoán trước được những tình huống lừa người xảy ra sau đó.

Nhưng Thẩm Chi không ngờ Triệu Niệm Niên cũng hành động khác thường.

“Em ăn gì chưa? Nếu chưa thì qua đây ăn chút gì nhé?”

Cô gái bưng bát cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, còn rất vui vẻ vẫy tay với Thẩm Chi, thậm chí còn sai người chuẩn bị một đĩa dầu, bát đũa cho Thẩm Chi.

“Cô Triệu, không có chị Lâm ở đây thì cô cũng không thể ăn lẩu trong bệnh viện đâu…” Luật sư nhíu mày, trông như đang đau đầu: “Chị Lâm về mà thấy cảnh này thì sẽ mắng cô mất.”

Triệu Niệm Niệm xua tay: “Không có đâu, tôi đây là lấy độc trị độc. Một nồi lẩu có thể chữa khỏi một nửa bệnh.”

Quan niệm của người Du Châu là…

Một nồi lẩu trị bách bệnh. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  TY T và web ty tnovel.

Nhưng Thẩm Chi không ngờ có một ngày mình được ăn lẩu trong bệnh viện.

Bảo mẫu Triệu Niệm Niệm gọi tới chuẩn bị bát đũa cho cô rồi đi ra ngoài, thịt đang nấu trong nồi, Triệu Niệm Niệm nhìn chằm chằm Thẩm Chi một lúc mới mỉm cười:

“Đây là lần đầu tiên chị gặp em, không ngờ lại vào tình cảnh này.”

Thẩm Chi chưa kịp phản ứng, Triệu Niệm Niệm đã nói tiếp:

“Hồi học cao trung, dịp nghỉ lễ nào Thẩm Thời Lễ cũng về nhà. Lúc đó anh chị chưa yêu nhau, chị còn tưởng anh ấy có bạn gái rồi. Sau này mới biết là anh ấy có một cô em gái.”

Thẩm Chi siết chặt đôi đũa.

“Tuy em chưa từng gặp chị, nhưng hẳn là em cũng biết chị phải không?” Triệu Niệm Niệm cười nhìn cô: “Chị đã cùng anh trai em chọn rất nhiều quần áo cho em đó.”

Khóe miệng Thẩm Chi giật giật, nhất thời không biết nên tỏ vẻ thế nào: “... Em biết… mắt thẩm mỹ của trai thẳng như anh ấy chỉ biết đầm ren nơ bướm thôi…”

Bầu không khí trở nên u ám, luật sư ngồi bên cạnh lên tiếng: “... Không ăn thì thịt bò sẽ dai đó…”

Câu nói đã phá vỡ bầu không khí ảm đạm, Triệu Niệm Niệm mỉm cười nói:

“Đúng đúng đúng, vừa ăn vừa nói…”

Vì thế, trong lúc ăn lẩu, Triệu Niệm Niệm đã kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện.

Sau khi Thẩm Thời Lễ và Triệu Niệm Niệm chia tay ở trường đại học, quả thật họ không liên lạc với nhau một khoảng thời gian.

Nhưng năm ngoái, trong một lần bị tai nạn khi quay phim, Triệu Niệm Niệm gặp lại Thẩm Thời Lễ. Hai người vừa mới bắt đầu lại với nhau, không ngờ Thẩm Thời Lễ lại hy sinh khi làm nhiệm vụ.

“... Chị nhờ người tìm ra mối liên hệ, cẩn thận điều tra toàn bộ câu chuyện về chiến dịch cứu hộ núi tuyết ngày hôm đó. Dù có điều tra thế nào thì cả quá trình này cũng không có gì khả nghi.” Triệu Niệm Niệm hơi rũ mắt: “Toàn bộ sự việc đều được mọi người chứng kiến, Thời Lễ đang dò đường thì rơi từ vách đá xuống và chết ngay tại chỗ. Đội cứu hộ ưu tiên hộ tống những người bị mắc kẹt xuống núi, do thời tiết xấu nên thi thể nằm trong núi tuyết cả mười hai tiếng mới được đem xuống.”

Theo lời các đồng nghiệp của Thẩm Thời Lễ, những lời cuối cùng của anh trước khi qua đời là:

“Mọi người đi theo tôi, tôi sẽ đưa mọi người ra ngoài.”

Giữa mùa đông tháng mười hai, tuyết trắng bao phủ trời đất, đâu đâu cũng chỉ nhìn thấy màu tuyết.

Anh cứu người khác khỏi núi tuyết nhưng anh lại bị mắc kẹt trong đó mãi mãi.

Thẩm Chi từ từ siết chặt nắm tay, từng tấc xương cốt như đang kêu răng rắc.

“… Khi em đến dự đám tang, em không thấy ba người được cứu đâu cả. Nhưng em nghe nói… bố mẹ em có nhận được tiền từ ba gia đình họ…”

Vốn dĩ Thẩm Thời Lễ có thể tránh được tai nạn này.

Ba thanh niên đi vào một khu du lịch hoang giữa mùa đông, sau khi bị lạc, họ dùng nguồn điện còn lại gọi cảnh sát rồi mất hoàn toàn mất liên lạc.

Vì ba người đó mà thành phố đã huy động hơn hai trăm cảnh sát tiến hành chiến dịch cứu hộ chuyên nghiệp trong điều kiện thời tiết xấu để tiến vào vùng núi tuyết, cuối cùng một cảnh sát trẻ phải thiệt mạng.

Triệu Niệm Niệm đặt đũa xuống.

“Không chỉ vậy, ba người được cứu đó chỉ nói một câu khi nghe tin người cảnh sát cứu mình đã hy sinh.”

Khuôn mặt thanh tú và nhợt nhạt của cô gái bỗng nhiên trở nên sắc lạnh. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Bọn họ nói… thật là xui xẻo.”

Từ nhỏ, Thẩm Chi đã là Hỗn thế ma vương*.

(*Là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết văn học cổ điển Trung Hoa Thủy Hử.)

Khi còn học tiểu học trong huyện, cô được nhiều bạn nhỏ yêu mến vì vẻ đẹp của mình.

Nhưng thật không may, cách mà các cậu nhóc ở độ tuổi đó thể hiện sự yêu mến của mình lại là bắt nạt cô.

Chúng lấy sách của cô, kéo tóc cô, ném mấy món đồ linh tinh vào cô để thu hút sự chú ý của cô.

Bây giờ nhìn lại, nhiều người sẽ cảm thấy cách bày tỏ tình cảm của những đứa trẻ thật đáng yêu, nhưng Thẩm Chi chưa bao giờ thấy hành vi này đáng yêu cả.

Thẩm Chi thấy mình bị bắt nạt, quyết định đánh trả bằng cách kéo quần của những cậu nhóc đã bắt nạt mình.

Kéo kiểu khỏa thân luôn ấy.

Cho đến khi Thẩm Chi học năm ba sơ trung, có người đã chỉ vào cô nói:

“Con nhỏ đó hay tuột quần người ta lắm á, đừng có giỡn mặt với nó.”

Nếu không có Thẩm Thời Lễ, dựa vào tính khí bẩm sinh của Thẩm Chi, cô sẽ trở thành chị đại nhỏ nhắn nhưng tàn nhẫn nhất trong bọn nữ lưu manh, đến nỗi hơn cả mấy đại ca lạnh lùng, kiêu ngạo trong huyện.

Tuy nhiên, biểu hiện không tốt này của Thẩm Chi đã sớm bị Thẩm Thời Lễ phát hiện.

“Đôi khi lấy bạo lực trị bạo lực sẽ khiến mình cảm thấy rất thỏa mãn. Nhưng con người sống trên thế giới này luôn chịu sự ràng buộc của pháp luật.”

Tiểu ma vương Thẩm Chi không phục, hỏi: “Nếu pháp luật không thể trừng phạt thì sao? Vậy ai sẽ đứng ra bảo vệ công lý?”

Lúc đó, Thẩm Thời Lễ xoa xoa đầu cô, nói: “Vậy... vậy thì sau này anh trai sẽ cố gắng hết sức trở thành một cảnh sát giỏi, cố gắng hết sức ngăn chặn những chuyện như thế này xảy ra.”

Thẩm Chi nghe lời anh, cho dù gặp chuyện gì cũng sẽ không dùng bạo lực giải quyết trước.

Nhưng Thẩm Chi không ngờ, những lời cô nói với Thẩm Thời Lễ năm đó lại trở thành sự thật.

Luật pháp không thể trừng phạt đạo đức.

Anh xứng đáng nhận được một lời xin lỗi, nhưng không một quy định nào trong pháp luật có thể giúp anh lấy lại lời xin lỗi ấy.

“... Ba người kia là ai?” Mắt Thẩm Chi như hừng hực lửa giận, cô nhìn chằm chằm Triệu Niệm Niệm: “Chị gọi em đến đây thì chắc là chị cũng đã biết những người kia là ai rồi nhỉ?”

Triệu Niệm Niệm nhìn cô vài giây, sau đó mỉm cười: “Chị biết.”

Thẩm Chi vừa định mở miệng thì Triệu Niệm Niệm nói tiếp: “Yên tâm đi, lần này chị gọi em tới đây không phải là để kêu em trả thù. Luật sư Tạ đã nhắc đến chuyện thừa kế với em rồi phải không? Bố mẹ em nghe chuyện được nhận một trăm triệu, biểu cảm thế nào?”

Biểu cảm thế nào ư?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp