Làm Nam Phụ Trà Xanh Quá Khó Khăn

Chương 8


4 tháng

trướctiếp

 

Ngu Thu đã không còn là Ngu Thu của năm mười tuổi. Cậu nhanh chóng đánh tan cảm xúc tiêu cực, mở app thi lái xe, bắt đầu chuyên chú làm đề.

Đợi đến khi thi được một trăm điểm, cậu chụp màn hình gửi cho Văn Sách.

[Văn Sách: Thần xe! (Ngón cái)(Ngón cái)(Ngón cái)]

[Ngu Thu: Tôi định một tuần sau sẽ đăng ký thi.]

[Văn Sách: Tôi cũng muốn!]

Ngu Thu nhếch khóe môi, cảm giác hành hạ người mới thật sự rất sảng khoái.

Cậu nhớ rõ trong mơ Văn Sách thi lý thuyết lần đầu hai lần, thi thực hành lái xe trong sân sa hình ba lần, thi lái xe trên đường trường bốn lần, thi lý thuyết lần hai hai lần. Trước sau giày vò rất lâu, trầy da tróc vảy mới cầm được bằng lái xe.

Việc này khiến anh ấy bị người trong giới trêu cười rất lâu.

Coi như sau này anh ấy có uy danh hiển hách trong giới thương nghiệp nhưng điều đầu tiên người ta nhắc đến lại chính là quá khứ đen tối này.

Mong là lần này huấn luyện viên Thường Nhạc có thể huấn luyện anh ấy thật tốt.

Wechat lại có tin nhắn.

[Thẩm Minh Đăng: Mười năm không được, tôi không yêu sớm.]

Anh đang đề cập đến chuyện kịch bản.

[Ngu Thu: Vậy thì sáu năm đi.]

[Thẩm Minh Đăng: Được.]

Thẩm Anh Sơn và Hướng Nhan cùng nhau về nhà. Dì Uông dọn đồ ăn lên, người một nhà cùng ngồi xuống ăn cơm.

Lúc ăn cơm, Hướng Nhan vẫn luôn lén lút quan sát Ngu Thu và Thẩm Minh Đăng, trong mắt ẩn giấu ý cười.

Ngu Thu đoán dì Uông nói với bà chuyện Thẩm Minh Đăng nấu mì cho cậu.

"Tiểu Thu, hôm nay đi đăng ký thuận lợi chứ? Minh Đăng chăm sóc cháu có tốt không?"

Ngu Thu ngoan ngoãn trả lời: "Rất thuận lợi ạ. Anh Thẩm chăm sóc cháu rất tốt, buổi trưa còn đích thân nấu mì cho cháu ăn."

Thẩm Anh Sơn vô cùng kinh ngạc.

Ông nhìn Thẩm Minh Đăng: "Con nấu mì? Món đó có thể ăn được à?"

Thẩm Minh Đăng: "Cha hỏi người ăn thử xem!"

Ngu Thu rất cho anh mặt mũi: "Rất ngon ạ! Chú Thẩm, dì Hướng, lần sau để anh Thẩm bộc lộ tài năng cho hai người ăn thử."

Thẩm Minh Đăng: "..."

Hướng Nhan cười cổ động: "Được, được, được. Minh Đăng trưởng thành thật rồi, sẽ biết quan tâm đến mọi người."

Thẩm Minh Đăng: "..."

Rốt cuộc trong mắt bà Hướng anh tồn tại như thế nào vậy?

Anh quay đầu nhìn về phía Ngu Thu.

Trà xanh nhỏ lại đào hố cho anh.

Hướng Nhan nhìn thấy sự tương tác giữa hai người thì mượn việc ăn canh che giấu ý cười trên mặt.

Nhiều năm như vậy, Thẩm Minh Đăng thờ ơ với Ngu Thu thế nào bà đều thấy rõ. Nội tâm bà rất áy náy nhưng mãi mà vẫn chưa tìm được cách giải quyết.

Mắt thấy hai đứa nhỏ có dấu hiệu thân thiết hơn, sao bà có thể không vui mừng?

Nhân lúc bầu không khí đang tốt, Hướng Nhan thử thăm dò: "Minh Đăng à, nhà chú Đỗ của con có cô con gái nhỏ hơn con hai tuổi, cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng. Con có chịu…"

"Mẹ." Thẩm Minh Đăng cầm chén, mặt mày rũ xuống trông có vẻ cô đơn: "Con không có ý định đó."

"Con cũng đã hai mươi lăm rồi, cho tới hôm nay cũng chưa từng có bạn gái. Không nói đến chuyện kết hôn thì cũng phải nói đến chuyện yêu đương chứ."

"Con không muốn nói, nếu nói đến thì e là sẽ làm chậm trễ người ta." Thẩm Minh Đăng thể hiện rõ sự từ chối.

Hướng Nhan nhíu mày: "Tại sao? Con thử một lần cũng không được à?"

"Con no rồi, mọi người từ từ ăn."

Thái độ Thẩm Minh Đăng khác thường. Anh buông chén xuống, đi lên lầu.

Hai vợ chồng già trợn mắt hốc mồm.

Hướng Nhan buồn bực: "Lại là chuyện gì nữa đây? Trước đây nó không thế này!"

Thẩm Anh Sơn cũng không hiểu: "Không muốn nói thì không nói, sao lại đa cảm như vậy?"

Ngu Thu chống cằm: Diễn cũng tệ quá đi!

Để tránh hai người họ nghi ngờ, cậu lập tức dời sự chú ý: "Dì Hướng, có khi nào anh Thẩm có nỗi khổ tâm không ạ?"

"Khổ tâm gì chứ? Nó thì có thể có nỗi khổ tâm gì?"

Ngu Thu tiếp tục diễn theo kịch bản: "Nếu không cháu hỏi anh Tư Đình xem. Đó giờ anh ấy vẫn luôn thân thiết với anh Thẩm."

"Cũng chỉ có thể như vậy." Hướng Nhan thở dài.

Nghĩ đến tâm trạng nản chí ngã lòng của Thẩm Minh Đăng, tốt nhất là đừng gây họa cho con gái người ta nữa.

Trong phòng sách trên lầu, Thẩm Minh Đăng dặn dò Tư Đình: [Làm theo lời tôi bảo.]

[Tư Đình: Cậu thật sự không có người con gái cậu yêu nhưng không thể đến được đấy chứ? (Đầu chó)]

[Thẩm Minh Đăng: Cậu cảm thấy thế nào?]

[Tư Đình: Ok, tôi biết rồi.]

Cơm nước xong xuôi, Ngu Thu ngồi trên sofa trong phòng khách xem TV với Hướng Nhan, tiện thể gửi tin nhắn cho Tư Đình.

[Ngu Thu: Anh Đình, anh còn nhớ nhân viên phục vụ mà chúng ta gặp hôm đến quán bar không? Hôm nay em lại thấy cậu ấy.]

[Tư Đình: Anh đang muốn nói chuyện này với em đây. Anh đến quán bar hỏi quản lý về tình huống của cậu ấy, muốn giúp đỡ cậu ấy nhưng quên đi. Cậu ấy không chịu.]

Ngu Thu âm thầm lắc đầu.

Cậu biết chắc chắn Tư Đình ra tay không được. Cậu chủ lớn không biết nhân gian khó khăn thì sao có thể đứng trên lập trường của Mạnh Bình Giang một cách chân chính để cân nhắc vấn đề? Đại khái là ngay cả nói chuyện cũng có vẻ trịch thượng. ( truyện trên app T𝕪T )

Mạnh Bình Giang đồng ý mới là lạ.

Trước đó những ý nghĩ xấu của Ngu Thu thật sự mang theo tư lợi nhưng sau khi nằm mơ, cậu đã thay đổi suy nghĩ.

Cậu lại gửi cho Tư Đình một tin nhắn: [Anh xác định cậu ấy là sinh viên?]

[Tư Đình: Ừm, còn là đại học Hoa Kinh đấy.]

Suýt nữa Ngu Thu đã phì cười. Xem cái giọng điệu ngạo mạn này, ai không biết còn tưởng là anh ấy thi đậu.

Cậu động đậy ngón tay: [Em thấy cậu ấy làm rất nhiều công việc thời vụ, rất cố gắng. Hẳn là cậu ấy muốn dựa vào bản thân tự kiếm tiền.]

[Tư Đình: Anh cũng muốn giới thiệu công việc cho cậu ấy nhưng cậu ấy không làm.]

[Ngu Thu: Nếu không thì anh đừng ra mặt nữa, tìm một người hỏi cậu ấy thử xem cậu ấy có chịu làm nghệ sĩ không. Nhà anh có công ty quản lý mà, có thể thử.]

[Tư Đình: Đúng nha! Dáng dấp cậu ấy đẹp như vậy, dư sức vào giới giải trí! Vẫn là em suy nghĩ chu đáo!]

Ngu Thu cười nhẹ. Vốn dĩ cậu không muốn Mạnh Bình Giang tiến vào cái giới phù phiếm đó nhưng cậu ấy cần một số tiền lớn. So ra mà nói thì cái giới đó kiếm tiền khá nhanh.

Trong mơ, nếu không nhờ Tư Đình hộ tống bảo vệ thì với tính tình của Mạnh Bình Giang cũng chẳng đi được bao xa. 

Người được thiên vị thì kiểu gì không khiến người ta ghen ghét?

Ngu Thu thở dài một hơi rồi nhìn Hướng Nhan bên cạnh, trong mắt chứa ý cười.

Cậu cũng có lúc được thiên vị. Chỉ là lúc trước hành vi cậu điên rồ, cảm thấy những người này thiên vị mình cùng lắm chỉ là do cậu giả vờ đáng thương để đổi lấy. Thế nên cậu cảm thấy ghen ghét những người không làm gì cũng được thiên vị.

Bây giờ ngẫm lại mới thấy không có thiên vị, giả vờ đáng thương cũng không được người ta chú ý. 

Cậu nhắn tiếp: [Nhân tiện em muốn hỏi anh một chuyện.]

[Tư Đình: Em hỏi đi!]

[Ngu Thu: Anh Thẩm, anh ấy… Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?]

[Tư Đình: Cậu ta có thể xảy ra chuyện gì?]

Ngu Thu kể lại chuyện xảy ra lúc ăn cơm tối, Tư Đình đang cầm điện thoại chợt nhướng mày.

Thật đúng là Lão Thẩm đã dự liệu được, quả nhiên là đến dò la tin tức!

Anh ấy cân nhắc một lúc mới trả lời: [Anh cũng không rõ lắm. Lão Thẩm ấy, bình thường thì trông thờ ơ nhưng thật ra nội tâm có khá nhiều vướng bận. Có thể thật sự có chuyện như vậy nhưng cậu ta giấu kỹ quá, anh cũng nhìn không ra.]

Ngu Thu tiếp tục diễn: [Anh ngẫm lại thử xem! Em nhớ có một khoảng thời gian cảm xúc của anh ấy thật sự hơi chán nản. Anh ấy sẽ không bị thất tình thật chứ?]

Cảnh giới tối cao của lừa gạt chính là gạt được "đồng phạm".

Mà "đồng phạm" chính là Tư Đình. 

[Tư Đình: Anh nhớ kỹ lại thì hình như có một khoảng thời gian như vậy thật, có điều cụ thể thì anh không rõ.]

Cái kiểu trả lời giống thật mà là giả này thật sự có thể khiến cho người ta liên tưởng.

Ngu Thu đưa điện thoại cho Hướng Nhan: "Dì Hướng, cháu vừa mới hỏi anh Đình xong đây ạ."

Hướng Nhan xem mấy tin nhắn lập lờ nước đôi kia. Căn cứ vào kinh nghiệm xem phim tình cảm nhiều năm, bà lập tức suy diễn ra rất nhiều thứ.

Bà không xem TV nữa mà lập tức chạy tới phòng sách của Thẩm Anh Sơn, mày nhíu chặt lại.

Thẩm Anh Sơn: "Em sao vậy?"

Hướng Nhan lo lắng: "Anh nói xem có phải chúng ta quan tâm đến con trai quá ít hay không?"

"Nó thế nào?"

Hướng Nhan nói: "Có thể nó vẫn luôn không muốn tìm người yêu là vì thật sự có nỗi khổ tâm."

Thẩm Anh Sơn buồn bực: "Nỗi khổ tâm gì?"

"Thích người không nên thích." Hướng Nhan giải thích: "Hoặc là dòng dõi đối phương quá lớn, chướng mắt nó hoặc là nó thật sự thích người không nên thích."

Trong đầu Thẩm Anh Sơn đầy dấu chấm hỏi: "Dòng dõi lớn không xem trọng thì anh có thể hiểu được, còn không nên thích là có ý gì?"

"Thì giống như… Dương Quá với Tiểu Long Nữ ấy. Thân phận không phù hợp." Hướng Nhan đưa ra một ví dụ để ông có thể nghe hiểu.

Thẩm Anh Sơn: "Không phù hợp? Bây giờ thầy trò yêu nhau cũng đâu phải không có. Nếu nó thật sự thích người lớn tuổi hơn thì anh cũng sẽ không phản đối."- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác.

"Cũng đúng." Hướng Nhan thở dài: "Vậy thì tại sao?"

"Được rồi, đừng nghĩ nữa!" Tính tình Thẩm Anh Sơn khá phóng khoáng: "Mấy chuyện yêu đương này cứ để bọn trẻ tự giải quyết đi. Con trai thích lớn tuổi còn đỡ hơn thằng bé nhà Lão Mã thích con trai…"

Hai vợ chồng nhìn nhau, thấy rõ được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

Hướng Nhan hoảng hốt nhảy dựng lên: "Không thể nào chứ?"

Thẩm Anh Sơn ngồi không yên, nghĩ ngàn lần cũng không ngờ cuối cùng lại ăn dưa nhà mình.

"Không được, chuyện này phải hỏi cho rõ ràng!"

Hướng Nhan vội kéo ông: "Hỏi cái gì? Nếu vậy thì anh định làm thế nào? Nếu không thì cũng vô dụng!"

"Vậy em nói xem phải xử lý thế nào?" Thẩm Anh Sơn phiền muộn: "Trên đời này sao có chuyện con trai thích con trai được?"

Hướng Nhan cũng không bỡ ngỡ: "Thích con trai cũng không sao. Có một trang web viết tiểu thuyết yêu đương của con trai nhưng vẫn rất nổi tiếng đó thôi."

Thẩm Anh Sơn kinh ngạc đến mức tắt tiếng.

Ông chỉ dốc sức ở trong khe núi để trở thành một doanh nhân giản dị.

Ông không hiểu thật.

Hướng Nhan khuyên ông: "Chúng ta bình tĩnh đã, em sẽ tìm cách hỏi thăm thử xem."

"Được, nghe em."

Hai vợ chồng trải qua một đêm không ngủ.

Hôm sau lúc ăn sáng, Hướng Nhan cân nhắc nói: "Minh Đăng, nếu con không muốn xem mắt thì không đi vậy. Nhưng mà nếu con thật sự thích ai thì có thể đưa về nhà cho cha mẹ gặp mặt."

Thẩm Minh Đăng: "..."

Chẳng lẽ anh sẽ phải đóng vai chàng trai lụy tình khi ở nhà sao?

Ngu Thu xác định là không đặt bẫy anh?

"Mẹ, con muốn dọn ra ngoài ở." Sắc mặt Thẩm Minh Đăng cay đắng, giọng nói khàn khàn, trực tiếp ra chiêu cuối.

Ngu Thu kinh ngạc nhìn anh, còn biết rút củi đáy nồi cơ đấy.

"Tại sao lại muốn dọn ra ngoài ở? Con muốn dọn đi đâu?" Hướng Nhan hỏi.

Thẩm Minh Đăng đã có sẵn lý do: "Công ty chuyển đến gần làng đại học, xa nhà, con đi làm không tiện."

"Đúng là xa thật." Thẩm Anh Sơn gật gù, hòa ái hiền lành nói: "Ở ngoài thì phải chăm sóc bản thân cho tốt."

Con ngươi Hướng Nhan đảo một vòng, nghĩ ra một ý kiến hay.

"Tiểu Thu cũng học đại học ở bên kia, nếu vậy thì Tiểu Thu cũng qua đó đi. Minh Đăng, con là anh, đến lúc đó phải quan tâm chăm sóc Tiểu Thu."

Bà vừa nói vừa lén lút nháy mắt với Ngu Thu.

Ngu Thu hiểu ngay, đây là để cậu tiếp cận dò la tin tức.

Mặc dù Thẩm Minh Đăng tự tiện đi lệch hướng kịch bản nhưng hướng đi của anh lại càng thú vị hơn.

"Không được." Thẩm Minh Đăng quả quyết phản đối.

Anh thích ở một mình hơn.

"Không được cũng phải được." Hướng Nhan nghiêm nghị, vẻ mặt kiên quyết: "Bên kia cách khá xa, trong nhà không giúp đỡ được. Con chăm sóc Tiểu Thu giúp mẹ, quyết định như vậy đi."

Ngu Thu ngoan ngoãn cười nói: "Dì Hướng, cháu đã trưởng thành rồi, không cần anh Thẩm chăm sóc, cũng sẽ không gây phiền phức. Ngược lại là công việc anh Thẩm bận rộn, có đôi khi còn không chú ý ăn cơm nghỉ ngơi, đến lúc đó con nhất định sẽ giám sát anh ấy giúp dì."

"Vẫn là Tiểu Thu chu đáo." Hướng Nhan trừng mắt về phía Thẩm Minh Đăng: "Còn con lớn như vậy rồi mà chẳng hiểu chuyện bằng Tiểu Thu."

Thẩm Minh Đăng: "..."

Anh liếc nhìn Ngu Thu, đôi con ngươi màu trà trong veo xinh đẹp, hoàn toàn là sự chân thân và vô tội.

Nhưng đây chỉ là giả dối.

Ngay từ lần đầu bước vào bẫy của Ngu Thu, anh đã hiểu rõ, tâm tư của tên trà xanh nhỏ này rất quỷ quyệt còn rất thích diễn kịch.

Ở chung cũng không phải là không thể. Lần này không có bà Hướng thì cậu có diễn vẻ đáng thương cũng sẽ không có ai đau lòng.

Thẩm Minh Đăng lấy lui làm tiến.

"Được thôi ạ!"

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp