Làm Nam Phụ Trà Xanh Quá Khó Khăn

Chương 5


4 tháng

trướctiếp

 

Đăng ký xong, Ngu Thu và Văn Sách càng thân thiết hơn. Hai người sánh vai ra khỏi đại sảnh trường dạy lái xe.

Hơi nóng ập vào mặt, mặt đất bị ánh mặt trời thiêu đốt đến mức muốn nửa ra, nhìn từ xa giống như có sóng nước vặn vẹo bốc hơi.

Ngu Thu đeo kính râm lên, chỉ để lộ sóng mũi thẳng tắp thanh tú cùng với đôi môi đỏ thắm.

Cậu cười nhẹ để lộ má lúm đồng tiền: "Nhớ tải app, ôn tập nhiều một chút. Chờ khi thi đều được chín mươi lăm trở lên thì chúng ta cùng đăng ký thi."

Văn Sách ở nước ngoài đã lâu nên còn chưa quen với nếp sinh hoạt ở trong nước, gặp được Ngu Thu nhiệt tình như vậy thì càng muốn kết bạn.

Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông lai ngước lên, đôi mắt xanh thẳm như biển nhưng lại mang theo chút ngây thơ: "Cảm ơn! Cậu muốn đi đâu? Tôi đưa cậu đi."

Ngu Thu tỏ vẻ nghi ngờ: "Không phải anh chưa có bằng lái sao?"

Văn Sách cười ha ha một tiếng: "Thuê tài xế. Xe đậu ở bên kia, tôi đưa cậu đi."

"Không cần, tôi muốn đi quảng trường thế kỷ, không xa."

Ngu Thu đã sắp xếp cảnh tượng trong mơ rõ ràng. Hôm nay cậu ra ngoài một phần cũng là vì chứng thực tính thật giả của cơn ác mộng đêm qua.

Lần trước không có Văn Sách đưa.

Văn Sách không biết quảng trường thế kỷ ở đâu nên cũng nghĩ là không xa thật, cũng không kiên trì nữa.

Sau khi anh ấy lên xe thì nói với tài xế: "Đến Kim Đỉnh, có thể đến trước mười giờ không?"

Tài xế: "Có thể."

Quảng trường thế kỷ mà Ngu Thu đến thuộc khu thương vụ tương đối mới, khắp nơi đều là tòa nhà chọc trời cao vút.

Cậu đón một chiếc taxi, tựa lưng vào ghế sau bắt ôn tập mấy câu hỏi của phần thi lý thuyết.

Mặc dù trong mơ đã thi rồi nhưng vẫn cần phải ôn lại.

Ôn một hồi, đột nhiên trong đầu cậu hiện lên một cảnh tượng khiến cậu không khỏi giật mình. Cậu trả lời sai một câu nhưng cũng không quan tâm, chỉ vội nói: "Bác tài, có thể nhanh hơn được không? Tôi đang gấp."

Cậu chỉ nhớ mình đến quảng trường thế kỷ nhưng suýt đã quên mất vụ tranh chấp xảy ra ở quảng trường thế kỷ cùng ngày hôm đó.

Bởi vì đây không phải là trải nghiệm của cậu mà cậu chỉ được nghe nói lại.

Hết thảy mọi gút mắc trong mơ đều xoay quây người tên Mạnh Bình Giang, mà cậu cùng lắm chỉ là vai phụ khiến người ta ghét.

Thanh niên tuấn tú trong quán bar đêm qua đích xác được xưng tụng là ngọc chưa mài, vàng chưa luyện. Cho đến cuối cùng vẫn trong sạch như cũ, không bị nhiễm bụi trần.

Ngu Thu ghen tị với kiểu người này, cũng kính nể kiểu người này.

Chỉ có một điều không tốt chính là khiến cậu giống như một tên hề.

Không cam lòng tạo ra sương mù.

Trong cảnh cuối cùng của giấc mơ, dù Ngu Thu đã được cứu rỗi nhưng có lẽ bên trong cậu được di truyền tính cố chấp của mẹ, không thể học được cách buông tha bản thân mình.

Ánh nắng mạ một lớp vàng cho mấy tòa nhà cao tầng, ánh sáng quá chói mắt lại khiến cho người ta không thể nhìn thẳng.

Cậu do dự một lát rồi gửi một tin nhắn: [Dì Ngụy, ngày mai cháu đến thăm dì.]

Đoán chừng là dì Ngụy đang bận nên mãi mà không thấy trả lời.

Xe đến quảng trường thế kỷ, Ngu Thu xuống xe, quả nhiên nhìn thấy mascot thỏ trên quảng trường.

Trong mơ, cậu cũng tới quảng trường thế kỷ, cũng nhìn thấy mascot thỏ nhưng không biết người bên trong là Mạnh Bình Giang.

Sau khi xảy ra sự cố, tin tức truyền ra thì cậu mới biết ngoài làm việc ở quán bar thì Mạnh Bình Giang còn làm thêm công việc khác.

Con thỏ ôm một xấp tờ rời, nhún nhảy thu hút sự chú ý của người đi đường, cần cù chăm chỉ phát mấy tờ giấy mỏng.

Một đứa bé đuổi theo bóng hơi, lỗ mãng chạy về phía con thỏ.

Ngu Thu giơ điện thoại lên.

Trời nắng chang chang, Mạnh Bình Giang ở trong mascot rất bức bối. Cả người cậu ấy như dầm mưa, cảm giác chật chội, oi bức, ngạt thở đều dần dâng lên.

Không ai chịu mặc mascot dày trong thời tiết này để phát tờ rơi nhưng tiền lương của việc này cũng cao hơn một chút.

Cậu ấy rất cần tiền.

Thời tiết nóng bức, phần lớn người qua đường đều vội vã, tốc độ phát tờ rơi quá chậm.

Đột nhiên một đứa bé lao mạnh vào chân của cậu ấy từ phía sau như quả pháo. Chút sức lực Mạnh Bình Giang cố gắng tích lũy cũng biến mất, cậu ấy bỗng lảo đảo, tờ rơi trên tay rơi loạn xạ trên mặt đất.

Cậu ấy còn chưa kịp phản ứng thì đứa bé đó đã ngồi bệt trên mặt đất, gào khóc đến khàn cả giọng.

Phụ huynh của đứa bé chụp ảnh bên cạnh đài phun nước nghe được tiếng động thì vội vàng chạy tới, còn chưa hỏi rõ chuyện như thế nào thì đã lớn tiếng quát mắng Mạnh Bình Giang: "Cậu không có mắt à? Sao lại đụng con tôi ngã?"

Mẹ đứa bé thì lo dỗ dành con, còn cha đứa bé thì tức giận ra mặt.

Đầu óc Mạnh Bình Giang choáng váng, giọng nói nghẹn ngào vang lên trong đầu mascot: "Là thằng bé đụng trúng tôi, không phải tôi..."

"Sao nó có thể đụng trúng cậu? Rõ ràng là cậu không thấy đường đụng trúng con tôi. Tôi nói cho cậu biết, con tôi không sao thì còn đỡ, nó mà xảy ra chuyện gì thì tôi cho cậu đẹp mặt!"

Mẹ đứa bé lập tức lên tiếng: "Con trai bị thương rồi! Đi, chúng ta đến bệnh viện!"

Cha đứa bé nắm chặt lấy mascot, nói: "Cậu phải bồi thường tiền thuốc men!"

Mạnh Bình Giang: "Thật sự không phải do tôi đụng…"

"Cậu còn muốn chối à?" Vẻ mặt người đàn ông lộ rõ sự khinh thường, càng la hét thất thanh: "Nếu cậu không bồi thường thì coi chừng tôi báo cảnh sát!"

Trước mắt Mạnh Bình Giang đã bắt đầu trắng bệch. Giọng của người đàn ông cố tình gây sự rất gần, dường như cũng rất xa. Cậu ấy cố gắng tranh luận nhưng cổ họng không thể phát ra được bất kỳ âm thanh gì.

Bỗng nhiên đầu mascot bị người ta gõ vài cái.

"Cởi xuống đi! Không nóng sao?" Giọng nói hiền hòa trong trẻo truyền đến khiến Mạnh Bình Giang mở to hai mắt.

Tiếng huyên náo cãi vã cùng với tiếng khóc của con nít thu hút sự chú ý của không ít người.

Mẹ đứa bé thì rơi nước mắt nâng bắp chân bị trầy xước của con trai, cha đứa bé thì tiếp tục quở trách lỗi của Mạnh Bình Giang với người khác.

Mạnh Bình Giang không muốn bị người ta vây xem nhưng chuyện này nhất định phải giải quyết. Cậu ấy cứ trốn ở trong đó cũng không làm nên chuyện gì.

Huống chi người kêu cậu ấy cởi đầu mascot còn là người vừa giúp cậu ấy đêm qua.

Cậu ấy cởi đầu mascot xuống, khuôn mặt bị bí đến đỏ bừng hiện ra, tóc bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp dính lên trán, trông chật vật đến mức khó coi.

Sự thật chứng minh, dáng dấp đẹp trai thì tạo hình thế nào cũng có thể thu hút sự chú ý.

Xung quanh lập tức vang lên tiếng "ồ".

Mascot thỏ cùng với anh chàng đẹp trai, thật sự là một sự phối hợp tuyệt vời!

Ngu Thu mở một chai nước khoáng đưa cho cậu ấy: "Chờ một lát rồi nói chuyện rõ ràng."

Nước khoáng vừa lấy từ trong tủ lạnh ra nên lạnh buốt, vô cùng mát mẻ sảng khoái.

Bờ môi trắng bệch của Mạnh Bình Giang giật nhẹ, bình tĩnh nhìn Ngu Thu chằm chằm, con mắt sáng lấp lánh như sao.

"Cảm ơn!" Cậu ấy uống ừng ực mấy ngụm nước, nước lạnh buốt dạ dày nhưng lồng ngực lại nóng hổi.

Một chai nước khoáng giữ cậu ấy lại trên bờ vực ngất xỉu.

Cha đứa bé không chịu buông tha: "Bồi thường tiền!"

Mạnh Bình Giang muốn mở miệng nhưng Ngu Thu lại chặn trước mặt cậu ấy, không nhanh không chậm hỏi: "Không phải các người vừa ăn cướp vừa la làng à?"

"Ai vừa ăn cướp vừa la làng?" Khuôn mặt người đàn ông đỏ lên, cũng không biết do nắng nóng hay do xấu hổ: "Ông đây mà thèm chút tiền lẻ kia à? Đây là vấn đề trách nhiệm. Cậu ta đụng con tôi bị thương, không nên bồi thường ít tiền sao? Mọi người nói giúp thử xem, tôi nói vậy có vấn đề gì không?"

Vốn dĩ quần chúng vây xem không thấy được đầu đuôi câu chuyện nên xem anh chàng đẹp trai mặc mascot đụng ngã đứa bé là chuyện không thể bàn cãi.

"Đúng vậy, đứa nhỏ khóc tội nghiệp như vậy, trời lại nắng nóng, tranh thủ giải quyết đi. Bồi thường một chút tiền là xong."

"Không có vấn đề, người trẻ tuổi cũng đừng hòng chối tội."

"Đứa nhỏ trầy da một chút cũng không sao, không bồi thường cũng được nhưng dù sao cũng phải xin lỗi."

Mạnh Bình Giang: "..."

Cậu ấy há hốc mồm, cảm thấy không thể biện minh được gì nữa.

Ngu Thu không tranh luận với đối phương mà chỉ ngồi xuống hỏi đứa bé: "Anh bạn nhỏ, là em đụng vào anh này hay là anh này đụng em ngã? Trẻ con mà nói dối thì mũi sẽ dài ra, giống như chú hề trong chuyện đó."

Dáng dấp cậu đẹp mắt, giọng điệu lại dịu dàng, tiếng khóc của đứa bé cũng dần nhỏ lại. Nó đang muốn mở miệng thì lại bị cha cắt ngang.

"Có phải các người cùng một giuộc hay không? Đầu tiên là đụng con trai tôi bị thương, bây giờ lại uy hiếp đe dọa. Mới bây lớn mà tâm tư cũng độc ác quá rồi!"

Những người xung quanh bị dẫn dắt thành công, cũng đưa tay chỉ trỏ.

Mạnh Bình Giang vừa mới trưởng thành, còn chưa rèn được ý chí kiên cường. Đối mặt với đám người chỉ trích, cậu ấy không biết làm thế nào, chỉ cảm thấy uất ức.

Rõ ràng cậu ấy không làm gì sai, sao lại bị mắng?

Ngu Thu nhíu mày hỏi: "Anh này, vậy anh muốn bồi thường bao nhiêu?"

Trong mắt cha đứa bé lộ ra sự đắc ý: "Nhìn hai cậu cũng còn nhỏ tuổi, tôi cũng không muốn so đo với hai cậu. Hai trăm tệ, mua cho con tôi một cái bánh gato để nhận lỗi cũng không quá đáng nhỉ?"

Đổi tiền thuốc men thành nhận lỗi, người này cũng gian trá quá rồi.

Đối với thành phố lớn mà nói thì hai trăm tệ thật sự chẳng đáng là bao, có điều đây là Mạnh Bình Giang. Đối với cậu ấy mà nói, một trăm tệ cũng đã muốn móc ruột móc gan rồi.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cậu ấy không nỡ nhưng cũng không muốn Ngu Thu bị nói xấu vì giúp mình nên muốn dàn xếp ổn thỏa.

"Hai trăm..."

"Hai trăm tệ, là anh nói đó." Khóe miệng có má lúm đồng tiền của Ngu Thu lộ ra sự gian xảo: "Con trai của anh đụng trúng người ta, vậy đưa hai trăm tệ nhận lỗi cũng không có vấn đề gì nhỉ?"

"Cậu đang nói nhảm cái gì…" Người đàn ông đang kêu gào chợt im bặt.

Ngu Thu giơ điện thoại lên, trên màn hình đang phát đoạn video đứa bé đuổi theo bóng hơi đụng trúng Mạnh Bình Giang. Cậu đưa điện thoại một vòng để mọi người đều có thể thấy đoạn video này.

Trước khi người đàn ông kịp hoàn hồn, Ngu Thu đã cất điện thoại. Cậu cất giọng nhẹ nhàng pha lẫn khinh bỉ: "Thật ngại quá, vừa rồi tôi đi ngang qua định quay phong cảnh quảng trường, không ngờ lại quay được cảnh này. Dựa theo logic của anh, hai trăm tệ không đáng là bao."

Giọng điệu cậu bình thản. Có lý lẽ có chứng cứ, quần chúng vây xem lại bắt đầu quay ngược lại chỉ trích người đàn ông.

Cảm giác xấu hổ lập tức phóng đại, đầu người đàn ông ướt đẫm mồ hôi, không quan tâm nói: "Nó chỉ là một đứa con nít, sao lòng dạ mấy người hẹp hòi như vậy? Cả đứa con nít mà cũng so đo!"

Người đàn ông lại rống về phía Ngu Thu: "Tôi thấy cậu còn trẻ mà không ngờ lòng dạ lại thâm độc như vậy. Cố ý quay hình lại chờ tôi ở đây, đối xử với con nít mà hùng hổ dọa người như thế. Cậu có lòng bao dung hay không?"

Mẹ đứa bé lặng lẽ nhéo nó một cái, nó lại bắt đầu khóc lớn.

Đám người vây xem: "Bỏ đi! Chỉ là đứa bé đụng trúng người ta thôi, không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề."

Ngu Thu trừng to mắt, sắc mặt ửng đỏ, sốt ruột giải thích: "Tôi… Tôi không có cố ý, tôi thật sự chỉ vô tình quay trúng thôi, tôi không có chuẩn bị trước, tôi…"

Hình như sự oan ức khiến cậu nghẹn lời không nói được. Bỗng nhiên con ngươi trong veo bị một lớp nước bao phủ, lông mi run nhẹ, nước mắt trực chờ trong hốc mắt, muốn rơi nhưng chưa thể.

Đoán chừng là xấu hổ trước mặt mọi người, thanh niên vội đưa tay lau đi. Hai mắt cậu ửng đỏ, khàn giọng tranh luận lý lẽ: "Rõ ràng là anh trách cậu ấy trước mà giờ anh lại đổi trắng thay đen, còn bắt người ta bồi thường cho anh. Tôi chỉ là cầm video làm chứng thôi mà, anh dựa vào đâu mà mắng tôi…"

Cậu khóc nghẹn ngào nhưng thần kỳ chính là, từng câu từng chữ đều được cậu nói ra khá rõ ràng.

Dáng dấp Ngu Thu non nớt, trông có vẻ là đứa trẻ được lớn lên dưới sự nuông chiều, khóc như vậy cũng không phải là chuyện lạ. Dù sao cậu cũng là người bị oan ức, sỉ nhục mà. Mới có mười mấy tuổi, bị hù dọa phát khóc cũng là chuyện bình thường.

So với đứa bé khóc như quỷ thét sói gào thì nước mắt quật cường của thanh niên càng khiếu cho người ta đau lòng hơn.

Mạnh Bình Giang cắn chặt cánh môi, vừa cảm kích tự trách. Bị Ngu Thu ảnh hưởng, vành mắt cậu ấy cũng đỏ dần.

Đám người kia nghĩ thầm: "Không sai, nãy giờ vẫn là cha đứa bé hùng hổ dọa người. Trái lại là hai thanh niên này, một người im lặng trung thực, một người ngoan ngoãn lễ phép."

Cán cân công lý trong lòng mọi người lập tức bị nghiêng.

"Con anh đụng trúng người ta, không xin lỗi còn chưa nói, vậy mà còn muốn vòi tiền. Thật sự là muốn tiền đến phát điên rồi!"

"Không sai, cha mẹ dạy con bằng lời nói, lấy hành động làm gương, bây giờ đã dạy được đứa con nói dối lừa người rồi. E là sau này còn ghê hơn nữa!"

Gió đổi chiều.

Đối tượng bị chỉ trích trở thành bậc cha mẹ ngang ngược.

Ngu Thu nhớ rõ, nếu cậu không quay video lại thì người đàn ông này sẽ cố tình gây sự, thậm chí còn đẩy Mạnh Bình Giang đang cảm nắng ngã trên mặt đất, còn nhục mạ Mạnh Bình Giang giả vờ là nạn nhân để trốn tránh trách nhiệm.

Anh ta làm ầm ĩ đến mức vào bệnh viện cũng không phải là chuyện nhỏ.

Người đàn ông vì che giấu chột dạ mà cố ý lên mạng khóc lóc kể lể, muốn Mạnh Bình Giang chết với tội danh "giả vờ thành nạn nhân để trốn tránh trách nhiệm".

Bản thân anh ta đã là người hoạt động trong lĩnh vực vận hành mạng nên sự chú ý xung quanh anh ta càng tăng lên, thậm chí có thể lên hot search.

Mạnh Bình Giang bị bạo lực mạng.

Có điều lúc nhân vật chính long đong thì thường đi kèm với cơ hội.

Có người nhìn trúng nhan sắc của cậu ấy nên đưa cậu ấy vào ngành giải trí.

Xem như thành công trên bước đường đầu tiên.

Nhưng dù cho như thế, chuyện này vẫn để lại ám ảnh trong lòng Mạnh Bình Giang. Dù về sau công ty quản lý giúp cậu ấy kiểm tra giám sát ở quảng trường, trả lại trong sạch cho cậu ấy nhưng những lời mắng chửi cùng với sỉ nhục vẫn là ác mộng khó quên. 

Sắc mặt hai vị phụ huynh ngang ngược trắng xanh, miệng hùm gan sứa nói: "Tôi thấy là hai người dàn dựng quay video, cố ý lừa gạt tôi! Tuổi còn nhỏ mà đi sai đường, về sau kiểu gì cũng phải vào cục cảnh sát!"

"Phải vào cục cảnh sát chính là anh."

Một giọng nói trầm thấp truyền từ đám đông đến: "Đổi trắng thay đen, giả vờ làm nạn nhân, phỉ báng, tống tiền thuốc men, báo cảnh sát đi!"

Cả người Ngu Thu cứng đờ.

Sao Thẩm Minh Đăng lại ở đây?

Hơn nữa còn nói giúp cậu?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp