Làm Nam Phụ Trà Xanh Quá Khó Khăn

Chương 12


4 tháng

trướctiếp

 

Ngu Thu uống say.

Lúc thức giấc đã là sáng hôm sau. Nắng sớm hoạt bát len vào khe hở màn cửa, để lại mấy dấu chân nhỏ sáng ngời trên mặt đất.

Cậu không nhớ rõ mình lên giường thế nào, chỉ nhớ mơ hồ mình lại tiến vào giấc mơ kia.

Trong mơ có Thẩm Minh Đăng.

Cậu hỏi Thẩm Minh Đăng một vấn đề cực kỳ xấu hổ, chỉ nghĩ lại thôi đã cảm thấy ngạt thở.

May mắn chỉ là nằm mơ.

Điện thoại được đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường, Ngu Thu nhìn đồng hồ, chín giờ rưỡi sáng.

Tối hôm qua không có tắm rửa, không chăm sóc bản thân cũng không có tập thể dục. Thật sự là không nên!

Cậu vội vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi cẩn thận đắp mặt nạ.

Vì "giấc mơ" đêm qua, Ngu Thu tạm thời không muốn đối mặt với Thẩm Minh Đăng. Cậu kề sát tai lên cửa, nghe bên ngoài không có động tĩnh mới mở cửa đi ra.

Phòng khách yên tĩnh không một bóng người, phòng ăn và phòng bếp được dọn từ đêm qua nên cũng sạch sẽ ngăn nắp.

Tiếng bụng đói kêu vang, Ngu Thu chiên một quả trứng, đun nóng một ly sữa bò. Mặt nạ vừa lúc đến thời gian, cậu gỡ xuống rồi bắt đầu ăn.

Bổ sung năng lượng, đại não bắt đầu hoạt động bình thường.

Cậu càng nghĩ càng cảm thấy không ổn nên lại nhắn Wechat cho Tư Đình: [Đêm qua hai anh kết thúc lúc nào?]

[Anh Đình: Chắc tầm khoảng chín giờ. Em uống cũng giỏi thật, uống say mà anh với Lão Thẩm đều không nhìn ra, ha ha ha ha ha.]

Ngu Thu thăm dò nói: [Hình như là em ngủ quên trên ghế.]

[Anh Đình: Đâu có, lúc anh rửa chén xong đi ra thì em đã nằm trên giường rồi.]

Ngu Thu không khỏi nhíu mày: [Là anh Thẩm đưa em về phòng à?]

[Anh Đình: Đúng vậy. Anh đã nói với em rồi, trông Lão Thẩm lạnh lùng nhưng thật ra rất ấm áp.]

Sắc mặt Ngu Thu không thay đổi, cậu động động ngón tay: [Em biết. (Hehe)(Hehe)(Hehe)]

Thẩm Minh Đăng đưa tên say như chết là cậu về phòng? Đưa thế nào?

Còn có, câu hỏi kia của cậu, đến cuối cùng là mơ hay thực?

Ngu Thu vỗ nhẹ đầu, tắt điện thoại rồi che mặt. Tại sao cậu lại không nhớ gì hết?

Cậu nhất định phải nhớ lại.

Chưa được bao lâu sau, Tư Đình lại gửi tin nhắn đến: [Tiểu Thu, cậu ấy từ chối hợp đồng rồi. (Khóc lớn)]

Ngu Thu hơi sửng sốt. Mạnh Bình Giang không đồng ý?

Cậu nhíu mày nghĩ ngợi một lát thì dần hiểu ra.

Trong mơ, Mạnh Bình Giang vì bị bạo lực mạng làm cho cùng đường bí lối mới ký hợp đồng với một công ty quản lý.

Lần này có cậu can thiệp, Mạnh Bình Giang vẫn yên ổn làm việc bán thời gian như thường, không nhất định phải tiến vào giới giải trí.

Trong lúc nhất thời Ngu Thu cũng không biết mình đúng hay sai.

Cậu trịnh trọng hỏi: [Rốt cuộc anh có ý gì với cậu ấy?]

[Anh Đình: Ý gì là ý gì? Anh chỉ cảm thấy cậu ấy rất cố gắng nên muốn giúp cậu ấy một tí.]

[Ngu Thu: Trước đó em nghĩ là đương nhiên, có lẽ cậu ấy không cần trợ giúp.]

[Anh Đình: Vậy làm sao bây giờ?]

Ngu Thu bật cười: [Anh mong cậu ấy tốt hay là mong cậu ấy không tốt?]

[Anh Đình: Đương nhiên là mong cậu ấy tốt rồi! Có thể kiếm càng nhiều tiền không tốt hơn sao?]

Ngu Thu kiên nhẫn giải thích: [Nếu cậu ấy không thích, có thể kiếm được nhiều cũng không tốt.]

[Anh Đình: Có lý. Nhưng anh nghe nói cậu ấy làm việc bán thời gian. Bây giờ đang nghỉ hè thì cậu ấy có thể giải quyết được, còn đến lúc khai giảng thì phải làm sao? Sau khi nhập học cậu ấy làm gì có dư thừa tinh lực làm nhiều việc như vậy.]

Ngu Thu: [Vậy thì chờ khai giảng lại nói.]

Cậu để điện thoại xuống, trong lòng thầm than.

Tư Đình xuất thân phú quý, từ nhỏ đến lớn thuận buồm xuôi gió, muốn làm gì cũng dễ. Đoán chừng một lần vấp phải trắc trở cũng là vì Mạnh Bình Giang.

Trên người Mạnh Bình Giang có rất nhiều điểm sáng, cậu chủ Tư bị hấp dẫn là chuyện có thể đoán được.

Nhưng trải nghiệm cuộc sống của hai người đã tạo nên hai quan điểm hoàn toàn khác biệt, khó khăn là việc không thể tránh được.

Cuộc sống không chỉ là cuộc gặp gỡ tình cờ lãng mạn đầy ý thơ mà hơn thế nữa chính là những cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau.

Giống cha mẹ cậu.

Đến bây giờ Tư Đình còn chưa nhận ra tấm lòng của mình, cũng có thể đã nhận ra nhưng không chịu thừa nhận. Nếu như không có tác nhân bên ngoài kích thíc thì có lẽ anh ấy sẽ núp trong mai rùa trốn tránh một thời gian dài.

Ngu Thu uống hết ngụm sữa bò cuối cùng, dọn dẹp xong mới rời khỏi nhà.

Không có Thẩm Minh Đăng lái xe đưa đi, cậu chọn đi bằng tàu điện ngầm. Không phải giờ cao điểm tan tầm nên tàu điện ngầm không đông người.

Cậu tìm một chỗ ngồi xuống, mở điện thoại ra rồi làm kẻ cúi đầu. 

Wechat có hai tin nhắn.

Một tin là của bà Hướng: [Tiểu Thu, ở bên kia đã quen chưa? Không quen thì về nhà đi, dì mặc kệ chuyện của anh Thẩm cháu.]

Cậu cười trả lời: [Rất quen ạ, anh Thẩm cũng rất quan tâm đến cháu.]

Một tin khác là Văn Sách: [Tôi thi được điểm max! Chúng ta cùng đi đăng ký thi đi!]

Cậu trả lời: [Được, hẹn thời gian đi!]

Ngu Thu thoát khỏi giao diện Wechat, bỗng nhiên ngơ ngẩn.

Bạn bè Wechat cậu không nhiều nhưng trên cơ bản đều có liên quan đến Thẩm Minh Đăng, ngoại trừ bạn bè mới thêm là Mạnh Bình Giang.

Vì bóng ma tâm lí khi còn nhỏ nên ở trường cậu rất ít khi thân thiết với người khác, cũng chưa từng có bạn thân. Ngoại trừ một nhóm lớp bị chặn thì không hề còn gì khác.

Mới vừa rồi còn thầm than Tư Đình trốn tránh, không phải bản thân cậu cũng lựa chọn co đầu rút cổ giống anh ấy sao?

Thế này không tốt.

Không giao tiếp bạn bè thì sao có thể gặp được anh chàng chất lượng cao, lỡ gặp phải tên chỉ vì thận mà không phải vì tim thì sao?

Ngu Thu rút kinh nghiệm xương máu, quyết định làm nên thay đổi.

Trước tiên bắt đầu từ người quen đã.

Cậu đăng nhập game, tìm tới Cao Đại Soái đang online rồi gửi một dãy số.

[Cao Đại Soái: ?]

[Ngô Hỏa Hỏa: Số điện thoại của tôi, cậu đến Hoa Kinh thì có thể liên lạc với tôi.]

[Cao Đại Soái: Cảm động.jpg]

Đi kèm với số điện thoại của mình.

[Ngô Hỏa Hỏa: Thuận tiện thêm Wechat cho dễ liên lạc.]

Qua nửa ngày Cao Đại Soái mới trả lời: [Được.]

Hẳn là nãy giờ đang xoắn xuýt.

Ngược lại là phù hợp với tính cách ở thế giới thực của cậu ấy.

Danh thiếp Wechat của cậu ấy là tên tiếng Anh, avatar có một vòng tròn màu xanh, vòng bạn bè đặt chế độ chỉ có thể thấy được ba ngày gần nhất nên cũng không thấy được gì.

Ngu Thu cũng không dùng tên thật.

Hai người cùng ghép nhóm chơi mấy ván. Lúc tàu điện ngầm đến ga, Ngu Thu nói một tiếng offline rồi đi về phía nào đó theo trí nhớ của mình.

Cha mẹ qua đời đột ngột nhưng để lại cho cậu không ít tài sản, trong đó còn có một căn biệt thự.

Biệt thự này mua năm cậu chín tuổi, cách mặt tiền cửa hàng của mẹ không xa. Đã nhiều năm như vậy, tường ngoài đã có vẻ cũ kỹ.

Tiền mua biệt thự phần lớn là từ cha cậu làm diễn viên kiếm được. Dù ông Ngu không phải là diễn viên rất nổi tiếng nhưng kỹ năng diễn xuất cũng không tệ, hợp đồng đóng phim tới không ngừng. Ông tham gia mấy bộ phim truyền hình đình đám, độ nhận diện cũng coi như không tệ.

Biệt thự song lập còn có một vườn hoa nhỏ.

Lúc vừa chuyển đến, bà Đào còn hưng phấn lên kế hoạch, nói muốn trồng chút hoa cỏ trong vườn hoa, lại nuôi thêm một con Collie thông minh. Gia đình sẽ cùng nhau sống một cuộc mỹ mãn, hưởng thụ khoảng thời gian thần tiên.

Ngu Thu mở cửa sân ra chỉ thấy cỏ dại, cằn cỗi mà hoang vu.

Cậu vuốt nhẹ lông mày, ngăn chặn hốc mắt cay xè. Cậu đi qua cỏ dại, bước lên bậc thang.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác.

Bên cạnh bậc thang xây rào chắn thô to, trên rào chắn còn có một chậu hoa bị nứt lớn. Trải qua chín năm dãi nắng dầm mưa, nó đã không còn vẻ tinh mỹ từ lâu, sợ là vừa chạm một cái sẽ vỡ tan nát.

Ngu Thu bước vào nhà.

Khắp nơi trong nhà đều được đậy vải trắng che bụi, giống như linh đường, không hề có sức sống. Bụi bám đầy trên vải che, mấy góc khuất thì đóng đầy mạng nhện. Nghiễm nhiên nơi này đã trở thành chốn yên vui của bầy nhện. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cậu lên lầu hai, mở một cánh cửa ra.

Ánh nắng màu vào xuyên qua cửa sổ thủy tinh phản chiếu vào mấy bức tranh thêu bình phong trên tường làm cậu chói mắt, mơ hồ có thể thấy được ánh sáng lấp lánh của nét thêu trong khung tranh. 

Đây là phòng thêu được bố trí đặc biệt, nó nằm ở nơi sâu nhất và xa nhất của lầu hai, có điều ngoài cửa sổ là vườn hoa nhỏ. Ngồi sau khung thêu, ngẩng đầu là có thể trông thấy bầu trời xanh thẳm cùng với cành lá xanh tươi ngoài cửa sổ.

Bà Đào muốn sống ẩn dật ở Đông Sơn, làm bạn với diệc và mòng biển nhưng cuối cùng lại bị phàm tục đánh bại.

Trong phòng thêu bố trí đầy đủ dụng cụ thêu. Ngu Thu chỉ cần xốc khăn che bụi, dựng giá đỡ, nối chỉ thêu là có thể ngồi xuống xe chỉ luồn kim.

Cậu cũng làm hoàn toàn chính xác như vậy.

*

"Sếp Thẩm, báo cáo đã xong hết rồi." Mễ Phi cầm văn kiện, kính cẩn nói.

Thẩm Minh Đăng lại không đáp lại.

Mễ Phi: "... Sếp Thẩm?"

Sếp Thẩm của họ yêu công việc nhất thế mà lại thất thần?!

Thẩm Minh Đăng chợt hoàn hồn, đôi mắt phía sau tròng kính hiện lên sự phiền muộn, khuôn mặt nghiêm túc, nói: "Ừm, tôi biết rồi. Cứ phân công nhiệm vụ theo kế hoạch."

Mễ Phi đáp một tiếng rồi quay đi.

"Đợi một lát!" Thẩm Minh Đăng gọi anh ta lại: "Tôi nhớ cậu có một người em trai."

"À, đúng vậy."

Mễ Phi không rõ lý do xuất hiện đề tài này, ngẩn ngơ chờ lãnh đạo tiếp tục lên tiếng.

"Quan hệ giữa hai cậu thế nào?" Thái độ Thẩm Minh Đăng thản nhiên như thể chỉ tâm sự việc nhà.

Làm trợ lý thân tín, Mễ Phi chưa từng nghe sếp Thẩm tâm sự chuyện riêng tư với ai. Ngay cả việc biết anh ta có em trai cũng là vì anh ta xin nghỉ phép vì em trai nên sếp Thẩm mới biết.

Dù anh ta kinh ngạc nhưng vẫn nghiêm túc trả lời: "Rất tốt ạ. Con trai mà, luôn có những lúc nghịch ngợm."

Thẩm Minh Đăng gật gật đầu, có đôi khi cũng nghịch ngợm thật.

"Nhưng cũng có lúc ngoan ngoãn."

Thẩm Minh Đăng lại gật đầu, xác thực là có ngoan ngoãn.

"Nhưng mà sếp Thẩm hỏi chuyện này làm gì ạ?"

"Em trai cậu… Có thích khóc không?" Thẩm Minh Đăng hỏi: "Nếu khóc thì phải làm sao?"

Mễ Phi rất có kinh nghiệm: "Nó cứng cỏi, không khóc nhiều. Nếu như có khóc thì cũng chỉ gào thôi, không cần phải để ý đến."

"..."

"Sếp Thẩm?"

Thẩm Minh Đăng xoay nắp bút: "Không có lúc khóc thật à?"

"Có chứ."

"Nói một chút nghe xem!"

Mễ Phi suy nghĩ một lát rồi nói: "Phải xem khóc vì cái gì nữa."

"Nếu khóc vì cậu thì sao?" Thẩm Minh Đăng mong đợi hỏi.

"Vì tôi à?" Mễ Phi nhịn không được mà bật cười: "Đoán chừng là vì bị tôi đánh đến phát khóc, không cần phải để ý đến."

Thẩm Minh Đăng: "..."

Anh phất tay: "Cậu ra ngoài đi!"

Mễ Phi mang theo cái đầu đầy dấu chấm hỏi ra văn phòng. Hôm nay sếp Thẩm thật sự rất kỳ lạ.

Sếp Thẩm kỳ lạ nhìn màn hình máy tính chằm chằm, không được bao lâu ánh mắt lại rơi lên cánh tay mình.

Hình như nơi bị nước mắt nhỏ lên đêm qua còn hơi nóng ấm.

Khóc thật hay khóc giả, anh phân biệt được rõ ràng.

Trước kia Ngu Thu mượn nước mặt đặt bẫy anh, để anh bị cha mẹ la mắng, anh có thể trả lời thờ ơ, không thèm quan tâm cũng không hề nặng lòng với mấy chuyện này.

Nhưng lần này hơi khác biệt.

Trong lòng Thẩm Minh Đăng hơi loạn, thậm chí anh còn nghĩ trước kia mình thờ ơ như vậy có thể là một loại tổn thương không?

Trong [Hồng Lâu Mộng], Lâm Đại Ngọc gọi Giả Mẫu một tiếng ngoại tổ mẫu, còn nhìn mặt mà nói chuyện, sống cẩn thận từng li từng tí.

Còn Ngu Thu thì sao?

Đột nhiên bước vào một môi trường hoàn toàn xa lạ, cậu sẽ không vì sợ hãi mà làm ra những chuyện không đúng chứ?

Thẩm Minh Đăng mở nắp bút ra rồi đóng lại, mở ra đóng lại không ngừng. Anh lặp đi lặp lại động tác này một cách máy móc, cho đến tận khi có tiếng gõ cửa phòng làm việc.

Anh ngồi nghiêm túc, ngay ngắn: "Vào đi!"

Văn Sách bưng cà phê bước vào. Anh ấy mặc áo sơ mi cùng với quần âu bình thường, phối hợp với khuôn mặt lai hai dòng máu tuấn tú rất quyến rũ.

"Thẩm, lúc trước anh mời tôi về nước hợp tác còn nói phải rửa bụi gì đó cho tôi. Nhưng mà bận rộn quá làm trễ nải, đêm nay thế nào?"

Thẩm Minh Đăng có một số việc nghĩ không ra, tạm thời không muốn về gặp Ngu Thu nên gật đầu đồng ý: "Là tiếp phong tẩy trần, anh nên bổ túc thành ngữ."

"Tôi vẫn đang học đây." Văn Sách uống một ngụm cà phê: "Nhớ gọi Autumn nữa, nghe nói cậu ấy là em trai anh."

"Autumn?"

"Chính là Thu đó."

"Cậu ta tên Ngu Thu." Thẩm Minh Đăng nhíu mày uốn nắn, dừng một chút lại nói: "Sao hai người lại quen nhau?"

Lần trước ở Kim Đỉnh, anh thấy Ngu Thu và Văn Sách quen nhau, trong lòng vẫn luôn thắc mắc.

"Đây là sự đẹp đẽ của duyên phận. Cậu ấy giúp tôi rất nhiều, tim ruột thật sự quá ấm áp, tôi rất thích cậu ấy!"

"..."

Gân xanh trên thái dương Thẩm Minh Đăng nổi lên: "Là lòng nhiệt tình. Văn Sách, trong truyền thống Trung Quốc, biểu đạt tình cảm phần lớn là kín đáo kiềm chế. Anh không nên tùy tiện nói chữ 'thích' ra ngoài miệng."

Văn Sách không hiểu: "Có đúng không? Nhưng tôi thấy mấy người trên mạng đều rất nhiệt tình cũng không hề kiềm chế mà."

"Trên mạng khác hiện thực."

"Ồ, vậy được rồi." Văn Sách nhún nhún vai: "Nhớ đưa Thu đến, anh không hề thú vị chút nào."

Thẩm Minh Đăng: "..."

"Anh mời, còn có, mời Ngu Thu nữa."

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp