Bạn Trai Trà Xanh Công Lược Tôi

Chương 32


4 tháng

trướctiếp

Chân Thế Hào giúp Quan Hành cất hành lý rồi ngồi vào trong xe, bấm còi với Cung Du coi như là chào hỏi sau đó lái xe ra khỏi biệt thự, từ từ biến mất trong tầm mắt của Cung Du.

Cung Du vẫy vẫy tay với đuôi xe, híp mắt lại để nhìn rõ gáy của Quan Hành ngồi dãy ghế đằng sau, đột nhiên bị gió lạnh thổi vào trong sân nhà luồn vào cổ áo, anh lập tức hít hít mũi rồi đóng cửa lại đi vào phòng, lưng dựa lên cánh cửa thở dài một hơi.

Sao lại hơi không quen thế này.

Thấy bản thân sinh ra cảm xúc yếu đuối, Cung Du lấy lại tinh thần, xoa tóc hai cái rồi ôm lấy Liễu Liễu mấy ngày nay ...., vuốt ve bộ móng nhỏ của nó: “Tiểu Liễu Liễu, ăn ít hạt khô nhé?”

Liễu Liễu meo một tiếng.

Hai tay Cung Du giơ cao nó lên đỉnh đầu lắc lắc giống như khỉ mặt xanh chọn Simba làm vua sư tử vậy sau đó lấy đồ ăn vặt từ trong tủ thức ăn cho mèo ra rồi đi vào phòng dành cho mèo, cười nói với đàn mèo con nhanh chóng vây quanh chân anh: “Quào, tai các em thính vậy”.

Chú mèo Đại Quất nhìn vào liền khiến người ta cảm thấy nó luôn trong trạng thái đói bụng nhanh nhẹn nhảy lên khung mèo leo trèo sau đó ở nơi có độ cao bằng với Cung Du nhảy phắt lên vai anh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hộp đồ hạt khô trong tay Cung Du, miệng kêu meo meo liên tục.

Được đàn mèo vây quanh mang đến cảm giác thỏa mãn khiến Cung Du thoải mái đến nỗi híp mắt lại, anh ngồi xổm xuống mở nắp hộp ra rồi chia cho mỗi con một nắm nhỏ.

Đại Quất không vui, nó dùng cân nặng đáng tự hào của mình đè lên xương cổ của Cung Du và thành công đạt được mục đích khiến Cung Du phải lấy thêm cho mình nó một nắm hạt khô nữa.

Cung Du thấy Đại Quất cuối cùng cũng hài lòng thì mới đưa tay ra muốn chọc chiếc lưỡi nhỏ màu hồng phấn đang thè ra khỏi miệng nó, không ngờ nhóc mập ú màu vàng này lại cao tay hơn, sau khi hành vi quyến rũ Cung Du thành công, lại ở khoảnh khắc mà anh suýt chạm vào mình, “vèo” một cái rụt lưỡi vào trong miệng.

Trên khuôn mặt lem luốc tràn ngập vẻ khôn ngoan.

Cung Du cười mắng nó một câu: “Lợi dụng xong thì lật mặt không nhận người nữa phải không?”

Đại Quất giơ chân sau lên đạp nhẹ vào Cung Du.

Cung Du bất lực nắm lấy bàn chân của nó lắc lắc hai cái.

Nhìn đi, cũng không phải là không quen.

Cho các boss mèo ăn no xong, Cung Du cũng hơi đói.

Buổi sáng Quan Hành làm rất nhiều món, anh bỗng kích động ăn hết sạch, căn bản không hề để cho bản thân của hiện tại một con đường sống.

Nhớ lại hàng nghìn lời dặn dò của Quan Hành với anh, Cung Du cũng thực sự không dám động vào nhà bếp.

Nghĩ đến đây, Cung Du không khỏi phì cười một tiếng.

Một thằng nhóc thôi mà, họ mới quen nhau hơn hai tháng, không đến mức thay đổi anh thành như vậy đâu nhỉ.

Đang cân nhắc nên làm chút đồ ăn gì đó không nguy hiểm để lấp đầy bụng thì chỉ nghe thấy chỗ cửa vào đột nhiên phát ra tiếng mở khóa “cạch, cạch”, Cung Du quay người thò ra đầu ra ngoài cửa phòng dành cho mèo liền nhìn thấy cô Lưu đeo balo bằng vải bố đi vào.

Vừa nhìn thấy Cung Du cả người mặc đồ ngủ, cô Lưu mỉm cười chào hỏi anh: “Cung tiên sinh, con ở nhà à, cô còn tưởng con ra ngoài làm việc rồi chứ”.

“Phim vừa đóng máy, khoảng thời gian trước khi đến tết này con chỉ cần tham gia tập luyện cho ‘Xuân Vãn’ thôi nên cũng không bận lắm”.

Cung Du khẽ nhấn cái bụng nhỏ ăn no đến nỗi phồng lên của Liễu Liễu, bám vào khung mèo leo trèo rồi đứng lên, từ từ thích nghi với cơn chóng mặt do đứng dậy đột ngột.

“Cung tiên sinh, con không khỏe sao?”

Cô Lưu thấy sắc mặt của Cung Du hơi nhợt nhạt thì nhanh chóng thay dép lê rồi đi về phía cậu: “Ôi chao, sao mặt lại đổ mồ hôi thế này, Cung tiên sinh có phải con bị bệnh rồi không?”

Cung Du chỉ vào đầu của mình rồi lắc đầu nói: “Không, chỉ là huyết áp thấp thôi, ngồi lâu rồi đột nhiên đứng lên thì thường như vậy, không sao đâu ạ”.

“Thường xuyên như vậy thì không ôn rồi”. Cô Lưu bĩu môi không đồng ý. Con trai bà lớn hơn Cung Du mấy tuổi, năm ngoái vừa kết hôn, kể từ đó bà ấy vô cùng đam mê làm bà mai cho người khác: “Cung tiên sinh, con cũng đến tuổi kết hôn rồi mà, trong giới giải trí có biết bao cô gái xinh đẹp vẫn không có kiểu mà Cung tiên sinh thích sao? Đừng có độc thân suốt như vậy, con ở một mình thế nào cũng phải có một người bên cạnh giúp đỡ có đúng không?”

Bà ấy vừa dọn cát mèo vừa cúi đầu nói không ngừng nhưng Cung Du vẫn rất thích bà ấy ở bên cạnh mình nói những thứ này, nghe giống như bà mẹ cảm thấy sốt ruột vì hôn nhân của con trai mình vậy.

Mỗi lần nghe bà nói xong, Cung Du đều cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng.

Cô Lưu vừa nói vừa chỉnh lại túi bóng đựng đầy cát mèo trong tay, lúc quay người bỏ mấy đồ lặt vặt ra ngoài cửa phòng dành cho mèo thì phát hiện Cung Du vẫn đang ôm Liễu Liễu dựa vào tay vịn cầu thang, cụp mắt nghe bà nói chuyện, không khỏi ngạc nhiên nói:

“Trời đất Cung tiên sinh, sao con vẫn còn đứng ở đây vậy, mau ra sofa ngồi nghỉ ngơi đi”.

Cung Du mỉm cười: “Không cần đâu ạ, con muốn học theo dì làm sao có thể làm vừa nhanh vừa sạch như vậy, lúc con dọn cát mèo thì thường xuyên làm bẩn sàn nhà”.

Cô Lưu nghe thấy Cung Du khen bà ấy thì quên luôn chuyện trạng thái của Cung Du đang không khỏe, bà ấy nói:

“Ôi nói đến đây lại nhớ, Cung tiên sinh, hai ngày nay Hoàng tổng đi vệ sinh nhiều ghê, mỗi lần “đào vàng” hai con mèo cũng chưa chắc đi nhiều bằng một mình nó”.

Hoàng tổng chính là con mèo cam mập ú nu năm lần bảy lượt đòi hạt khô từ Cung Du.

Nghe thấy “cục vàng” của mình bị sỉ nhục, Hoàng tổng lập tức không vui, nhảy từ khung mèo leo trèo xuống, sải những bước chân cao quý đi đến bên chân cô Lưu, dùng đệm thịt nhỏ giẫm lên dép lê của bà ấy, meo một tiếng bản thân cho là rất hung dữ, dường như đang đe dọa cô Lưu không được nói gì nữa.

“Haha, Cung tiên sinh, mấy con mèo này của con sắp thành tinh rồi, nhìn nó thông minh ghê”. Cô Lưu cười rồi nhấc móng thịt nhỏ của Hoàng tổng lên sau đó vuốt ve chiếc tai nhọn mỏng manh của nó, quay đầu nhìn Cung Du rồi nói: “Cung tiên sinh thật hạnh phúc, có điều kiện tốt như vậy để nuôi mèo, thật khiến người ta ngưỡng mộ”.

Cung Du đẩy kính đang đeo lên, cười nói: “Cô Lưu, con còn ngưỡng mộ cô đó, gia đình hòa thuận, con cháu đầy nhà, tốt biết bao”.

Cô Lưu thực sự luôn coi gia đình hạnh phúc viên mãn làm niềm tự hào của bản thân, nghe vậy bà ấy mỉm cười nhìn Cung Du:

“Cung tiên sinh con xem, bản thân con không cảm thấy gia đình hạnh phúc là chuyện tốt sao? Vậy nên là mau mau tìm người sống cùng con đi, như vậy cuộc sống mới có tương lai”.

Nghe bà ấy nói “tương lai” khóe môi hơi mỉm cười của Cung Du đột nhiên cứng ngắc.

Cuộc sống của anh...làm gì còn tương lai.

Sống một ngày ít đi một ngày, nhiều hơn cũng không dành được.

Cảm xúc của Cung Du bỗng suy sụp nhưng vẫn đáp lại lời của cô Lưu: “Vâng ạ cô Lưu, con sẽ cố nhanh hết mức có thể”.

Cô Lưu từng thấy người đàn ông đẹp trai như Cung Du, vừa là diễn viên vừa có tiền, đời tư chắc chắn giống kiểu mà báo chí đưa tin, vừa lăng nhăng vừa không chính trực, còn sẽ thường xuyên dẫn người về nhà, làm cho ngôi nhà chướng khí mù mịt, trở thành một mớ hỗn độn.

Lúc đầu nghe người giới thiệu việc nói chuyện cần giúp một nam diễn viên trong giới giải trí thì ban đầu cô Lưu định từ chối.

Bà ấy không muốn mang những thứ không lành mạnh trong ấn tượng của mình về nhà, từ đó ảnh hưởng đến tâm trạng của cả gia đình bà ấy nhưng đối phương đưa ra mức lương quá hấp dẫn khiến bà ấy không nhịn được mà nhận công việc này.

Mà sự thật chứng minh bà nghĩ sai rồi.

Ngày đầu tiên bước vào ngôi nhà này, suy nghĩ của bà ấy hoàn toàn bị đảo ngược lại.

Người đàn ông trẻ tuổi vừa nhận được ba giải ảnh đế vậy mà thường ngày lại không thích ra ngoài xã giao hơn nữa ngoài nuôi mèo ra thì chính là trồng hoa, hoặc là giặt một đống quần áo rồi phơi ở ban công, trừ mùi khét thường xuyên tràn ngập trong ngôi nhà thì thực sự là một người đàn ông tốt.

Thời gian hai người quen nhau lâu dần, có thể nói chuyện thì sẽ nói chuyện nhiều hơn.

Khi giao tiếp với Cung Du, cô Lưu thấy rõ anh hình như không có người nhà, thậm chí bạn bè cũng chẳng có mấy người, trừ người môi giới và trợ lí ra, dường như chỉ có bà ấy và shipper là từng đến đây.

Thầm cảm thán con người thường được cái này mất cái kia, đồng thời ấn tượng với Cung Du cũng ngày càng tốt lên.

“Cung tiên sinh, con ăn cơm chưa?”

Lúc Cô Lưu cầm cát mèo và lông mèo đã thu dọn xong đi ra đến cửa thay giày thì thuận miệng hỏi một câu.

Con người Cung Du thật thà, theo bản năng thành thật trả lời: “Chưa ạ”.

“...Vậy cô làm cho con bữa cơm rồi đi”.

Nụ cười trên mặt cô Lưu bỗng chốc sượng trân, động tác trên tay cũng theo đó mà dừng lại.

Bà ấy đã từng “chiêm ngưỡng” tài nấu ăn của Cung Du.

Nếu bắt buộc phải hình dung thì chính là...

Căn phòng hôm đó rất tối, bà cầm túi cát mèo đứng ở trong, ngay cả bóng Hoàng tổng cũng không nhìn rõ.

Cung Du nghe thấy bà ấy muốn nấu cơm cho mình thì không khỏi ngơ ngác, vội vàng đưa tay đẩy kính rồi ho nhẹ một cái, hoang mang hỏi: “Hả? Không hay đâu ạ, sẽ không làm phiền cô chứ?”

“Nâu bữa cơm thôi mà, có cái gì mà phiền? Cung tiên sinh mau qua chỗ sofa nghỉ ngơi đi”.

Cô Lưu mở cửa ra, túi rác mang đi vứt tạm thời để ngoài cửa, xoay người đi vào trong phòng bếp ý bảo Cung Du mau mau đi nghỉ ngơi đi.

Bà ấy lại hỏi anh một câu: “Cung tiên sinh, con có ăn kiêng cái gì không? Có những thứ gì không ăn được không?”

Làm phiền người người ta giúp nên nào dám có yêu cầu gì, Cung Du vội vàng lắc đầu nói: “Không có, con không kiêng gì, thực sự phiền cô quá, cảm ơn cô ạ”.

Cô Lưu cười: “Cảm ơn cái gì, bình thường Cung tiên sinh trả cho cô tiền lương cao như vậy, mỗi ngày cô đến nấu cơm cho con cũng được, haha”.

Cung Du nói cảm ơn rồi bưng cốc nước nóng đi đến bên sofa rồi ngồi xuống, mệt mỏi thở phào một hơi.

Cô Lưu đeo tạp dề được gấp gọn gàng lên rồi đưa tay mở nắp nồi cơm điện ra sau đó “í” một tiếng.

Cung Du vừa tháo kính xuống, đang dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy giọng nói kinh ngạc của cô Lưu thì giơ tay lấy kính đeo lên rồi quay đầu lại hỏi:

“Cô Lưu sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Không phải là khóa ga chưa đóng chứ, chắc không phải đâu, Tiểu Quan rất cẩn thận, sẽ không mắc những lỗi đơn giản này.

“Cung tiên sinh, trong nồi có thức ăn này”.

Cô Lưu giơ tay đưa lên trên nồi cơm điện để thử độ ấm: “Ồ, vẫn còn nóng này, bây giờ có thể ăn luôn được”.

Cung Du nhíu mày, từ trên sofa đứng dậy.

Có thức ăn?

Buổi sáng không phải bị anh ăn hết rồi sao?

Anh nhớ Quan Hành đã rửa nồi niêu xoong chảo sạch bong rồi mà.

Quan Hành?

Vừa nghĩ đến cún con ấm áp Quan Hành thì Cung Du không nhịn được đi nhanh hơn.

Anh đi đến bên cạnh cô Lưu cúi đầu nhìn vào trong nồi.

Quả nhiên, trong chiếc nồi dung tích lớn hai đĩa rau xào được ngăn cách đang nằm ngay ngắn ở bên trong, dưới cùng là cơm trắng dẻo mềm, trắng bóc.

Cung Du hơi bất ngờ cười toe toét, quay đầu nhìn về phía cô Lưu nói: “Có, có thức ăn, em trai con làm cho con ạ”.

Thấy sự vui vẻ hiện lên trên mặt Cung Du, cô Lưu vô tình cũng vui vẻ theo anh đồng thời không khỏi hơi nghi ngờ:

“Em trai?”

Bà ấy làm ở chỗ Cung Du cũng sắp hai năm rồi, trước đêm giao thừa năm ngoái, bà vẫn đến quét dọn và khử trùng phòng dành cho mèo như thường lệ.

Lúc đó anh chỉ có một mình đón tết, thứ duy nhất ở cạnh anh chính là đàn mèo ở trong kia, bà ấy chưa từng nghe anh nói về chuyện liên quan đến gia đình mình chứ đừng nhắc em trai lần đầu tiên nghe nói đến.

Cung Du gật đầu, không quan tâm đến cái đĩa vẫn còn đang nóng, anh đưa tay nhấc thức ăn ra ngoài, dường như đang thể hiện cho cô Lưu xem, chứng minh anh cũng là người được quan tâm chăm sóc.

“Bông cải xanh, con thích ăn lắm”.

Cô Lưu mỉm cười gật đầu, không cố hỏi thêm nữa, cởi tạp dề ra trêu trọc Cung Du nói: “Cung tiên sinh sợ không phải là “kim ốc tàng kiều” chứ nên mới lấy em trai ra làm lá chắn, nhìn món ăn được làm đẹp mắt và thơm ngon như này, chắc chắn là một người đẹp dịu dàng, hiền thục rồi”.

Dịu dàng hiền thục? Điều này đúng đó.

Nhưng người đẹp... nếu bỏ đi giới tính không phù hợp thì chắc cũng đúng nhỉ?

Tiễn cô Lưu đi, Cung Du vội vàng rửa sạch tay rồi đi đến bên bàn ăn, bưng thức ăn lên.

Cung Du cúi đầu suy nghĩ một lúc, không biết nghĩ đến cái gì, đưa tay xắn ống tay áo lên rồi lại bưng ra đặt lên bàn trà.

“Nào, Lão Tứ”. Cung Du đưa tay gọi Lão Tứ đang cách anh hai bước: “Lại đây nhìn thức ăn mà anh Tiểu Quan nấu cho bố này”.

Vừa nói khỏi miệng Cung Du liền thấy vai vế bị đảo lộn rồi phì cười: “Nhìn thức ăn mà anh Tiểu Quan nấu cho anh này”.

Lão Tứ miễn cưỡng đi qua, cái mông ngồi ở giữa chân Cung Du, ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm khuôn mặt của Cung Du.

Nếu không phải vì anh trông đẹp trai, chẳng có con mèo nào trong căn nhà này có thể sẵn sàng “care” loài người nhiều lời như anh.

Cung Du nhìn thức ăn màu sắc bắt mắt trước mặt bỗng hơi không nỡ động đũa.

Anh mở tivi lên, chọn một chương trình gameshow mượn âm thanh ồn ào, tạo ra không khí rộn ràng cho căn biệt thự trống rỗng.

Cuối cùng, Cung Du cầm lấy đũa rồi bắt đầu lặng lẽ ăn cơm.

...

“Hắt xì!”

Mắt Cung Du còn chưa mở, tay đã mò lên rút khăn giấy ở trên tủ đầu giường nhưng không cẩn thận chạm vào chiếc cốc đặt trên bàn khiến nó rơi xuống thảm lăn một vòng, nước trong cốc cũng đổ ra làm ướt thảm lông màu trắng.

Anh không đi nhặt chiếc cốc rơi trên mặt đất mà vội vàng rút mấy tờ giấy để lau nước mũi, từng tờ giấy bị vứt vào trong thùng rác rất nhanh đã chất thành một cái núi nhỏ.

Lần bệnh này của Cung Du hoàn toàn do anh tự làm tự chịu.

Hai ngày sau khi Quan Hành đi, Cung Du cảm thấy nhàn rỗi đến phát chán.

Ăn hết bữa sáng được giao đến, anh bày đặt học theo dáng vẻ chạy bộ buổi sáng thường ngày của Quan Hành, chỉ mặc quần áo thể thao mỏng dính, chạy bốn năm vòng trong sân nhà và vườn hoa, nhân đây khiến bản thân có một cơ thể và trạng thái khỏe mạnh hơn trên sân khấu ‘Xuân Vãn’.

Nhưng không ngờ không chỉ không trở nên khỏe mạnh ngược lại còn đổ bệnh.

Biểu diễn ‘Xuân Vãn’ sắp đến, anh đột nhiên ngã bệnh, hơn nữa với lí do ngu ngốc như vậy.

Điều này khiến Cung Du thực sự rất khó để nói ra.

Điện thoại rung lên một cái, Cung Du hít mũi, lười biếng dùng hai ngón tay mở khóa màn hình.

[49: Anh dậy chưa? Ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì bây giờ em có thể đặt đồ ăn cho anh không?]

Đuôi mắt ho đến nỗi đỏ bừng của Cung Du hiện ra ý cười, cố gắng lấy lại tinh thần trả lời:

[Thành Bắc Từ Công: Ăn rồi, đang tiếp tục ngủ nướng nè]

Sau khi Quan Hành đi, quan hệ và giao tiếp của hai người vẫn thường xuyên như ngày thường sống cùng nhau.

Cho dù là nhìn thấy cây cổ thụ có hình dáng kì lạ bên đường hay mèo con đang ngồi ở góc phố ngẩng đầu nhìn trời cao thì Quan Hành đều sẽ “báo cáo” chi tiết với anh.

Cung Du cũng không chê phiền, sau khi xem những bức ảnh hắn gửi hết lượt này đến lượt khác thì sẽ liên tiếp trả lời Quan Hành bằng những ngón tay cái to đùng.

Được khuyến khích bởi sự khen ngợi của Cung Du, Quan Hành ngày càng gửi nhiều hơn, cái gì cũng gửi cho Cung Du.

Thấy Cung Du nói muốn ngủ nướng, Quan Hành lập tức hưng phấn không thôi.

Vừa hưng phấn lên, động tác tay cùng run rẩy theo, ấn hai lần liên tiếp lên dấu cộng và gọi video trên màn hình.

“...”

Điện thoại vừa bị nhét xuống dưới gối lại rung lên, Cung Du ho nhẹ rồi rút điện thoại ra, ngón trỏ vô tình bấm vào nút nghe.

“Anh? Anh đâu rồi?”

Đầu Cung Du mê man, lúc nghe thấy giọng nói thì ngơ ngẩn một lúc rồi ngay lập tức nhận thấy giọng nói phát ra từ điện thoại trong tay mình.

“Hả...hả?”

Trong trạng thái bị cảm nặng còn mang theo âm mũi nặng nề khiến Quan Hành lập tức nắm bắt thông tin quan trọng.

Giọng nói vừa nãy còn mang theo ý làm nũng trở nên nghiêm túc: “Anh, anh bị bệnh à?”

Cung Du lập tức giật mình, che điện thoại không dám để camera hướng về phía mình, phản bác qua loa: “Không, tôi ngủ thôi”.

“Vậy để em nhìn anh đi”.

Quan Hành sợ anh cúp máy, sốt ruột muốn chết.

Cung Du không nhịn được ho hai tiếng, thấy không giấu được nữa thì quay sang, khịt mũi một cái: “Chỉ bị cảm lạnh thôi, không sao, chắc ngủ một giấc là khỏi ngay mà”.

“Vậy hai ngày trước anh không nghe điện thoại của em, nói là bận công việc chính là đang lừa em đúng không?”

Giọng nói của Quan Hành đã nhuốm cảm xúc bi thương, điều này khiến Cung Du hơi hoảng sợ.

Trong hợp đồng mà họ kí kết, vốn chỉ là quan hệ kim chủ và “chim hoàng yến”, ngoài ra không cần phải thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ khác. ( truyện trên app T𝕪T )

Tuy nhiên, Quan Hành từ đầu đến cuối đều quan tâm anh một cách thật lòng thật dạ điều này khiến Cung Du cảm thấy vô cùng áy náy.

Anh không nên phụ lòng quan tâm của Quan Hành.

“Tôi, tôi cũng sợ cậu lo lắng nên mới...”

Cung Du giải thích.

“Nhưng anh không nghe điện thoại, không cho em nghe thấy giọng nói của anh, điều này khiến em càng lo lắng hơn”.

Tâm tư Quan Hành nhanh nhạy nghe ra được Cung Du cũng đã bắt đầu dỗ hắn thì cũng nhẹ giọng cho anh bậc thang đi xuống.

“Ừ, là tôi sao, sau này tôi sẽ giống như cậu, có chuyện gì cũng sẽ nói với cậu được không? Nhưng hiện tại thực sự không sao nữa rồi, cậu không cần lo lắng đâu”.

Cung Du đưa tay ra nhặt chiếc cốc rơi trên thảm, muốn ra ngoài rót nước uống tiếc rằng tay không có lực, chiếc cốc lại lách cách rơi xuống thảm.

Dưới thảm là sàn nhà, âm thanh dù có nhẹ đến mấy cũng sẽ phát ra tiếng “dong” cũng theo đó mà truyền sang bên Quan Hành.

“Ngay cả sức cầm chiếc cốc cũng không có còn nói anh không sao”. Bên Quan Hành truyền đến âm thanh quần áo ma sát vào nhau, giống như ngồi dậy từ giường hoặc sofa vậy: “Mau để em xem tình hình của anh đi”.

Nửa ngày Cung Du luôn để camera hướng lên trên cho Quan Hành nhìn trần nhà, nghe thấy giọng nói hơi không vui của thiếu niên, Cung Du cũng không nỡ để người quan tâm anh thất vọng bèn chỉnh lại hướng camera hướng vào mặt mình.

“Mặt anh đỏ bừng hết lên rồi kìa, người nhà...”. Quan Hành đau lòng nhíu chặt mày, hắn định hỏi người nhà của Cung Du tại sao lại không chăm sóc anh nhưng lại lo lắng Cung Du sẽ tức giận vì mình hỏi chuyện riêng của anh nên lập tức chuyển lời: “Trong nhà còn nước ấm không? Uống nhiều nước ấm sau đó uống thuốc, hiện tại anh có những triệu chứng gì, miêu tả đơn giản cho em xem, em mua ít thuốc ở “bệnh rồi sao” rồi bảo người chạy việc đưa đến cho anh”.

“Không cần, không cần đâu, tôi có thuốc”. Cung Du vét chăn ra rồi ngồi dậy, sau khi thích nghi với tư thế mới thì mới đưa chân đang đi tất bông ra bước lên thảm, cúi người nhặt chiếc cốc sau đó từ từ đi ra phía cửa: “Thực ra so với hôm qua thì đỡ hơn nhiều rồi, cậu thực sự không cần lo lắng đâu”.

Sau khi nghe Cung Du giải thích, sự lo lắng trong mắt của Quan Hành không hề giảm đi mà ngược lại còn ngày càng tăng lên.

“Đi chậm thôi, chậm chút, rót nước đừng để bị bỏng”.

Cung Du khàn giọng cười đáp: “Biết rồi, biết rồi”.

Bên Quan Hành đột nhiên truyền tới tiếng người lớn trong nhà: “Hành Hành, mau lại đây, bà ngoại...”

“Anh đợi em một chút!”

Điện thoại đột nhiên bị cúp, Cung Du nhìn màn hình nhấp nháy vài cái rồi tối đi, trong lòng nổi lên thất vọng.

Lúc Quan Hành cúp điện thoại, anh nghe thấy giọng nữ đang rất lo lắng gọi hắn và bà ngoại thì không khỏi lo lắng.

Vội vàng khống chế ngón tay đang hơi run run gõ chữ hỏi Quan Hành:

[Bắc Thành Từ Công: Tiểu Quan xảy ra chuyện gì vậy? Có cần dùng tiền không?]

Cung Du hỏi xong, dùng khuỷu tay chống lên lưng sofa một lúc nhưng lại không đợi được tin nhắn trả lời của Quan Hành.

Liếc nhìn thời gian luyện tập buổi chiều, Cung Du chỉ có thể chuyển cho Quan Hành một khoản tiền sau đó vội vàng uống thuốc rồi lái xe đến chỗ tập luyện của ‘Xuân Vãn’.

Họ đã tập luyện được mấy ngày, mỗi lần đến đều cần phải đi đến vị trí trên sân khấu một lượt sau đó lui về hậu trường tập hát, người đứng trên sân khấu nhiều hơn cả chính là các bạn nhỏ cầm hoa và đèn nhảy múa.

Đầu Cung Du nặng trĩu, anh xin phó đạo diễn tạm thời nghỉ rồi dựa vào ghế khán giả ở dưới sân khấu ngủ một lúc nhưng lại bị nước đá không phun ra không ngừng tập kích đến phát lạnh, ho đến nỗi tỉnh dậy luôn.

Mũi của anh vô cùng ngứa, vội vàng đứng dậy đi ra phía góc tường hắt xì một cái, vốn tưởng chỉ hắt xì một cái, không ngờ lại hắt xì liên tiếp hai ba cái liền.

Bản thân anh khó chịu vô cùng nhưng dáng bất lực vành mắt đỏ liên tục rụt vai lại chọc cho các bạn diễn viên nhí trong hậu trường không nhịn được cười suốt.

Cung Du đưa tay sờ khăn giấy đã chuẩn bị sẵn ở trong túi nhưng anh lại phát hiện ra giấy đã bị anh dùng hết từ lâu.

Một bé trai cầm hoa hướng dương lấy một tờ giấy từ trong túi ra, duỗi dài cánh tay đưa cho Cung Du: “Anh ơi, cho anh này”.

“Cảm ơn bạn nhỏ”.

Cổ họng Cung Du bắt đầu ngứa lên, đầu choáng váng muốn chết, anh mím môi cố gắng đưa tay lấy tờ giấy trong tay cậu bé.

Mặc dù anh và bạn diễn viên nhí trông có vẻ cách nhau rất gần nhưng ở giữa có một hàng lan can , chúng được dùng như một công cụ để ngăn cách hiện trường. Lúc đó Cung Du choáng váng đến mức nói chuyện còn khó chứ đừng nói đến đi qua lấy giấy mà bé trai cho anh.

Đuôi mắt lại tiết ra nước mắt sinh lí, Cung Du khó chịu đến mức lại quay người đi hắt xì sau đó lại cúi người ho.

“Khụ, khụ, khụ”.

Bên canh truyền đến một luồng khí lạnh, chắc là vừa từ bên ngoài đi vào.

Cung Du không khỏi rùng mình vì cái lạnh mà người kia mang đến.

Một tờ khăn giấy trắng được gấp gọn gàng đưa đến trước mặt anh.

“Cung tiên sinh, cho anh này”.

Ngón tay Cung Du bám trên mặt tường, anh ngẩng đầu lên nhìn.

“Anh là...?”

Giọng nói người kia dịu dàng: “Tôi là Quan Nghệ”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp