Bạn Trai Trà Xanh Công Lược Tôi

Chương 15


4 tháng

trướctiếp

Cung Du cố gắng đè nén cảm giác kích động ghép cặp đôi trước mặt, anh âm thầm quan sát biểu cảm cùng trạng thái của hai người bọn họ.

Theo sự phát triển của cốt truyện, kế tiếp Cảnh Tiếp nên làm theo như được mô tả trong nguyên tác, anh ta vừa nhìn thấy Lăng Hữu Hữu thì đến chân cũng không di chuyển nổi, ánh mắt dán chặt vào người cậu ta, chỉ muốn cướp cậu ta về nhà và yêu thương say đắm.

Nghĩ đến đây, Cung Du không kìm được sự nhiệt tình của mình nữa, vội vỗ vai Lăng Hữu Hữu tựa như người anh em tốt rồi nói: “Tổng giám đốc Cảnh, đây là Lăng Hữu Hữu, anh ấy là nghệ sĩ từng kí hợp đồng với Huy Đồ chúng tôi và hiện đang có studio riêng."

Cuối cùng, anh nhìn Cảnh Tiếp, hơi nhướng mày rồi nói thêm một câu: "Đặc biệt là phần eo, cực kì đẹp."

Trong nguyên tác có nói.

Đây là điểm cộng cực lớn và phải được nhắc tới.

Nghe Cung Du nói vậy, Cảnh Tiếp nheo mắt.

Việc Lăng Hữu Hữu có vòng eo đẹp... sao Cung Du lại biết?

Lăng Hữu Hữu cũng rất ngạc nhiên.

Từ hơn hai năm trước, tính tình của Cung Du thay đổi rõ rệt, không còn tích cực dính lấy cậu ta nữa, cậu ta nhận ra hình như mình có hơi thích Cung Du, luôn muốn hẹn anh ngủ một đêm nhưng Cung Du chưa bao giờ cho cơ hội, nên tạm thời giữa hai người không xảy ra chuyện gì cả..

Cho nên trong nhiều năm qua, chỉ có những đối tác hợp tác khi cậu ta ra mắt bộ phim đầu tiên và Hứa Mân từng khen vòng eo của cậu, còn Cung Du thì chưa bao giờ chạm qua thì làm sao anh lại biết được?

Cung Du không để ý đến phản ứng của họ, mà chờ đợi những câu hỏi tiếp theo của Cảnh Tiếp, chẳng hạn như ai đã mở phòng thu cho cậu ta, Lăng Hữu Hữu có bạn trai không, cách để có vòng eo đẹp? 

Bởi vì nếu đúng như vậy, anh có thể nhắc đến tên Hứa Mân một cách hợp lý, sau đó sẽ thấy cảnh đại chiến ba trăm hiệp của Cảnh Tiếp với Hứa Mân để giành quyền sở hữu người thương.

Nếu có thể thành công xúc tiến cốt truyện này, anh cũng sẽ thoát khỏi cảnh bị những nhân vật chính này quấn lấy hành hạ trước lúc chết, cũng sẽ không bị họ đuổi đến phim trường ra tay với mình nữa.

Bàn tính nhỏ trong lòng Cung Du đang vang lạch cạch, anh hoàn toàn không để ý đến ánh mắt nghi ngờ của Lăng Hữu Hữu đang nhìn anh.

Anh tiếp tục nói một cách hùng hồn, nói xúc động đến mức ước mình có thể rơi vài giọt nước mắt, nhưng anh lo rằng diễn lố quá sẽ trông giống như đang làm màu, thế nên anh chỉ hành động như thể đang kìm nén nỗi buồn: "Tổng giám đốc Cảnh, anh không biết chứ từ nhỏ Hữu Hữu đã rất lận đận, từ khi cậu ấy bước vào làng giải trí, tôi đã dõi theo chặng đường dài mà cậu ấy đi, không dễ dàng tí nào."

"Nhưng cậu ấy có tính kiên trì, một khi cậu ấy đã quyết định đi theo con đường này, cậu ấy sẽ vì nó mà làm việc chăm chỉ không chút do dự."

"Tinh thần làm việc chăm chỉ này thật đáng ngưỡng mộ."

Lúc này đây, bản lĩnh về lời thoại được đào tạo chuyên nghiệp của Cung Du đã phát huy hết tác dụng của nó, nói rất khí phách và cảm động lòng người.

Anh đã cố gắng hết sức để mô tả những trải nghiệm của Lăng Hữu Hữu cực kì đáng thương, để Cảnh Tiếp có hứng thú mạnh mẽ với bông hoa mỏng manh này và càng nảy sinh lòng thương tiếc.

Cung Du đang hết sức chuyên chú vào việc biểu diễn tiết mục thấm đẫm nước mắt của mình mà không nhận ra cách Lăng Hữu Hữu nhìn anh dần thay đổi.

Cậu ta còn tưởng rằng hôm nay Cung Du đã nghĩ thông rồi, muốn thử gì đó mới lạ, rốt cuộc khi cậu ta tắm rửa sạch sẽ và vui vẻ chạy tới, lại nhận ra Cung Du không những không có suy nghĩ như vậy mà còn nói những điều vô nghĩa không đầu không đuôi.

Lăng Hữu Hữu hơi tức giận, khuôn mặt đang xị ra nở một nụ cười xinh đẹp: "Cung Du, ý anh là gì? Anh không muốn thuê phòng với em thì sao lại gọi em đến?" 

Cung Du: "..."

Lăng Hữu Hữu luôn nói năng thẳng thắn, cái cảm giác xấu hổ đập vào mặt khiến Cung Du trong nháy mắt mở to mắt, anh lo lắng nhìn Cảnh Tiếp đang dựa vào tường hóng hớt.

Cảnh Tiếp nhướng mày nhìn anh, ra hiệu cho anh giải thích.

"Tôi..." Cung Du ngẩn ra.

Sao hướng đi của câu chuyện này dường như không đúng lắm?

Tình yêu từ hai phía vừa rồi đâu rồi?

Tia lửa mãnh liệt đâu?

Chẳng phải giờ họ nên ôm hôn nhau hay sao?

Cái bộ dạng như nước với lửa hiện giờ cho ai xem vậy?

Cung Du đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, hoàn toàn không để ý đến danh tiếng của Lăng Hữu Hữu.

Anh cũng không nhận ra câu đầu tiên “người này là” của Cảnh Tiếp không phải là một câu hỏi thực sự, mà là một lời cảnh báo trá hình. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Anh ta rất không hài lòng với việc Cung Du thường xuyên tiếp xúc với những người đàn ông khác.

Hiện trường trở nên lạnh lẽo, Cung Du ngẩng đầu lên, làm bộ như bị chim trên trời hấp dẫn, trong đầu đang nhanh chóng nghĩ đối sách.

Anh thiếu kinh nghiệm trong việc xử lý tình huống này.

Cung Du im lặng hồi lâu.

Cuối cùng, Lăng Hữu Hữu lại là người tiếp nhận tình huống khó xử này.

"Nghe danh của tổng giám đốc Cảnh từ lâu, tôi cần phải làm rõ," Lăng Hữu Hữu nghịch mấy sợi tóc rơi trên trán, khóe môi hơi nhếch lên với nụ cười ngọt ngào, “Chỉ khi anh Du quay phim thì anh ấy mới thuộc về nhân viên có liên quan trong đoàn phim, nhưng khi anh ấy đã rời khỏi phim thì..."

Nói tới đây, Lăng Hữu Hữu nắm lấy ống tay áo của Cung Du, kéo anh về phía mình, nghiêng đầu trên vai anh, trông có chút khiêu khích, "Anh ấy là người đàn ông của tôi."

Cung Du: "???"

Cảnh Tiếp tựa như một chú Ngao Tây Tạng vững như kiềng ba chân, cúi đầu nhìn con Chihuahua không ngừng sủa mình, khóe miệng hơi nhếch lên, cười như không cười.

Vẻ mặt anh ta vẫn dịu dàng và điềm tĩnh như thường, nhưng dường như Cung Du vẫn thấy cơn bão sóng thần ẩn dưới làn nước lặng sóng trong mắt anh.

Anh ta ghen, anh ta ghen, anh ta ghen, anh ta vẫn ghen!

Cảnh Tiếp chưa kịp nói gì thì điện thoại trong túi đã reo lên.

Cảnh Tiếp liếc nhìn Lăng Hữu Hữu, lấy điện thoại ra, đi cách đó vài bước và nghe điện thoại.

Khi anh ta quay lại, anh ta thấy đầu của Lăng Hữu Hữu vẫn dán chặt vào vai của Cung Du, cho dù Cung Du có đẩy cậu ta ra như nào thì cậu ta vẫn sống chết không ngẩng lên.

Trong khi đợi Cảnh Tiếp nghe điện thoại và quay lại, Cung Du liên tục liếc trộm anh ta từ khóe mắt.

Anh thấy vẻ mặt của Cảnh Tiếp khi anh ta đi nghe điện thoại, có vẻ như anh ta đang rất vội, có lẽ anh ta sẽ rời đi sớm.

Cung Du thầm chắp tay cầu nguyện cho anh ta mau chóng rời đi.

Quả nhiên, Cảnh Tiếp cúp điện thoại đi tới, hơi thất vọng nhìn Cung Du: “Cung tiên sinh, thật tiếc là tối nay không thể cùng cậu ăn cơm, công ty tôi có chút chuyện, tôi phải về ngay.”

"À, thật không may, tổng giám đốc Cảnh có cần tôi gọi xe cho ngài không? Ngài đi cẩn thận, chúc ngài thuận buồm xuôi gió."

Cung Du kích động ngắt lời Cảnh Tiếp, cố kìm niềm vui suýt lộ ra trên mặt, anh vừa nói những lời khách sáo, vừa lặng lẽ lùi lại.

Không ngờ Cảnh Tiếp đứng lại và quay lại, cười nói: "Được chứ, Cung tiên sinh bằng lòng gọi xe cho tôi, thật vinh hạnh cho tôi."

Cung Du hận không thể tự tát mình hai cái, cái miệng tiện này.

Mà tên Cảnh Tiếp này cũng mất trí rồi, ngay cả thoại của cảnh này cũng nghe không ra, bình thường anh ta làm ăn như nào vậy?

Trường quay người ra vào liên tục, việc bắt xe ở cổng không dễ dàng như vậy, Cung Du đeo khẩu trang đứng bên đường nhảy ngang liên tục, chuyên chú bắt xe cho Cảnh Tiếp, trong lòng tràn đầy cơn thịnh nộ bất lực.

Từ nay, nếu anh còn miệng tiện lần nữa thì anh sẽ nhai cặp sư tử đá trước cửa.

Ba người đứng ở cửa trường quay, mỗi người đều yên lặng suy nghĩ.

Rốt cuộc, một chiếc taxi nhỏ màu vàng, bề mặt sơn bóng loáng chậm rãi chạy tới, tài xế hạ kính xe xuống, "Ngài muốn đi đâu thế?"

Cung Du vội nói tên công ty của Cảnh Tiếp, còn tiện tay kéo ghế sau xe, rồi làm ra động tác “mời” với Cảnh Tiếp, nở một nụ cười tiêu chuẩn, "Tổng giám đốc Cảnh, anh có phiền khi đi chung xe không?"

Cảnh Tiếp đang tự hỏi sao anh lại hỏi câu như vậy, nhưng những gì xảy ra tiếp theo khiến anh ta ước mình có thể nhảy ra khỏi xe và đá Cung Du.

Ngay khoảnh khắc trước khi đóng cửa xe, Cung Du đột nhiên tiến lên một bước, nắm lấy bờ vai mảnh khảnh của Lăng Hữu Hữu và làm động tác đẩy vào trong xe.

Lăng Hữu Hữu gầy hơn Cung Du nhiều, khi cậu ta còn chưa kịp chuẩn bị thì đã bị người cùm tay, che đầu rồi đẩy lên xe.

Cung Du lấy một xấp tiền nhỏ đã được chuẩn bị sẵn trong túi áo khoác ngoài ra, miễn cưỡng ném cho tài xế, lớn tiếng nói: "Mau xuất phát! Bác tài chạy cẩn thận, đảm bảo đưa cả hai người an toàn đến đích!"

Liếc mắt qua hai người trong xe lần cuối, Cung Du thấy Lăng Hữu Hữu, người đã mất trọng tâm, vẻ mặt bất ngờ trèo ra khỏi lòng Cảnh Tiếp và quay đầu nhìn anh từ cửa sổ xe.

Chiếc Bentley Mulsanne cách đó không xa lặng lẽ bám theo chiếc xe nhỏ màu vàng sặc sỡ đáng thương phía trước.

Sau khi tiễn được hai sát tinh đi, tâm trạng của Cung Du đã tốt hơn rất nhiều.

Xách chiếc túi nhỏ trên lưng, ôm lấy cái bụng mấy ngày nay cứ đau âm ỉ, anh rảo bước trở lại trường quay và đón xe về nhà.

Không khí sau trận tuyết vừa se lạnh vừa ngọt ngào.

Cung Du không nhịn được tháo khẩu trang ra hít hai hơi rồi mới tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng mới đi được hai bước, ngực anh bắt đầu đau nhói do đột ngột hít phải khí lạnh, ảnh hưởng đến dạ dày, chỉ có thể nhẹ nhàng dựa vào tường, từ từ điều chỉnh hô hấp.

Một chú chim sẻ nhỏ bay qua đậu trên mũ anh, dùng móng vuốt nhỏ cào rách lớp vải.

Cung Du đứng tại chỗ không dám động đậy, muốn cho nó cái gì đó để dựa vào nghỉ ngơi một lát.

Một lúc sau, con chim sẻ nhỏ cất tiếng hót líu lo bay đi, Cung Du ngẩng đầu nhìn theo, thuận theo hướng nó bay đi thì thấy bầu trời trong xanh được rửa sạch.

Ngày như này, anh chỉ có thể nhìn thêm hai năm nữa.

Cung Du chỉnh kính, dựa vào tường uể oải ngáp một cái.

Như con mèo lười vừa thức dậy.

Anh giẫm lên tuyết dưới chân, phát ra tiếng răng rắc.

Sự hồn nhiên trẻ thơ hiếm có được khơi dậy, Cung Du đạp một vòng nhỏ trên tuyết, cho đến khi những ngón chân giấu trong đôi giày bông dày cộp lạnh cóng, anh không khỏi rùng mình rồi thong thả bước đi trên con đường được quét dọn sạch sẽ.

Khi đang chỉnh kính, anh vô tình chọc vào tròng kính, để lại nửa dấu vân tay.

Cung Du đứng bên đường, lấy khăn giấy từ trong túi xách ra, cúi đầu cẩn thận lau từng góc cạnh không dễ lau của tròng kính.

Đối mặt với ánh mặt trời, nhìn ánh sáng trong suốt bị khúc xạ bởi cặp kính, Cung Du hài lòng đặt nó lên sống mũi, kéo cổ áo khoác ngoài lên, đút hai tay vào túi và hít một hơi.

Đột nhiên, anh bị một lực mạnh đột ngột ôm lấy nhưng không hề cảm thấy khó chịu, hơi thở ấm áp dịu dàng trong nháy mắt bao phủ lấy anh.

Bên tai vang lên giọng nói trong trẻo quen thuộc và êm tai:

"Anh ơi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp