Bạn Trai Trà Xanh Công Lược Tôi

Chương 13


4 tháng

trướctiếp

Cung Du rất chóng mặt, hai chân cũng không còn chút sức lực, anh đang định gọi tài xế lái thay giúp anh lái xe về thì người đàn ông bên cạnh đột nhiên xuất hiện với tiếng cười khiến anh suýt chút nữa tuột mất điện thoại khỏi tay. 

Lúc này nếu như anh lại phớt lờ Cảnh Tiếp nữa đoán chừng thằng nhóc này sẽ nhảy xuống xe đánh gãy chân anh mất. 

Cung Du quay đầu lại lời ít ý nhiều đáp lại: “Chào tổng giám đốc Cảnh, tôi chuẩn bị về nhà.”

Nói xong liền muốn dựa vào danh nghĩa nhận điện thoại để trốn tránh: “Đúng rồi tôi đang ở cổng phim trường thành phố, được tôi ở đây đợi ngài. Cái gì? Cần tôi đón ngài không? Tôi qua đó ngay...”

“Cung tiên sinh.” Người trong xe vươn tay ra nắm lấy cổ tay Cung Du. 

Bàn tay của người đàn ông lạnh buốt giống như động vật thân mềm trắng mịn và lạnh lẽo. 

Theo bản năng Cung Du muốn rút tay ra nhưng cả ngày hôm nay đã tiêu hao hết thể lực, sức lực cũng không chống lại được người chỉ ngồi đó uống trà xem náo nhiệt. 

Anh dứt khoát từ bỏ giãy giụa nhìn thẳng vào mắt Cảnh Tiếp giọng điệu khó chịu nói: “Tổng giám đốc Cảnh có ý gì vậy?”

“Tôi chỉ muốn đưa Cung tiên sinh về nhà thế thôi.”

Cảnh Tiếp dùng tay kéo mạnh khiến Cung Du đang đứng ngoài xe loạng choạng không thể không dùng tay kia nắm lấy cột B của xe mới có thể đứng vững. 

“Tôi đã gọi xe rồi nên không làm phiền tổng giám đốc Cảnh bận tâm.” Cung Du nói. 

Còn chưa đợi Cảnh Tiếp trả lời thì phía sau cốp xe đã phát ra tiếng đấm đá cùng với tiếng khóc nghèn nghẹn vì bị bịt kín miệng. 

Cung Du liếc nhìn phía sau xe, ngay lập tức nhận ra ai đang ở bên trong. 

Cảnh Tiếp cũng không kiêng kỵ, lực trên tay không giảm: “Người làm sai nhất định cần phải bị trừng phạt, nếu không cần pháp luật để làm gì? Cậu thấy đúng không, Cung tiên sinh?”

“Không dám tuỳ tiện đồng ý.”

Cung Du hơi muốn cười, một người như Cảnh Tiếp cũng không biết xấu hổ nói về pháp luật. 

Anh luôn cực kỳ chán ghét người coi thường pháp luật, mặc dù Lục Triệu không phải là người ngay thẳng nhưng hắn không đáng tội chết càng không cần phải bị người khác dùng hình phạt riêng trừng trị.

Nhưng Cung Du thực sự không có tâm trạng để quản những việc này. 

Anh tự lo cho mình còn chưa xong. 

Cung Du lại vặn cổ tay lần nữa, muốn thoát khỏi sự trói buộc của Cảnh Tiếp nhưng vẫn không có kết quả. 

“Cả đêm nay chỉ thấy Cung tiên sinh nôn chắc là trong dạ dày khó chịu lắm nhỉ?” Cảnh Tiếp cười nói. 

Trong lúc nói chuyện, tài xế lái thay đã xác định được vị trí của Cung Du đang tăng tốc lái xe điện về phía họ. 

“Chào ngài, ngài là Cung tiên sinh phải không?” Tài xế lái thay chạy chậm lại nhìn cổ tay Cung Du bị nắm chặt rồi lại nhìn Cảnh Tiếp trong xe.

Người tài xế đối diễn với ánh mắt nhìn thẳng của Cảnh Tiếp vai hơi co lại, lắp bắp nói: “...Tôi, tôi tìm nhầm người à?”

“Không có, là tôi.” Cung Du nhìn Cảnh Tiếp đang nắm tay mình ra hiệu anh ta buông tay ra, nhưng ngón tay của người đàn ông lại được nước lấn tới di chuyển lên trên nắm lấy cánh tay Cung Du: “Tôi chỉ muốn mời Cung tiên sinh một bữa cơm mà thôi, thuận tiện thảo luận cảm nhận về bộ phim này.”

Cung Du định từ chối thì Cảnh Tiếp lại nói:

“Lấy thân phận là nhà làm phim.”

Những lời nói của Cảnh Tiếp nghe có vẻ không có ác ý gì, nhưng chỉ dựa vào sự hiểu biết của Cung Du về hắn trong lòng liền biết thằng nhóc này tuyệt đối không phải người tốt. 

Nhưng dù sao Cảnh Tiếp là nhà sản xuất của “Thứ Minh” phim vẫn chưa đóng máy, là một thương nhân anh ta sẽ không để tiền của mình lãng phí, vì vậy tối nay vẫn an toàn. 

Hơn nữa nếu Cảnh Tiếp đã đưa ra lời mời liền không quan tâm Cung Du có đồng ý hay không mà sẽ chỉ làm mọi thứ có thể để đạt được mục đích của mình.

Điều quan trọng nhất là nếu như anh không đi, vai diễn Lâm Thân của Lục Triệu rất có thể sẽ bị thay thế vào ngày mai. 

Không chỉ là chặt đứt con đường ngôi sao mà thậm chí tính mạng của Lục Triệu cũng không còn. 

Cung Du đẩy kính mắt, đút hai tay vào túi lặng lẽ áp cái bụng lạnh cóng của mình: “Vậy làm phiền tổng giám đốc Cảnh rồi.”

Cảnh Tiếp chống khuỷu tay trên tay vịn nhìn khuôn mặt Cung Du bị che kín chỉ lộ ra đôi mắt không nhịn được vươn tay kéo khẩu trang của anh xuống. 

Cung Du luôn cảnh giác hành động của anh ta, khi bị đụng chạm như vậy anh lập tức dựa sát vào cửa xe kéo khẩu trang lại cố gắng giữ giọng nói khách sáo một chút: “Tổng giám đốc Cảnh có chuyện gì sao?”

Cảnh Tiếp tiến lại gần cẩn thận nhìn chằm chằm vào đuôi mắt của Cung Du: “Tôi muốn nhìn thấy Bách Ất của tôi.”

“Người trong bộ phim mới là Bách Ất.”

Dạ dày của Cung Du khó chịu nên giọng nói của anh cũng không cao. 

Cảnh Tiếp nhướng mày dựa lưng vào ghế, đôi mắt ẩn trong bóng tối không thể nhìn ra đang vui hay tức giận. 

Đối với anh những tin tức không liên quan gì đến mình thì Cung Du đều không quan tâm thở phào nhẹ nhõm dựa vào cửa xe với đôi mắt khép hờ. 

Anh thực sự quá mệt mỏi và cũng rất đau. 

“Khó chịu à, có muốn nằm xuống nghỉ ngơi một chút không?”

Đột nhiên Cảnh Tiếp lên tiếng, Cung Du sợ hãi run lên mở mắt ra và nhìn anh ta như một kẻ ngốc. 

Lặng lẽ liếc nhìn tài xế ngồi trước mặt Cung Du đầu óc choáng váng suy nghĩ, Cảnh Tiếp có lẽ không đến nổi không cần mạng muốn tài xế nằm xuống nghỉ ngơi đi, cũng không điên đến mức tự nói chuyện một mình.

Vậy... anh ta là đang nói chuyện với mình? 

Cung Du thực sự không thể đoán được anh ta đang nghĩ gì.

“Không cần, cảm ơn tổng giám đốc Cảnh tôi không sao.”

Cung Du lắc đầu, tiếp tục thu mình trong góc nhỏ với vẻ mặt thờ ơ. 

Chiếc Mulsanne đen như mực xuyên qua màn đêm và từ từ dừng lại trước một nhà hàng Trung Quốc hẻo lánh. 

“Cung tiên sinh xuống xe nào.” Cảnh Tiếp đẩy vai Cung Du để đánh thức anh, thấp giọng nói. 

“…” Cung Du không dám nổi giận, cong ngón trỏ đẩy mắt kính đi theo Cảnh Tiếp vào phòng. 

“Cứ như mọi ngày đi.” Dường như Cảnh Tiếp thường xuyên đến đây ngựa quen đường cũ bước vào phòng riêng, chỉ vào Cung Du phía sau rồi nói với người phục vụ: “Đầu tiên hãy đem một tát cháo bí đỏ đến đây cho tiên sinh này.”

Cung Du nhíu mày khó hiểu. 

Đây là nước cờ gì.

Không ép uống rượu...mà ép ăn cháo sao? 

Tay chân Cảnh Tiếp thành thật hơn nhiều so với khi ở trong xe, khi ăn cơm cũng chỉ ăn, có lẽ Cung Du thực sự giống như một người bạn ăn bữa cơm bình thường. 

“Đến đây ăn bánh khoai mỡ nào.”

Cảnh Triển dùng đũa gắp cho Cung Du một cái bánh tròn bỏ vào trong bát của anh, sau đó khoanh tay đợi Cung Du động đũa. 

Mặc dù rất ghét Cảnh Tiếp nhưng không thể không nói rằng nhà hàng mà anh ta tìm thực sự rất hợp khẩu vị của anh. 

Vì không dám làm mất thể diện của Cảnh Tiếp, Cung Du chỉ có thể nghiến răng làm công tác chuẩn bị tốt bên trong được thêm đầy thạch tín cầm bánh lên cắn một miếng. 

“Hahaha” Cảnh Tiếp nhìn thấy biểu cảm luôn thay đổi trên khuôn mặt anh cuối cùng không thể nhịn cười lên: “Chẳng lẽ Cung tiên sinh nghĩ rằng tôi sẽ hại cậu sao?”

Cung Du không trả lời, cúi đầu yên lặng ăn. 

May mắn Cảnh Tiếp không còn giở trò phá rối nữa để Cung Du yên tĩnh ăn xong bữa ăn sau đó nói: “Tôi đưa Cung tiên sinh về.”

Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, Cung Du chưa từng tới nơi nào mà phía trước không có nhà phía sau cũng không có cửa hàng nào như này, vừa rồi tranh thủ thời gian đi vệ sinh tìm kiếm qua trên bản đồ hoàn toàn không có chiếc xe nào có thể đến đây trong vòng 20 phút. 

“Ngày mai còn quay phim, tôi trở về khách sạn nơi tôi thường ở là được.” Không thể cho anh ta biết nhà mình ở đâu. 

Khi lên xe, Cung Du nhìn thấy Lục Triệu được thả ra từ cốp xe. 

Cảnh Triển ung dung tựa vào thành ghế giơ tay bóp sau gáy Lục Triệu để hắn lại gần nhìn thẳng vào Cung Du: “Tiểu Lục cẩn thận cám ơn ân nhân đi.”

Khóe miệng Lục Chiêu bị thứ nhét vào miệng xé rách có máu tươi từ từ chảy ra, cậu ta còn chưa tẩy trang đã bị người của Cảnh Tiếp nhét vào cốp xe, lúc này khuôn mặt cậu ta đẫm nước mắt và mồ hôi: “Cảm ơn, cảm ơn Cung tiền bối đã giúp tôi...”

Cung Du quay đầu đi không muốn nhìn nữa. 

Đóng cửa lại, Cung Du dựa vào cánh cửa nhắm mắt lại. 

Con người Cảnh Tiếp thực sự giống như một con rắn độc chỉ biết ẩn nấp trong bóng tối. 

Khiến người khác thêm sợ hãi.

Uống thuốc xong, Cung Du tăng nhiệt độ điều điều hòa lên rồi cởi quần áo trên người mà Cảnh Tiếp chạm qua, nằm xuống chiếc giường lớn mềm mại. 

“Haiz...”

Đột nhiên anh rất nhớ Quan Hành. 

Đứa trẻ thích cười rất có thể chữa lành tâm trạng của người khác. 

Cung Du liếc nhìn thời gian nghĩ rằng giờ này có lẽ Quan Hành đã ngủ không nên làm phiền hắn, liền mở WeChat cuộn lên xuống lịch sử trò chuyện cho đỡ nhàm chán nhưng điện thoại đột nhiên rung lên. 

【49: Rái cá biển dụi mặt.gif】

【49: Nhớ anh quá, anh ngủ chưa, học mệt quá đi... 】

Trong lòng đang nhớ đến người đột nhiên gửi cho anh một tin nhắn, Cung Du giật mình đánh rơi điện thoại đập thẳng vào sống mũi. 

“A—"

Anh chẳng thèm nhìn sống mũi mình trong gương nhanh chóng lật người nằm xuống giường, nhăn mũi nghiêm túc đọc những gì Quan Hành nói nhiều lần.

Cung Du mím môi và nhấn biểu tượng cảm xúc một lúc lâu. 

Thêm vào. 

Quan Hoành vừa xuống máy bay còn chưa kịp thay quần áo đã ngồi xuống ghế sofa trong khách sạn lấy điện thoại di động ra nói chuyện với Cung Du. 

Nhìn thấy dòng chữ “đối phương đang gõ chữ” hiển thị phía trên hộp trò chuyện, Quan Hành đột nhiên ngồi thẳng dậy, lưng duỗi thẳng như một chú cún con đã được huấn luyện thành thục chăm chú nhìn màn hình, rất sợ trong nửa giây bỏ lỡ tin nhắn của Cung Du.

Tuy nhiên sau khi những từ đó lướt qua, Cung Du không gửi bất kỳ tin nhắn nào. 

Quan Hằng bóp chặt điện thoại đợi gần mười phút vẫn không nhận được tin nhắn. 

Chắc là anh đang tắm đi hoặc là mệt quá nên ngủ quên mất rồi. 

Ngay khi Quan Hành muốn chúc Cung Du ngủ ngon, điện thoại đột nhiên rung lên nhiều lần. 

Quan Hành vội vàng mở máy. 

Cung Du đã gửi một loạt video. 

Hầu hết đều có bộ dạng đang uống sữa, nheo đôi mắt mèo lấp lánh với khuôn mặt hài lòng.

Quan Hành không rảnh xem hết video vội vàng bấm mấy cái phía sau xem qua, lo lắng Cung Du sau khi gửi video xong sẽ lập tức bỏ điện thoại xuống không thèm để ý đến hắn, ngón tay lướt nhanh trên màn hình.

Sau khi trả lời tin nhắn, Cung Du từ trên giường ngồi thẳng dậy chậm rãi cởi áo choàng tắm chuẩn bị thay một bộ đồ ngủ vải cotton rộng rãi, trong lòng suy nghĩ không biết Quan Hoành có chê anh vừa già vừa nói nhiều không. 

Anh luôn cho rằng những gì mình nói sẽ khiến người khác cảm thấy nhàm chán, chỉ có thể sao chép một số video trong đống video mà ban ngày dì Lưu đã gửi cho anh rồi chọn lọc một số video mà anh quay lại khi vuốt mèo trong thường và gửi hết cho Quan Hành. 

Nếu như lo lắng làm cuộc trò chuyện rơi vào bế tắc thì sử dụng mèo con để giao lưu. 

Còn chưa kịp mặc áo vào điện thoại trên tủ đầu giường lại rung lên lần nữa, Cung Du quả quyết ném đi quỳ trên giường rồi di chuyển đến xem tin nhắn. 

【49: (*^▽^*) Em thực sự ghen tị với chúng khi có thể được anh sờ. Huhu. 】

Khuôn mặt của Cung Du nhanh chóng đỏ bừng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp