Làm Lành Chữa Tình

Chương 1 : Cáp Nhĩ Tân (1)


4 tháng

trướctiếp

Sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Cáp Nhĩ Tân an toàn, không giống với những hành khách khác đang bắt đầu nói chuyện xung quanh, Tống Mạt vẫn bất động ở đó, lặng lẽ nhìn khung cảnh xa lạ bên ngoài cửa sổ.

Một lúc lâu sau, cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra.

Bây giờ là mùa đông, cũng là mùa du lịch cao điểm, nên hầu hết mọi người đều chọn Cáp Nhĩ Tân là điểm dừng chân đầu tiên trong chuyến du lịch mùa đông của mình, rồi họ sẽ đi chung xe đến Tuyết Hương, đến đảo Vụ Tùng ở Cát Lâm, khu trượt tuyết Bắc Đại Hồ...

Kể cả là mùa hè, thì cũng có không ít người đến vùng Đông Bắc để tránh cái nóng của mùa hè. Hồi tháng bảy, giám đốc dự án mà Tống Mạt đang làm, nghe nói cô là người Đông Bắc, liền thích thú nhờ cô đề cử lộ trình tránh nóng, những địa điểm du lịch nổi tiếng cũng không có gì khác ngoài những địa điểm như: sông Tùng Giang, khu danh lam thắng cảnh phía Tây núi Trường Bạch, sông Nhị Đạo Bạch, khu danh lam thắng cảnh phía Bắc núi Trường Bạch, hồ Kính Bạc, Mẫu Đơn Giang, Cáp Nhĩ Tân.

Trên thực tế, đây là lần đầu tiên Tống Mạt đến Cáp Nhĩ Tân.

Cô đến đây là để tìm bố cô đang làm việc ở Cáp Nhĩ Tân.

Bố cô tên là Tống Công Cường, trước đây ông ấy từng làm việc trong một nhà máy biến áp, sau đó nhà máy đóng cửa, ông ấy lấy chỗ tiền lương còn lại, đút lót để thông qua vòng phỏng vấn, rồi trở thành công nhân hợp đồng cho một nhà máy. Vài năm sau, nhà máy biến áp đó không hoạt động nữa, các công nhân hợp đồng khác cũng lần lượt rời đi, sau đó ông ấy cũng thử một vài kinh doanh nhỏ, mở một quán ăn nhỏ, rồi chuyển sang bán thực phẩm chức năng dành cho người lớn, và rồi ông ấy đi mua xe máy để làm xe ôm. Sau này khi nhà nước càng ngày càng quản lí nghiêm ngặt hơn, tiền ông ấy kiếm được cũng ngày một ít đi, khi mẹ Tống bỏ nhà ra đi được một thời gian, ông ấy cũng hoàn toàn từ bỏ, rồi xách vali đến Cáp Nhĩ Tân làm việc.

Tống Mạt cũng không biết ông ấy làm công việc gì, dù sao thì cô cũng chưa bao giờ nhận được tiền của ông ấy.

Nếu như không phải là họ hàng ở quê gọi điện đến, thì Tống Mạt cũng không định đến Cáp Nhĩ Tân tìm người bố này.

Nghĩ kĩ lại thì, hai bố con cô đã không gặp nhau gần 7 năm rồi.

...

Tống Mạt đang đợi vali của mình ra, đồ đạc của cô cũng không nhiều, một cái vali 24 inch, lớp vỏ mỏng và mềm, đó cũng là toàn bộ đồ đạc cô mang từ Bắc Kinh đến. Lúc đi thì vội vội vàng vàng, còn giờ thì cảm thấy chán nản.

Cô lại thở dài một hơi.

Dường như cô đã ngửi thấy được mùi của những bông tuyết đang lơ lửng trong không khí rồi.

Nhưng đây mới chỉ là mở đầu cho chuỗi sự việc tồi tệ phía sau mà thôi.

Tống Mạt đã mua vé xe buýt rồi, nhìn thấy một “nhân viên” đeo khẩu trang, đang cầm một chồng vé, nghiêm túc nói với cô, hiện tại vì bị ảnh hưởng bởi dịch bệnh, nên mỗi một tiếng rưỡi mới có một chuyến xe.

Lúc này trời đã gần tối rồi, Tống Mạt nóng lòng muốn gặp bố, cô không thể cứ đợi ở đây được, vậy nên cô quay lại hoàn vé xe, rồi đến chiếc taxi do người đó giới thiệu. Khi xách vali đi được một đoạn, cô càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, nhưng cuối cùng cô vẫn xách vali xếp hàng ở khu vực đợi xe taxi.

Hành trình đi tìm bố rắc rối hơn cô tưởng. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Lúc đầu cô gọi điện thoại cho bố cô thì ông ấy không bắt máy, cô cũng không biết ông ấy ở đâu, xung quanh thì ồn ào, hỗn loạn. Không dễ dàng gì mới tìm được địa chỉ, thì điện thoại của Tống Mạt lại sắp hết pin, nên cô vội vàng đưa địa chỉ cho tài xế.

Cùng với câu trả lời của tài xế: “Có việc gì sao em gái, à chỗ này tôi biết” thì điện thoại của cô cũng theo đó mà sập nguồn.

Đêm qua Tống Mạt ngủ không ngon giấc, mà hôm nay lên máy bay cũng không ngủ được nhiều, cô đã quen với cuộc sống gập ghềnh và chênh vênh như vậy, nhưng cơ thể cô thì vẫn chưa quen được với nó. Tài xế tốt bụng nên nói chuyện với cô, nhưng cô không còn sức lực để trả lời, xe vừa đi được mấy phút thì cô đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này khiến cho cô phạm phải một sai lầm lớn.

Khi xuống xe, cô đã quên không lấy vali ra khỏi cốp xe.

Tài xế cũng quên không nhắc nhở cô.

Mùa đông ở Cáp Nhĩ Tân gió lạnh như dao cắt, Tống Mạt mặc một chiếc áo khoác lông cừu, cầm chiếc điện thoại đã sập nguồn vừa đi vừa ngơ ngác, phải mất một lúc sau cô mới tỉnh táo nhận ra là đã để quên cái vali trên xe. Điện thoại thì sập nguồn, ngoài đường toàn là người lạ, cô bối rối đừng đó, rồi chặn một người qua đường, hỏi bằng giọng địa phương không chuẩn của mình, rằng đồn cảnh sát gần nhất ở đâu?

Cho tới khi cô mở được cửa đồn cảnh sát ra thì cả người cũng run lên vì lạnh, ngón tay thì lạnh buốt. Trời thì đã hoàn toàn tối, hình như đã đến giờ ăn cơm hoặc cũng có thể là do bọn họ đang họp, nên chỉ có một người trực đang cúi đầu viết cái gì đó.

Tống Mạt đi qua đó, giơ chiếc điện thoại đã sập người của mình lên, run rẩy hỏi: “Xin chào, hành lý của tôi bị mất rồi, điện thoại cũng bị sập nguồn, xin hỏi tôi có thể sạc nhờ điện thoại ở đây không?”

Từ lúc cô cất tiếng hỏi, thì người đó đã ngẩng đầu lên rồi.

Chỉ là Tống Mạt bị cận nặng, mãi đến khi đi tới trước mặt người đó, thì cô mới nhìn rõ mặt đối phương.

Một khuôn mặt quen thuộc.

Tống Mạt sững sờ.

Dương Gia Bắc.

Thực ra, Tống Mạt luôn trốn tránh về nhà, cũng giống như là cô đang trốn tránh Dương Gia Bắc vậy.

Hai người là bạn thuở nhỏ lớn lên cùng nhau.

Dương Gia Bắc lớn hơn cô bốn tuổi, khi cô học tiểu học, anh đều đưa cô đang khóc đến trường; Khi học cấp hai, Tống Mạt bị bắt nạt, Dương Gia Bắc chính là người đã đánh đuổi bọn đã bắt nạt cô; Khi cô học cấp ba, lúc ấy Dương Gia Bắc đang học tại Học viện Cảnh sát, vậy mà anh còn dành chút thời gian nghỉ ngắn đến đáng thương của mình ra để phụ đạo cho Tống Mạt, kiên nhẫn giảng cho cô hết bài này đến bài khác.

Tính cách của hai người cũng khác một trời một vực, ở trong mắt Tống Mạt, Dương Gia Bắc giống như người ở lâu trong vùng đất bị băng tuyết bao phủ, cuộc đời anh cũng giống như cây cỏ mọc ở đấy vậy, gọn gàng, cứng rắn, thực tế.

Tống Mạt luôn trốn tránh quê hương, thực ra là vì trốn tránh anh.

Nhưng cuối cùng cô vẫn quay lại.

Lại còn gặp phải Dương Gia Bắc.

Trong đồn cảnh sát, Dương Gia Bắc vốn đã là một người đàn ông trưởng thành, anh cúi đầu viết gì đó, mặc đồng phục cảnh sát, khi cụp mắt xuống, lông mi vẫn dày và dài như vậy, mũi cao, đôi mắt có màu hạt dẻ, vẻ ngoài kiên cường cứng cỏi, dù có đôi môi mỏng nhưng lại không hề khiếm nhã, hoặc có lẽ là do nghề nghiệp và tính cách, nên đôi mắt đào hoa và đôi môi mỏng trên mặt anh cũng chỉ hiện lên vẻ nghiêm túc và uy nghiêm.

Hoặc có lẽ là vì mẹ anh là người Nga, nên khiến cho vẻ ngoài của anh giống con lai.

Anh dường như không quen biết Tống Mạt, ánh mắt lạnh lùng, theo bản năng anh với lấy dây sạc điện thoại, khi tay chạm vào dây, anh lại nhìn chằm chằm vào điện thoại của Tống Mạt. Vì điện thoại của cô là Iphone, nên anh phải đi tìm dây sạc của Iphone.

Trong suốt quá trình anh không nói một lời nào, xem cô như thể một người xa lạ.

Không, ngay cả người lạ cũng không phải.

Dương Gia Bắc luôn mỉm cười với những người cần giúp đỡ, dù cho đó có là người lạ.

Khi tìm được dây sạc, anh đưa cho Tống Mạt rồi ngồi về vị trí của mình, sau đó anh lên tiếng.

Dương Gia Bắc: “Tên.”

Tống Mạt: “Tống Mạt.”

Dương Gia Bắc ngẩng đầu, cầm bút, nhìn chằm chằm Tống Mạt: “Sao tôi lại nhớ là cô tên Tông Mạt Lị?”

—— Tống Mạt Lị.

Đã rất lâu rồi không có ai gọi cô như vậy.

Tống Mạt Lị hơi giật mình.

Cô nhìn Dương Gia Bắc nghiêm túc trong bộ đồng phục cảnh sát, nhìn những chiếc cúc áo và chiếc sơ mi chỉn chu của anh.

Đột nhiên, cô dường như quay trở lại kỳ nghỉ hè oi bức sau kỳ thi tuyển sinh đại học, không gian chật hẹp, ngột ngạt, cô thở hổn hển. Dương Gia Bắc cắn môi cô một cách kìm nén và cuồng nhiệt, một bên vừa kìm giọng để dỗ dành Tiểu Mạt Lị đừng khóc, ngoan nào, một bên vẫn tiếp tục.

Tống Mạt: “Không phải, là Tống Mạt.”

Cô cắm dây sạc vào điện thoại, thử hai lần mới cắm thành công, cô cầm phích cắm nhìn xung quanh tìm ổ cắm điện, vừa liếc nhìn hai lần, thì nghe thấy có người gõ bàn.

Cô quay người lại nhìn Dương Gia Bắc.

Dương Gia Bắc đã đứng dậy, chống tay xuống bàn, mặt vẫn không biểu cảm rồi chỉ vào ổ cắm trên bàn: “Cô có thể sạc ở đây.”

Tống Mạt: “Làm phiền anh rồi.”

Dương Gia Bắc vẫn giữ thái độ lạnh nhạt như trước, hỏi: “Sao hành lý lại bị mất?”

Tống Mạt kể lại sự việc, cũng không phải là chuyện gì to tát, Dương Gia Bắc nghe xong, liền gọi điện cho hãng taxi, chưa đầy nửa tiếng sau đã tìm ra tung tích của hành lý. Tài xế taxi đó đã để hành lý ở đồn cảnh sát quận khác, có thể đến lấy bất cứ lúc nào. Tống Mạt nhìn điện thoại cố gắng vươn tới vạch xanh, cô không thể ở lại đây lâu được, nên lễ phép cảm ơn, rồi bước ra ngoài.

Dương Gia Bắc đổi ca với đồng nghiệp, không nhìn cô.

Tống Mạt cầm điện thoại còn ít pin, cuốn chặt mình trong chiếc áo lông cừu, vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát thì một cơn gió lạnh thổi tới, cô hắt xì một cái, ngay sau đó, một chiếc áo khoác của đàn ông đã phủ lên đầu cô.

Không hề có mùi hôi, cũng không mùi thuốc lá hay mùi rượu, mà có mùi xà phòng thoang thoảng.

Dương Gia Bắc: “Tôi có xe, tôi đưa cô đến đó.”

Tống Mạt vẫn khách sáo: “Làm phiền anh rồi.”

Dương Gia Bắc không nói chuyện, cúi đầu đi được mấy bước mới mở miệng nói.

“Chăm sóc cô mười mấy năm rồi, cũng không thiếu một lần này.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp