Thập Niên 90, Sống Trong Gia Đình Nghèo Nàn

CHƯƠNG 17: Đ Y LÀ MA QUỶ SAO?


2 tháng

trướctiếp

Người họ Tằng hung hăng chửi Tằng Lệ một trận, đoạn tuyệt quan hệ, rồi vội vàng rời đi.

Tằng Lệ nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, thống khổ, cả người phát run, nước mắt rơi như mua.

Nhưng mà, không ai đồng tình với bà cả, cũng không ai tiến lên an ủi bà.

Chặn hết đường sống của người khác! Thì không thể trách người ta phản kích!.

Ngay cả Khương Ái Quốc cũng rúc ở trong phòng, không muốn ra mặt.

Tằng Lệ quay người lại, phát hiện Khương Tuyết Vi cùng Khương Ái Hoa đang đứng ở chỗ rẽ chỗ nhìn bà ta, nội tâm giận dữ không kìm nén được, điên cuồng mà nhào qua.

“Khương Tuyết Vi, là do mày, tất cả đều do mày bày ra, là mày cố ý hãm hại tao.”

ლọ¡ ղɕườ¡ nhanh chân ngăn bà lại, làm ra chuyện như vậy, còn không biết hối cải, chỉ biết trách người khác.

Đương nhiên, ლọ¡ ղɕườ¡ cũng cảm thấy Khương Tuyết Vi xử lý cũng hơi quá đáng, dù sao cũng là chuyện xấu trong nhà, đóng cửa bảo nhau là được.

Cô làm như vậy, chính là hủy hoại thanh danh của nhà họ Khương, giết địch một ngàn, tự thương tám trăm.

Rốt cuộc chỉ là đứa trẻ, suy xét cũng không được chu toàn, chỉ biết đến ๒ảภ t♄âภ.

Người nhà họ Khương sắc mặt tồi tệ, không tiến lên ngăn trở, chỉ ở một bên lạnh lùng nhìn.

Nhìn ra được, bọn họ cũng ɕựɕ ƙỳ oán giận Khương Tuyết Vi!

Đặc biệt là ông nội Khương, cũng hối hận khi đã đưa ra ý định giữ lại đứa ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ này!.

Đúng là là tai họa mà!.

Khóe miệng Khương Tuyết Vi cong nhẹ, “Hại dì? Tôi nghĩ dì hiểu làm rồi, tôi đang giúp dì tuyên bố cho cả thiên hạ biết, để chặn đường lui của tôi, từ giờ dì yên tâm kê cao gối mà ngủ, không cần lo lắng tôi chiếm của cải nhà dì.”

Hai mắt Tằng Lệ như muốn nổi lửa, hận không thể bóp chết cô, “Sao mày có thể tàn nhẫn như thế? Mày hại tao thảm.”

Khương Tuyết Vi vẻ mặt vô tội, “Dì Tằng, đừng có mà làm con chó cắn loạn, không biết tâm của người tốt, tôi hy sinh hình tượng cùng danh dự của ๒ảภ t♄âภ, cũng muốn giúp dì hoàn thành mộng ước, dì phải cảm ơn tôi mới đúng.”#𝖙y𝖙novel.com

Tằng Lệ: …Ăn nói bừa bãi!.

Biểu cảm của Khương Tuyết Vi không đổi, “Tôi còn biết, bức bách tôi ký xuống hiệp nghị chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp dì còn muốn đem tôi đuổi ra khỏi nhà để cho tôi tự sinh tự diệt, sau đó tìm cách hại chết tôi, tôi đoán đúng không, dì Tằng?”.

 Âm thanh hít sâu vang lên khắp nơi, tất cả ლọ¡ ղɕườ¡ ở đây đều ngây người, không thể nào?.

ლọ¡ ղɕườ¡ đồng loạt nhìn về phía Tằng Lệ, chỉ thấy sắc mặt Tằng Lệ trắng bệch, kinh hách như gặp quỷ.

ლọ¡ ղɕườ¡ nhìn ở trong mắt, âm thầm kinh hãi, xem ra đều bị nói trúng rồi!.

Trời ơi, người này cũng quá ác độc!.

Vốn đang cảm thấy Khương Tuyết Vi làm việc quá tuyệt tình, nhưng giờ ლọ¡ ղɕườ¡ đều cảm thấy cô làm đúng, cái này gọi là tự bảo vệ mình! Tất cả đều là do bị ép mà phải ra tay!.

Nếu không bị hại chết, cũng không ai biết.

Đứa nhỏ nhà họ Khương quá đáng thương, gặp được cha ruột với mẹ kế như này, những ngày sau sống tiếp thế nào chứ?!.

“Tao không muốn hại mày, là mày suy nghĩ nhiều thì có…” Tằng Lệ sau khi ngẩn ra thì nhanh chóng giải thích rõ, bà đúng là muốn đuổi người đi nhưng chưa kịp làm.

Nhưng, bà thật sự không muốn giết cô.

Lời này nói ra quá muộn, ლọ¡ ղɕườ¡ đều không tin, bao gồm cả nhà họ Khương!.

Bỗng nhiên, Khương Ái Quốc cầm cây chổi đánh lại đây, “Nghiệt nữ, tao đánh chết mày!”.

Người bỗng nhiên chạy ra, ai cũng không đoán trước được, cũng không kịp ngăn cản.

Khương Tuyết Vi nhanh tay nhÁռɦ ɷắŧ, quay người chạy trốn, “Đồng chí Khương Ái Quốc, ngài dựa vào cái gì muốn đánh tôi? Tôi với ngài chỉ là có qua có lại mà thôi.”

ლọ¡ ղɕườ¡ cuối cùng phản ứng lại đây, nhanh chóng tiến lên ngăn cản, đây là cha ruột sao? Còn hung ác hơn cả mẹ kế? Không trách có câu, có mẹ kế thì có cha dượng.

Ai, làm bậy, ngày thường nhìn không ra vợ chồng Khương Ái Quốc là loại người này, hiện tại mới phát hiện, đây là loại người gì.

Khương Ái Quốc chạy đến mồ hôi đầy đầu, bị người giữa lạ không thể động đậy, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

“Tao là người sinh mày!”.

Ông ta dường như là bị mất trí nhớ, đã quên bọn họ đã giải trừ quan hệ cha con.

Hàng xóm trợn mắt, thật không biết xấu hổ, bại hoại, cầm thú!.

Khương Tuyết Vi bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiến lên vài bước, nâng khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay của mình lên.

“A, vậy ông giỏi thì ông đánh đi, ông đánh xong tôi lập tức chụp ảnh, sau đó đăng báo thông báo cho toàn thể nhân dân biết, đồng chí Khương Ái Quốc uy vũ như vậy, thích đánh trẻ con để thể hiện khí khái nam tử.”

Khương Ái Quốc:…Tức nghẹn cuốn cổ!.

“Sao mày có thể làm như vậy?”.

Khương Tuyết Vi lời lẽ chính đáng, “Học theo đồng chí Khương Ái Quốc, ngài là tấm gương của tôi, là tấm gương của những đứa trẻ họ Khương.”

Hàng xóm đồng loạt gật đầu, nói có đạo lý. Cha mẹ nói và làm đều mẫu mực, mới có thể dạy ra đứa trẻ tốt.

Đương nhiên, vợ chồng Khương Ái Quốc phẩm hạnh quá kém, sao lại có thể là tấm gương dạy dỗ bọn trẻ tốt được!.

Hơn nữa, ლọ¡ ղɕườ¡ đều không muốn cùng nhà họ giao lưu, không khéo đứa trẻ nhà mình lại hư chung.

Ông nội Khương đến lúc này mới ý thức được chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, lại tranh cãi tiếp, người nhà họ Khương còn mặt mũi nào ra cửa gặp người nữa.

Không đúng, đã không còn mặt mũi nữa rồi!.

Ông nội quát lớn, “Đừng có cãi vã nữa, tất cả đều vào nhà đi.”

Ông là chủ cái nhà này, vợ chồng Khương Ái Quốc đơn nhiên là nghe lời, Khương Tuyết Vi cũng không quật cường chống đối nữa.

Thấy cửa đóng lại, hàng xóm tranh nhau lên tiếng, “Lão Khương, ông đừng có bắt nạn đứa nhỏ, ầy, bụng người cách một lớp da, đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm.”

“Tuyết Vi, nếu bị bọn họ đánh, cứ kêu lớn lên, ლọ¡ ղɕườ¡ sẽ chạy vào cứu cháu.”

Người nhà họ Khương mặt đen như đáy nồi, tim cũng mệt.

Mười mấy miệng ăn của nhà họ Khương tụ tập trong phòng nhỏ, cửa phòng đóng lại, bên ngoài không nghe thấy gì.

Bà nội Khương đau lòng mà nhìn ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ, nhìn xem, đem đứa nhỏ ép ra bộ dạng gì rồi?.

Ông nội Khương lại là người càng coi trọng lợi ích của gia tộc hơn, lạnh lùng trừng mắt nhìn Khương Tuyết Vi, “Tiểu Vi, cháu họ Khương, hộ khẩu ở nhà họ Khương.”

Ông tức thế nào, cũng còn nhớ rõ phải hạ giọng.

Khương Tuyết Vi mở to một đôi sáng ngời, tràn đầy tinh thần, “Ông nội muốn uy hiếp cháu? cháu còn là trẻ con, cháu thật sự rất sợ, nên nhờ ai giúp đỡ đây? Chú cảnh sát? Cơ qua chính phú? Hay là truyền thông vào cuộc?”.

Cô vốn dĩ không sợ, chuyển vào khó, nhưng chuyển ra còn khó hơn.

Ai khiến cô khó chịu, cô sẽ khiến người đó sống không tốt!.

Ông nội Khương lăn lộn đầu lưỡi, lại không thể nói ra được chữ nào, đứa ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ này ông không áp được, không sợ trời không sợ đất, đầu óc cô không biết đang nghĩ gì, cái gì cũng dám làm.

Khương Ái Hoa vốn dĩ là đứng ở phía sau Khương Tuyết Vi, bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới bảo vệ ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ, kết quả, Khương Tuyết Vi quá hung tàn, chỉ một mình xuất trận, không thua ai!.

Không đúng, phải là đơn phương tuyệt sát mới đúng!.

Ông nội Khương hít sâu, biết cứng không ăn thì chuyển sang biện pháp mềm dẻo.

“Tiểu Vi à, ba cháu làm không đúng, nhưng cũng phải cho nó cơ んộノ sửa sai, đúng không? Ái Quốc, anh nói đi.”

Nói đến cùng, đối người nhà họ Khương cô cũng không có cảm tình, cũng không có lòng trung thành, vậy mới không cần phải cố kỵ gì.

“Ta… Ta…” Khương Ái Quốc trong lòng nghẹn cục tức, ý của ba, ông hiểu rõ, muốn ông đi dụ dỗ Khương Tuyết Vi, nhưng ông làm không được.

Khương Tuyết Vi mím môi, Áռɦ ɷắŧ khinh bỉ, “Đừng, tôi đã sớm nhìn rõ rồi, con người ông bạc tình mỏng nghĩa, tàn nhẫn độc ác, thích nhất trốn sau lưng phụ nữ, nhưng đầu óc dùng không tốt, đúng là một tên ngu dốt.”

Cô vung tay nhỏ, ra bộ tiếc nuối, “Tôi không thể chơi với người có đầu óc không tốt, như là đùa giỡn với kẻ yếu vậy, tôi vừa nãy mới xuất ra một chiêu, mấy người đã đỡ không nổi. Làm tôi thực thất vọng mà.”

Người họ Khương bị nói tức hộc máu: …

Khương Tuyết Vi vỗ tay, tươi cười như hoa, “Hoan nghênh dì Tằng Lệ phát huy tinh thần không sợ đau không sợ mệt không sợ khổ, không ngừng cố gắng, dũng cảm tiến lên, lại ra tuyệt chiêu mới, tôi còn có mấy trăm phương pháp chưa được thể hiện đâu, come on.”

Đứa trẻ này bị sao vậy? Quá mức hung tàn!.

Cả người Tằng Lệ  như đang ngâm trong gió lạnh, cả người hốt hoảng, đây là ma quỷ sao?. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ông nội Khương không nghe hiểu từ tiếng Anh ở cuối câu, nhìn về phía cháu đích tôn Khương Hướng Đông yêu quý hỏi, “nó nói cái gì đấy?”.

Khương Hướng Đông kính sợ nhìn vị em họ cao đến ngực mình, “Đến đây đi, xuất chiêu đi, chờ tôi ngược chết mấy người.”

Chắc là dịch nghĩa như thế? Con người này quá đỉnh!.

Tằng Lệ che ngực, nội tâm như bị trúng một kích, bà nghiến răng, nói: “Khương Tuyết Vi, những người bên ngoài biết tính cách mày như thế này, sẽ còn đồng tình với mày sao?”.

Khương Tuyết Vi không có sợ hãi, cả khuôn mặt chỉ có biểu cảm nhạt nhẽo trào phúng, “Mấy người chạy ra nói đi, xem ლọ¡ ղɕườ¡ tin tưởng tôi? Hay là tin tưởng mấy người? Con người chỉ biết tin tưởng sự thật mà mình tin tưởng.”

Trong mắt hàng xóm láng giềng, không, phải là trong mắt toàn bộ nhân dân thị trấn này, cô mới là người đáng thương bị bắt nạt, chèn ép.

Cô chỉ chính mình, “Còn có, bản tính của con người là thương tiếc người thế yếu, những người ngồi ở đây, chỉ có tôi nhỏ-yếu- nhất!”.

ლọ¡ ղɕườ¡ hộc máu, nhỏ yếu nhất? Chỗ nào nhỏ? Nơi nào yếu?.

Sợ, sợ, thật đáng sợ!.

Khương Tuyết Vi nằm ở trên gác mái nhỏ, viết viết vẽ vẽ, thu phục xong đám người nhà cực phẩm, giờ sẽ khởi động hình thức kiếm tiền.

Viết xuống giấy những thứ cần mua, trước thử một chút, trong đầu cô có vô số cách kiếm tiền nhưng dưới điều kiện như này, chọn cách đơn giản nhất là thích hợp nhất.

Còn trận tranh cãi vừa rồi, cô đã sớm vứt đến sau đầu, loại này việc nhỏ không đáng làm cô quan tâm, người nhà họ Khương chỉ dám làm ra mấy chuyện nhỏ vụn vặt, cũng chả làm đến chuyện dám giết người phóng hỏa.

Cổ cô có chút ngứa, ho hai tiếng thanh thanh cổ, bỗng nhiên nhớ tới mứt lê đường mua ở miếu Thành Hoàng, lấy ra một viên, vị ngọt ở trong miệng tan ra, không dính không ngấy, cùng với một cổ nhàn nhạt hương lê, có công hiệu khỏi ho tiêu đờm, nhuận hầu Եհàղհ Թհối, cô khi còn nhỏ thường ăn.

“Tiểu Vi.” Bà nội Khương ở dưới gọi vọng lên.

“Bà nội.” Khương Tuyết Vi lưu loát bò xuống dưới, ngồi bên cạnh bà nội Khương, “Có việc gì sao?”.

Trong phòng chỉ có hai người, bà nội Khương thần sắc phức tạp nhìn ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ nhỏ, “Đứa nhỏ, ba cháu…”.

Đứa nhỏ này quá thông minh, làm bà rất lo lắng.

Không đợi bà nói xong, Khương Tuyết Vi trực tiếp đánh gãy, “Cháu không có ba.”

Lời này vừa nói ra, bà nội Khương liền biết quan hệ cha con cô không còn cơ んộノ xoay chuyển, bà chỉ có thể thở dài.

Con trai mình làm ra chuyện như vậy, bà còn có thể nói gì?.

Thôi, con cháu có phúc của con cháu, kệ bọn họ đi thôi.

“Bà nội, về sau cháu chỉ có thể dựa vào chính mình.” Khương Tuyết Vi mím môi, thần sắc nghiêm túc, “Cho nên, ngày mai cháu bắt đầu muốn đi kiếm tiền.”

Bà nội Khương chua xót, “Bà có một ít tiền tiết kiệm, có thể cho cháu.”

Khương Tuyết Vi biết bà không có nhiều, đều là tiền mua đồ hàng ngày bỏ ra được ít, “Cháu có tay có chân sẽ không để ๒ảภ t♄âภ chết đói, bà nội, không cần lo lắng.”

Người bà này trước sau đều hết mực yêu thương cô, nên cô cũng sẽ đối xử tử tế với bà.

Bà nội Khương lo lắng sốt ruột, hiện tại công việc cũng không dễ tìm, kinh tế đình trệ, “Cháu tính định làm gì?”.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp