Thập Niên 90, Sống Trong Gia Đình Nghèo Nàn

CHƯƠNG 15: BỖNG NHIÊN G Y KHÓ DỄ


2 tháng

trướctiếp

Khương Ái Hoa khẩn trương mà làm động tác giơ tay xin đầu hàng, “Tiểu Vi, đừng giận, chú không nói, cái gì cũng không nói.”

Đôi con ngươi đen láy của Khương Tuyết Vi nhìn chằm chằm hắn, “Bịt kín miệng, một chữ cũng không được nói, cháu vẫn còn là đứa trẻ đáng thương ngàn dặm xa xôi đến tìm người thân, biết chưa?”.

Được được, ngài muốn làm gì cũng được, toàn bộ nghe ngài, Khương Ái Hoa bất tri bất giác dưỡng thành thói quen nghe theo mệnh lệnh của ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ.

Còn chưa vào đến trong nhà, Khương Tuyết Vi đã nhìn thấy bà nội Khương nhón chân ngóng ở cửa, thấy bóng dáng của bà nội Khương hốc mắt Khương Tuyết Vi liền nóng lên, chạy như bay qua, cô ôm chặt lấy bà, “Bà nội, chúng cháu về rồi.”

Bà nội Khương ôm ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ nhỏ, nhìn con trai, nhìn thấy hắn râu ria xồm xòa, quần áo nhăn nhúm, nhưng khí sắc rất tốt thì cũng yên tâm.

“Tiểu Vi, Ái Hoa, hai đứa bình an trở về là tốt rồi, đi đường có gặp chuyện gì không? Có phải mệt muốn chết rồi không?”.

Khương Ái Hoa nhìn thấy mẹ, toàn bộ mệt mỏi trong chuyến đi liền ập tới, “Mẹ, chúng con đi nghỉ trước đã, mệt chết rồi.”

“Xem ta này, già rồi  nên cũng hồ đồ, mau vào ngồi nghỉ đi, ta lấy chút đồ ăn cho mấy đứa ăn trước, hôm nay còn có trứng nấu rượu.”

Trứng nấu rượu là một loại chè người Thượng Hải thường hay ăn, làm đơn giản mà ăn ngon, giá trị dinh dưỡng cao, bổ máu dễ tiêu, gia đình ßìทɦ Շɦườทջ cũng có thể ăn.

Đun sôi nước, đổ rượu nếp than cùng đường cát trắng vào, lại đun thêm đến khi nước trong nồi sôi, chỉnh nhỏ lửa, đập trứng vào nồi nước đang sôi, đun từ từ đến khi chín lòng đào là có thể vớt ra, món này rất bổ dưỡng.

Uống một ngụm chè, cắn một ngụm trứng, mềm mềm mại mại, ngọt ngọt ngào ngào.

Ăn một bát trứng nấu rượu to, cả người liền trở nên ấm áp, khuôn mặt nhỏ của Khương Tuyết Vi cũng đỏ bừng, tinh thần phấn chấn hơn nhiều.

Khương Tuyết Vi lên gác xép ngủ bù, bà nội Khương kéo con trai ra ngồi ở sân hỏi đông hỏi tây, Khương Ái Hoa chọn chuyện có thể nói thì đều kể hết, đương nhiên chuyện kiếm tiền thì không nói một lời.#𝖙y𝖙novel.com

Bà nội Khương nghe được chuyện nhà Trần Mỹ Lệ làm ầm ĩ, sắc mặt không vui, không biết trước kia đứa ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ yêu quý của bà đã bị bắt nạt ra sao nữa?.

Bà không nhịn được mà rơi nước mắt, trong lòng rất khó chịu, Khương Ái Hoa an ủi nửa ngày, sau đó cũng vì hành trình đường dài nhiều ngày có chút chịu đựng không nổi, mới được thả đi nghỉ ngơi.

Không biết ngủ bao lâu, Khương Tuyết Vi nghe được bên ngoài có động tĩnh, xoay người ngồi dậy, lúc này bốn phía đã đen tuyền, mấy giờ rồi nhỉ?.

Không có đồng hồ thật bất tiện. “Bà nội.”

Bà nội Khương nghe thấy tiếng ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ gọi, liền nhanh chân chạy ra bật đèn, “Tiểu Vi dậy rồi? Mau xuống rửa mặt, ăn cơm tối.”

Giờ này nhà nào cũng đều ăn cơm tối, cổng nhà mở rộng, ngồi ở bên ngoài mà ăn cơm.

Bà nội để phần cơm cho cô, một chén cơm to, nửa bát cải trắng nấu thịt, được ba miếng thịt thái mỏng.

Khương Tuyết Vi cũng đã đói bụng, cái gì ăn vào trong miệng cũng thấy ngon, cải trắng ướt gia vị nấu với thịt, thơm ngào ngạt.

Khương Ái Hoa quay đầu lại nhìn, xích lại gần ông nội Khương, nói: “Ba, ngày mai ba ra chỗ công chứng chuyển hộ khẩu cho Tiểu Vi…”.

Muốn đi học, muốn mua phòng ở, đều cần phải có hộ khẩu.

Bên ngoài tất cả đều là hàng xóm cũng đang ngồi ăn cơm, nghe được lời này,  liền sôi nổi lên tiếng tìm hiểu tin tức.

Khương Ái Hoa lanh mồm lanh miệng, đem chân tướng nói ཞõ ཞàŋɠ, hàng xóm sôi nổi tỏ vẻ nên như vậy.

Chính phủ có quy định, con cái của thanh niên trí thức chỉ cần có địa chỉ chấp nhận cho sống chúng, liền có thể dời hộ khẩu, đương nhiên, tiền đề là một nhà chỉ có thể dời một người.

Ông nội Khương sĩ diện nên còn có thể nói được cái gì? Đương nhiên không thể lật lọng.

“Chờ chút.” Bỗng nhiên, Tằng Lệ kêu lên, “Ba, ba vào đây, chúng ta bàn bạc vài chuyện.”

Ông nội Khương nhíu mày, trong lòng khiển trách vài câu, nhưng cũng sẽ không ở trước mắt ლọ¡ ղɕườ¡ làm con dâu mất mặt.

Thấy ông vào nhà, Khương Ái Hoa lập tức đuổi kịp, lòng hiếu kỳ của người nhà họ Khương cũng bị khơi lên, sôi nổi theo vào cùng.

Tằng Lệ đóng cửa, ngăn cản Áռɦ ɷắŧ tò mò của hàng xóm.

Thời tiết nóng bức, đóng cửa lại, không khí không lưu thông, cả người cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Ông nội Khương không kiên nhẫn hỏi, “Lại làm sao vậy?”.

Tằng Lệ ra hiệu cho chồng mình, Khương Ái Quốc co quắp bất an ngồi ở bên cạnh bà, cúi mặt, không chịu nói.

Tằng Lệ thầm mắng một câu vô dụng, chỉ có thể căng da đầu lên tiếng, “Ba, mẹ, con chỉ muốn hỏi một câu, nó lấy thân phận gì chuyển vào hộ khẩu?”.

Chuyển hộ khẩu cần phải viết rõ quan hệ với chủ hộ.

Ông nội Khương biết cô con dâu lại muốn làm chuyện xấu gì nữa, lạnh lùng trả lời, “Nó là con gái cả của Ái Quốc.”

Tằng Lệ cũng không muốn đắc tội  với người có địa vị lớn nhất trong nhà, nhưng vì lợi ích của ๒ảภ t♄âภ, bà liền to gan cự tuyệt, “Con không đồng ý, ლọ¡ ղɕườ¡ đều biết vợ chồng con chỉ có hai đứa con,  một nam một nữ.”

Kỳ thật, căn bản là không muốn chuyển Khương Tuyết Vi vào hộ khẩu của gia đình mình, đợi lâu như vậy, là chờ một cơ んộノ gây khó dễ.

Sắc mặt ông nội Khương không vui, nói gì vậy? Đây là không muốn nhận con gái vợ trước,, nhưng trên thực tế, việc này không nhận không được. “Vậy cô muốn thế nào?”.

Tằng Lệ hít sâu, “Trừ phi nó đồng ý từ bỏ tất cả quyền lợi, bao gồm quyền kế thừa, phí nuôi nấng, phí sinh hoạt, của hồi môn, cũng không thể ở nhà này của chúng ta.”

Bà muốn tước đoạt quyền lợi của Khương Tuyết Vi, đây là muốn đoạn tuyệt quan hệ.

Bà không muốn tài sản vất vả tích góp được, còn phải chia cho đứa con của người phụ nữ khác.

Bà nội Khương tức trắng cả mặt, “Tằng Lệ, cô cũng quá ác độc, cô muốn làm mẹ kế người người phỉ nhổ à.”

Tằng Lệ chính là không cam lòng, đúng lý hợp tình nói, “Con vốn dĩ chính là mẹ kế, đối với đứa con không phải là do ๒ảภ t♄âภ sinh ra dĩ nhiên là không thể yêu thương được rồi, con cũng chẳng cần làm mẹ kế tốt tính khiến cảm động trời đất làm gì.”

Bà còn đi bài tình cảm, “Ba mẹ, hai người cũng nên đứng ở lập trường của con mà ngẫm, mấy năm con cũng trải qua dễ dàng sao? Con vì nhà họ Khương sinh con nối dõi, kiếm tiền nuôi gia đình, dựa vào cái gì con phải đem tiền mình vất vả kiếm được đưa cho người ngoài?”.

Bà nội Khương ɕựɕ ƙỳ tức giận, “Đó là cốt nhục thân sinh của chồng cô, không phải người ngoài.”

Tằng Lệ bĩu môi, trên đời này có mấy người mẹ kế rộng lượng bao dung được như vậy?.

Bà nội nhìn con trai cả ngồi im không nói gì, giận sôi máu, “Ái Quốc, mày nói chuyện đi.”

Lúc trước vứt vợ bỏ con đã là sai rồi, hiện tại còn không biết hối cải, làm bà quá thất vọng.

Khương Ái Quốc nặng nề thở dài, mặt ủ mày ê, “Mẹ, đến tuổi này, con không muốn ly hôn.”

Đến đây, lập trường của ông ཞõ ཞàŋɠ là cùng trận tuyến với Tằng Lệ.

Người nhà họ Khương khiếp sợ mà nhìn ông, như lần đầu mới quen biết người này. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Con gái ruột của mình còn vô tình như vậy, đối xử với những người khác trong nhà thì sao đây?.

Khương Ái Hoa tức giận, “Anh trai, Tiểu Vi là con ruột của anh, anh trả phí sinh hoạt, phí học hành là đều hiển nhiên.”

Anh có biết con gái mình xuất sắc đến mức nào không? Có biết có bao nhiêu người hâm mộ mình không?.

Thật là có mắt như mù!.

Khương Ái Quốc vừa nghe còn có học phí, lập tức càng kiên định hơn với ý định của mình, ông nuôi hai đứa nhỏ đã đủ vất vả, thật sự không đủ năng lực nuôi thêm một đứa nữa.

“Em trai, anh cũng có nỗi khổ của anh, ლọ¡ ղɕườ¡ thông cảm cho nhau chút đi.”

Khương Ái Hoa tức đến mức giơ nắm tay lên, túm cổ áo anh trai mình định cho một trận.

Đang chuẩn bị đánh nhau, thì một giọng nói thanh lãnh vang lên, “Được rồi, đừng nói nữa, con đồng ý.”

“Tiểu Vi.” Khương Ái Hoa đau lòng nhìn ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ, sao cô có thể có người cha như thế chứ?.

“Chú út, buông ra đi.” Khương Tuyết Vi nhẹ giọng mà nói, Khương Ái Hoa lập tức buông tay, bản năng nghe lời cô đã trở thành thói quen.

Trong đôi mắt đen của Khương Tuyết Vi nổi lên một tia lạnh lẽo, “Ngược lại, mấy người cũng phải từ bỏ quyền lợi, bao gồm phí phụng dưỡng, phí sinh hoạt, tiền thuốc men, sau này sinh lão bệnh tử của các người , tôi đều mặc kệ.”

Bà nội Khương rơi nước mắt, bà cảm thấy vừa buồn vừa thất vọng.

Khương Ái Quốc không do dự liền đồng ý, “Được.”

Ông có một trai một gái, tình cảm sâu đậm, không sợ tương lai không ai dưỡng lão.

“Làm bậy mà.” Bà nội Khương hai tay ôm mặt, thương tâm vạn phần.

Tằng Lệ sợ Khương Tuyết Vi đổi ý, thúc giục viết xuống hiệp nghị.

Khương Tuyết Vi bổ sung thêm một dòng, “Trên danh nghĩa là cha con, thực tế lại không có tình cảm cha con, không có công ơn nuôi nấng, tương lai cũng không có nghĩa vụ phụng dưỡng, ân đoạn nghĩa tuyệt, không liên quan gì đến nhau.”

Hai bên đều ký tên, ông nội Khương làm chứng, cũng cùng ký tên vào bảng hiệp nghị này, chỉ là lúc ký tên tay phải có chút run lên.

Tâm tình của ông cũng không bình tĩnh như mặt ngoài!.

Bà nội Khương chết sống không chịu ký, nhưng cũng không có cách nào, Tằng Lệ nháo không ngừng, cuối cùng cũng chỉ có thể ở trên hiệp nghị ký tên.

Tâm như bị dao cắt, sao lại đi đến một bước này chứ?.

 Ân đoạn nghĩa tuyệt, đọc bốn chữ này mà tâm bà đau như cắt.

Tằng Lệ vẫn cứ không yên tâm, “Khương Tuyết Vi, mày ký tên đi, không thể đổi ý, về sau đừng làm bậy.”

Tằng Lệ khinh Khương Tuyết Vi tuổi còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, nên liền hạ thủ trước.

Lại không biết, Khương Tuyết Vi cái gì cũng hiểu, cô nhàn nhạt trào phúng, “Nếu không yên tâm, có thể đến phòng công chứng để người ở đó ký tên đóng dấu.”

Tằng Lệ nghe lời này đôi mắt liền sáng ngời, đây là một đề nghị hay, “Như vậy mà làm đi, sáng mai liền đi.”

Bà cầm lấy hiệp nghị cảm thấy mỹ mãn, dẫn theo chồng và con rời đi.

Khương Ái Quốc cũng không quay đầu lại, dù sao cũng không có tình  cảm, nên cũng không coi Khương Tuyết Vi là con của mình.

Khương Hướng Trung vẻ mặt ngây ngô, tuổi còn quá nhỏ, không hiểu được mấy chuyện này.

Nhưng Khương Hướng Bắc lại liên tục quay đầu, Áռɦ ɷắŧ lưỡng lự, có chút chột dạ, cảm thấy cha mẹ làm có chút quá mức.

Khương Tuyết Vi cầm lấy một bảng hiệp nghị của mình, cẩn thận đặt ở trong túi, thần sắc trầm tĩnh, không khóc cũng không nháo.

Bà nội Khương khóc sưng cả mắt, “Tiểu Vi, tất cả chuyện này đều là do mẹ kế cháu nghĩ ra, ba cháu cũng là bị ép buộc, cháu không cần cảm thấy khổ sở, mặc kệ chuyện gì xảy ra, bà nội còn ở trên đời này một ngày , đảm bảo cháu vẫn có chỗ đứng trong nhà họ Khương.”

Bị ép? Lời này bà nói ca cũng đều tự thấy chột dạ.

Khương Tuyết Vi cười nhạt, “Bà nội, cháu không khổ sở.”

Ngược lại cô cảm thấy thở phào nhẹ nhõm một hơi, vì đã ђ๏àภ Շ๏àภ thoát được khỏi cái nhà cực phẩm kia.

Cô cũng có thể thoải mái tự tại mà kiếm tiền!.

Nhưng mà, cô cũng muốn để ლọ¡ ղɕườ¡ biết, cô không phải là người dễ chọc, tránh cho người ta không biết xấu hổ, được một tấc lại muốn tiến một thước.

Cô càng là nói như vậy, bà nội Khương lại càng khó chịu, ɕựɕ ƙỳ hận con dâu thứ hai, lương tâm người này thực sự quá xấu xa.

Khương Ái Hoa chỉ là yên lặng nhìn, không biết an ủi thế nào.

Dù ꉓꃅáꀎ ꁅáꀤ có thông minh, cũng chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ thì cần có cha mẹ che chở!.

Giờ khắc này, trong xương cốt của hắn liền cảm thấy chán ghét anh hai và chị dâu của mình vô cùng.

Sáng sớm hôm sau, Tằng Lệ rống to gọi ლọ¡ ղɕườ¡ dậy, lôi cả nhà đi làm công chứng.

Cảnh tượng này quá khó coi!.

Nhân viên văn phòng công chứng khiếp sợ, không thể tin được còn có chuyện như vậy xảy ra, tận tình khuyên bảo tròn trách nhiệm của mình.

Nhưng Tằng Lệ hận không thể lập tức thoát khỏi Khương Tuyết Vi, nói gì cũng đều nghe không vào.

Mà Khương Tuyết Vi với một khuôn mặt nhỏ  trắng thuần, ngoại trừ trầm mặc, vẫn là trầm mặc, hốc mắt còn hồng hồng.

Trong mắt ლọ¡ ղɕườ¡ xung quanh, đây chính là một đứa trẻ bị cha ruột vứt bỏ!.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp