Tướng Quân Yếu Đuối Mong Manh

Chương 5


5 tháng

trướctiếp

Tô Lan không biết mình ngủ như thế nào, chỉ biết lúc tỉnh lại trời đã sáng.

 “Cô nương, ngài tỉnh rồi.” Phất Đông đi tới, hầu hạ nàng ngồi dậy.

“Giờ nào rồi?”

“Đã giờ Tỵ.” Phất Đông bưng nước ấm tới: “Mới vừa rồi đại phu nhân sai người đưa mấy chiếc trâm cài tóc tới, thấy ngũ cô nương còn đang ngủ, nô tỳ liền nhận thay cô nương.” 

Trên mặt Tô Lan cuối cùng cũng có chút thay đổi, giờ Tỵ? Nàng đã ngủ lâu như vậy sao?

 “Tại sao ngươi không đánh thức ta dậy? Còn phải thỉnh an nữa.” Xem như nàng không để ý tới nhà họ Tô, nhưng chuyện thỉnh an vẫn không tránh được, ngày đầu tiên đã ngủ sâu như vậy, chỉ sợ là lại bị nói ra nói vào.

Phất Đông giải thích: “Lão phu nhân căn dặn mấy ngày nay ngài ấy muốn nghỉ ngơi, không cần các phòng đến thỉnh an, nô tỳ thấy cô nương đang ngủ say nên cũng không đánh thức.”

Tô Lan biết, lão phu nhân làm gì muốn nghỉ ngơi, chẳng qua không muốn để mình đi thỉnh an mà thôi, Tô Lan gật đầu, không nói thêm nữa.

Nàng không khỏi đặt tay lên ngực, có thể cảm nhận được vết sẹo trên người qua lớp áo mỏng.

Có lẽ là vì mùa đông ở kinh thành ngày càng lạnh, sức khỏe của nàng thật sự quá kém, vừa vào kinh, nàng liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Cách đây vài năm, bảo nàng đứng năm sáu ngày trong tuyết mùa đông lạnh giá cũng không thành vấn đề.

Tô Lan đặt tay lên vết sẹo, ánh mắt trở nên sắc bén.

Lý Dịch Vân, vết dao này…… Ta sẽ không để mình chịu đựng vô ích……

……

Phất Đông thấy Tô Lan cúi đầu che ngực, còn tưởng nàng không thở được, lập tức lấy bình ngọc nhỏ Tô Lan mang theo bên mình, đổ một viên thuốc ra cho nàng: “Cô nương, ăn một viên đi.”

Tô Lan nhìn viên thuốc trong tay Phất Đông, không nhận lấy: “Không cần, ta không sao.”

Phất Đông thu tay lại, lắc lắc bình ngọc nhỏ, bên trong vang lên tiếng của mấy viên thuốc: “Cô nương, hình như không còn nhiều thuốc lắm, có cần nói một tiếng với đại phu nhân hay không, tìm đại phu chuẩn bị thêm ít thuốc cho ngài.”

Tô Lan cầm bình ngọc đặt dưới gối: “Không cần, thuốc vẫn còn…”

Trong kinh thành không có người có thể tạo được loại thuốc này.

Rửa mặt xong, Tô Lan đứng dậy ra ngoài, lập tức nhìn thấy một hộp gấm đặt trên bàn.

 “Cô nương, đây là trang sức đại phu nhân cho ngài, nói là ngày mai vào cung sẽ đeo.”

Tô Lan mở mắt nhìn, mặc dù ngày thường không mang những thứ này, nhưng cũng biết, đây đều là đồ tốt.

Tô đại phụ nhân này đối xử với thứ nữ như nàng đúng là không tệ, chỉ là không biết bên trong có mấy phần thật lòng.

Nàng cũng không có hứng thú gì với đồ trang sức nhưng nếu người ta đã đưa tới, không tốn tiền của nàng tại sao lại không thoải mái nhận lấy.

Tô Lan nhìn kỹ từng cái một một hồi, sau đó chọn ra mấy cây trâm có đuôi nhọc để lại.

 “Cô nương có muốn tới chính viện hay không?”

“Đi chủ viện làm gì?” Tô Lan cấm lấy cây trâm, còn lại bảo nàng ấy cất đi cẩn thận.

 “Chủ viện rất náo nhiệt, các vị cô nương đều đang chọn váy vào cung, cô nương không muốn chọn mấy bộ sao?” Phất Đông thấy chủ tử nhà mình như vậy, không khỏi lo lắng thay nàng.

Ánh mắt của hai vị ở chủ viện kia rất độc, chỉ cần trong phủ có đồ gì tốt đều trở thành vốn riêng của các nàng.

Nếu cô nương nhà mình đến trễ, chỉ sợ đến cả một bộ váy cũng không có.

 “Không sao, để các nàng chọn đi.” Tô Lan không thèm để ý nói: “Phần còn lại đưa cho ta là được.”

Nữ nhân đúng là rắc rối như vậy, chỉ một bộ váy cũng phải chọn lựa qua lại cẩn thận, không phải chỉ là nhập cung thôi sao, mặc cái gì mà không được?”

 “Cô nương, chuyện này sao có thể, ngày mai vào cung chính là chuyện lớn.” Phất Đông thật sự nóng nảy.

 “Ngươi yên tâm, lát nữa sẽ có người đưa váy đến cho ta.” Tô Lan nói với với Phất Đông.

Ừm, hôm nay trời ấm hơn, không lạnh như hai ngày trước.

 “Cô nương, lời này của ngài có ý gì?” Phất Đông theo sát phía sau.

Tô Lan chỉ là cười, không giải thích.

Nàng mới tới Tô phủ, bên ngoài không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm Tô gia, Lục Lan Tâm sao có thể khắt khe với nàng ngay lúc này, không phải đang đánh thẳng vào mặt mình sao.

Tô Lan đi vào trong viện, để người dọn ghế mỹ nhân ra ngoài, thoải mái nằm trên đó.

Tô Lan không khỏi cảm thán, nếu có thể, nàng thật sự muốn làm một “phế nhân” cả đời như vậy, suốt ngày chỉ ăn uống, nằm trong sân, tự do sung sướng. edited by Vườn Lê

Nàng vừa nằm một lần đã nửa ngày.

“Cô nương, cô nương.” Phất Đông từ bên ngoài chạy vào, trong tay còn bưng một chồng đồ rất cao, cũng không biết là cái gì.

 “Ngũ cô nương.” Phất Đông khẽ gọi một tiếng bên tai Tô Lan, lúc này Tô Lan mới lặng lẽ mở mắt ra.

“Đúng như lời cô nương nói, đại phu nhân thật sự cho người mang váy đến.” Giọng nói của Phất Đông không giấu được hưng phấn: “Nô tỳ nhìn qua đã thấy là một bộ váy lụa tốt nhất, còn có áo bông hoa văn đám mây, cả áo choàng cũng có, còn là áo gấm lông chim.”

Tô Lan nhắm mắt lại một lần nữa, không có hứng thú, vào tai này ra tai kia.

 “Cô nương, ngài không muốn xem thử sao?”

Tô Lan xua tay: “Đặt ở đó đi.”

Thử làm gì? Chẳng lẽ còn có thể thử ra hoa được sao?

Phất Đông cũng không hiểu nổi chủ tử nhà mình, tại sao lúc nào nàng cũng có vẻ không có hứng thú, đành phải bỏ đồ vào phòng.

Chờ đến khi mặt trời ngả về tây, Tô Lan mới vào phòng, mãi đến ngày hôm sau mới ra ngoài.

Hôm nay Tô Lan dậy sớm, mặc quần áo, đợi ngoài phủ.

 “Cô nương, ngài dậy sớm như vậy làm gì? Thân thể ngài không tốt, hà tất gì phải đến đây chịu gió lạnh.” Phất Đông đứng bên cạnh Tô Lan, muốn che bớt chút gió cho nàng.

 “Đến sớm một chút cũng không sao, nếu tới muộn chỉ sợ sẽ khiến người khác không vui.” Mấy người trong phủ này có  lẽ đều đang đợi túm bím tóc nàng đuổi về Giang Nam.

Tô Lan đợi một khắc, mới nghe được tiếng động trong viện.

Hôm nay, cha Tô mặc áo gấm, dáng vẻ uy nghiêm sải bước đi về phía trước, nhìn thấy Tô Lan ở cửa có hơi giật mình: "Hả? Sao hôm nay Lan Nhi lại sớm như vậy?" 

 “Phụ thân, chủ mẫu.” Tô Lan hành lễ: “Nữ nhi cũng vừa mới đến.”

Cha Tô nhìn Tô Lan, hôm  nay nàng búi tóc rũ vân các cô nương thích nhất, bộ diêu trên đầu khẽ kêu leng keng, váy hồng cùng áo gấm hình đám mây, thậm chí khiến khuôn mặt nàng hồng hào thêm vài phần.

Tô phụ vừa lòng gật đầu: “Ừ, khí sắc đã tốt hơn hôm qua nhiều rồi.” Có thể thấy khi màu môi Tô Lan hơi trắng bệch, sắc mặt cũng trở nên u ám hơn một chút: “Sao con không dùng phấn hồng, hôm nay còn phải vào cung.”

“Phụ thân, gần đây con gái còn uống thuốc, đại phu nói, dược tính tương khắc với phấn hồng, cho nên con gái mới không dùng.”

Dùng phấn mặt? Nàng không chỉ không biết làm, còn dày thêm một tầng phấn, hôm nay nàng còn đang giả làm ma ốm, đương nhiên phải tỏ ra “yếu ớt” nhất có thể.

Cha Tô nhíu mày, đây là lần đầu tiên ông nghe tới chuyện dược tính xung đột với phấn hồng, nhưng thấy Tô Lan thực sự không khỏe, chỉ có thể nói: “Chờ từ trong cung trở về, ta sẽ để đại phu tới kiểm tra cho con.”

 “Đa tạ phụ thân.”

Sau đó, cha Tô lên xe ngựa phía trước.

Cha Tô, Tô Vạn Châu là Lại Bộ thượng thư, xe ngựa đi lại ra ngoài  đều có quy định nghiêm ngặt, ngoại trừ Tô phu nhân và nhị di nương, những người còn lại muốn vào cung chẳng qua cũng chỉ có ba chiếc xe.

Tô Vạn Châu và Lục Lam Tân đi chung một xe, xe thứ hai rộng rãi hơn một chút, mấy người còn lại ngồi cũng dư dả.

Tô Lan đứng sang một bên không nhúc nhích, đợi bọn họ lên xe trước.

Tô Vân  lên xe, cũng không vội ngồi xuống, giả vờ liếc mắt một cái, sau đó quay người nói: “Ngũ muội xe ngựa chúng ta không ngồi đủ, muội ngồi xe sau đi.”

Tô Lan nhìn xe ngựa có thể đủ bảy tám người ngồi, trong lòng cười lạnh, nhưng vẫn gật đầu giả vờ ngoan ngoãn: “Vâng.”

Nói xong nàng liền đi tới xe ngựa phía sau..

“Vân Nhi, sao muội có thể làm vậy, đó cũng là muội muội của muội.” Tô Cảnh Vân nhíu mày, không đồng tình.

“Đại ca, sức khỏe nàng không tốt, Hành Nhi ngồi cùng một xe với chúng ta, đến lúc đó lây bệnh lên người nó thì phải làm sao?” Tô Vân nhìn thoáng quá bóng dáng Tô Lan đang đi xa, trong mắt tràn đầy khinh thường.

Tô Cảnh Vân cúi đầu nhìn Tô Hành, thở dài, không nói thêm gì nữa, xe ngựa phía sau tuy hơi nhỏ nhưng cũng đủ để Tô Lan ngồi một mình.

Giọng nói của bọn họ không nhỏ, Tô Lan có thể nghe thấy rõ ràng.

Nàng lại ho khan thêm vài tiếng.

Không phải nói sức khỏe nàng không tốt hay sao? Không ho mấy tiếng cũng thật xin lỗi Tô Vân đã nói nàng như vậy.

Không cho nàng ngồi chung xe ngựa? Tưởng nàng muốn lắm sao, một mình nàng một xe vừa tự do lại yên tĩnh.

Tô Lan bước lên kiệu, ngồi vào xe, kéo rèm lại, ngăn chặn mọi tiếng động bên ngoài.

Sai vặt bên cạnh hét lớn “đi”, xe ngựa bắt đầu chuyển động.

Tô Lan nhắm mắt ngủ một lát, mặc dù xe ngựa này không bằng cái đi trước, nhưng đệm giường bên trong khá thoải mái, dựa vào cũng rất dễ chịu.

Tô Lan  cười nhẹ, trách không được những người đó không thể buông được cuộc sống xa hoa phú quý, có tiền có quyền lực, sống thoải mái như vậy.

Không giống nàng, suốt ngày ngồi trên lưng ngựa, đi qua núi đao biển lửa.

Người khác muốn phú quý, còn nàng chỉ muốn bình an.

……

“Cô nương, cô nương.”

Tô Lan nghe tiếng gọi của Phất Đông, đột nhiên tỉnh dậy, bản thân mình làm sao vậy, như vậy cũng có thể ngủ được?

Xem ra phải để hắn tới kinh thành một chuyến nữa, điều dưỡng lại thân thể cho nàng.

 “Cô nương, chúng ta sắp đến cửa cung rồi." Vừa dứt lời, xe ngựa chậm rãi dừng lại.

Tô Lan vuốt thẳng tóc, vén rèm xuống xe.

Ngoài cổng cung có hơn mười chiếc xe ngựa, đều là các đại thần khác cùng gia quyến đến đây, cha Tô còn đang nói chuyện với bọn họ.

Tô Lan đứng một bên, cúi đầu vặn khăn tay, nếu không nhìn cẩn thận, căn bản sẽ không có ai chú ý tới nàng.

Mà nàng đang cúi đầu cũng không để ý có một bóng người mặc áo màu vàng kim tử cửa cung đi ra.

 “Thái Tử điện hạ ——”

Một vị đại thần tinh mắt phát hiện, lập tức hành lễ. Ngoài cung đột nhiên yên tĩnh, mọi người đều tiến lên hành lễ.

Trái tim Tô Lan đập thình thịch, siết chặt khăn tay.

Thái Tử, tại sao lúc này hắn lại ở đây?

Tô Lan chậm rãi ngẩng đầu lên, đập vào trong mắt là bóng người vô cùng quen thuộc.

Hắn vẫn tuấn tú, khôi ngô như vậy, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều ngập vô cùng cao quý.

Nhưng y phục đẹp đẽ quý giá lại càng khiến trâm gỗ đào trên đầu trên đầu trở nên nổi bật, có lẽ cũng không ai ngờ tới, đường đường là Thái Tử điện lại dùng một cây trâm gỗ đào đến cả người bình thường cũng không dùng như vậy.

Đôi mắt Tô Lan hơi lóe lên, nhanh chóng cúi đầu xuống.

Lý Dịch Vân, đã lâu không gặp……

Tác giả có lời muốn nói: Nam chính lập tức lên sống.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp