Tướng Quân Yếu Đuối Mong Manh

Chương 14


5 tháng

trướctiếp

 

Tô Lan xoay người, hai mũi tên lướt qua người nàng, đột nhiên vung roi ngựa, dùng lực đánh vào đuôi mũi tên, khiến chúng bay sang hai bên.

Có lẽ đối phương cũng không ngờ Tô Lan có thể đánh ngược lại, một hắc y nhân chưa kịp chạy trốn, một mũi tên xuyên qua người hắn, nhìn thấy người này ngã xuống, Tô Lan cũng không thèm nhìn thấy, nhảy lên, đuổi theo người còn lại.

Mấy người này đều đã nhìn thấy khuôn mặt của nàng, không thể sống.

Tô Lan móc chân, mũi tên rơi vào tay nàng cũng không dừng lại, mũi tên bay thẳng về phía hắc y nhân trước mặt.

Trong vòng ba mươi bước nàng vẫn có thể chắc chắn đánh trúng, quả nhiên, hắc y nhân loạng choạng, đột nhiên ngã ra đất.

Tô Lan  chạy tới, thấy mũi tên trúng ngực hắn, máu tươi chảy ra, chỉ là vị trí có hơi lệch sang một bên, có lẽ chỉ trúng phổi, nàng trực tiếp lấy chủy thủ lướt qua cổ hắn, lập tức máu chảy thành sông, trong rừng ngập tràn mùi máu tanh.

Tô Lan cau mày, cầm lấy cung tên trong tay hắn, không quay đầu lại bước đi, mở rèm ôm Tô Hành đi ra ngoài.

 “Cô cô.” Tô Hành thấy trên tay Tô Lan có dính máu, còn tưởng nàng bị thương, hốc mắt ươn ướt: “Máu.” Nước mắt không kìm được mà chảy xuống.

Tô Lan tưởng hắn bị dọa sợ, liền bế hắn lên lưng ngựa: “Không phải từng nói mình là nam tử hán sao? Bây giờ mới nhìn thấy máu đã sợ như vậy.” Nàng cởi dây buộc ngựa, tay phải dùng sức, xoay người lên ngựa.

Tô Hành sửng sốt một lát, quên mất mình còn đang khóc, Tô Lan thấy hắn chảy nước mắt nước mũi, liền dùng ống tay áo lau cho hắn, sau đó ôm hắn vào lòng: "Nắm chặt dây cương, hôm nay đúng lúc dạy ngươi cưỡi ngựa.”

Củ cải nhỏ cúi đầu nhìn lưng ngựa cao lớn, có chút khó hiểu, cao như vậy sao cô cô có thể leo lên được, hắn từng nhìn thấy tam cô cô và tứ cô cô cưỡi ngựa nhưng có người nào không mất một lúc mới leo lên được.

Bây giờ hắn tin chắc cô cô không lừa hắn, nàng thật sự biết cưỡi ngựa!

 “Cô cô, máu của người phải làm sao? Người có đau lắm không?” Củ cải nhỏ nắm lấy tay nàng, đưa lên miệng thổi thổi.

Tô Lan bật cười, trong lòng không khỏi ấm áp: “Đứa nhỏ ngốc, không phải máu của ta.” 

Nàng lau ngón tay vào ống tay áo, máu trên đầu ngón tay dính vào tay áo, khôi phục lại như ban đầu, cũng không có vết thương.

Sắc mặt Tô Hành đột nhiên thay đổi, nàng đột nhiên kéo dây cương, hai chân siết chặt bụng ngựa, cúi người xuống: “Đi”

 “Cô cô ——”

“Đừng nói chuyện.” Tô Lan nhét dây cương vào tay hắn: “Nắm chặt, nhìn phía trước, hạ thấp người xuống, đừng sợ.” Tô Lan cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, không để củ cải nhỏ phát hiện ra điều gì kỳ lạ.

 “Cô cô, cháu không giữ được.” Lòng bàn tay Tô Hành bị dây cương cọ xát đau đớn, lại không dám buông ra, hắn không biết tại sao rõ ràng cô cô đang ngồi phía sau , còn muốn hắn tự giữ dây cương..

 “Ngay cả dây cương còn không giữ được, còn học cưỡi ngựa cái gì?” Tô Lan lạnh lùng nói.

Tô Hành bị dọa cho giật mình,  nắm chặt dây cương không dám cử động, cô cô thật hung dữ.

Tô Lan nhìn thấy, lúc này mới hoàn toàn buông tay, lấy một mũi tên đặt lên cung, bắn về phía sau lưng, mũi tên bắn đi xuyên qua không gian yên tĩnh, “vèo” một tiếng hoàn toàn chìm vào rừng sâu, chỉ nghe một tiếng kêu rên, một bóng đen  từ trên cây rơi xuống.

 “Cô cô, sao vậy? Cháu nghe có tiếng bắn tên.” Tô Hành không biết phía sau xảy ra chuyện gì, chỉ muốn quay lại xem.

Tô Lan ấn đầu hắn quay lại: “Ngươi còn nhúc nhích lần nữa xem, có tin ta ném ngươi lại đây hay không?”

Tô Hành ngoan ngoãn không cử động.

Trong lòng Tô Lan không khỏi có chút lo lắng, những  người này xuyên qua rừng rậm, am hiểu che giấu thân phận, bọn họ là thủ hạ của Lý Dịch Vân nàng cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng chuyện này kỳ quái ở chỗ hắn phái người tới bắt Tô Hành, không chỉ có một người.

Lý Dịch Vân  sẽ không biết trong xe ngựa chỉ có hai người, nàng và Tô Hành, nàng ở trước mặt người khác luôn tỏ ra yếu đuối bệnh tật, căn bản không có khả năng phản kháng, Lý Dịch Vân không cần phái những sát thủ này đi, bọn họ muốn giết gà cần gì phải dùng tới dao mổ trâu, quá dư thừa.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Đúng là tàn nhẫn, đến cả một đứa trẻ cũng không tha, may mắn hôm nay nàng đi cùng, nếu không thật sự sẽ xảy ra chuyện.

Nàng kẹp chặt hai chân, vỗ mạnh vào mông ngựa, ngựa bị kích thích lao nhanh về phía trước.

“Cô cô, cô cô, sợ……” Tô Hành sợ hãi kêu lên, cô cô quên mất hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ, không biết cưỡi ngựa.

 “Mới như vậy đã sợ rồi sao?” Tô Lan  không nhìn hắn, con ngựa này chỉ để kéo xe, chẳng qua là một con ngựa bình thường, chạy không quá nhanh, nếu chạy như vậy căn bản không thể kiên trì được quá lâu.

Tô Lan  cảnh giác, luôn cảm thấy phía sau có người theo dõi, nhưng nhất thời không tìm được phương hướng, đột nhiên phía trước lại truyền đến tiếng vó ngựa, Tô Lan kinh ngạc ôm lấy Tô hành lăn xuống ngựa.

Tuy thân thể nàng không còn “yếu ớt” như bình thường, nhưng dù sao cũng từng bị thương nặng, nền tảng không tốt, lại đang ôm thêm Tô Hành cưỡi ngựa, sức lực quá lớn khiến nàng nhất thời chịu không nổi, ngã xuống đất, đập gối đập vào đá, đau thấu tim. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

 “Cô cô!”

Tô Lan không lên tiếng, chỉ lắc đầu với hắn, nhắm mắt bình tĩnh lại, chờ đến khi khôi phục mới đứng dậy kéo Tô Hành về phía rừng cây. Nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy chân phải của nàng đau đớn đi không vững..

 “Cô cô, chúng ta đang trốn người xấu sao? Là ai đuổi theo chúng ta?” Củ cải nhỏ không ngốc, từ khi lên xe ngựa, bầu không khí đã có chút áp lực. Sau khi cô cô trở về trên người còn có cung tiễn, hắn cũng mờ hồ đoán được một chút.

Tô Lan vỗ đầu hắn: “Chuyện này phải về hỏi người cha tốt của ngươi.” Không có việc gì tự nhiên gửi thiệp cho Lý Thừa Quân làm gì, bây giờ thì hay rồi, khiến Lý Dịch Vân nghi ngờ, cho rằng Tô gia cấu kết với Tấn Vương, nhất định muốn xử lý Tô gia.

Tô Vân bên kia cũng không biết thế nào, nàng còn phải chạy tới xem xét, nàng không có có hảo cảm gì với mấy người Tô Vân, cũng không có lý gì phải tới cứu người, nhưng ai bảo bọn họ là người Tô gia, thời khắc mấu chốt này, người Tô gia nhất định không thể xảy ra chuyện.

 “Cô cô, có bồ câu trắng!” Tô Hành hai mắt sáng lên, một tay chỉ lên trời, một tay giữ chặt lấy ống tay áo Tô Lan.

Tô Hành vừa dứt lời, Tô Lan đã cài tên, giương cung hướng lên trời, "vù" một tiếng, con bồ câu vỗ cánh vài cái rồi rơi thẳng xuống, rơi xuống khoảng rừng cách đó không xa.

Tô Lan vỗ đầu hắn khen ngợi: “Cũng xem như tinh mắt.” Là có chút thiên phú, nếu có thể được Tô gia đồng ý giữ Tô Hành bên cạnh, dạy thật tốt, vậy chính là nhân tài hiếm có.

Nàng lê chân tới nhặt con bồ câu trắng đã không còn nhúc nhích dưới đấy, nơi này dân cư thưa thớt, có bồ câu bay qua chắc chắc không bình thường, quả nhiên nhìn thấy một tờ giấy buộc trên chân bồ câu.

Nàng ném bồ câu sang một bên, mở giấy ra, khuôn mặt không gấu được lo lắng, bên trên chỉ có mấy chữ ngắn ngủi.

Đã đến Giang Nam, không có ai.

Nàng xé nát tờ giấy thành từng mảnh, vứt sang một bên, đôi tay cầm cung tên run rẩy.

Giang Nam…… Không có ai…… Có người điều tra nàng!

Vì tránh người khác phát hiện ra điều bất thường, trước khi đến kinh thành, nàng đã để cả nhà Dư ma ma tới Giang Nam từ ba tháng trước, thôn trang bây giờ sao có thể có ai, Tô Lan chân chính cũng đã chạy theo người ta, mai danh ẩn tích ở một trấn nhỏ nào đó, chỉ cần nàng ta không bại lộ thân phận thật sự, nàng cũng lười nhìn đến.

 “Cô cô, tài bắn cung của người thật lợi hại, có thể dạy Hành Nhi hay không?” Vua nịnh nọt Tô Hành lại bắt đầu quấn lấy Tô Lan, đoán trước được Tô Lan sẽ từ chối, còn có chút mặt dày nói: “Cô cô, trong lòng Hành Nhi cô cô là vô địch.”

Lúc này Tô Lan cũng không có tâm trí để ý tới chuyện này, nàng nói một câu cho có lệ: “Nói sau đi” Nàng nhất định phải nhanh chóng tìm ra người nào đang muốn điều tra thân phận của mình.

 “Được được.” Tô Hành vui mừng khôn xiết, bước chân tới nhặt con chim bồ câu bị Tô Lan ném sang một bên: “Cô cô, chúng ta mang về hầm canh đi.”

“Trong nhà để ngươi bị đói sao? Chẳng lẽ còn thiếu một con bồ câu như vậy ——” Giọng nói đột nhiên im bặt, Tô Lan giật lấy con chim bồ câu trên tay Tô Hành, mở cánh phải của nó ra, chỉ nhìn thấy ba đốm đỏ, nàng lấy tay lau đi, nhưng không thể lau sạch, không phải vết máu……

Trong đầu Tô Lan vang lên tiếng chuông cảnh báo, lập tức ném con bồ câu trắng đi thật xa, ôm lấy Tô Hành chạy sâu vào trong rừng.

Xong rồi xong rồi!

“Cô cô, sao vậy?” Tô Hành bị nàng làm cho giật mình, không thở nổi.

 “Nếu còn ở lại, người bị hầm chính là hai chúng ta.” Tô Lan vừa nói xong, đã thấy bồ câu trắng bị vứt bỏ đột nhiên kêu lên một tiếng lao thẳng lên trời, vỡ vụn ở nơi cao nhất, tụ tập khói tím, lập tức tràn ra.

Con bồ câu này không phải của người khác, là do Lý Thừa Quân nuôi, Lan cũng không biết hôm nay dẫm phải vận cứt chó thế nào, gặp được chuyện này còn trực tiếp bắn chết bồ câu đưa tin của hắn, chặn tin tức của hắn.

Mà ở một nơi khác trong rừng……

Ba thi thể bị lôi đi ném sang một bên, đều bị tên bắn chết, chỉ có một người có thêm vết thương giữa cổ.

 “Chủ tử, thuộc hạ tìm được ba thi thể trong rừng.” Người này chính là Vô Nam, hắn ngồi xổm xuống kiểm tra miệng vết thương,  rút ​​ra một mũi tên, nhìn kỹ: "Bọn họ đều cùng một đám, nhưng thuộc hạ dám khẳng định, mấy người này không phải do người chúng ta giết.”

Lý Thừa Quân bước tới, lười biếng liếc nhìn những mũi tên trên xác chết. Đôi mắt u ám, cuộn cuộn cảm xúc: “Các ngươi không có bản lĩnh này.”

Thân mũi tên đều cắm hoàn toàn vào người không nói, nhưng tất cả đều xuyên qua ngực, đầu mũi tên nhô ra khỏi cơ thể, bụi bặm trộn lẫn, máu thịt mơ hồ.

Thủ pháp này, quen thuộc đến kỳ lạ……

Cùng lúc đó, một âm thanh sắc bén đột nhiên từ trong rừng sâu truyền đến, Lý Thừa Quân ngẩng đầu, chỉ thấy trong không khí có một đám khói màu tím ngưng tụ, ngay lập tức mù mịt.

 “Chủ tử, là bồ câu đưa tin!” Vô Nam giật mình: “Có người bắn bồ câu của chúng ta!”

Nhưng con bồ câu này đều do chủ tử đích thân nuôi dưỡng, mỗi con bồ câu đều giấu tên kêu  trong người, nếu bị bắn rơi, sẽ kích hoạt mũi tên bên trong lao đi,  dùng khói tím làm cảnh báo.

 “Chủ tử, thuộc hạ đi điều tra chuyện này.” Nếu không điều tra hắn cũng không biết rốt cuộc là ai nhanh tay như vậy.

 “Không cần.” Lý Thừa Quân  quay người vẫy tay, con cáo đỏ nhảy vào trong ngực hắn, tựa vào trong ngực hắn.

 “Chủ tử?”

Lý Thừa Quân vuốt đuôi cáo, cũng không biết đang nói với con cáo hay đang nói với chính mình, ngay cả sát khí trên người cũng tiêu tan không ít: “Nàng đến rồi, chúng ta đi gặp nàng đi có được không?”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp