Kỹ Năng Diễn Xuất Của Thế Thân Thụ Thật Xuất Sắc

Chương 33


4 tháng

trướctiếp

 

Sáng sớm ngày hôm sau tám người tập hợp ở bãi biển trên hòn đảo.

[Người du hành thời gian, xin chào các bạn. Ngày hôm nay mọi người lại một lần nữa tập hợp bên cạnh xác con tàu lớn, hy vọng rằng có thể tìm thấy được một vài manh mối liên quan đến thuyền cứu sinh trên xác con tàu này. Cách để giành được manh mối rất đơn giản, các vị chỉ cần thông qua một vài trò chơi nhỏ là có thể lấy được.

Trò chơi ngày hôm nay do các người du hành thời gian tự nguyện tham gia, nếu như có người nhận thấy đội mình đã tìm đủ manh mối thì có thể trực tiếp xuất phát đi tìm thuyền cứu sinh. Các người chơi, hôm nay chính là thời hạn cuối cùng của các bạn, nếu như không thành công tìm thấy thuyền cứu sinh thì con thuyền nhỏ đó sẽ dần bị tan biến vào trong những con sóng biển, không thể tìm thấy được nữa.]

Trên bãi biển đã bố trí rất nhiều các loại trò chơi khác nhau, sau mỗi một trò chơi đều có một nhân viên công tác, quy tắc chính là đi tìm và khiêu chiến với những nhân viên công tác này, khi hoàn thành trò chơi là có thể lấy được manh mối.

Hạnh Sí nhìn một vòng xung quanh, đi cùng với ba người còn lại.

"Tôi thấy có một vài trò chơi là trò chơi trên bàn, có lẽ Hủ Hủ có thể tham gia được." Hạnh Sí nói: "Hay là thế này, tôi cầm ba mảnh manh mối kia đi tìm thuyền trước, mọi người ở lại đây đổi lấy thêm manh mối để khởi động thuyền."

Cả ba người đều đồng ý với ý kiến của cậu.

Cách này của Hạnh Sí đúng là có chút mạo hiểm, dù sao thì tổ còn lại lấy được nhiều manh mối hơn kia vẫn chuẩn bị để tất cả thành viên ở lại để tham gia trò chơi.

Nhưng hôm qua cậu đã nghiên cứu ba thông tin và địa hình của hòn đảo nên vẫn luôn cảm thấy mấy manh mối này khá rõ ràng, muốn đi thử một chút.

"Vậy tôi đi trước đây." Hạnh Sí gật đầu với mấy người rồi cầm theo ba manh mối trong tay rời đi.

Đợi sau khi Hạnh Sí đi thì Trịnh Hủ Hủ được một nhân viên công tác đẩy đi đến một bàn trò chơi đánh cờ. Cố Mộng chọn một trò chơi cần phải vận động còn Hướng Ẩm Khê cũng đi về phía một trò chơi khác.

Mộc Trừng đuổi theo anh ta.

Cố Mộng không phải là người ở trong giới nghệ thuật, tính tình của Trịnh Hủ Hủ khá tệ nên chỉ còn lại Hướng Ẩm Khê này trông có vẻ là người có thể ở cùng cậu ta.

"Anh Ẩm Khê, anh Hạnh Sí sao lại đi mất thế?" Mộc Trừng nói.

Dù sao trong dàn nhân viên biên tập cũng có người của cậu ta, cảnh như vậy tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong chương trình nên cậu ta nói rất thẳng thừng, cũng không hề che đậy quá nhiều.

Hướng Ẩm Khê nhìn về phía cậu ta, mỉm cười dịu dàng: "Hạnh Sí nói muốn thử đi tìm thuyền."

Mộc Trừng lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

"Không phải chứ anh Ẩm Khê, không phải trong tổ các anh có rất ít manh mối sao?" Mộc Trừng nói: "Hơn nữa, trò chơi hôm nay cũng có liên quan một chút đến manh mối về phương hướng và vị trí của con thuyền, sao anh Hạnh Sí lại không đợi chút chứ."

Nói đến đây, cậu ta dường như bừng tỉnh.

"Oa… không phải chứ." Cậu ta thử thăm dò nhìn sang biểu cảm của Hướng Ẩm Khê.

Cậu ta biết Hướng Ẩm Khê không giống với người mất não như Trịnh Hủ Hủ, sẽ không nói lời khó nghe ra khỏi miệng và chắc chắn cũng hiểu được kết đồng minh với người thông minh có phông bạt* phía sau là một việc có lợi biết bao, chỉ cần bỏ ra một nửa công sức cũng nhận được gấp đôi kết quả.

(*Có phông bạt chỉ kẻ có người nâng đỡ.)

Nhưng Hướng Ẩm Khê lại nhìn Mộc Trừng giống như không hề nghe thấy lời của cậu ta mà chỉ cười.

"Tôi chuẩn bị tham gia trò chơi này." Anh ta nói: "Cậu cũng muốn chơi à?"

Anh ta chỉ vào một địa điểm trò chơi gần đó.

Mộc Trừng sững sờ, không ngờ rằng Hướng Ẩm Khê lại lòng vòng với cậu ta.

Cậu ta lắc lắc đầu: "Không có…"

"Vậy tôi qua đó trước đây." Hướng Ẩm Khê nói: "Bai bai, cậu cũng phải cố lên nhá."

Nói rồi anh ta cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.

Đương nhiên anh ta biết Mộc Trừng có ý định gì, anh ta cũng biết vì sao Mộc Trừng lại có sự tự tin như vậy.

Nhưng Mộc Trừng tìm sai người rồi.

Anh ta không còn là kẻ đáng thương không một ai biết đến, ai gặp cũng đều muốn đạp một cái như năm đó nữa rồi, chưa bị dồn vào đường cùng thì không nhất thiết phải hại người. Càng huống chi anh ta cũng không phải là một tên ngốc, sẽ không chịu bất lợi làm cây thương của Mộc Trừng để làm việc hại người mà không lời mình như vậy.

—---

Trong số những manh mối trong tay Hạnh Sí có một manh mối rất quan trọng, đó chính là hướng của sóng thủy triều.

Hôm qua cậu đã bàn bạc với Hướng Ẩm Khê, nếu như có được vị trí của xác tàu thì sẽ có thể thông qua đó để xác định xem con thuyền sẽ trôi về hướng nào. Hơn nữa hôm qua cậu đã đi qua hai con đường, một con đường đi về phía bắc và một con đường đi về phía tây, con đường đi về phía tây vừa vặn gần sát ngay bờ biển và có thể nhìn thấy được hình dạng của xác tàu ở bờ biển phía tây. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hôm qua Hướng Ẩm Khê đi về phía đông, sau khi bọn họ đối chiếu địa hình thì cảm thấy khả năng lớn tàu sẽ trôi về phía tây.

Ngoài cái này ra trong tay cậu còn có một tờ manh mối trong đó viết về vị trí bóng của con tàu chiếu xuống. Bóng chiếu ở trên bãi cát, vậy thì có thể suy đoán được biển ở phía bên nào của con thuyền.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Tờ manh mối cuối cùng là kích thước của con thuyền, nói là nó có thể bị che khuất bởi bụi cây, vậy thì nói rõ ràng là không quá dễ tìm thấy được mà sẽ có thứ gì đó che lấp.

Nhưng căn cứ vào việc con thuyền vẫn phải xuống nước nên Hạnh Sí cứ men dọc theo đường bờ biển để tìm.

Nhưng đường bờ biển chẳng dễ đi bộ chút nào, một chân cao một chân thấp, đi được một lúc thì Hạnh Sí đã cảm thấy mệt rồi. Nghĩ đến dù sao chương trình cũng sẽ không cắt đoạn này ra để chiếu nên cậu thực sự thấy rất buồn chán, cậu vừa cúi đầu lật tìm manh mối vừa hỏi anh quay phim: "Mọi người có mệt không? Vác cái máy nặng như vậy mà."

Mấy anh quay phim nhao nhao lắc đầu.

"Hay là lát nữa sắp tìm thấy thì mấy anh đợi tôi ở đó là được rồi." Hạnh Sí nói.

"Chúng tôi phải đi theo để quay." Một anh quay phim trong số đó lên tiếng.

"Haiz, chỉ là đi bộ thôi mà, có gì đẹp đâu mà quay chứ." Hạnh Sí biết đây là công việc của bọn họ nên cũng không khuyên bảo nhiều.

"Vậy lát nữa lúc đi về thì chúng ta đi chậm một chút." Hạnh Sí quay đầu cười với mấy anh quay phim rồi nói: "Các anh cứ thoải mái chút đi, tôi tìm tổ đó đổi lấy thêm hai manh mối nữa là được rồi."

Suy cho cùng cũng chỉ là trò chơi, tổ tiết mục cũng sẽ không làm khó bọn họ quá. Hạnh Sí tìm đúng phương hướng và vị trí đại khái nên đi được một lúc thì tìm thấy được con thuyền cứu sinh kia trong bụi cây dưới vách đá.

Hạnh Sí mừng rỡ: "Tìm thấy rồi! Mọi người xem, mọi người mau xem này!"

Trên đầu đã toát ra lấm tấm những giọt mồ hôi nhưng cậu hoàn toàn không để ý đến mà đưa tay vỗ nhẹ một cái vào vai anh quay phim: "Quay chỗ đó kìa!"

Anh quay phim có chút không biết phải làm sao đành quay cận cảnh chiếc thuyền cứu sinh.

"Tôi quay về gọi người!" Hạnh Sí nói xong thì quay người chạy về.

Tìm thấy vị trí rồi, tốc độ quay về của Hạnh Sí cũng nhanh hơn nhiều. Cậu rất nhanh đã trở về chỗ tập hợp, đang định nói tin tức cho ba người còn lại thì phát hiện người của một tổ khác không biết từ lúc nào đã và đang tranh chấp nhau.

"Lí Khải, chạy cự ly ngắn cậu cũng thua rồi, cậu thế này thì lộ liễu quá rồi đấy?" Hứa Kiều Kiều vừa tức vừa cười: "Đến cả giả vờ cậu cũng không biết à?"

"Tôi là do…" Mặt Lí Khải đã đỏ bừng lên.

"Tôi đã thấy cả rồi, cậu chạy chậm như thế, lúc xuất phát còn bị chậm mất hai giây!" Hứa Kiều Kiều nói.

Hứa Kiều gãi gãi đầu: "Không phải, tôi…"

"Vậy cậu giải thích đi, tại sao trò chơi nào cậu cũng thua thế?" Khương Tinh ở bên cạnh hỏi.

Qua hồi lâu Lí Khải cũng không thốt ra được một câu.

Rõ ràng, có lẽ người này không biết nói dối lại chưa từng chơi qua loại trò chơi phải giấu thân phận như thế này nên làm chuyện phá đám quá mức bị phát hiện rồi.

"Được rồi, chính là cậu." Hứa Kiều Kiều vỗ vỗ vai cậu ta.

Lí Khải ủ rũ sau đó tiếp tục đi chơi trò chơi khác. Mà tổ bên Hạnh Sí, vừa nãy vẫn còn là bầu không khí rất hoà hợp nhưng trong phút chốc đã hơi đông cứng lại.

Nếu như bên đó có một kẻ phản bội thì trong số bọn họ nhất định cũng có một kẻ phản bội.

Hạnh Sí biết rất rõ thân phận của bản thân nên kẻ phản bội trong số bọn họ chắc chắn là Cố Mộng rồi.

Cậu nhìn về phía Cố Mộng thì thấy biểu cảm của Cố Mộng đang rất căng thẳng. Cậu rút lại lời nói bên miệng về, tiếp sau đó giống như chưa từng nghe thấy tiếng nói chuyện tổ bên cạnh rồi nói: "Tôi tìm thấy chiếc thuyền rồi, mọi người có gặt hái được gì chưa?"

Ba người còn lại đều lần lượt lấy ra mấy tấm thẻ mà bản thân thắng được. Vậy mà trong đó Cố Mộng lại lấy được nhiều nhất, có tận ba tấm.

Có vẻ cô gái nhỏ này cũng giống hệt với Lí Khải, đều không biết chơi trò chơi kiểu này. Lí Khải là diễn bừa một lần còn cô ấy đơn giản là không dám diễn, sợ thân phận của bản thân bị bại lộ.

Lần đầu quay chương trình đúng là sẽ như vậy, Hạnh Sí hiểu rất rõ. Cho dù kẻ phản bội chỉ là trong cốt truyện nhưng sau khi bị phát hiện thì tình huống sẽ rất ngượng ngùng và làm ảnh hưởng rất lớn đến phát huy sau này của cô ấy.

Cậu thẳng thừng không nói gì mà gom tất cả những manh mối liên quan đến việc khởi động thuyền lại với nhau, nói: "Vậy chúng ta trực tiếp qua đó đi?"

Hướng Ẩm Khê gật đầu rồi ấn vai Hạnh Sí tỏ ý bảo cậu đợi chút.

Tiếp theo anh ta quay đầu lại đi về phía tổ bên kia.

"Thế nào rồi, trong tay mọi người lấy được bao nhiêu tấm thẻ manh mối thế?" Anh ta hỏi.

Hứa Kiều Kiều nói: "Tám tấm nhưng chỉ có hai tấm là liên quan đến vị trí của con thuyền. Sao thế?"

"Nếu chỉ có hai tấm, vậy chúng ta làm một giao dịch đi?" Hướng Ẩm Khê nói.

"Giao dịch gì?"

"Bây giờ chúng tôi đã tìm thấy thuyền rồi nên hai tấm manh mối này của mọi người cũng không cần nữa đâu. Chúng tôi có thể công khai trực tiếp vị trí của con thuyền nhưng cần mọi người công khai hai tấm thẻ manh mối liên quan đến cách khởi động thuyền, thế nào?"

—---

Người bên tổ còn lại rất nhanh đã đáp ứng với đề nghị của anh ta.

Dù sao chỉ dựa vào hai tấm thẻ manh mối thì tìm thuyền rất khó khăn. Nếu như không đồng ý thì sẽ lãng phí một khoảng thời gian khá lớn, còn không bằng công khai hai manh mối, ít nhất còn có thể cân bằng với tiến độ của đối phương.

Hướng Ẩm Khê cầm hai mảnh manh mối trở về.

"Vậy chúng ta đi thôi nhỉ?" Anh ta nói.

Cố Mộng đi lên đẩy xe lăn của Trịnh Hủ Hủ, Hạnh Sí vội vã qua đó đỡ lấy tay cầm xe lăn.

"Để tôi đẩy cho." Cậu nói: "Khoảng cách không gần đâu, sao có thể để con gái đẩy được."

"Nhưng mà anh Hạnh Sí, anh mệt đến nỗi chảy mồ hôi rồi kìa?" Cố Mộng nói.

"Vậy thì để tôi." Hướng Ẩm Khê đi đến nhận lấy xe lăn của Trịnh Hủ Hủ.

Tám người cùng nhau đi về phía con thuyền.

"Hạnh Sí, làm sao cậu phát hiện ra được vị trí của con thuyền thế?" Hứa Kiều Kiều hiếu kỳ.

Hạnh Sí lấy ra ba tấm thẻ bài trong tay.

"Hai tấm này rất có ích đấy." Cậu giải thích với mọi người: "Đây là hiện tượng thủy triều lên xuống, phán đoán theo hướng của dòng nước chảy lại thêm các dòng hải lưu* gần hòn đảo của chúng ta thì sẽ có thể đoán ra được thuyền cứu sinh đã bị dòng nước đẩy đi theo hướng nào. Lại có thêm hướng của cái bóng thuyền nữa, như vậy có thể căn cứ vào vĩ độ hòn đảo để đoán ra vị trí đại khái."

(*Hải lưu hay dòng biển là dòng chuyển động trực tiếp, liên tục và tương đối ổn định của nước biển và lưu thông ở một trong các đại dương của Trái Đất.)

Những thứ này đều căn cứ vào những kiến thức rất đơn giản trong môn địa lí trung học, Hạnh Sí nói rất dễ dàng.

Nhưng ở đây toàn là người xuất thân trong giới giải trí hoặc là làm về thể dục thể thao nên nghe cậu nói mấy cái này bỗng chốc đều rất ngạc nhiên.

"Oa, anh Hạnh Sí, lúc anh đi học chắc học giỏi lắm nhỉ?" Cố Mộng nói.

Lí Khải cũng cũng nói chen vào: "Chắc chắn là học sinh giỏi rồi!"

Nghe thấy lời này Hạnh Sí sững lại.

Cậu tốt nghiệp cấp ba rất nhiều năm rồi, đột nhiên nghe đến mấy chuyện này bỗng cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Đúng là thành tích học tập của cậu rất tốt, hồi học năm ba trung học cơ sở còn từng được nhà trường cử đến Cảng Thành tham gia cuộc thi địa lí. Cậu học môn xã hội tốt hơn một chút nhưng đến năm lớp mười một vẫn đi học lí vì sau này muốn trở thành một bác sĩ.

Nhưng vận mệnh từ trước đến nay không bao giờ diễn ra theo dự tính của con người. Bệnh tình của ông ngoại cậu đến quá sớm và quá đột ngột khiến cậu không còn cơ hội để lựa chọn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp