Kỹ Năng Diễn Xuất Của Thế Thân Thụ Thật Xuất Sắc

Chương 24


5 tháng

trướctiếp

 

Khi Hạnh Sí bắt đầu trở lại làm việc, cậu phát hiện ra rằng có thêm hai vệ sĩ luôn đi bên cạnh cậu. Theo lời Nhạc Anh thì đây là người Vương Tồn Châu đưa tới để bảo đảm an toàn cho cậu. 

Nhưng trong lòng Hạnh Sí rất rõ ràng. Dù sao sếp Vương của bọn họ còn không thuê vệ sĩ cho bản thân ông ta, hai người này nhất định là Lục Chấp Duệ đưa tới. 

Hạnh Sí đặc biệt gửi tin nhắn cho Quý Lam, nhờ cô ấy chuyển lời cảm ơn. 

Không lâu sau, Quý Lam trả lời cậu. 

[Qúy Lam: Cậu Hạnh khách khí rồi. Ngài Lục sẽ có một buổi tiệc rượu vào ngày mai, còn phải làm phiền cậu tham dự với ngài Lục. Bốn giờ chiều ngày mai tôi sẽ đến đón cậu đi chuẩn bị.] 

Hạnh Sí cầm điện thoại ngẩn người hồi lâu, mãi cho đến khi Nhạc Anh hỏi: "Có chuyện gì vậy?" 

Hạnh Sí nhìn Nhạc Anh. 

"Chị nói xem, mấy hôm nay Lục Chấp Duệ bị làm sao thế?" 

"Tổng giám đốc Lục đã nói gì à?" Nhạc Anh có chút lo lắng. 

"Lục Chấp Duệ bảo em ngày mai đi dự tiệc với anh ta." Hạnh Sí nói. 

Nhạc Anh nghe được lời này bèn nhìn Hạnh Sí từ trên xuống dưới một lượt. Trên mặt của Hạnh Sí ngoại trừ ngạc nhiên và nghi ngờ ra thì không có tí xíu vui mừng nào cả.

"Đây không phải chuyện tốt à?" Nhạc Anh hỏi. 

"Đúng là vậy." Hạnh Sí nói: “Nhưng mà…” 

"Vậy thì không cần suy nghĩ nhiều làm gì." Nhạc Anh liếc mắt nhìn cậu: "Nếu bảo cậu đi thì ngoan ngoãn đi đi, buổi tối có thời gian thì nhớ chăm sóc da..." 

"Được rồi, em hiểu rồi, chị Nhạc." Thấy Nhạc Anh lại bắt đầu muốn lải nhải, Hạnh Sí nhanh chóng đồng ý. 

Nhạc Anh ngậm miệng, Hạnh Sí quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng những món quà Lục Chấp Duệ tặng vẫn rất hấp dẫn đối với cậu. 

Cho dù là do ôm ấp ấm áp đêm qua hay là ảo tưởng muốn để cậu xuất hiện ở trước mặt người khác. Nhưng trong lòng Hạnh Sí cũng biết rõ rằng đồ vật càng hấp dẫn và dễ khiến người ta lạc lối thì càng nguy hiểm. 

Không phải là cậu bị không vướng vào. 

Nhưng mà những người đã sa vào tình yêu thì sẽ không chỉ chấp nhận một cách mù quáng mà còn muốn cho đi và nhận lại một cách công bằng. Sự sa ngã của cậu chỉ mang lại cho Lục Chấp Duệ sự đạo đức giả, phiền toái và chán ghét mà thôi.

____

Đối với Lục Chấp Duệ, buổi tiệc ngày mai chỉ là một buổi xã giao nhỏ, hắn đi hay không đều được. Là tiệc của ông chủ một công ty điện ảnh và truyền hình trong giới giải trí tổ chức sinh nhật, khách mời đều là bạn bè, nhà đầu tư, đạo diễn và người nổi tiếng. 

Trong năm nay Lục Chấp Duệ dùng tiền dư của mình đầu tư rất nhiều phim điện ảnh và phim truyền hình, vì vậy hắn cũng được xếp vào hàng ngũ khách mời. Hắn chưa bao giờ tham gia loại sự kiện như vậy, nhưng khi nhìn thấy tên trên thư mời, hắn lại nhớ đến một chuyện khác. 

Hắn có thể đưa Hạnh Sí theo. 

Trước đây là hắn sơ suất, những người trong giới này dường như đặc biệt thờ ơ với Hạnh Sí. Bị lạnh nhạt sẽ rất phiền toái, khoảng thời gian bị bôi đen trên mạng cũng vậy, nguy hiểm ngày hôm qua cũng vậy. 

Nhớ lại dáng vẻ hồn bay phách lạc tối qua của Hạnh Sí, Lục Chấp Duệ cảm thấy buổi tiệc này sẽ là một sự bù đắp tốt cho Hạnh Sí. 

Vì vậy, Lục Chấp Duệ đã đặc biệt sắp xếp lịch trình trong ngày của mình. 

Vào buổi chiều, khi Lục Chấp Duệ đang bận làm việc, Qúy Lam nói rằng cậu Hạnh đã đợi sẵn trong xe, có thể xuất phát rồi. 

Lục Chấp Duệ tình cờ có một báo cáo ngân sách cần được ký. Hắn cầm ngân sách lên, định bảo Quý Lam đợi thêm nửa tiếng nữa. 

Nhưng khi hắn nhìn vào số tiền trong báo cáo, hắn lại nhớ đến hình ảnh Hạnh Sí ngồi một mình trong bữa cơm tối ngày hôm đó, vò đầu bứt tai chờ đợi hắn trong buồn chán. 

Khóe miệng Lục Chấp Duệ giật giật, cụp mắt xuống. 

Ngân sách này đại khái vượt quá mong đợi của Lục Chấp Duệ khoảng 5%, cần phải gọi người phụ trách đến đối chiếu lại. Nhưng 5% cũng không bao nhiêu tiền, tài chính nhiều một chút thì dự án cũng có thể tiến triển thuận lợi hơn. 

Lục Chấp Duệ cầm bút lên, ký tên mình vào chỗ ký tên. 

"Đi thôi." Hắn đặt bản báo cáo xuống, nói. 

Qúy Lam không ngờ hôm nay Lục Chấp Duệ lại hoàn thành công việc nhanh như vậy, cô ấy có chút kinh ngạc. Nhưng cô ấy không hỏi nhiều, đi theo Lục Chấp Duệ xuống lầu. 

Khi mở cửa xe, cô ấy rất ngạc nhiên vào lúc nhìn thấy Hạnh Sí.

Nhưng Lục Chấp Duệ lại không chú ý đến. 

Hắn khẽ liếc nhìn Hạnh Sí, rồi không chút gợn sóng dừng trên khuôn mặt cậu. 

Hôm nay Hạnh Sí ăn mặc rất đặc biệt, tóc được vuốt keo vén ra sau để lộ vầng trán nhẵn nhụi. Cậu mặc một bộ tây trang giản dị được may bằng vải lanh màu be từ bộ sưu tập trước mùa thu năm nay và cài một chiếc ghim cài áo kim cương trước ngực. 

Cậu mặc bộ quần áo này lên người, có một loại khí chất như bước ra từ bức tranh sơn dầu. 

Rất hợp với cậu. 

Hạnh Sí đỏ mặt dưới ánh mắt của hắn, giọng nói cũng trở nên yếu ớt hẳn: "Ngài Lục..." 

Lục Chấp Duệ ừ nhẹ một tiếng rồi lên xe. 

Hạnh Sí ngồi bên cạnh hắn, hai tay đặt trên đầu gối. Lục Chấp Duệ lên xe liền không nói nữa, một lúc sau mới nghe Hạnh Sí mở lời tìm đề tài trước. 

"Hôm nay ngài Lục không bận sao?" Hạnh Sí nhẹ giọng hỏi. 

"Không bận lắm." Lục Chấp Duệ nói. 

"Vậy tốt quá, tôi lo lắng hai ngày trước làm phiền ngài nghỉ ngơi, ảnh hưởng công việc của ngài." Hạnh Sí nói. 

Lục Chấp Diệp liếc nhìn cậu. Hắn không biết vì sao, có lẽ là do dáng vẻ mất hồn mất vía của Hạnh Sí ngày đó thực sự đáng thương, bây giờ nhìn cậu giả vờ tràn đầy năng lượng, Lục Chấp Duệ lại cảm thấy hài lòng. 

Lục Chấp Duệ nhướng mày, một tay chống cằm bắt đầu xử lý cậu. 

"Không có." Hắn nói: “Hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?” 

“Hôm qua…” Hạnh Sí gãi gãi vành tai, cụp mắt cười cười: "Cũng được, ngài Lục không cần lo lắng cho tôi." 

Dáng vẻ này rõ ràng là "Tôi nghỉ ngơi không tốt, nhưng tôi rất khỏe", nhưng Lục Chấp Duệ lại biết rất rõ, dù sao hôm qua hắn cũng đã tận mắt nhìn thấy Hạnh Sí đắp mặt nạ chơi game đến nửa đêm. 

"Ừ." Lục Chấp Duệ không nói nhiều, rõ ràng giảm bớt không gian diễn xuất của Hạnh Sí. 

Quả nhiên Hạnh Sí lén lút ngoáy ngón tay, nhìn là biết cậu hết diễn nổi rồi.

Lục Chấp Duệ liếc nhìn cậu, rồi nhắm mắt lại quay mặt đi. 

Trên tấm kính đen một mặt, mơ hồ nhìn thấy khóe miệng hắn hơi nhếch lên. 

___ 

Bữa tiệc này có không ít ngôi sao và đạo diễn đến tham dự, khi hai người bước vào đại sảnh, bọn họ đang cạnh tranh khoe sắc đẹp như một buổi biểu diễn trên thảm đỏ. 

Dù vậy, khi Lục Chấp Duệ đến hắn vẫn thu hút rất nhiều sự chú ý. 

Có ai không biết tổng giám đốc Lục của tập đoàn Lục thị? Người đàn ông giàu nhất Cảng Thành năm đó, sản nghiệp bây giờ đã lan rộng hơn một nửa Trung Quốc. Còn tổng giám đốc Lục này vừa về Trung Quốc tiếp quản công ty được vài năm, đã đưa cả nhà họ Lục lên thêm một tầm cao mới. 

Không ai nghĩ tổng giám đốc Lục sẽ đến, hôm nay là tiệc sinh nhật của ông chủ của công ty điện ảnh truyền hình Hoa Ngu, ông ta vội vàng đến đón: "Tổng giám đốc Lục lại có thời gian tới đây, chỗ của tôi rực rỡ hẳn lên!" 

Lục Chấp Duệ cười xem như chào hỏi, trò chuyện cùng ông ta. Các giám đốc điều hành của các công ty xung quanh cũng dần dần vây quanh hắn. 

Hạnh Sí biết mình không cần làm gì cả, giống như những bạn đồng hành được ông chủ mang đến, chỉ cần cầm ly rượu đứng bên cạnh Lục Chấp Duệ làm bình hoa di động là được. 

Mà cái này là sở trường của Hạnh Sí. 

Xung quanh lại dần dần có những ánh mắt soi mói đổ dồn về phía họ. Những người này ít nhiều đều là người trong cái giới hỗn loạn này, có lẽ họ cũng biết mối quan hệ giữa Lục Chấp Duệ và Hạnh Sí. Lén lút bao nuôi ai đó là một chuyện, nhưng đưa người ra công chúng một cách quang minh chính đại như vậy lại là chuyện khác. Một lần gặp gỡ này Hạnh Sí đã trở nên rất khác biệt trong mắt mọi người ở giới giải trí. 

Lục Chấp Duệ dẫn cậu đi dạo một vòng quanh sảnh. Lúc này, một thanh niên mặc âu phục màu xám chì cầm ly rượu đi tới, chạm vai Lục Chấp Duệ. 

"Ấy tổng giám đốc Lục, sao hôm nay cậu lại có hứng thú tới đây thế?" Anh ta cười nói: “Không lẽ là lại nhất thời hứng thú, muốn kinh doanh trong giới giải trí sao?” 

Khi nói, anh ta vẫn không quên quay đầu nhìn Hạnh Sí, nở nụ cười và nâng ly với cậu.  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tướng mạo người này vô cùng đẹp, đôi mắt đào hoa tràn đầy tình cảm, phong thái như công tử danh gia vọng tộc. 

Hạnh Sí biết người này, Thời Miễn, bạn học cũ của Lục Chấp Duệ ở Cảng Thành và là bạn tốt của hắn hơn mười năm. Vào thời điểm này Thời Miễn là người đứng đầu truyền thông Diệu Tinh, nhiều tài nguyên mà Lục Chấp Duệ đưa cho cậu đều là từ vị tổng giám đốc Thời này. 

Hạnh Sí mỉm cười gật đầu với Thời Miễn: "Chào tổng giám đốc Thời." 

Lục Chấp Duệ nhìn thời gian, thấy rằng các đạo diễn và nhà sản xuất xung quanh có lẽ đang muốn trò chuyện cùng Hạnh Sí rồi, hắn quay đầu lại cúi đầu nói vào tai Hạnh Sí: "Mệt không? Đi ăn chút gì đi." 

Hạnh Sí ngoan ngoãn gật đầu, cầm ly rượu rời đi. 

Cho đến khi Hạnh Sí đi xa, Thời Miễn vẫn còn hứng thú nhìn theo bóng lưng của cậu. Lục Chấp Duệ nhướng mày tỏ vẻ không hài lòng, giơ tay lên và dùng cùi chỏ đụng vào người anh ta. 

"Đang nhìn gì đấy?" 

Thời Miễn quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt âm u của Lục Chấp Duệ. Anh ta sững người một lúc, sau đó bật cười. 

"Làm sao vậy? Ngôi sao mà còn không cho người ta nhìn sao?" 

Lục Chấp Duệ nhấp một ngụm champagne trên tay, phớt lờ anh ta. 

Thời Miễn không sợ hắn chút nào. Anh ta giơ cánh tay lên đặt trên vai Lục Chấp Duệ, ly rượu trong tay anh ta di chuyển về phía trước chạm vào ly của Lục Chấp Duệ phát ra tiếng leng keng. 

"Sao thế, ‘tiểu Tạ Cảnh Giác’ này của cậu chơi ba năm rồi mà không chán?" Anh ta hỏi: "Nếu không thể quên được vậy tại sao lúc trước không đi họp lớp ở Cảng Thành?"

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp