[Thập Niên] Xuyên Thành Vợ Cũ Trong Niên Đại Văn

Chương 14


5 tháng

trướctiếp

 

Kỹ năng dùng dao của Hạ Phong khá tốt lại thêm tài nấu nướng của anh đã được trau dồi và rèn luyện trong thời gian dài ở trong quân đội. Tuy anh chưa bao giờ ăn cơm vợ nấu bao giờ nhưng cũng không để tâm đến chuyện đó lắm. 

Anh rửa tay sau khi nấu xong canh sườn, định bụng đi đun nước thì thấy Lâm Thiển Thu đang vén rèm đi vào. 

Sau khi nhìn xong phòng bếp đã được dọn dẹp đâu vào đấy, Lâm Thiển Thu mới đi tới chỗ Hạ Phong, mắt cô dừng lại ở trên người anh. Hạ Phong không biết cô định làm gì nhưng anh vẫn đứng im tại chỗ, hai chân như cắm rễ xuống đất

Chỉ thấy Lâm Thiển Thu hơi giơ cổ tay trắng nón, rồi dùng ngón tay thon dài và trắng muốt của mình, nhặt mảnh lá khô bám trên vai anh, cô cười khẽ rồi bảo: “Trên người anh có dính lá cây này.”

Con ngươi đen láy của Hạ Phong nhìn cô với vẻ bình tĩnh. Lông mày của Lâm Thiển Thu hơi nhướng lên nhưng vẫn đón nhận tầm mắt của anh. Không khí trong bỗng nhiên tĩnh lại, một bầu không khí mơ hồ bất định từ từ lan ra xung quanh.

Đến cùng thì Hạ Phong vẫn là người lên tiếng trước, giọng của anh có hơi trầm: “Em đã dọn phòng xong chưa? Có cần anh hỗ trợ gì không?”

Lâm Thiển Thu cười nhẹ, nụ cười không rõ ý, theo sau lại liếc anh một cái khiến Hạ Phong đành nhìn sang chỗ khác, có hơi lúng túng, đôi tay đỏ ửng chợt lộ ra ngoài. Theo sau cô lại nở nụ cười ẩn ý, bảo: “Em dọn phòng rồi, ngoài ra thì cũng chẳng còn gì phải dọn cả. Quần áo em cũng đã treo hết lên rồi, nếu có đồ cần giặt thì anh cứ đưa em, lát em giặt cho.”

Vừa nghe vậy Hạ Phong vội quay đầu lại rồi bảo: “Không cần đâu, để anh tự giặt. Đồng phục chiến đấu bẩn lắm, giặt bằng tay lại khó nữa, anh khoẻ nên để anh giặt cho.”

Cô gật đầu xong thì cũng không phản đối ý của anh, dù sao thì câu nói vừa rồi cũng chỉ là do thuận miệng. Quần áo mùa hè khá mỏng nên có giặt thì cũng không quá mất sức, hơn nữa con người của Hạ Phong cũng khá thú vị, trêu anh ta một xíu cũng khiến cuộc sống của cô thú vị hơn không ít.

Khi cả hai ra khỏi căn bếp nóng nực, đột nhiên Hạ Phong lại hỏi: “Trong thẻ còn bao nhiêu tiền?”

Lâm Thiển Thu liếc nhẹ về phía anh, chà, bạn hiền à, chưa gì mà bạn đã lôi chuyện cũ ra giải quyết rồi à? Muốn biết tài khoản của mình có bao nhiêu tiền thì bạn kiểm tra một cái chẳng phải là rõ ngay?

Giọng cô hơi hạ xuống, nói: “Không nhiều lắm, chắc là tầm bảy, tám nghìn tệ.”

Hạ Phong gật đầu, cũng không có ý kiến gì với số tiền trên, hoặc có lẽ cũng có ý kiến nhưng không để lộ ra ngoài, cũng không tức giận. Lâm Thiển Thu cũng mặc kệ, anh ta có tức giận cũng hết cách. Đấy là cái nghiệp do nguyên chủ gây ra, cô đã tới đây thì ngoài việc phải chấp nhận cái tội oan ức này thì còn làm sao được nữa? Chẳng lẽ nói số tiền ấy không phải do cô tiêu?

Sự kỳ vọng lớn đối với Hạ Phong trong lòng cô bỗng rớt xuống tận đáy, đúng là không nên đặt kỳ vọng quá cao với đàn ông. Vừa mới kéo người ta theo mình là chưa gì đã bắt đầu tính toán chi li, chà.

Nào ngờ khi cả hai vừa vào tới phòng khách thì Hạ Phong mới bảo: “Đồ em mua trước đấy anh thấy rồi, nhưng không có ở đây. Anh đã nói với lại chiến hữu, chắc hai ngày nữa thì người ta đưa đồ qua, vừa hay trong thẻ còn tiền, đủ tiền trả là được.”

Trong lòng cô đang không thoải mái lắm nhưng nghe lời nói của anh xong lại thành ngạc nhiên, cô hỏi: “Anh mua gì vậy?” Là đồ cô đang nghĩ hả?

“Máy giặt, tivi và cả quạt. Thời tiết bây giờ cũng nóng nên anh mua thêm cả tủ lạnh nữa, sau này em có thể cất thức ăn trong đấy. Nếu lúc nào anh không về thì em có thể mua thêm thực phẩm rồi để vào tủ lạnh.” Hạ Phong giải thích cho cô nghe, mấy thứ trên cũng là những suy nghĩ cẩn thận của anh.

“Còn tivi thì là tivi màu mới ra, tiểu đoàn trưởng Trương bảo nó không đắt lắm đâu. Lúc anh không có nhà thì em có thể mời các chị em khác qua xem cùng cho đỡ chán.”

Lúc này Lâm Thiển Thu cảm thấy khá cảm động, lại cũng cực chẳng đã mà muốn bật cười. Hoá ra sự hoang phí của nguyên chủ cũng khá có lý đấy chứ, ai bảo Hạ Phong lại là kiểu người trong tay có bao nhiêu thì tiêu bằng hết số đấy kia chứ. Nếu mua hết mấy thứ đồ kia thì tiền trong tài khoản chắc cũng gần hết rồi.

“Anh đã mua tivi rồi à? Tiêu nhiều tiền trong một lần như vậy…” Lâm Thiển Thu định hỏi cuộc sống sau này của anh thì tính sao?

Kỳ lạ quá. Bây giờ cô không còn quá rạch ròi trong mối quan hệ giữa cả hai. Cuộc sống sau này của anh ta có khó khăn gì thì cũng đâu có liên quan gì tới cô? Dù sao thì cô cũng không định kéo dài mối quan hệ này nên sớm muộn gì cả hai cũng sẽ chia tay, vả lại cô cũng chẳng phải người tiêu số tiền kia. Vậy thì cô suy nghĩ nhiều làm cái gì?

Hạ Phong nghe vậy thì gật đầu luôn, anh nói: “Em đừng lo, tiền lương tháng này người ta phát rồi. Còn nếu thiếu tiền thì anh sẽ rút tiền hợp tác trước kia với đồng đội ra, anh sẽ không để phải em chịu đói đâu, nên đừng lo quá.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Lâm Thiển Thu liếc xéo sang anh ta một cái, ánh mắt hơi đảo quanh nhưng trong lòng lại thấy thoải mái hơn rất nhiều, trong giọng nói mang theo nét dỗi hờn: “Vậy đều nghe anh, dù sao thì em cũng không sợ đói.” Đằng nào thì đồ ăn trong không gian cũng không phải để đó làm cảnh, cô có ăn ăn uống uống mấy năm nữa cũng chẳng phải vấn đề gì.

Có nét cười hiện lên trên môi Hạ Phong, anh vừa cười vừa nhìn Lâm Thiển Thu một lát, thấy nhà cửa đã dọn dẹp đâu vào đấy mới lại ra ngoài một lượt nữa để lấy cơm và tiện lấy thêm cả thức ăn nữa.

Những kế hoạch ban đầu của Lâm Thiển Thu chỉ mới là dự định nhưng bây giờ lại trở thành vấn đề cấp bách, cho dù Hạ Phong có nhận là anh nuôi được cô đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không đặt hết gánh nặng lên người anh.

Sau bữa cơm cô nói chuyện với anh, nói mình định kinh doanh nhỏ nên số tiền cần thiết sẽ không quá nhiều. Khả năng là cô sẽ mượn tiền lương tháng này của anh và chờ có tiền lời thì sẽ gửi lại. Những lời còn lại cô chưa nói xong đã phải dừng lại khi Lâm Thiển Thu thấy nét mặt của Hạ Phong. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Em muốn dùng tiền thì cứ việc lấy, không phải nói hết mọi chuyện với anh, tiền mà anh kiếm được thì em cứ việc tiêu. Em là vợ anh, tiền anh kiếm được là để cho em tiêu. Thế nhưng những lời vừa rồi của em khiến mối quan hệ giữa hai ta nghe xa lạ quá.” Hạ Phong chau mày, vừa nhìn Lâm Thiển Thu vừa bảo.

Lâm Thiển Thu cười rạng rỡ rồi nói: “Em không định phân chia rạch ròi với anh, nhưng số tiền này là tài sản cuối cùng của hai đứa mình. Em không thể tiêu nó linh tinh rồi không báo tiếng nào cho anh được, vậy là không được rồi.”

Lời nói của Lâm Thiển Thu khiến người nghe dễ chịu hơn một xíu. Tuy rằng Hạ Phong có được điều mình muốn nhưng sâu trong lòng lại thấy có hơi khó chịu.

Anh thương người vợ chưa gặp mặt một năm trời của mình nên không ép cô ấy phải làm chuyện vợ chồng với anh, cũng cho cô ấy đủ không gian, để cô có thể tập làm quen với anh và chuyện sau đó rồi sẽ thuận theo tự nhiên.

Bây giờ nghĩ lại, anh đã nghĩ quá nhiều rồi. Những lời vợ anh vừa nói là mang ý muốn phân chia rõ ràng với anh. Như vậy thì không thể cứ để mặc mọi thứ theo tự nhiên được. Có lẽ anh nên hỏi những người xung quanh, xem thử xem nên làm gì với mối quan hệ này. Làm sao để cô có thể gần gũi với anh hơn. Hạ Phong nghĩ trong lòng.

Lâm Thiển Thu không chú ý tới Hạ Phong đang mất tập trung, mà có để ý tới cũng chẳng thể nào nhận ra được điều này, vì người đàn ông này lúc nào cũng ngồi thẳng lưng, biểu cảm trên khuôn mặt lúc nào cũng tập trung, không hay chen vào lời người khác đang nói. Lúc nghe đến giọng nói mềm mại của cô, dường như ngay cả xương cốt trên người cũng “dịu" đi vài phần.

Kế hoạch của Lâm Thiển Thu rất đơn giản, ở mạt thế, dị năng hệ thực vật của cô được sử dụng ở nhiều mặt, cách trực tiếp nhất là trồng trọt, trồng các cây nông nghiệp chưa bị biến dị. Hồi ở mạt thế thì cô có thể sống thoải mái ở bất kỳ căn cứ nào, nhưng việc trồng rau này ở thời điểm hiện tại thì lại không ổn cho lắm

Trước hết là mọi người ở đây trồng trọt nhiều lắm, thậm chí người ta còn cổ vũ người dân nhận đất đi trồng cấy các thứ. Lại thêm giá cả thức ăn cũng không phải là quá cao, nên nếu chỉ bán các thực phẩm giá rẻ thì lại cũng chẳng có ích gì. Nhưng nếu sản xuất được sản phẩm chất lượng có cao rồi bán giá ở tầm trung và cao cấp thì giá cả sẽ tăng lên. Việc này sẽ có tiềm năng lớn.

Nhưng nói cho cùng thì Lâm Thiển Thu cũng không chỉ thỏa mãn với việc mua bán rau củ, cô cũng đang suy nghĩ tới việc trồng hoa. Nhưng việc này thì cần đất rộng, hơn nữa còn cần quy mô sản xuất nhất định, lại thêm cả danh tiếng lớn nữa. Như thế thì cô có thể phát triển du lịch và bán hoa cho các cửa hàng khác để họ kinh doanh.

Nhưng giờ thì phải thực hiện bước đầu tiên trước đã. Các loại cây có lá thì có thời gian thu hoạch ngắn nên sẽ được trồng trước, như vậy mới dễ thu hồi lợi nhuận. Còn lúc sau làm như thế nào tiếp thì cô sẽ tìm người hợp tác sau.

Hạ Phong nghe câu được câu không nhưng vẫn gật gù, anh cũng nghe không hiểu những thứ về dây chuyền sản xuất mà Lâm Thiển Thu nhắc đến sau đấy, chỉ nghe được đoạn đầu về việc cô muốn bán rau tự trồng. Anh nhìn đôi tay trắng nõn mảnh dẻ của cô, nét mặt hơi khó nói, xen lẫn chút e ngại và ngập ngừng, anh hỏi: “Em muốn tự trồng rau à?”

Lâm Thiển Thu chưa tự tay làm mấy việc này bao giờ, nhưng nếu việc cô sử dụng dị năng cũng được tính vào đấy thì cứ coi như là cô tự làm chúng vậy.

“Em sẽ tìm người có chuyên môn tới trồng, còn em chỉ phụ trách bán ra.” Lâm Thiển Thu cười ngọt ngào rồi bảo. Lâm Thiển Thu làm gì cũng rất đẹp, mấy ngày trước lại được gột rửa nhiều lần bằng nước trong không gian nên làn da cực kỳ mịn màng, cơ thể trắng tới mức như sắp phát sáng được ấy. 

Lại thêm sự thay đổi ở linh hồn nên mỗi ngày Lâm Thiển Thu khi ngắm bản thân mình, càng ngày cô lại càng cảm thấy bề ngoài gần giống như trước kia. Trên khuôn mặt từ lâu đã không nhìn ra bóng dáng của nguyên chủ. Nếu không phải là chủ cũ của cơ thể này đã gây xích mích lớn với gia đình mình, đã thế trước khi đi còn không gặp mặt họ thì không khéo đã có người nghi ngờ cô rồi.

“Nếu là về chuyện trồng rau thì em có thể hỏi người yêu của đại đội trưởng Vương, tên cô ấy là Vu Xảo Liên. Cái người mà vừa nói chuyện với em trước đó đấy. Gia đình cô ấy chuyên về mấy thứ này nên cô ấy cũng khá hiểu về nó, có gì thì em cứ hỏi cô ấy.” Hạ Phong nghe xong thì suy nghĩ một lát rồi giới thiệu cho cô một người.

Lâm Thiển Thu khá tin tưởng vào phán đoán của Hạ Phong. Đằng nào thì cũng phải thuê người giúp đỡ, Vu Xảo Liên lại đang ở không có việc gì để làm rồi cô ấy còn phải chăm sóc thêm hai đứa bé nữa. Với cả, nếu mà cô ấy sang đây hỗ trợ thì những việc mà cô làm sẽ không bị người khác chú ý quá mức. Cho dù sau này chất lượng và sản lượng của rau củ lẫn trái cây có tăng lên thì đấy cũng là chuyện có căn cứ.

“Được rồi, em sẽ hỏi cô ấy sau.” Lâm Thiển Thu chống tay xuống cằm, vừa nhìn Hạ Phong vừa cười vừa nói.

Hạ Phong ho nhẹ một tiếng, anh hỏi: “Nếu chuyện đã xong thì để anh đưa em đi dạo quanh đây. Nhà ăn sẽ mua thực phẩm vài ngày một lần nên nếu em có muốn cái gì thì có thể đến thôn xóm gần đây mua, đều là người mình trồng cả, rau củ vừa tươi lại vừa rẻ.”

“Vậy anh Phong đưa em đi dạo quanh đây nhé, em không quen nơi này lắm.” Lâm Thiển Thu gọi một tiếng anh Phong rất tự nhiên, điều này khiến ánh mắt của Hạ Phong bỗng trầm lại một lúc. Theo sau là ánh nhìn của anh dừng lại trên vòng eo thon một tay ôm trọn được của Lâm Thiển Thu khi cô đứng dậy, lát sau ánh nhìn kia cũng dời đi.

Lâm Thiển Thu định mời các sĩ quan thân quen với Hạ Phong tới nhà dùng cơm nhưng mời thế nào thì lẽ dĩ nhiên là cô sẽ giao cho anh đi nói chuyện với họ. Còn với các quân tẩu thì cô sẽ nhờ Tôn Linh Linh giúp cô mời họ hộ, còn vợ của tiểu đoàn trưởng thì Lâm Thiển Thu không nghĩ là cô ấy sẽ hạ mình tới dự bữa ăn này.

Cho dù có muốn gây chuyện khiến người khác phải thấy xấu hổ đi chăng nữa thì đến cuối cùng, chưa biết ai mới là người sẽ phải thấy thẹn.

Xung quanh nơi dừng chân khá hoang vắng, tuy đất bỏ hoang không nhiều nhưng lại có ít người. Hạ Phong có nhắc tới gần đó có chỉ có một ngôi làng và anh đã đi qua chỗ đấy một lần rồi. Hàng ngày người dân trong thôn sẽ mang rau củ nhà trồng sang bán ở đây, cũng không cần người ta phải tự qua bên kia mua, dù sao thì đâu ai lười kiếm tiền.

Đằng nào cũng đã tới nên Lâm Thiển Thu cũng mua một rổ trứng gà, một con gà, một ít nấm rừng để về nấu canh. Chiếc rổ là do một người làng đưa cho cô, nói là đồ nhà làm nên không đáng giá mấy.

Lâm Thiển Thu nhìn các món đồ thủ công đan tay hầu như nhà cũng có rất nhiều, trong lòng có suy nghĩ chợt nảy lên và ánh mắt cô chợt loé sáng.

Hạ Phong nghiêng đầu nhìn nụ cười nhẹ không rõ nét trên môi và đôi mắt ướt hơi sáng lên của vợ mình, trong lòng anh từ lâu đã nóng bừng lên một hồi, anh muốn nhìn dáng vẻ ngày càng phóng túng của cô.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp