Sau khi sử dụng [băng vải nối xương], những vết thương trên người Cố Cảnh Thịnh dần dần khép miệng theo thời gian. Lúc lão Ivan bắt đầu lên tiếng, cô vẫn còn thấy đau âm ỉ; đến khi hắn rốt cuộc ngậm miệng lại, tất cả các vết thương có thể nhìn thấy được đều đã lành.
Chiếc xe ngựa kéo bởi con ngựa nhỏ bắt đầu lao nhanh, phong cảnh ngoài cửa sổ phủ kín một lớp sương xám âm u. Rừng cây và đồi núi ở phía xa hòa lẫn vào nhau, biến thành từng khối đen méo mó không rõ hình thù.
Xa gần đều không thấy ánh đèn. Ban ngày nông thôn có thể rất đẹp, nhưng đến đêm thì khác. Hoàng hôn lặng lẽ chìm xuống, chỉ còn vài ánh sáng le lói như nến cúng trên đỉnh núi — khiến cả khung cảnh trở nên lạnh lẽo và rùng rợn.
Có lẽ vì vừa dùng [Bạn tốt thám tử lừng danh], Cố Cảnh Thịnh bỗng nhớ đến một câu trong Holmes:
“Dù là con hẻm dơ bẩn và đê tiện nhất trong thành phố, cũng không thể đáng sợ bằng tội ác xảy ra giữa khung cảnh nông thôn đẹp đẽ như tranh.”
Khi xe quay về đường cũ, bầu không khí càng thêm trầm lặng. Không ai lên tiếng, người thì ngắm phong cảnh, người nhắm mắt dưỡng thần, có người thì chỉ đơn giản là ngồi đờ ra. Tiếng động dễ khiến người chú ý nhất là hơi thở nặng nề thoáng hiện của Vưu Nhất Minh.
Xe ngựa dừng lại trước một nông trang. Đây là lần đầu tiên Cố Cảnh Thịnh trông thấy các NPC khác ngoài lão Ivan kể từ khi bước vào phó bản: có người phụ nữ đeo tạp dề, vài cậu nhóc tóc tai bù xù, ông già ngồi bậc thềm hút thuốc. Mùi bia rẻ tiền trộn lẫn với mùi phân gia cầm và mồ hôi, tạo thành thứ mùi hôi hám khó diễn tả thành lời.
Sau khi xuống xe, Hà Sở Văn lại một lần nữa xác nhận thời gian đến cùng những người khác — hắn rõ ràng là kiểu người cực kỳ coi trọng chi tiết trong trò chơi.
“6 giờ đúng.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT