[Hệ thống: Boardgame Vui Vẻ]
Trò chơi được chọn: Không Thể Miêu Tả
Quy tắc cơ bản:
Mỗi người chơi sẽ nhận được 6 lá bài, mỗi lá chứa một hình ảnh (gọi là “tấm card”).
Người chơi giữ quyền kể chuyện (giảng thuật) trong lượt sẽ chọn một trong 6 lá bài của mình và miêu tả nó bằng một câu nói, một bài hát, một âm thanh, hoặc một hành động.
Sau khi nghe miêu tả, tất cả người chơi khác sẽ chọn một lá bài từ tay mình, mà họ cho rằng giống với miêu tả vừa rồi nhất, và nộp lên hệ thống.
Hệ thống sẽ trộn lẫn tất cả những lá bài này, bao gồm cả lá thật sự của người kể chuyện, rồi mở ra để mọi người bình chọn.
---
Luật bình chọn và phân điểm:
1. Người chơi không được bình chọn cho chính lá bài mình đã nộp.
2. Nếu tất cả người chơi đều đoán đúng lá của người kể chuyện, hoặc không ai đoán đúng, thì người kể chuyện không được điểm. Các người chơi khác mỗi người có 2 điểm.
3. Nếu ít nhất có một người đoán đúng, nhưng không phải tất cả, thì người kể chuyện và những người đoán đúng mỗi người nhận được 3 điểm.
4. Với mỗi lá bài không phải của người kể chuyện nhưng được người khác bình chọn nhầm, thì chủ nhân của lá bài đó nhận được 1 điểm.
5. Sau mỗi vòng, quyền kể chuyện sẽ được chuyển sang người tiếp theo (theo thứ tự).
6. Trước khi bắt đầu vòng mới, nếu người chơi nào có ít hơn 6 lá bài, hệ thống sẽ rút ngẫu nhiên để bù đủ.
7. Trò chơi kết thúc khi có một người đạt được 30 điểm, hoặc có người chết.]
---
Khuyến nghị:
Xin hãy nỗ lực chơi hết mình. Trong thế giới này, tích lũy điểm số là con đường duy nhất dẫn đến thành công.
Cố Cảnh Thịnh đọc kỹ quy tắc trò chơi từ đầu đến cuối, từng câu từng chữ. Sau một hồi tiêu hóa, cô miễn cưỡng hiểu được trò này đại khái là phiên bản nâng cấp của “xem hình đoán ý” – giờ thì chỉ còn biết cầu mong hệ thống đừng phát cho cô những lá bài quá dễ hoặc quá khó. Loại đầu tiên thì chẳng có không gian phát huy, loại sau lại quá khó mà diễn tả hết bằng một câu hoặc một động tác.
…Vậy con thỏ được đặt trên bàn là để làm gì?
Lông trắng muốt, mắt đỏ như máu, miệng nhỏ liên tục nhúc nhích — nhìn qua chẳng khác gì một cục bông ngoan ngoãn biết động đậy, được thiết kế chuẩn chỉnh để đánh trúng điểm dễ thương trong lòng người. Ngay cả giáo viên Nhậm Tùng Sinh, từ nãy đến giờ vẫn giữ gương mặt nghiêm túc, giờ cũng bất giác mỉm cười, còn đưa tay vuốt nhẹ mấy cái.
Chú thỏ nhỏ ngước nhìn anh bằng đôi mắt ngây ngô, chậm rãi giơ hai chân trước lên, ngơ ngác đối diện với ánh mắt Nhậm Tùng Sinh một lúc. Sau đó, nó chầm chậm mở miệng ——
Không thể gọi là "miệng" được nữa.
Khoang miệng đỏ thẫm mở rộng theo hướng tròn, bên trong là các đường ống xoắn ốc kéo dài, từ chỗ Cố Cảnh Thịnh đứng có thể mơ hồ nhìn thấy thành trong liên tục co giật, như những mảng thịt sống đang ngọ nguậy. Miệng con thỏ mở rộng đến gần mười lần kích thước ban đầu, rồi giống như hươu cao cổ vươn cổ kiếm ăn, nó chậm rãi duỗi ra, gọn gàng bao trọn đầu Nhậm Tùng Sinh.
“Cạch cạch cạch ——”
Tiếng xương vỡ vụn.
“Ọc ọc ——”
Âm thanh nhai nuốt đẫm máu.
Ngay sau đó, miệng nó khép lại, thu nhỏ lại thành kích thước ban đầu, ngoan ngoãn như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Con thỏ ba cánh miệng khẽ mấp máy, phần lông quanh miệng dính vài vệt chất lỏng lạ màu đỏ, trông giống hệt đôi mắt nó – đỏ tươi, chói lọi như máu.
Thi thể không đầu của Nhậm Tùng Sinh ngả vật trên ghế, máu từ cổ phun ra ào ạt, nhuộm đẫm cổ áo sơmi rồi tràn xuống ngực, dọc theo khe áo chảy thành một đường, trông như một chiếc cà vạt đỏ rực.
Phản ứng đầu tiên của Cố Cảnh Thịnh là bật dậy khỏi ghế, nhưng cô nhanh chóng phát hiện không gian này dường như có một loại quy tắc cưỡng chế vô hình — cô không thể nào đứng thẳng được. Dù có điều chỉnh tư thế thế nào, thân thể vẫn bị ép phải dính lấy một phần nào đó của chiếc ghế, như bị dán chặt vào.
Không khí tràn ngập mùi máu tanh kim loại.
Chu Thanh Thanh run rẩy dữ dội đến mức mất kiểm soát, vừa bịt lấy cổ họng, vừa cúi gập người liên tục nôn khan — nhưng chẳng có gì nôn ra cả, không phải đồ ăn, cũng chẳng phải nước.
Bên phải cô, sắc mặt Hạ Hiểu Vân trắng bệch đến mức có thể hoà làm một với tông màu lạnh lẽo của đại sảnh. Vệ Gia Thời vô thức há miệng, ánh mắt dán chặt vào thi thể không đầu của Nhậm Tùng Sinh. Lâm Thâm Hà mấp máy môi, gần nửa gương mặt bị che khuất dưới mái tóc đen rối tung, cúi đầu lẩm bẩm điều gì đó, nhưng không ai nghe rõ cậu đang nói gì.
Vị trí Tưởng Nghiêm ngồi ngay sát bên Nhậm Tùng Sinh, tay áo anh ta vô tình bị máu vấy lên. Anh ta hoảng loạn dùng tay chùi liên tục, cố gắng lau sạch, động tác lập đi lập lại đến mức phát cuồng.
Cố Cảnh Thịnh mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm con thỏ trông mềm mại, ngoan ngoãn, lông trắng mịn như cục bông đặt trên bàn trước mặt mình — cô cảm thấy rất rõ: không gian này không thể dùng lẽ thường để lý giải, càng không thể dùng logic vật lý mà đo lường.
…Tổ cha nó, thật sự là cái thứ chết tiệt gì gọi là “thỏ” vậy hả =_=.
---
[Thông báo từ hệ thống: Boardgame Vui Vẻ]
Kiểm tra hoàn tất: số người sống còn lại trong phòng 08321 là 6.
Số thành viên dự bị: 6
Số thành viên chính thức: 0
Có thêm thành viên mới không: Không]
Bị ép buộc tham gia trò chơi, không thể rời đi, cũng chẳng thể đảm bảo an toàn tính mạng — chỉ vài dòng thông báo đầu tiên đã khiến Cố Cảnh Thịnh lập tức nhận ra trò “boardgame vui vẻ
” ẩn chứa ác ý không thể che giấu.
…Hoặc, có lẽ cũng chẳng hẳn là ác ý. Đối với cái hệ thống không gian vô tri vô giác này mà nói, người chơi dự bị hay vật phẩm tiêu hao, trên một mức độ nào đó… đều như nhau cả.
Không có thời gian để hoảng sợ. Cảnh tượng của Nhậm Tùng Sinh chính là lời cảnh báo đẫm máu. Cố Cảnh Thịnh lập tức trấn định lại, ép mình phải tỉnh táo, bắt đầu phân tích trong đầu — làm thế nào để sống sót trong trò chơi tiếp theo.
[Thông báo từ hệ thống: boardgame vui vẻ]
Bắt đầu ném đồng xu chọn lượt: Kết quả – Mặt trái hướng lên
Trò chơi diễn ra theo chiều ngược kim đồng hồ:
08321-1 → 08321-7 → 08321-6 → 08321-5 → 08321-4 → 08321-2
Người chơi đầu tiên, 08321-1, là Chu Thanh Thanh. Trạng thái của cô lúc này nhìn qua cực kỳ tệ. Hạ Hiểu Vân do dự một lúc rồi đưa tay về phía Chu Thanh Thanh, nhưng chỉ với tới nửa chừng đã bị một lớp chắn vô hình ngăn lại.
[Thông báo: Bắt đầu chia bài]
Thông báo vừa xuất hiện, sáu lá bài lần lượt được đặt xuống bàn trước mặt mỗi người. Không có bàn tay nào phát bài, nhưng lại rõ ràng có một thứ gì đó vô hình đang điều phối mọi thứ, như thể muốn mang lại “trải nghiệm chơi game” tốt nhất cho người tham gia.
Với vị trí và góc nhìn của mình, Cố Cảnh Thịnh có thể dễ dàng nhìn thấy mặt bài của Hạ Hiểu Vân hoặc Lâm Thâm Hà — còn dễ hơn cả nhìn bài thi của bạn bên cạnh trong kỳ thi — nhưng hệ thống đã cài sẵn cơ chế chống gian lận: mặt bài của người khác bị làm mờ bằng hiệu ứng giống như mosaic lỗi thời, nhìn thế nào cũng không thấy rõ. Quả thực còn tiên tiến hơn cả hệ thống giám sát trong các kỳ thi ở trường.
Không còn cách nào khác, cô chỉ đành tập trung quan sát bộ bài của chính mình.
…
Lá bài đầu tiên đập vào mắt cô: một dòng chữ khiến người ta nhức đầu — “Chợt thấy tiếng cười vui vẻ, nhìn kỹ thì là ngươi mắc chứng Mã Đức Hoa.”
Cùng với đó là hình minh họa khiến thị giác của cô bị tổn thương nghiêm trọng — một tranh vẽ vừa lố bịch vừa rợn người.
Hệ thống không cho các người chơi quá nhiều thời gian để suy nghĩ. Trò chơi nhanh chóng bắt đầu — ngoại trừ Chu Thanh Thanh còn được nhìn thấy rõ, những người chơi khác đồng loạt bị bao phủ bởi một hiệu ứng như tuyết trắng nhiễu sóng — khiến hình ảnh và âm thanh của họ như bị che chắn hoàn toàn, không thể tiếp cận.
[Thông báo: Mời người chơi 08321-1 phát biểu trong vòng 10 giây]
Bắt đầu đếm ngược: 10… 9…
Theo kinh nghiệm của Cố Cảnh Thịnh, càng ở trong trạng thái bị thúc ép, con người càng khó giữ bình tĩnh. Cho đến khi chỉ còn lại 3 giây, Chu Thanh Thanh mới cố gắng cất tiếng, giọng cô run rẩy như đang nức nở:
“Il mio tesoro intanto, andate andate a consolar!”
Nghe có vẻ quen quen…
Cố Cảnh Thịnh lập tức huy động toàn bộ tế bào âm nhạc trong đầu, cố gắng nhớ lại. Cô nhận ra đó là một đoạn trong vở opera Don Giovanni, nhưng cụ thể là đoạn nào thì nhất thời không nhớ được. Dù gì thì… đó cũng là opera tiếng Ý. Với trình độ âm nhạc của cô thì ngoài “abcd” và “sing a song”, cô chẳng nhớ được bài nào cả.
—— Dẫu vậy, cô vẫn cảm thấy biết ơn thầy cô môn Âm nhạc ở trường, dù bị các môn chính khoá chiếm giờ vẫn cố dạy thêm cho học sinh một chút về opera. Cũng cảm ơn bản thân mình… nhờ chống cơn buồn ngủ mà nghe được một đoạn tổng kết sơ lược “Don Juan là một gã công tử đào hoa” trước khi chìm vào giấc mơ.
Sau khi Chu Thanh Thanh ngâm một câu ngắn, toàn bộ hình ảnh và âm thanh của cô cũng bị “che phủ” bởi hiệu ứng tuyết trắng. Lúc này, hệ thống cho tất cả người chơi mười giây — để chọn ra một lá bài trong bộ bài của mình, phản hồi lại “người kể chuyện”.
Cố Cảnh Thịnh bắt đầu quan sát sáu lá bài của mình, cuối cùng chọn ra một lá phù hợp nhất.
Trên mặt bài là hình ảnh một căn phòng phong cách châu Âu phủ đầy nhung và tơ lụa, vật dụng nào cũng lấp lánh như châu báu. Trên chiếc ghế nằm, một con "dạ oanh" đội vương miện to tướng đang đậu, xung quanh là tám chiếc lồng sắt. Mỗi chiếc lồng giam giữ một thiếu nữ xinh đẹp, đang cố gắng cất tiếng hát trong đau khổ.
…Nhưng không. Đó không phải là dạ oanh.
Dù hình dáng tương tự, nhưng mắt trái và mắt phải của nó lại nằm chệch nhau như hai giọt nước bị lực hút kéo dài xuống tận cằm. Bộ lông cũng chẳng giống lông chim thật mà là thứ gì đó vô định hình, vừa sưng phồng vừa khiến người ta buồn nôn, nhìn lâu có cảm giác như sáp nóng đang chảy ra.
Lồng chim thì càng rợn người — cấu tạo từ những chiếc xương trắng mang hoa văn bạc, không thuộc về bất kỳ loài động vật nào mà cô từng ăn hay biết.
Khi cô chọn xong lá bài, nó lập tức biến mất khỏi mặt bàn — trong suốt quá trình, cô vẫn giữ khoảng cách an toàn với con thỏ lông xù kia.
[Thông báo: Hệ thống bắt đầu xáo bài…
Xáo bài hoàn tất. Hệ thống tiến hành lật bài.]
“……”
Cố Cảnh Thịnh nhìn tin nhắn thượng nội dung, nhìn nhìn lại tẩy bài trong lúc động tĩnh gì đều không có đại sảnh, vắt hết óc cũng chỉ có thể nghĩ ra, “Boardgame Vui Vẻ” là vì tỏ vẻ tự thân cũng đủ công chính trong suốt, mới đem tẩy bài quá trình cũng cấp trực tiếp “trong suốt”.
Trò chơi đại sảnh, Cố Cảnh Thịnh bên người trừ bỏ năm phiến bông tuyết mạc bên ngoài cái gì đều không có, an tĩnh lệnh người hoảng hốt.
Sáu trương một lần nữa bài tự quá thẻ bài xuất hiện ở không trung, từ Cố Cảnh Thịnh góc độ, sáu trương bài bài mặt đều là đối diện chính mình, nhưng nàng tin tưởng, những người khác trong mắt cảnh tượng hẳn là cùng chính mình sở thấy giống nhau.
[Điên cuồng bồn chồn lưu lạc ca sĩ] [Vây quanh đống lửa khiêu vũ hắc sơn dương] [Ở hoa viên rong chơi anh tuấn nam nhân] [Thổi ống sáo huấn xà nhân] [Nghe ca xướng dạ oanh] [Từ trung gian vỡ ra dương cầm]
Nhìn kỹ, mỗi trương bài đều bao hàm lệnh người kinh sợ bất an nguyên tố, hoặc tiên minh hoặc nhu hòa sắc thái vô quy luật hỗn tạp, mang cho người cực kỳ không khoẻ quái đản cảm.
[Phát kiện người: Boardgame Vui Vẻ
Thỉnh tham dự giả bắt đầu đầu phiếu, đếm ngược mười lăm giây.
Ghi chú: Xem trọng ngươi con thỏ, nó hiện tại tựa hồ có chút đói bụng :)]