Đại Lão Mãn Cấp Xuyên Thành Cô Vợ Hợp Đồng Của Đỉnh Lưu

CHƯƠNG 2: XUYÊN SÁCH


5 tháng

trướctiếp

 

Là một người mắc chứng sợ giao tiếp, còn gì đáng sợ hơn là việc có một ông chồng và ba cái lốp xe dự phòng?

Đó chính là bọn họ sắp cùng lúc xuất hiện trước mặt cô…

Khương Tuyết lục lại bài đăng, nhìn các bình luận trả lời trong đó, cuối cùng cũng nhận ra được điều gì đó, ngạc nhiên nói: “Chị, bọn họ nói vậy là có ý gì, Diệp Nguyên Dục, Hạng Thần và Giản Thần cũng sẽ tham gia <Full Tune 3> cơ á?!”

Tên đầy đủ của <Full Tune 3> là <Sở điều tra sự vụ toàn năng mùa thứ 3>, là chương trình tạp kỹ năng lượng cao diễn ra xuyên suốt toàn bộ quyển sách [Người yêu có năng lực mạnh], hình thức cụ thể của chương trình này là dạng chương trình thực tế mời các học sinh xuất sắc tinh anh tập hợp thành một nhóm cùng nhau tiến hành phá án thực tế, truy tìm kho báu, chạy trốn và giải câu đố…, được đa số cư dân mạng gọi là thiên đường của tình yêu trí tuệ.

Trong sách, chương trình tạp kỹ năng lượng cao này quy tụ toàn bộ dàn nam thần học đường lạnh lùng của đại học B, luật sư tinh anh dịu dàng nho nhã, tuyển thủ eSports tài năng xuất chúng, những người mà nguyên chủ luôn cho rằng sẽ không bao giờ xuất hiện cùng một chỗ.

Nhưng bây giờ rõ ràng là nguyên chủ lúc bấy giờ cũng không biết được nội dung cốt truyện, nên mới kích động đăng ký tham gia tuyển chọn chương trình này. Cô ta đến chủ yếu là vì Tần Thời Dư, Tần Thời Dư là khách quý thường trú của chương trình này, độ hot của anh không hề thấp, nguyên chủ tới đây, một là để bồi dưỡng tình cảm với Tần Thời Dư, hai là muốn lợi dụng thân phận của Tần Thời Dư để tăng thêm chút danh tiếng cho mình.

Kết quả là giờ đây ba cái lốp xe dự phòng của cô ta cũng được mời đến tham gia chương trình này. Hơn nữa ngày mai chương trình sẽ bắt đầu ghi hình, có khả năng cao là bọn họ sẽ ở chung tại khách sạn mà tổ chương trình đã ký hợp đồng trước. Cho dù hôm nay không gặp được, nhưng ngày mai lúc quay chương trình chắc chắn cũng sẽ gặp phải.

Rõ ràng là Khương Tuyết cũng biết rất rõ tình cảnh của nguyên chủ, nên sau khi đưa ra cái kết luận này cô ta nhất thời luống cuống, sốt ruột hỏi: “Chị ơi, phải làm sao bây giờ?!”

Làm thế nào ư? Ôi, đám tang của cô phải tổ chức thật linh đình thôi.

Khương Ngữ sống không còn gì luyến tiếc nhắm mắt lại, cố gắng sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ, xem xem có thông tin gì có ích hay không, kết quả điện thoại lại nhận được một tin nhắn mới gửi tới trước: [Tôi là Tần Thời Dư, cô ở phòng nào?]

Khương Ngữ chớp mắt, trực giác của cô mách bảo có điều không ổn, rõ ràng Tần Thời không thích gặp nguyên chủ lắm, sao lại có thể đến tìm cô chứ?

Nhưng Khương Tuyết đã thò đầu sang, thấy được tin nhắn xong nói một cách phấn khởi: “Anh Thời Dư đến rồi ư?! Quả nhiên là anh ấy để ý tới chị mà! Để em đi mở cửa!”

Thấy Khương Ngữ nhíu mày, Khương Tuyết tưởng cô đang lo chuyện lốp xe dự phòng bị phát hiện, bèn an ủi: “Anh Thời Dư vẫn là quan trọng nhất, chị cứ gặp anh ấy trước đã, còn chuyện khác thì tính sau.”

Cô ta vừa phấn khởi nói: “Không thể để anh Thời Dư đợi lâu được.”, vừa ra mở cửa, sau đó… Cô ta bị đuổi ra ngoài.

Quả nhiên người đến không phải là Tần Thời Dư.

Khương Ngữ nhìn cô gái xinh đẹp có dáng người cao gầy trước mặt, cả người toàn là hàng hiệu, giờ đang lạnh lùng trợn mắt nhìn cô, người này chính là người tự xưng là vợ chưa cưới của Tần Thời Dư trong miệng Khương Tuyết, cũng chính là người đăng bài bóc phốt cô trên mạng – thiên kim tiểu thư nhà họ Triệu - Triệu Xu Nùng.

Cũng là vị cứu tinh của cô.

Rõ ràng cô gái họ Triệu này là một người có năng lực hành động rất mạnh, lợi dụng tên tuổi của Tần Thời Dư để dụ Khương Tuyết mở cửa phòng rồi đuổi cô ta ra ngoài, sau đó đi thẳng vào vấn đề đe dọa Khương Ngữ không được phép dây dưa với Tần Thời Dư.

Đối phương giơ giao diện điện thoại ra trước mặt Khương Ngữ: “Cô nói xem, nếu bây giờ tôi gửi đống lịch sử trò chuyện này cho đám anh trai tốt, em trai tốt của cô, để bọn họ biết được bộ mặt thật của cô, thì cô sẽ có kết cục như thế nào nhỉ?” Trong khung chat đều là những nội dung trêu ghẹo các chàng trai đủ kiểu của nguyên chủ mà Khương Ngữ vừa mới nhìn thấy trong bài post.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Khương Ngữ thầm nghĩ, kết cục chính là được ‘hưởng thụ’ một hàng dài lật xe, vả mặt và làm bia đỡ đạn rồi bị tiễn đi.

Cô đang tự hỏi liệu cô gái này có thể giúp mình nhảy vọt qua vài bước phía trước để trực tiếp tiễn cô đi luôn được hay không.

Thấy Khương Ngữ không nói lời nào, Triệu Xu Nùng cho rằng cô sợ, bèn thản nhiên nói: “Đương nhiên, chỉ cần từ nay về sau cô không quấn lấy Tần Thời Dư nữa, những chuyện vớ vẩn này của cô, tôi cũng lười phải quản, nhưng nếu như cô không biết điều, với tư cách là vợ chưa cưới của anh ấy, tôi có quyền xử lý rác rưởi bên cạnh anh ấy.”

Nghe được câu này, cuối cùng trên mặt Khương Ngữ cũng có cảm xúc, cô thò tay lấy giấy chứng nhận kết hôn từ trong túi ra, vẻ mặt tràn đầy chờ mong mở ra.

Vừa nãy vì có Khương Tuyết ở đây, cô không dám nhìn kỹ, dù sao những ký ức mới tràn vào đầu không phải của chính mình, nhỡ đâu xuất hiện nhầm lẫn thì sao? —— Nếu không làm gì có kiểu lấy giấy chứng nhận xong lại lén la lén lút như ăn trộm, ngoài bản thân ra thì chẳng có ai biết cả chứ?

Nhưng Triệu Xu Nùng nhìn thấy thứ trong tay cô, sắc mặt thay đổi: “Đó là cái gì?”

Khương Ngữ cũng đã nhìn thấy rõ tên người trên giấy chứng nhận, mặt không chút cảm xúc ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Xu Nùng —— Đồ lừa đảo, chẳng phải cô ta là vợ chưa cưới của Tần Thời Dư sao? Tại sao tên người chồng chưa cưới của cô ta lại được viết cùng tên cô trên giấy chứng nhận kết hôn này chứ?

Triệu Xu Nùng trực tiếp đưa tay giật lấy giấy chứng nhận kết hôn, đợi sau khi thấy rõ thông tin trên đó, không nhịn được tức muốn hộc máu: “Hai người đăng ký kết hôn lúc nào?” Lại căm phẫn nói: “Cô đã đăng ký kết hôn với Tần Thời Dư rồi, sao vẫn tận dụng mọi cơ hội để trêu ghẹo đám người Diệp Nguyên Dục hả? Cô, cô…” Cô ta tức đến mức cả người đều run rẩy.

Khương Ngữ nghe cô ta nói những chuyện đã qua, trong lòng cũng không nhịn được mà run theo, rõ ràng cô là một tuyển thủ cô đơn ưu tú, sao lại phải cõng cái nồi này cơ chứ.

Triệu Xu Nùng tức đến nỗi đi quanh phòng hai vòng, cuối cùng nói với Khương Ngữ: “Kết hôn rồi thì có sao, bây giờ ngoan ngoãn đi ly hôn cho tôi! Nếu không tất cả mấy người bọn họ đều sẽ biết được bộ mặt thật của cô.”

Khương Ngữ nhìn cô ta chỉ có đe dọa mà lại không ra tay, không nhịn được thở dài, cúi đầu bắt đầu mân mê điện thoại, sau đó giơ lên một mã QR bảo Triệu Xu Nùng quét nó.

“Làm gì đấy?” Triệu Xu Nùng nhíu mày.

“Add friend đã.” Khương Ngữ nói: “Để giải quyết vấn đề.”

Triệu Xu Nùng híp mắt, dường như muốn biết cô đang định làm chuyện ngu ngốc gì, lấy điện thoại ra quét mã QR, vừa quét vừa nghĩ đến nickname của cô, không nhịn được mà châm biếm: “Khương Đát Kỷ, cô đúng là không biết xấu hổ…”

Kết quả cô ta còn chưa nói xong, giao diện wechat đã nhảy ra một dòng thông báo nhóm: Khương Thái Công đã đổi tên nhóm thành “Hiện trường lật xe thảm khốc”.

Ba chữ “Khương Thái Công” màu xanh lam chói lóa vô cùng nổi bật.

Triệu Xu Nùng: …

Vậy mà cô lại đổi nickname ư.

Triệu Xu Nùng nhìn về phía Khương Ngữ: “Khương Thái Công câu cá, người có lòng thì mắc câu*. Cô đang định vò mẻ không sợ nứt đấy à?”
 *Khương Thái Công câu cá, người có lòng thì mắc câu: ý chỉ việc buông xuôi, cam tâm tình nguyện rơi vào mưu đồ của người khác.

Quả thật Khương Ngữ nghĩ như vậy, dù sao trên đời này không có việc gì khó, chỉ cần biết buông tay.

Làm trap girl không dễ, nhưng nằm yên chờ chết còn không dễ hay sao? Nghĩ như vậy, thần kinh vốn đang căng thẳng của cô lập tức thả lỏng lại.

Cô nhắn thẳng vào trong nhóm:

Khương Thái Công: [Ngả bài đi.]

Nhắn xong mấy chữ này, cô ngẩng đầu nói với Triệu Xu Nùng: “Gửi đi.”

Triệu Xu Nùng: …

Giọng Khương Ngữ nghiêm túc: “Gửi đi, để cho bọn họ thấy rõ bộ mặt thật của tôi.”

Vừa hay cô không thích nói chuyện với người lạ cho lắm, Triệu Xu Nùng có thể giúp cô phá hủy cái ‘ao cá’ này quả thật là không còn chuyện nào tốt hơn được nữa, cô ta đúng là người tốt mà.

Triệu Xu Nùng nghi ngờ cô bị dọa sợ choáng váng rồi, ngược lại còn khuyên cô: “Cô chắc chưa? Chỉ cần cô chịu ly hôn, chuyện của cô với những người khác tôi sẽ không nhúng tay vào nữa. Cô không muốn bản thân còn trẻ mà đã mất hết danh dự, không còn nhận được công việc nữa đâu nhỉ?”

Khương Ngữ: …

Sao lại cảm thấy cô gái này không thật lòng lắm nhỉ?

Cô đang nghĩ ngợi mục đích của Triệu Xu Nùng, bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra, Khương Tuyết đột ngột xông vào nói một cách phấn khích: “Chị Ngữ, em vừa nhìn thấy anh Thời Dư đó, anh ấy sắp lên đây rồi.” Nói xong còn liếc mắt khiêu khích Triệu Xu Nùng: “Sẵn tiện hỏi anh ấy, cô Triệu đây có phải vợ chưa cưới của anh ấy không.”

Khương Ngữ: ???

Dường như Triệu Xu Nùng cũng hơi bất ngờ, chẳng qua rất nhanh cô ta đã cười rộ lên: “Đến thì đến, cũng đúng lúc để anh ấy nhìn thấy rõ bộ mặt thật của chị họ cô.”

Khương Tuyết nghe vậy thì nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt đột nhiên thay đổi: “Quả nhiên cô là người đăng bài post đó!”

Triệu Xu Nùng cười nói: “Đúng vậy đó, cái tôi đăng chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi.” Cô ta lắc lắc điện thoại: “Còn có cái càng bất ngờ hơn nữa cơ? Vừa hay để Tần Thời Dư xem một thể.”

Khương Tuyết hoảng loạn nhìn Khương Ngữ: “Chị Ngữ?” Rồi lại mạnh miệng nói: “Cô muốn hãm hại chị tôi, anh Thời Dư sẽ không tin cô đâu!”

Triệu Xu Nùng cũng nhìn Khương Ngữ: “Sao thế? Muốn tôi vạch trần cô ngay bây giờ không?” Nói xong cô ta nhắn thẳng một câu vào trong nhóm: [Khương Ngữ đang đợi các anh ở phòng 1202 khách sạn Thịnh Mậu, mau đến đây đi.]

Quả thực hiện giờ cô ta không có ý định đẩy Khương Ngữ vào chỗ chết, dù sao nếu thật sự dồn cô nàng cực phẩm này vào bước đường cùng, nhỡ đối phương dứt khoát vò mẻ không sợ nứt mà dây dưa với Tần Thời Dư, mọi chuyện sẽ càng trở nên rắc rối hơn, chẳng thà cảnh cáo đối phương một chút, chỉ cần cô vẫn muốn được cánh đàn ông vây quanh theo đuổi, muốn có ngày được nổi tiếng khắp chốn, thì cô phải sống như đi trên băng mỏng, phải biết kiêng dè. Tất cả mọi chuyện phải đợi cô ngoan ngoãn ly hôn đã rồi tính sau.

Tin nhắn này còn có cơ hội thu hồi, hơn nữa theo những gì cô ta được biết, đám người Diệp Nguyên Dục vẫn chưa tới đông đủ, vừa hay nhắn vậy để dọa cô.

Triệu Xu Nùng tự thấy bản thân đã tính trước được mọi việc, Khương Ngữ nhất định sẽ bảo cô ta thu hồi tin nhắn, kết quả lúc ngẩng đầu lên lại thấy Khương Ngữ đã thoát khỏi wechat rồi, đang bình tĩnh mở ứng dụng đặt vé, hoàn toàn không để ý tới trong nhóm chat nhắn cái gì.

Triệu Xu Nùng: …

Khương Ngữ đã chuẩn bị nằm yên chờ chết rồi, còn ước gì bọn họ đều biết được bộ mặt thật của cô, bây giờ chuyện quan trọng nhất của cô là chạy trốn, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, chỉ cần bản thân không ở đây, dù có lật xe thì cũng không có gì để sợ cả, Khương Ngữ không hoảng hốt chút nào.

Có điều sau một lúc lâu, cô nhìn thông báo số dư không đủ trên màn hình điện thoại, hơi ngỡ ngàng.

Khương Tuyết nhìn thấy thao tác của Khương Ngữ, vội vàng nói: “Chị đang làm gì thế? Chị tiêu hết tiền vào việc mua quần áo rồi mà, phải đợi anh Thời Dư chuyển tiền cho chị đã…” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Khương Ngữ: ???!!

Cô dứt khoát mở nhật ký trò chuyện với Tần Thời Dư ra, muốn xem Tần Thời Dư mưu trí hơn người trong sách rốt cuộc coi tiền như rác đến mức độ nào mà lại gửi cả tiền cho nguyên chủ?

Kết quả đập ngay vào mắt là một tài liệu hợp đồng kết hôn, hợp đồng cũng không dài lắm, lời ít mà ý nhiều, tổng kết lại chính là: Kết hôn bí mật hai năm, không được quấy rầy cuộc sống của nhau, nhưng không được ngoại tình, nếu vi phạm thì phải bồi thường mười triệu.

Khương Ngữ: !!!

Cô thoát ra nhìn nhóm mới lập, rồi lại ngó sang hợp đồng, cái này có tính là cô ngoại tình hay không?

Mẹ kiếp! Ẩu rồi!!!

Khương Ngữ đang định giải tán nhóm, thì người trong nhóm đã bắt đầu nói chuyện:

Y (Diệp Nguyên Dục): [???]

Lấy cái đầu chó trên cổ mi (Hạng Thần): [???]

Thiên tài chăm chỉ (Giản Thương): [Wao, là Dư thần! Còn có cả Diệp thần và luật sư Hạng nữa! Chào mọi người nha, nghe danh đã lâu!]

Thiên tài chăm chỉ (Giản Thương): [Chị Ngữ, chị biết tôi thích bọn họ nên mới kéo họ vào nhóm ư? Cảm ơn chị! Yêu chị nhiều.]

Khương Ngữ: …

Đừng có yêu nữa, yêu nữa là tôi sẽ mắc nợ mười triệu đấy!

Lấy cái đầu chó trên cổ mi (Hạng Thần): [Muốn ngả bài gì đấy? Nhất thiết phải đến phòng cô sao?]

Là một luật sư, cái nickname này của anh ấy quả thực tràn ngập cảm giác áp bách.

Y (Diệp Nguyên Dục): [Ai sắp lật xe à?]

Anh chàng học sinh xuất sắc kiêu căng lạnh lùng cũng nói một câu trúng ngay tim đen.

Quyền sinh sát trong tay (Tần Thời Dư): [Xin rửa tai lắng nghe* ̄︶ ̄)]

Ông xã trên pháp luật cũng không kém cạnh, nickname phối hợp với cái mặt cười thân thiện kia, lại càng khiến người khác thấy đáng sợ hơn.

Triệu Xu Nùng nhìn Khương Ngữ thay đổi sắc mặt, cuối cùng cũng thoải mái, nói một cách châm biếm: “Hay là cô tự ngả bài đi? Chính miệng mình nói thì có thành ý hơn đó.”

“Mặc dù bốn người bọn họ không quen biết lẫn nhau, nhưng đều rất sùng bái Tần Thời Dư, tôi tin là rất nhanh thôi mọi người sẽ trở thành bạn tốt của nhau.”

Khương Ngữ hít sâu một hơi, quả thật, nguyên chủ có thể quen được đám người Diệp Nguyên Dục cũng là vì Tần Thời Dư.

Năm nay nguyên chủ được dịp tiếp xúc với một chương trình phỏng vấn cá nhân tên là <Đại Thần, tiến lên nào!>, tất cả khách mời trong chương trình đều là các đại lão tinh anh tuổi trẻ tài cao đến từ các ngành nghề khác nhau, Diệp Nguyên Dục, Giản Thương và Hạng Thần đều là khách mời trong đó.

Tuy nguyên chủ xinh đẹp thật, nhưng cũng chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi trong chương trình mà thôi, không thể nào để lại ấn tượng sâu đậm gì cho mọi người, chỉ là sau này thỉnh thoảng nghe được nhân viên công tác nhắc đến Tần Thời Dư, nên mới biết được Tần Thời Dư cũng rất nổi tiếng trong giới học sinh xuất sắc có chỉ số IQ cao, vì thế cô ta nói mình là em gái của Tần Thời Dư.

Sau đó có rất nhiều người yêu ai yêu cả đường đi lối về cũng quan tâm chăm sóc cô ta nhiều hơn, đây cũng là lý do mà mới đầu cô ta có thể nhận được sự yêu thích của đám nhân vật chính.

Lợi dụng đối tượng sắp kết hôn để đi quyến rũ đàn ông khắp nơi… Thao tác lẳng lơ này khiến Khương Ngữ cũng phải nghẹn lời không biết nói gì hơn.

Nhưng bây giờ người đội cái nồi này lại biến thành cô, Khương Ngữ thực sự không thể nào tưởng tượng nổi khung cảnh bọn họ chạm mặt nhau.

Chào Tần Thời Dư, quan hệ giữa tôi và em gái Khương Ngữ của anh không tệ.

Hello Tần Thời Dư, mối quan hệ của em và Khương Ngữ cũng không tệ lắm! Chúng em còn từng chơi game với nhau.

Hi Tần Thời Dư, tôi rất thích em gái anh…

Tần Thời Dư mỉm cười: Cô ấy là một nửa khác trên giấy chứng nhận kết hôn của tôi.

Khương Ngữ run lẩy bẩy dừng lại trước khi tưởng tượng ra cảnh tượng đáng sợ hơn, cô cúi đầu bắt đầu nhanh tay soạn tin nhắn mới nối tiếp tin vừa rồi: [Ngả bài, tôi quen hết mọi người.]

[Vừa nãy đang chơi trò chọn nói thật hay thử thách với bạn, xem ai sẽ đến đây, là nói đùa thôi.]

Triệu Xu Nùng trợn tròn mắt nhìn Khương Ngữ: “Cô!”

Khương Ngữ liếc cô ta một cái, bỗng đầu lại nảy số, tiếp tục gõ chữ: [Nếu mọi người thấy hứng thú thì có thể tới đây, vừa hay bàn mạt chược có một thiếu ba, tôi nhớ là mọi người đều biết đối phương, chỉ là chưa có dịp gặp mặt, lần này có thể gặp nhau trò chuyện tìm hiểu nhau một chút.]

Cô có hợp đồng với Tần Thời Dư, nhưng không có hợp đồng với ba người kia, cứ ‘cắt đứt’ với họ trước cũng được, đã có sẵn cô Triệu rồi, không thể để lãng phí lao động thế được.

Đối phó với một người chắc chắn dễ hơn là đối phó với bốn người rồi.

Sau khi ấn nút gửi, cô trực tiếp giải tán nhóm, sau đó ngẩng đầu nói với Triệu Xu Nùng: “Chơi mạt chược là cơ hội tốt để trò chuyện trao đổi, mau đi vạch trần bộ mặt thật của tôi cho bọn họ đi!" Nhất định phải khiến cho bọn họ đều làm lơ cô đấy nhé!

Chuyện ngoại tình nửa thật nửa giả đã được giải quyết một cách hoàn hảo! Lại còn không phải nói chuyện với người lạ nữa chứ, quả không hổ danh là cô!

Bỗng dưng Triệu Xu Nùng cảm thấy bản thân giống như công cụ hình người vậy: “Cô không sợ bọn họ biết được bộ mặt thật của cô, thì cô không thể tiếp tục tham gia chương trình này nữa hay sao?”

Khương Ngữ nói: “Không sợ, đây là báo ứng mà tôi nên nhận!”

Một người mắc chứng sợ giao tiếp như cô lăn lộn ở tổ chương trình làm gì, cô còn đang nghĩ cách chạy trốn đây này.

Triệu Xu Nùng nhíu mày, cười khẩy hỏi: “Tần Thời Dư cũng sẽ tới, hay là để bốn người họ cùng đánh mạt chược với nhau đi?”

Khương Ngữ tìm kiếm ký ức liên quan của nguyên chủ, kết hợp thêm tình tiết trong sách, nói một cách tự tin: “Yên tâm, anh ấy sẽ không đến đâu!” Tần Thời Dư trực tiếp coi cô như không khí, sao có thể quan tâm cô cơ chứ.

Khương Tuyết thấy anh đến khách sạn, tám chín phần mười là do chuyện khác, dù sao đám người đạo diễn của tổ chương trình đều ở chỗ này, chắc chắn là đến để bàn chuyện công việc!

Triệu Xu Nùng: … Cô kiêu ngạo cái gì?

Song cô ta lại thấy hơi đau đầu, sao lại thấy cô nàng cực phẩm này khác với trong tưởng tượng thế nhỉ?

Trong lúc đang giằng co, cửa phòng lại bị gõ vang, Khương Ngữ bước xuống định rời đi, cũng ra hiệu cho Triệu Xu Nùng: Trông cậy vào cô đó, sứ giả chính nghĩa.

Từ giờ phút này trở đi, ba cái lốp xe dự phòng của cô sắp rời khỏi cô rồi, quá tuyệt vời.

Kết quả cô vừa mới đi giày xong, đã nghe thấy tiếng hô của Khương Tuyết: “Anh Thời Dư…”

Khương Ngữ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chàng trai trẻ tuấn tú đứng trước cửa phòng, chuyện gì thế này?

Chàng trai trẻ lười biếng tựa vào cạnh cửa, đôi mắt lướt qua ba người trong phòng, cười như không cười nói: “Có một thiếu ba à?”

Đầu óc Khương Ngữ xoay như chong chóng, buột miệng nói: “Không, là có ba thiếu bốn, chơi ma sói!”

Nhất định không thể để bọn họ có cơ hội nói chuyện với nhau!

Phải giữ được mười triệu này!

Không biết Tần Thời Dư có tin hay không, anh lười biếng lấy điện thoại ra bấm vài cái, vẻ mặt rất thích thú.

Wechat của Khương Ngữ lại nhảy ra một thông báo mới: [“Quyền sinh sát trong tay” đã đổi tên nhóm thành “Hiện trường lật xe thảm khốc”]

Khương Ngữ: …

Thế mà anh lại lập lại nhóm vừa nãy.

Anh muốn làm cái gì? Khương Ngữ không nhịn được ngẩng đầu, sau đó không khỏi sửng sốt.

Bởi vì chứng sợ giao tiếp, nên Khương Ngữ không hay chú ý đến vẻ bề ngoài của người lạ, vừa rồi lại càng không dám đối diện với tầm mắt của đối phương, cho đến bây giờ khi nhìn thấy mặt anh, Khương Ngữ mới đột nhiên hiểu rõ được vẻ bề ngoài đáng kinh ngạc được miêu tả trong sách là “khiến cho người ta không thể nào rời mắt được” của Tần Thời Dư.

Quả thực ngoại hình của anh quá là xuất sắc, tỉ lệ dáng người có thể nói là hoàn hảo, cho dù mặc áo sơ mi trắng quần đen bình thường cũng phô ra được vòng eo nhỏ và đôi chân dài của anh. Các đường nét trên khuôn mặt như tượng tạc lại càng thêm xuất sắc: Vầng trán đầy đặn, sống mũi cao thẳng, quai hàm sạch sẽ gọn gàng, thoạt nhìn có cảm giác cấm dục, nhưng mà Tần Thời Dư trong sách còn có một danh hiệu dí dỏm là “nhân vật phản diện phản nghịch”, nó không chỉ thể hiện cách đối nhân xử thế của anh, mà còn chỉ khí chất và diện mạo của anh.

Nói ví dụ như làm một học bá, anh không giống kiểu người kiêu ngạo lạnh lùng hay dịu dàng lễ độ, hoạt bát cởi mở như trong tưởng tượng của mọi người, có lẽ là vì hoàn cảnh bản thân, nên trong từng cái giơ tay nhấc chân của anh đều toát lên vẻ chán đời, dường như không để ý tới bất cứ thứ gì, thoạt nhìn càng giống một cậu ấm bất cần đời.

Ví dụ như bây giờ, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa đầy cảm xúc kia kết hợp với nốt ruồi lệ ở khóe mắt trái, đáng ra phải mang lại một cảm giác dịu dàng đa tình, nhưng lúc này nó lại cong lên một độ cong ác liệt, dường như đang nói: “Dáng vẻ giãy dụa của cô thú vị thật đấy, xin cứ tiếp tục”, đã thế trong miệng anh lại cứ thốt ra mấy lời thân thiện: “Đều là người trong cùng một tổ chương trình cả, làm quen với nhau trước cũng khá tốt.”

Câu này vừa nói ra, Triệu Xu Nùng cũng không nhịn được liếc anh một cái, đúng là lừa quỷ mà, phàm là người từng tiếp xúc với anh, ai mà không biết anh khó gần như nào cơ chứ?

Tóm lại, trông anh giống kiểu nhân vật phản diện yandere.

Khương Ngữ nhìn anh, một lúc lâu sau, mặt cô không chút thay đổi cúi đầu nghịch điện thoại.

Triệu Xu Nùng nhìn dáng vẻ có chút thích thú của Tần Thời Dư, trong vô thức sinh ra chút đồng tình với Khương Ngữ, quá khứ của Tần Thời Dư rất thảm, nhưng cũng bởi vậy mà anh có hơi điên rồ, giày vò người ta không nương tay chút nào, sợ rằng Khương Ngữ sẽ phải chịu đủ giày vò rồi.

Cô ta tò mò nghiêng đầu sang xem, lại thấy Khương Ngữ gửi một tin nhắn mới vào trong nhóm:

Khương Thái Công: [Tốt quá rồi, những người mà tôi yêu nhất đều tập trung cùng một chỗ, mới vừa rồi tôi còn tưởng Dư Thần không muốn, không ngờ anh ấy lại tích cực như thế, sau này mọi người chung sống cho tốt nha, tôi sẽ yêu thương mọi người một cách bình đẳng ~ Moah ~]

Triệu Xu Nùng khiếp sợ nhìn về phía Khương Ngữ, thì thấy cô đang cau mày, vẻ mặt ngậm đắng nuốt cay, dường như cũng không chịu nổi tin nhắn mình vừa gửi, dáng vẻ như thể “tôi không còn trong sạch nữa rồi”…

Tần Thời Dư đọc tin nhắn không khỏi nhíu mày, đối diện với ánh mắt của Khương Ngữ, lại thấy được đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia vừa trong suốt vừa bình tĩnh, dường như đang nói: “Có giỏi thì tiếp tục đê, xem ai sợ ai”.

Khương Ngữ ghét nhất là người khác khiêu khích cô.

Tần Thời Dư nhìn cô rồi từ từ híp mắt…

Triệu Xu Nùng: …

Sao bầu không khí đột nhiên lại có hơi đáng sợ vậy?

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp